Bạn đang đọc Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 37: Cưng Gào Lên Đi Anh Đây Thích Cưng Gào Đấy
Đuổi được nửa đường, Hách Liên Nhuận lại cảm thấy liệu mình làm thế này có mất bình tĩnh và lỗ mãng quá không nhỉ?
Cậu đuổi theo thì rồi sao nữa? Nếu làm rùm làm beng đến mức ai cũng biết chuyện cậu với Bạch Nhụy Nhụy yêu nhau, lúc ấy Dư Nguyệt Lan mà cáu lên thì dù cậu có cố tới đâu, Hách Liên Hùng chỉ cần nói một câu đã có thể khiến Bạch Nhụy Nhụy và mợ hai của cô biến mất, cậu có làm thế nào cũng không thể tìm thấy họ nữa.
Thẻ của cậu đã bị Dư Nguyệt Lan cắt chi tiêu, xe thì bị nhốt.
Nếu rời khỏi gia tộc, cậu chả làm nổi cái quái gì, làm sao đem lại hạnh phúc cho Bạch Nhụy Nhụy được.
Biết đâu cái tính bộp chộp của cậu lại làm hại Bạch Nhụy Nhụy ấy chứ.
Cậu trai trước giờ luôn thoải mái bừa bãi ngang tàng bướng bỉnh chẳng chịu ai, nay lại lo trước lo sau.
Bởi vì cậu để ý, cho nên phải thật cẩn thận.
Cậu nhịn niềm xúc động muốn kéo Bạch Nhụy Nhụy vào vòng tay mình, dừng bước chân lại, nhìn đăm đăm về phía bóng dáng đang chạy sắp mất dạng của Bạch Nhụy Nhụy, xoay người, quay lại cửa lớn.
Lúc này Trương Tú Lệ đã đứng ở cửa lớn, không biết chị ta đã thấy cậu đưa Bạch Nhụy Nhụy về chưa.
Mặt cậu không đổi sắc, cậu bình tĩnh đi qua, “Dì Trương, ăn tối chưa?”
Trương Tú Lệ nhìn cậu, vẻ mặt trông như chưa phát hiện ra chuyện gì, “Tôi ăn rồi, bà chủ ở bên trong, cậu mau đi vào đi.”
Dư Nguyệt Lan hoàn toàn không có vẻ gì là giống giả vờ, tiếp tục sơn móng chân như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc Hách Liên Nhuận vào đến nơi, chị còn chẳng thèm nhếch mắt nhìn.
Giây tiếp theo, quả nhiên chị nghe thấy được một giọng khiến chị cực kì sung sướng.
“Mẹ!” Hách Liên Nhuận cúi người vò cái đầu chó của con Husky nhào về phía cậu.
Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy một thứ, mặt đen thui đi.
Trên sofa là mấy chiếc áo hoodie của cậu, trên áo hoodie toàn là dấu chân chó lung tung leng beng, hai chiếc trong số đó là áo có chữ ký của ca sĩ hiphop mà cậu thích nhất.
Cậu bước sang, vẻ mặt tan nát trái tim, “Mẹ, sao mẹ có thể như thế chứ?!”
Dư Nguyệt Lan hít vào một hơi ra chiều sung sướng lắm, vô cùng vừa lòng với phản ứng này của Hách Liên Nhuận.
Chị tiếp tục sơn móng chân, hơi hếch mắt lên một chút: “Không phải mày trọ trên trường sao, còn về làm gì? Từ khoảnh khắc mày nhẫn tâm bỏ lại người mommy dịu dàng hiền huệ này để lên trường đi trọ, thì những thứ này đã không còn là của mày nữa.
Chủ nhân hiện tại của chúng là Harpy, liên quan gì đến mày? Buông, mau buông ra! Mấy thứ đấy không có liên quan gì đến mày nữa!!”
Hách Liên Nhuận ấn huyệt Thái Dương, “Những thứ này đều là con tự mua mà.”
