Bạn đang đọc Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 58: Bổn Vương Lại Nói Cho Nàng Một Bí Mật
Chương 58: Bổn vương lại nói cho nàng một bí mật
Thác nước màu vàng kim kia là cam thủy – nước thần để tẩm bổ của tộc Rồng thời viễn cổ, cũng là đồ siêu bổ để tu luyện.
Vạn thú khát khao thứ nước này, đám người tu tiên đánh giết vỡ đầu chảy máu cũng chỉ vì một giọt.
Do càng lúc càng có nhiều kẻ mạnh tham gia vào việc dùng cam thủy nên tộc Rồng không còn được hưởng riêng nó nữa, cũng bởi vậy nên sau mấy triệu năm, tài nguyên cam thủy đã gần như cạn kiệt.
Chính thế mà thực lực của tộc Rồng giảm mạnh, gặp vạ tiêu vong.
Những kẻ sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ còn Long Vương và Lam Long.
Bởi vì Thiên Hoàng nương nương mang hắc linh căn trong người, có thể khống chế thời không, nên bà đã xuyên về thời thượng cổ lấy được cam thủy, bởi vậy nên đời sau của Long Vương và Lam Long đều thuộc về tộc Thần.
Đúng như nàng dự đoán, một bóng dáng màu lam nho nhỏ nhảy ra khỏi thần thức của nàng, nhào về phía thác nước cách đó không xa, cất lên một tiếng rồng ngâm.
Nhưng hình như có gì đó sai sai, rồng thần nhỏ nhanh chóng bị bắn ra ngoài.
Dường như thác nước mọc tay từ thinh không, túm lấy nó quẳng nó ra ngoài.
Rồng thần nhỏ ngã về thần thức của nàng.
Chuyện xảy ra chỉ trong mấy giây, Mộ Dung Nhuận vẫn chưa phát hiện, hơn nữa chàng cũng không nghe được tiếng của rồng thần nhỏ.
Lúc Nhụy Bạch Y còn đang nghi hoặc, nàng đã bị Mộ Dung Nhuận ôm lấy từ đằng sau.
Chàng dẫn nàng lên trước, nói: “Nhóc con, thác nước này chảy ra cam thủy, nhất định nàng chưa từng nghe về món này bao giờ, bổn vương cũng phải tra rất nhiều sách cổ mới tìm ra nó đấy.
Thứ cam thủy này chính là một món hiếm lạ, là nước thần để tẩm bổ của tộc Rồng thời thượng cổ.
Sách cổ có ghi, tộc Rồng uống nước này từ nhỏ tới lớn, cũng giữ riêng loại nước này không cho giống loài khác uống, cho nên cho tới nay chúng là độc tôn, trở thành vua của vạn thú.”
Mộ Dung Nhuận cười, giật nhẹ tai nàng, “Có phải nàng cảm thấy bổn vương đang kể chuyện cười đúng không, dù sao trên đời làm gì có giống rồng kia chứ.
Nàng không tin cũng chẳng sao, lát nữa bổn vương sẽ cho nàng thấy thứ thần kỳ hơn nữa.”
Người đàn ông không nói gì nữa, dẫn nàng đi mãi về phía trước.
Việc đi về phía trước này là cảm nhận mơ hồ của Nhụy Bạch Y thôi.
Bởi vì nàng rất yên tâm về chàng, nên ngoan ngoãn để chàng dẫn mình đi về phía trước.
Trong lúc ấy hình như họ còn quẹo mấy chỗ, ngay khi không khí yên lặng đến mức nàng suýt thiếp đi trong lòng chàng, người đàn ông cuối cùng cũng cởi chiếc khăn trên mắt nàng ra.
Thác nước lớn màu vàng kim không thấy đâu nữa, hình như họ đã đi vào một con đường nhỏ vắng lặng.
Một con mương màu vàng kim chảy róc rách uốn lượn bên đường, trên đầu họ là tán lá có gai của một loài cây không rõ.
Bàn tay to của Mộ Dung Nhuận chắn trên đầu nàng, sợ nàng bị gai đâm.
Người đàn ông kéo nàng ngồi xổm xuống, móc một chiếc lá sen chàng ngắt lúc nào chẳng hay, múc chất lỏng màu vàng kim trong mương lên.
Chẳng mấy mà lá sen đã đầy, chàng nhấc nó lên đưa đến để nàng cầm, cho nàng xem.
Bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, chất lỏng màu vàng kim trên lá sen đọng lại thành khối, chuyển từ thể lỏng qua thể rắn.
Nhụy Bạch Y ngây người, chọc ngón tay lên, quả nhiên đã cứng rồi.
“Đống vàng của chàng đều từ đây mà ra ư?” Nhụy Bạch Y hỏi chàng.
“Ừ.” Mộ Dung Nhuận gật đầu, nhoẻn miệng cười.
“……”
Nhụy Bạch Y không khỏi nhìn lên bầu trời, nghĩ thầm số cam thủy này chắc chắn là do Thiên Hoàng nương nương ném đến đây từ thời thượng cổ thông qua hắc linh căn, để con trai của bà được sống nhàn nhã sung sướng, sao mấy kiếp trước lại không như vậy nhỉ.
Bấy giờ nàng bỗng nghe thấy chú rồng thần nhỏ rền rĩ trong thần thức: “Huhuhu giả cả đấy! Giả đấy! Không thì tại sao con lại không ăn được chứ! Thiên Hoàng nương nương bất công!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Mộ Dung Nhuận giơ tay quàng cổ Nhụy Bạch Y, hôn một cái lên mặt nàng, nhướng mày nói: “Bổn vương mới quen nàng ba ngày mà đã giao bí mật quý giá nhất cho nàng.
Nàng nói thử xem, nhỡ nàng là gian tế do nước địch phái tới để quyến rũ bổn vương thì phải làm sao đây? Hử?”
Nhụy Bạch Y đáp, “Phái một đứa ăn mày đi làm gian tế ư?”
“Ha ha ha ha!” Mộ Dung Nhuận bị câu nói của Nhụy Bạch Y chọc cười, chàng cười ha hả, “Cũng đúng, chỉ có hỏng đầu mới xài chiêu này với bổn vương.
Nhưng những kẻ đó không biết là có thể bổn vương cũng trúng chiêu này đấy, không thì làm sao bổn vương lại ưng một cô ăn mày như nàng?”
Chàng lại thơm lên mặt Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y đẩy chàng ra, hỏi: “Ngoài thiếp và phu xe, còn bao nhiêu người biết nơi này?”
“Phu xe?” Mộ Dung Nhuận cười.
Chàng cuốn phần tóc mái bên tai nàng lại chơi đầy hứng thú, nói: “Phu xe không biết được đâu.”
“Hửm?” Nhụy Bạch Y nghi hoặc.
Mộ Dung Nhuận nói: “Phu xe là cái thá gì, làm sao gã có tư cách để biết đến nơi này.”
Nhụy Bạch Y: “……”
“Nhưng phu xe đưa chúng ta tới đây mà, từ lúc xuống xe ngựa thiếp đã nhìn thấy thác nước kia rồi, khi ấy phu xe cũng ở bên cạnh, anh ta có bỏ đi đâu đâu.” Nhụy Bạch Y nói.
Mộ Dung Nhuận lại chỉ cười, không trả lời nàng.
Ngón tay chàng gõ gõ vào chiếc nhẫn vàng kim “Đây siêu giàu xổi, đây đến là trâu” trên ngón cái bàn tay phải của nàng.
Chàng không nói, Nhụy Bạch Y tự suy đoán, “Chẳng lẽ lát nữa chàng định giết phu xe, còn chúng ta tự về? Nhưng chàng cũng không thể tự vận chuyển vàng mỗi lần được, một người đi đi về về có kéo được là bao, xây cả tòa nhà bằng vàng phải tốn một lượng khổng lồ ấy chứ.”
Mộ Dung Nhuận nhíu mày, nhéo mũi nàng, “Chà, cái con nhóc này, sao nàng lại nghĩ bổn vương tàn nhẫn máu lạnh như thế, bổn vương là loại người đấy sao? Tuy rằng bổn vương xa hoa dâm dật, nhưng cũng không lấy mạng người thường đâu.
Làm chuyện giết người diệt khẩu sẽ giảm thọ, bổn vương còn muốn sống lâu trăm tuổi cơ.”
Nhụy Bạch Y nói: “Lãng phí tiền bạc cũng giảm thọ đấy.”
“……”
“A, tiểu thư, Bát Bát Bát Bát vương……!Ưm!”
Một giọng nói vang lên đột ngột, Nhụy Bạch Y cảnh giác, “Ai đó?”
Người đàn ông bên cạnh nàng lại không phản ứng gì mấy, nét mặt chàng vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ không vui hay để ý đến chuyện địa điểm bí mật bị người ngoài xâm phạm.
Chàng từ từ đứng dậy.