Giọng Dư Nguyệt Lan the thé, “Tự mày mua? Ai cho mày tiền? Mày lấy tiền đâu ra?! Những thứ mày mặc mày xài trên người mày, còn không phải là bố mày mua cho mày à! Mày không biết xấu hổ nữa ư! Nói chính xác ra thì mấy thứ này chẳng có xu nào là của mày cả, đều là của bố mày hết, mày đừng hòng lấy!”
Hách Liên Nhuận cười, “Đúng vậy, là của bố con.
Nhưng bố con còn chưa bảo gì, mẹ còn nói gì được nữa.
Vả lại những thứ mẹ mặc mẹ xài trên người mẹ, không phải cũng của bố con mua hay sao?”
Dư Nguyệt Lan lập tức quăng lọ sơn móng tay qua: “Nhãi ranh, mày muốn làm mẹ mày tức chết hả!”
Vốn Hách Liên Nhuận định tránh, nhưng chợt nghĩ đến điều gì, cậu không tránh nữa, cứ để lọ sơn móng tay không đậy nắp kia đập vào người mình.
Sơn móng màu hồng văng lên bộ đồng phục xanh dương của cậu, để lại một đóa hoa hồng phấn nở toe toét.
Dư Nguyệt Lan sững sờ tại trận, nhảy dựng lên khỏi sofa, “Thằng lỏi con, sao con lại không né!”
Từ bé Hách Liên Nhuận đã bị chiều quá sinh hư, tính tình rất nát.
Nếu phải ngày thường, chỉ cần thấy quần áo của mình bị chó giẫm ra nông nỗi này, cậu đã có thể đập nát một con xe rồi, chứ đừng nói đến chuyện bị hất lọ sơn móng vào người.
Hơn nữa lớp sơn móng này còn là màu hồng con cụ nó phấn nữa chứ.
Bấy giờ mặt cậu không có vẻ gì là tức giận, giọng còn dịu hẳn đi, “Để khiến mẹ nguôi giận chứ sao nữa ạ.”
Dư Nguyệt Lan: “……”
Con của chị bị xe tông phải hả, váng đầu hay gì?
Chị đi qua, quan tâm sờ trán Hách Liên Nhuận, xem thử cậu có bị sốt không.
Hách Liên Nhuận quay mặt đi, “Mẹ, con xin nhận sai với mẹ.”
Cậu không thèm so đo chuyện Harpy làm nhục hai chiếc áo hoodie có chữ ký của thần tượng cậu nữa, thần tượng nào quan trọng bằng bạn gái.
Dư Nguyệt Lan: “……”
“Con lặp lại lần nữa coi?” Dư Nguyệt Lan sờ lên khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của thằng con mình, hai mắt mở to, khó có thể tin nổi.
Hách Liên Nhuận cứ để kệ mẹ mình sờ, “Mẹ, mẹ đẻ con ra, nuôi nấng con cũng không dễ dàng gì, mặt còn đầy vết chân chim vì tức con thế này.
Ấy thế mà bây giờ con mới hiểu được nỗi khổ của mẹ.
Từ giờ trở đi, con quyết định không bao giờ làm trái lời mẹ nữa, từ mai con sẽ dọn từ trường về đây ở ạ.”
Dư Nguyệt Lan cảm động đến độ ứa cả nước mắt.
Chị sụt sịt mũi, ôm lấy Hách Liên Nhuận, “Con trai ngoan!”
Còn chưa cảm động bao lâu, chị lại cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Chị phát một cái lên đầu Hách Liên Nhuận, “Mày nói cái gì đấy! Nếp nhăn khóe mắt của mẹ sâu lắm hả?! Tại mày làm mẹ tức chứ còn gì nữa?! Mày xem mày đấy, từ nhỏ đến lớn cứ phải làm mẹ đau tim bao bận!!”
Dư Nguyệt Lan mắng xong, lập tức chạy đi soi gương.