Tào Khả Tuệ ở trên núi ngẫm nghĩ một lúc, vẫn buông miệng cô hầu của mình ra, lườm cô hầu một cái.
Nhụy Bạch Y ngẩng đầu tìm kiếm một lát, nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng họ.
Tào Khả Tuệ hết cách, đành kéo hầu gái của mình chạy xuống khỏi đỉnh núi, họ lại vòng qua mấy cây đại thụ, rất tốn công mới tới được trước mặt Nhụy Bạch Y và Mộ Dung Nhuận.
Nàng ta nhún người, “Thần nữ bái kiến Bát vương gia.”
Nàng ta liếc Nhụy Bạch Y một cái, vẫn chưa nhận ra nàng chính là cô ăn mày đã đánh nhau với Mộ Dung Nhuận hôm đấy, cũng hoàn toàn không biết nàng đã trở thành vương phi của Mộ Dung Nhuận, nên bỏ qua phần hành lễ với nàng.
Mộ Dung Nhuận lại ghim chuyện này không bỏ, người đàn ông nói: “Chỉ thế là xong thôi à?”
Tào Khả Tuệ: “?”
Tào Khả Tuệ tưởng Mộ Dung Nhuận đang so đo chuyện mới nãy nàng ta bịt miệng cô hầu lại theo bản năng, không muốn để chàng phát hiện ra họ cũng ở gần đấy.
Nàng ta bèn giải thích: “Bát vương gia, mới nãy thần nữ và hầu gái của thần nữ vừa hay đang hái thuốc ở trên núi, không ngờ lại gặp được Bát vương gia đang du sơn ngoạn thủy ở chốn này.
Thần nữ không muốn làm phiền nhã hứng của Bát vương gia, nên định đi vòng ra xa, chẳng ngờ con hầu của thần nữ lại là một đứa không hiểu chuyện, Bát vương gia thứ tội.”
Cô gái huyên thuyên một hồi, Mộ Dung Nhuận không có kiên nhẫn đợi nàng ta nói xong, chàng sẵng mặt, “Bổn vương quan tâm cô ở đây làm quái gì, hành lễ với Vương phi của bổn vương đã rồi hẵng nói.”
“……”
Cô hầu lại cả kinh hô thành tiếng: “Vương phi?!!”
Tào Khả Tuệ vội đập cô ta một cái, nhún người hành lễ với Nhụy Bạch Y: “Thần nữ tham kiến Bát vương phi, thần nữ có mắt không tròng, vậy mà không biết chị gái xinh đẹp đi cạnh Bát vương gia lại là Bát vương phi.
Trước đây thần nữ chưa từng nghe nói Bát vương gia đã thành thân, nên còn tưởng chị gái xinh đẹp này chỉ là hồng nhan tri kỷ của Bát vương gia ạ.”
Mộ Dung Nhuận nói: “Gọi chị làm gì, nàng ấy có lẽ bé hơn cô nhiều đấy.”
Tào Khả Tuệ: “……”
Nhụy Bạch Y không khỏi liếc Mộ Dung Nhuận một cái, đột nhiên cảm thấy kiếp này anh chàng này trẻ con quá, đã thế còn rất hẹp hòi, so đo từng tí một với con gái nhà người ta.
Ngụy Nhuận của mấy kiếp trước cũng chẳng đến mức thế này.
Cũng may Tào Khả Tuệ là một người có tố chất tâm lý không tồi, lại khéo mồm khéo miệng, nàng ta đáp: “Bát vương gia nói chí phải, Vương phi trông trẻ hơn thần nữ nhiều ạ.
Thần nữ gọi ngài ấy là chị cũng chỉ để thể hiện lòng tôn kính thôi.
Hơn nữa ban nãy thần nữ chưa biết thân phận của Vương phi, nên thần nữ không có tư cách nào để xưng chị gọi em với Vương phi ạ.”
Mộ Dung Nhuận xua xua tay, “Không, cô có tư cách đấy, cô là con gái của Thừa tướng, còn nàng ấy trước kia chỉ là một cô ăn mày.
Lúc cô học hành cầm kỳ thư họa ở nhà, nàng ấy chẳng biết đang lưu lạc ở đâu.”
Tào Khả Tuệ: “…………”???
“Cái gì?? Ăn mày ư?!” Cô hầu đã nhát lại còn không biết giữ mồm giữ miệng của nàng ta lại kinh ngạc thốt lên.
Lần này Tào Khả Tuệ giẫm thẳng vào chân cô ta, cô hầu kêu “Ai da!” oai oái tại trận.