Chị tưởng thằng lỏi con Hách Liên Nhuận này không có tiền tiêu nên mới lấy lòng chị, đã lấy lòng mà còn không quên làm chị cú điên lên.
Ai ngờ thằng nhỏ này không phải mồm mép chơi, mà như đã uống thuốc bổ cải tà quy chính.
Chưa đợi đến hôm sau, cậu đã lái con xe Lamborghini màu xanh lá mạ không biết đào đâu ra của cậu, phi lên trường lấy hành lý rồi lại phi như điên về, có vẻ nhớ nhung sâu sắc căn biệt thự lớn nhà họ.
Chuyện này làm Hách Liên Hùng đi về từ công ty đúng lúc này còn thấy sốc.
……
“Thằng bé này bị làm sao đấy?” Hách Liên Hùng vừa về nhà đã sờ soạng vòng eo nhỏ vô cùng mảnh khảnh được chăm sóc rất cẩn thận của Dư Nguyệt Lan.
Dư Nguyệt Lan đập bay tay ông đi, không hề nể nang mặt mũi ông, “Con trai chính anh làm sao anh còn không biết à! Chạy tới hỏi tôi?! Con trai mình mà còn chẳng biết đường quan tâm! Suốt ngày chỉ biết kiếm tiền kiếm tiền, anh muốn kiếm nhiều tiền hơn để đi bao mấy đứa gái gú mơn mởn chứ gì!!”
Hách Liên Hùng: “……”
Ông đã nói gì cơ chứ?
Hách Liên Hùng kéo cà vạt ra, mí mắt giần giật, đi qua ôm Dư Nguyệt Lan từ phía sau, “Ta nói, dạo này em làm sao vậy? Sao anh chưa nói được hai câu em đã nổi sùng bảy tám câu rồi, rốt cuộc anh chọc em chỗ nào? Hử?”
Dư Nguyệt Lan y như bị một con chó bẩn thỉu ôm phải, đẩy ông ra thật mạnh, vẻ mặt ghét bỏ: “Anh đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!!”
Hách Liên Hùng: “……”
Người đàn ông đen mặt bỏ đi, tình hình này đêm nay lại phải ngủ riêng rồi.
——
Hách Liên Nhuận dọn dẹp đống đồ đạc cậu mang về theo kiểu trớt quớt, ló đầu ra ngoài quan sát.
Chờ dì quét rác hành lang bỏ đi rồi, cậu đi ra, vờ như đi dạo, bước về phía chỗ ngoặt nào đó ở tầng 1.
Đi được nửa đường, cậu thấy một bà dì mặc quần áo hầu gái đang nói chuyện với ai đấy sau cánh cửa nhỏ.
Cậu không để ý, tiếp tục đi về phía trước, rồi bỗng giật thon thót vì câu gọi “Nhụy Nhụy” của bà dì.
“Nhụy Nhụy, dì đi chuẩn bị nước tắm cho Harpy, cháu thay quần áo xong thì nhớ đổ thức ăn chó cho Harpy nhé.
Giờ chắc Harpy đang ở trong phòng ngủ của bà chủ, nó phải ăn đã mới chịu đi tắm.”
Người bên trong lên tiếng “Vâng”, giọng dịu dàng ngọt ngào, êm tai vô cùng.
Hách Liên Nhuận dừng bước chân lại.
Khi dì giúp việc đưa quần áo hầu gái đi xa rồi, Hách Liên Nhuận xoa xoa đuôi lông mày, đi qua.
Cậu cầm then cửa chuẩn bị đẩy vào, lại nhớ đến ban nãy dì giúp việc kia có bảo “Cháu thay quần áo xong rồi thì……”
Người bên trong đang thay quần áo, chẳng hiểu sao yết hầu Hách Liên Nhuận lại thấy ngứa.
Cậu nhịn lại, buông thanh nắm cửa ra, đứng ở cạnh cửa, quay người lại.
Hiệu quả cách âm của cửa rất tốt, về cơ bản cậu không nghe thấy tiếng động gì bên trong.