“Ha ha ha, Bát vương gia thật biết nói giỡn.” Tào Khả Tuệ giữ vững nụ cười, vội vàng nói: “Không gạt Bát vương gia chứ, thần nữ tới đây, là để tìm vị thuốc cuối, đặng phối phương thuốc trị dịch chuột.
Chỉ thiếu mỗi vị này là thuốc thành công, bá tánh trong thành Ngô Hạm sẽ được cứu rồi.
Chuyện này vô cùng quan trọng, thần nữ phải đi tìm tiếp, thần nữ cũng không muốn ở lại quấy rầy nhã hứng du ngoạn của Bát vương gia và Bát vương phi nữa, thần nữ cáo lui.”
Mặc kệ Nhụy Bạch Y ngày xưa có phải là ăn mày như lời Mộ Dung Nhuận thật không, Tào Khả Tuệ cũng không dám nói thêm gì về chuyện này tại đây, biện pháp tốt nhất chính là mau khuất khỏi mắt tên Vương gia điên Mộ Dung Nhuận này cái đã.
Hơn nữa việc chống dịch chuột quan trọng hơn, nàng ta không rảnh mà nói chuyện phiếm với gã vương gia khùng điên này.
Mộ Dung Nhuận thì lại ra chiều còn muốn tán gẫu tiếp, “Chẳng nhẽ cô là đồ đệ của thầy chân dược trong cung đấy à?”
“……” Tào Khả Tuệ nói: “Đúng ạ thưa Bát vương gia, thần nữ đã bái sư phụ hiện tại làm thầy từ năm tám tuổi ạ.”
Mộ Dung Nhuận tằng hắng một tiếng, “Lão Thừa tướng thú vị quá nhỉ, còn cho khuê nữ nhà mình học y cơ à.
Hay đấy hay đấy, cái này hay đấy, bao giờ cô chế ra thuốc rồi, cái mặt già của lão hẳn cũng được thơm lây.”
“……” Tào Khả Tuệ tiếp tục giữ vẻ tươi cười, “Bát vương gia quá khen, gia phụ chỉ là thấy thần nữ ở nhà nhàn rỗi quá, cầm nghệ không tinh, viết văn cũng không giỏi, nên nghĩ chuyện cho thần nữ đi học chút thuốc thang để làm vốn liếng tri thức.
Hơn nữa thần nữ chỉ cầm phương thuốc của sư phụ ra ngoài tìm thuốc thôi, phương thuốc là do sư phụ dốc hết tâm huyết nghiên cứu ạ.”
Mộ Dung Nhuận chờ nàng ta huyên thuyên xong, hỏi đến chỗ quan trọng: “Bổn vương hỏi cô, dịch chuột có thể lan tới thành Đồng Tiêu không?”
“……” Hóa ra Vương gia lo lắng chuyện này.
“Bát vương gia, thần nữ xin báo thành thật, nếu không nhanh chóng tìm đủ phương thuốc, thì rất có khả năng ạ.” Tào Khả Tuệ nói.
Mộ Dung Nhuận ôm sát bả vai Nhụy Bạch Y theo bản năng, đôi mày rậm nhăn lại: “Vậy cô còn không mau đi tìm đi, mau đi đi!”
Tào Khả Tuệ: “……”
“……!Dạ.”
Thấy bóng dáng con gái nhà người ta đầy vẻ cạn lời và “Ông bị khùng à”, Nhụy Bạch Y đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, sau đấy phát hiện có gì sai sai, nàng nói: “Tại sao cô ta lại không kinh ngạc?”
Mộ Dung Nhuận “Hửm?” một tiếng.
Nhụy Bạch Y chỉ chỉ con mương vàng kim bên cạnh họ, “Cô ta không phát hiện ra cái này sao? Còn cả con sông phía trước nữa, cũng là màu vàng kim, đều chảy qua từ thác nước bên kia.
Dù cô ta có gan dạ đến mấy cũng không thể giả vờ bình tĩnh như vậy được.”
Lúc Mộ Dung Nhuận phát hiện ra cô nhóc này đang nghi ngờ điều gì, chàng bật cười, vỗ vỗ đầu nàng: “Đồ ngốc, cô ta không nhìn thấy thì kinh ngạc nỗi gì?”
? Nhụy Bạch Y nhìn chàng.
Mộ Dung Nhuận rất thích nhìn nàng thế này, chàng véo khuôn mặt nhỏ của nàng hôn một cái, nói: “Chỉ nàng thấy được thôi, phải nói là, bây giờ chỉ có mình nàng thấy được.”