Đợi tầm 10 phút, cuối cùng cửa cũng có động tĩnh.
Hách Liên Nhuận lại ngắm nghía trái phải, sau khi xác nhận không có ai đi tới, cậu quay người lại.
“Lách cách”, cửa mở ra, một bóng hình xinh đẹp tươi trẻ đập vào mắt cậu.
Cửa còn chưa mở hết, chỉ hé ra một xíu.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, người bên trong rõ ràng hơi sửng sốt, không mở cửa thêm nữa.
Hách Liên Nhuận nóng lòng, tự chen người vào phòng.
“Sầm” một tiếng, cửa sập lại thật mạnh từ bên trong.
Nhụy Bạch Y nhìn người đi vào, “Sao anh lại ở đây?”
Cô vừa dứt lời thì phát hiện hai dòng đỏ tươi bắt mắt chảy ra từ mũi của thiếu niên.
Nhụy Bạch Y: “……”
Cậu trai ngây thơ chảy máu mũi rồi.
Hách Liên Nhuận vô cùng bình tĩnh thản nhiên liếm môi một cái.
Cậu chuẩn bị bình tĩnh lấy giấy trong túi quần ra lau khô máu mũi, nhưng sờ tới nơi thì hai bên lại trống trơn.
Người cậu cứng đờ tại chỗ, chỉ muốn đào hầm chui xuống.
Tai cậu đỏ ửng nóng rẫy lên, nếu bỏ một miếng thịt ba chỉ lên đấy thì có thể nướng chín ì xèo.
Trùng hợp là trong cặp sách của Nhụy Bạch Y có giấy, cô đi qua lấy giấy ra, chạy về đưa cho Hách Liên Nhuận, kìm lại ý cười trên môi.
Ánh mắt Hách Liên Nhuận bình tĩnh, ra vẻ “Không phải chỉ là chảy máu mũi thôi ư, bố đây chảy máu mũi thì làm sao” lau khô máu mũi đi, thờ ơ nói: “Ăn lẩu dễ nóng trong người.
Có khi tí nữa bé cũng chảy máu mũi đấy, nhớ uống nhiều nước vào.”
Nhụy Bạch Y nghẹn cười: “Ừ.”
Hách Liên Nhuận rốt cuộc không thể nhịn cmn nhục được nữa, cậu xoay cổ tay về sau, khóa trái cửa phòng đánh “Cách” một tiếng, nhìn Nhụy Bạch Y đăm đăm bằng ánh mắt như sói đói.
Cậu là một kẻ rất hẹp hòi, mới nãy cậu rơi vào thế yếu, bây giờ cậu phải giành lại phần thắng.
Vào giờ phút này, cậu điên cuồng muốn dọa cô gái nhỏ trước mặt sợ phát khóc.
Bộ quần áo hầu gái khoác lên người cô, đúng là quyến rũ chết người.
Tình tiết tiếp theo hẳn sẽ là Bạch Nhụy Nhụy sợ tới mức tái mặt, cắn môi lùi về đằng sau, rụt cổ lại, mặt đỏ ửng, nói: “Anh, anh muốn làm gì? Anh đừng tới đây, anh, anh còn qua đây là em kêu lên đấy.”
Sau đó Hách Liên Nhuận sẽ đáp rất là đen tối mờ ám: “Cưng gào đi, anh thích cưng gào đấy.
Mau, gào một tiếng anh đây nghe thử xem nào.”
Hình ảnh này đã trình diễn trong đầu thiếu niên tóc bạc, cậu tiếp tục nhìn Nhụy Bạch Y chằm chằm bằng ánh mắt như sói đói, chờ đợi tình tiết mà cậu đã tưởng bở xảy ra.
Nhưng, bàn tay nhỏ trắng trẻo của đối phương lại cầm thêm một tờ giấy khô từ bao giờ.
Cô vươn tay ra, đặt giấy dưới mũi cậu, “Anh lại chảy máu mũi rồi.”
[HẾT CHƯƠNG 37].