Nhụy Bạch Y: “Tại sao?”
Mộ Dung Nhuận sờ lên ngón tay cái bàn tay phải của nàng, “Bởi vì nàng đang đeo nhẫn của bổn vương.”
Chàng vòng ra đằng sau Nhụy Bạch Y, ôm trọn nàng từ phía sau, nâng tay nàng lên, cởi bỏ chiếc nhẫn trên ngón tay cái bàn tay phải của nàng.
Ngay trong khoảnh khắc nhẫn rời khỏi xương ngón tay, cảnh vật trước mắt Nhụy Bạch Y chợt thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Loại cây có gai trên đầu nàng biến mất, trở thành mấy cây bìm bìm, thảm thực vật hình thù kì dị đằng sau cũng bị thay thế bởi những cây bạch quả bình thường.
Sự thay đổi lớn nhất là mương nước nhỏ kế chân họ và dòng sông cách đó không xa.
Nước trong mương và nước trong sông đều biến thành màu xanh bình thường có thể nhìn xuyên tới đáy, chứ không phải là màu vàng kim.
Nàng vừa cởi nhẫn ra, mương nước và con sông như thể bị một nét cọ màu xanh quét qua.
“Tất cả đều là ảo ảnh ư?” Nhụy Bạch Y nói.
Nghĩ lại thì cũng hợp tình hợp lý, một thác nước đồ sộ như thế, hấp dẫn ánh nhìn như vậy, không thể nào lại không bị ai phát hiện mãi được, bí mật của Mộ Dung Nhuận cũng sẽ không giữ được bao lâu.
Cho dù chàng có sai người canh phòng mảnh đất này nghiêm ngặt thì cũng không tránh khỏi có kẻ nảy sinh lòng riêng.
Hóa ra chỉ có chàng mới thấy được thác nước màu vàng kim kia, nói cho chuẩn thì, chỉ khi nào đeo nhẫn mới thấy được.
Nhưng hai ngày trước nàng không đeo nhẫn, đám kẻ hầu người hạ trong vương phủ cũng không đeo nhẫn, vàng trong vương phủ đều thực sự tồn tại.
Mộ Dung Nhuận hôn lên cạnh tai nàng, nói: “Không, không phải ảo ảnh đâu, đều là thật đấy.
Nước này có thể kết thành vàng được, nhưng nếu không đeo nhẫn, thì chỉ có chở về đến tận vương phủ của bổn vương mới kết thành vàng, còn ở bên ngoài thì phải đeo nhẫn mới được.
Nhưng chỉ cần nó biến thành vàng, thì sẽ là vàng thật, không biến lại thành nước nữa.
Nàng nhìn đi, số vàng trên lá sen vẫn còn đó đúng không?”
Nhụy Bạch Y quay đầu lại nhìn, trên chiếc lá sen kia quả nhiên vẫn còn dính khối vàng do cam thủy ngưng kết thành thể rắn, bây giờ tay nàng thì lại không có nhẫn.
Mộ Dung Nhuận nói: “Cho nên mỗi lần bổn vương tới đây, hộ vệ và đám phu xe đều chỉ cho là bổn vương tới đây du sơn ngoạn thủy.
Mỗi lần bổn vương muốn vàng thì sẽ nói với họ là bổn vương muốn tắm bằng nước ở nơi này, sai họ vận chuyển từng thùng về.”
“Vậy vừa vận chuyển về tới vương phủ là biến thành vàng, họ cũng không hoài nghi sao?” Nhụy Bạch Y nói.
Mộ Dung Nhuận cười, phẩy mũi nàng, “Hoài nghi gì chứ, thùng đậy nắp cả mà, chúng có thấy nó biến đổi đâu.
Bổn vương sai chúng khiêng hết thùng vào kho, cũng không ai dám nói gì.
Một tốp vận chuyển nước về, đến vương phủ thì đổi tốp khác khiêng về kho, rồi đổi đám khác lau rửa kho.
Đổi cách sai vặt liên tục, đố ai đoán được thứ nước này có thể biến thành vàng.”
Nhụy Bạch Y nghe xong thì không khỏi nhìn trời một lát, nàng nghĩ bụng Thiên Hoàng nương nương có tâm thật, không chỉ quẳng cam thủy cho thằng con cưng của mình phá hoại, mà còn nghĩ cách không cho những người khác phát hiện ra.
Ngụy Nhuận có một người mẹ thương yêu chàng như thế, nàng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
“Bổn vương lại nói cho nàng một bí mật nhé.” Mộ Dung Nhuận lại hôn lên cạnh tai nàng, nói.
“Gì kia?”
Mộ Dung Nhuận cười, “Thật ra bổn vương là thần tiên trên trời đấy.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Cái này thì đúng.
Người đàn ông lại nói: “Bổn vương sống trên trời mệt mỏi quá, nên hạ phàm chơi bời cho vui, bao giờ chơi chán lại về.
Nàng phải đối xử tốt với bổn vương một tí, nghe lời bổn vương, kẻo sau này lúc bổn vương về trời, bổn vương sẽ không đưa nàng theo đâu.”
Chàng chọc chọc vào mặt nàng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười, “Không tin à? Đây quả là một câu chuyện khó tin, nhưng nàng cứ ngẫm lại xem.
Nếu bổn vương không phải là thần tiên chuyển thế, thì sao nước vào vương phủ của bổn vương lại có thể hóa thành vàng khi bổn vương không đeo nhẫn, sao bổn vương lại có thể chiếm trọn được dòng thác hóa nước thành vàng này, làm sao bổn vương có thể may mắn đến độ phát hiện được chiếc nhẫn thần kỳ này trong tổ chim cơ chứ?”
Nhụy Bạch Y: “……!Tổ chim?”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Nhuận nói: “Hồi còn bé bổn vương thích nghịch tổ chim.
Năm 5 tuổi, bổn vương theo phụ hoàng đến ngọn núi hoang sơ này săn thú, không nhịn được nên đi đào tổ chim ở nơi đây.
Không ngờ bổn vương lại phát hiện ra chiếc nhẫn này ở một trong những tổ chim ấy, bổn vương vừa đeo nó lên thì thấy thác nước kia biến thành màu vàng kim.
Khi bổn vương đeo nhẫn bơi lội trong sông thì phát hiện những giọt nước dính trên tóc đều biến thành vàng.
Lúc ấy mấy hộ vệ theo hầu bổn vương đều kinh ngạc, bởi vì trong mắt họ, vàng dường như là do bổn vương sinh ra, chứ không phải là nước hóa thành vàng.
Họ cũng hoàn toàn không biết chiếc nhẫn trên tay bổn vương giấu sự lạ, vì thế lúc ấy, bổn vương đã có danh thơm là “Cậu bé chiêu tài từ trên trời rơi xuống”.
Bá tánh ở nước Đại Kỳ đều cảm thấy bổn vương là Thần Tài chuyển thế đấy.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Giấu nhẫn trong tổ chim, cũng giống bút tích của Thiên Hoàng nương nương thật.
Mộ Dung Nhuận nhéo mặt nàng, “Nào bé cưng, gọi ta một tiếng Thần Tài nghe coi.”
“……”
Thật ra Nhụy Bạch Y muốn nói thân phận thật sự của chàng có thể còn khủng hơn Thần Tài nhiều, nhưng nàng không thể nói vậy được.
Mà có nói Mộ Dung Nhuận cũng không tin, nhỡ tin thì nhất định chàng sẽ càng khoe khoang hơn.
“Mau, gọi coi nào.” Mộ Dung Nhuận ấn hai má nàng, mở hai cánh môi nàng ra.
Nhụy Bạch Y bó tay với chàng, dù sao gọi một tiếng cũng chẳng thiệt gì, nàng bèn gọi, “Thần Tài.”
Mộ Dung Nhuận vẫn luôn cảm thấy giọng của Nhụy Bạch Y vô cùng êm tai, ngọt mà không nhớt, trong dịu dàng có chút lạnh lẽo, trong lạnh lẽo lại mang theo sự quyến rũ, lúc tức giận làm mặt lạnh thì sẽ như chứa băng.
Tóm lại là giọng nàng khiến xương cốt chàng tê rần, đặc biệt là vào tối hôm qua, tiếng rên rỉ rầu rĩ và không khống chế nổi của nàng quả thực hay chết mất, êm tai, quá là êm tai.
“Gọi thêm tiếng nữa đi.” Mộ Dung Nhuận ấn hai má Nhụy Bạch Y lại với nhau.
Nhụy Bạch Y lườm chàng, đẩy tay chàng ra, “Chàng một vừa hai phải thôi.”
“Cô nhóc này, sao hay quạu cọ thế, bổn vương đã nói với nàng bổn vương là Thần Tài mà nàng vẫn không biết điều, còn dám giở thái độ với bổn vương.
Xem ra nàng không muốn về trời cùng bổn vương đúng không.”
Mộ Dung Nhuận véo cằm nàng.
“Thần Tài, chàng tự đi mà về trời một mình đi.” Nhụy Bạch Y nói.
“Thôi thôi, một thần tiên còn so đo với đứa ăn mày như nàng làm gì, nào, hôn bổn vương một cái, hôn bổn vương một cái rồi bổn vương sẽ tha thứ cho nàng.” Mộ Dung Nhuận chỉ chỉ vào cái mặt bự của mình.
Nhụy Bạch Y phớt lờ chàng đi.
“Vậy bổn vương hôn nàng cũng được.”
Chụt!
“Ừ, một cái không đủ, hôn hai cái đi.”
Chụt chụt!
“Không được không được, bổn vương phải hôn thêm mấy cái nữa mới có thể nguôi giận.”
Chụt chụt chụt!
Nhụy Bạch Y: “……”
“Bổn vương……”
“Cút.”
……
Sau khi trải nghiệm cuộc sống tiêu tiền như nước này, nàng thấy cũng không được an nhàn cho lắm.
Ngày nào cũng bị ép phải ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, bị bắt ứng phó với cả trăm thị nữ ùa tới hầu hạ, Nhụy Bạch Y cảm thấy rất mệt.
Ban đầu nàng còn có thể nhẫn nhịn vì Mộ Dung Nhuận, dần dà nàng không còn kiên nhẫn nữa, chỉ muốn giản lược hết tất cả.
Nhưng Mộ Dung Nhuận lại cãi nhau với nàng vì chuyện này, còn đòi nàng xỏ chiếc nhẫn quý đeo vào là có thể thấy nước biến thành vàng kia lên.
Chàng nói nàng đeo chiếc nhẫn ấy lên tay thì có thể chứng minh được chàng yêu nàng cỡ nào, nàng mà không đeo thì chứng tỏ là không yêu chàng.
Chàng còn nói nàng là Vương phi của chàng, phải có mặt mũi, không có 1800 thị nữ thì mất mặt lắm, nói tóm lại là phải phù phiếm hết sức có thể.
Nhưng thấy nàng thật sự không vui, Mộ Dung Nhuận mới hạ thấp tiêu chuẩn xuống, nhịn đau nhìn nàng cài càng lúc càng ít trang sức vàng trên đầu.
Trừ lần đó ra, Mộ Dung Nhuận đối xử tốt với nàng đến độ không còn lời nào để nói.
Chàng không phát điên nữa, cũng không còn cái kiểu cứ tức lên là đánh nhau với nàng.
Cùng lắm thì chàng chỉ cãi nhau với nàng vài câu, cãi xong tới đêm lại đè nàng ra vận động một chút là huề.
Mộ Dung Nhuận là một Vương gia nhàn tản thật sự không cần làm chuyện gì đứng đắn, Hoàng đế của nước Đại Kỳ cũng không yên tâm giao thực quyền cho chàng, nên ngày nào chàng cũng dính rịt lấy nàng.
Ngoài việc đưa nàng đi đó đây du sơn ngoạn thủy, chàng còn thường xuyên mang nàng đến những hoạt động xã giao của đám hoàng thân quốc thích và các quan to chức trọng, ví dụ như hội đua ngựa, tiệc ngắm hoa làm thơ, vân vân mây mây.
Trong những dịp ấy, chàng gặp ai cũng kể cho người ta nghe nàng vốn là cô ăn mày, không phải thiên kim đại tiểu thư gì cả.
Chàng nói nàng lớn lên từ bùn, không hề cảm thấy chuyện nàng từng là kẻ ăn mày có gì khó để mở miệng.
Thậm chí chàng còn lấy đó làm kiêu, coi như đấy là cách để thể hiện mắt thẩm mỹ độc đáo, cách hành xử khác biệt, không giống người thường của chàng.
Thế là Nhụy Bạch Y đã bị Mộ Dung Nhuận kéo vào trận doanh của chàng, thường xuyên xuất hiện trên những sân khấu lạ lùng.
Trong những ngày tháng thuận buồm xuôi gió ngọt ngào sến sẩm này, cũng có mấy chuyện tầm phào không được vui cho lắm, ví dụ như là sau khi hoàng đế của nước Đại Kỳ biết chuyện giữa Mộ Dung Nhuận và nàng thì ngài phản đối rất quyết liệt, không cho phép Mộ Dung Nhuận cưới nàng.
Hoàng đế cảm thấy huyết mạch hoàng gia mà lại cưới một ả ăn mày thì hoang đường đến độ sôi máu, lệnh cho Mộ Dung Nhuận giết nàng.
Mộ Dung Nhuận lại cực lực phản kháng, nằng nặc đòi phải lấy nàng, cũng tuyệt thực vì chuyện này.
Hoàng đế hết cách, cũng nề hà sự giàu có của Mộ Dung Nhuận, nên đành thuận theo chàng, không quan tâm đến chuyện của họ nữa.
Vài tháng trôi qua, rốt cuộc tin tức dịch chuột ở thành Ngô Hạm đã hoàn toàn bị tiêu diệt cũng truyền tới, Tào Khả Tuệ tuổi còn nhỏ trở thành một trong số những người có công lớn, Hoàng đế ban nàng ta cho Thái Tử.
Mỗi một ngày tỉnh giấc, thấy gương mặt bự đang say ngủ của Mộ Dung Nhuận, chẳng hiểu sao Nhụy Bạch Y luôn cảm thấy yên tâm.
Nàng cũng thầm suy đoán tiếp theo mình sẽ xuyên tới thế giới thế nào, bao giờ thì xuyên.
Nàng gối lên ngực Mộ Dung Nhuận, được cánh tay dài của chàng ôm ấp.
Nàng dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực chàng, vẽ xong vòng này lại vẽ tiếp vòng khác.
Một ngày nọ, nàng nhắm mắt lại, dường như mơ thấy bông sen trắng nằm giữa Ao Trời kia rốt cuộc cũng hóa thành hình người, dang hai tay với nàng.
Người đàn ông đợi một lúc mà vẫn chưa thấy nàng nhào qua, chàng bèn đi về phía nàng, siết chặt lấy nàng.
Nhưng vừa được ôm không bao lâu, tất cả xúc cảm đều biến mất.
Nhụy Bạch Y run hàng mi mở mắt ra, người đang ôm nàng biến thành Mộ Dung Nhuận.
Không nên dùng từ “biến thành”, bởi vì Mộ Dung Nhuận vẫn là Ngụy Nhuận, chỉ là đổi qua một không gian và thời gian khác, thay đổi thân phận, tính cách cũng không giống nhau cho lắm.
“Sao, mơ thấy ác mộng à?” Bàn tay của Mộ Dung Nhuận lần vào áo nàng sờ soạng, lòng bàn tay ướt át mà chàng chạm phải làm chàng cau mày lại.
Nhụy Bạch Y lắc đầu.
Mộ Dung Nhuận lật người sang phủ lên nàng, hôn nàng một lúc rồi bế nàng dậy khỏi mặt đất.
Bấy giờ họ đang ở một sườn đồi non xanh nước biếc bướm bay dập dờn, họ vừa trải thảm nghỉ ngơi một lát trên mặt cỏ, cách đó không xa là một cái xích đu.
Mộ Dung Nhuận bế nàng qua, đặt nàng lên xích đu.
Chàng đi ra đằng sau nàng, nhẹ nhàng đẩy lưng nàng, nàng vung về phía trước.
“Nhóc con, nàng nhìn lên trời mà xem, đám mây kia có hình dạng đẹp quá, trông y như một đống vàng nguyên bảo.” Người đàn ông nói.
“……”
Nhụy Bạch Y rất nể tình chàng mà ngẩng đầu nhìn trời.
Đúng lúc này cơ thể nàng vung về, Mộ Dung Nhuận đứng sau lưng nàng đẩy nhẹ nhàng, nàng lại được đưa về phía trước.
Rõ ràng người đàn ông đẩy rất nhẹ, nhưng chỉ với cú đẩy này, nàng bay đi rất xa, bay thẳng ra khỏi xích đu.
Nhưng vào lúc nàng quay đầu lại giữa không trung, Mộ Dung Nhuận lại không phản ứng gì.
Nàng vừa định há miệng gọi chàng thì đầu nàng váng lên, thân thể nàng rơi xuống, các âm thanh im bặt, tầm nhìn chìm trong bóng tối.
Nàng nhanh chóng mất đi ý thức.
Khi tỉnh dậy lần nữa, Nhụy Bạch Y phát hiện mình đang bị nhốt trong một cái hộp chật hẹp, có thứ gì đó đang bao lấy nàng, mặt nàng cũng bị bao kín, nhưng nàng lại không cảm thấy khó thở.
[HẾT CHƯƠNG 58]
Ô tê các chị, chương sau lại quay về ngôn ngữ hiện đại nhé..