Bạn đang đọc Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 35: Anh Đây Dạy Bé
Tối hôm qua Hứa Uyên Hào không ngủ được, bởi vì cậu đang làm đề được một nửa thì nhận được tin nhắn WeChat của Tư Anh Hàn.
Tư Anh Hàn bắt cậu nghĩ cách lấy được phương thức liên lạc của Bạch Nhụy Nhụy từ Tôn Tiêu Từ của lớp 11-7, rồi sẽ cho cậu 20 nghìn tệ.
Mối làm ăn này rất có lời, tất nhiên là cậu phải làm, nhưng cậu không hiểu vì sao Tư Anh Hàn lại cảm thấy cậu – một người chưa nói câu nào với Tôn Tiêu Từ, chỉ biết tên đối phương – lại có thể dễ lấy được phương thức liên lạc của Bạch Nhụy Nhụy từ tay Tôn Tiêu Từ hơn là Tư Anh Hàn – bạn cùng lớp với Tôn Tiêu Từ, logic khó hiểu thực sự.
Tư Anh Hàn rep lại cậu thế này: [ Người anh em, đấy là vì gái này yêu thầm ông, ông không biết à? ]
Hứa Uyên Hào im lặng vài giây, rep lại: [ Nếu bạn ấy yêu thầm, sao ông lại biết, ông là con giun trong bụng bạn đấy à? ]
Bên kia gửi sang một chuỗi chấm lửng: “…”
Sau đó nhắn lại: [ Bạn hồi cấp 1 của gái này là bạn gái cũ của tôi, tuy rằng bạn gái cũ của tôi cũng chả thân thiết gì với cổ, nhưng có lần họp lớp tiểu học, cổ say rượu, nói trước mặt cả lớp đấy.
]
Hứa Uyên Hào: “……”
Tư Anh Hàn cho cậu số WeChat của Tôn Tiêu Từ, cậu click mở, xin add friend, ghi chú tin nhắn là【 Chào bạn, mình là Hứa Uyên Hào ở lớp 11-3 】
Chưa gửi được nửa giây, bên kia đã đồng ý lời mời kết bạn.
Cậu đang suy nghĩ không biết nên xin phương thức liên lạc của Bạch Nhụy Nhụy qua đối phương thế nào, bên kia đã gửi một cái meme chú thỏ đỏ mặt xoay mòng mòng.
Cái meme này chưa lên được tới 1 giây đã bị thu hồi.
Cậu nhìn màn hình chằm chằm, bên kia lại im lặng như cũ, như thể mới nãy chưa xảy ra chuyện gì.
Hứa Uyên Hào đợi một lát, chủ động nhắn tin [ Chào bạn ].
Bên kia rep lại: [ Chào cậu nè ]
Ngay sau đó lại nhắn thêm một tin: [ Cậu đúng là Hứa Uyên Hào lớp 11-3 thật sao? ]
[ Ừ ]
Bên kia không rep lại, Hứa Uyên Hào bắt đầu do dự nên hỏi thẳng vào vấn đề, hay là nên bịa lý do.
Nếu đi thẳng vào vấn đề, nhỡ bên kia hoài nghi ý đồ của cậu, không muốn cho thì làm sao đây.
Dù gì họ cũng chả quen thân gì, học chung một khối gần 2 năm rồi mà chỉ biết tên nhau qua lời người khác, còn chưa có cơ hội gặp mặt nói chuyện với nhau miếng nào.
Hứa Uyên Hào quyết định bịa lý do vẫn thỏa đáng hơn, cậu vừa chuẩn bị gõ chữ, đối phương đã hỏi: [ Bạn Hứa, cậu add tớ có việc gì hở? ]
Đằng sau còn có một cái meme thỏ mập kute có dấu hỏi chấm trên đầu.
Hứa Uyên Hào không khỏi liếm môi một cái, rep lại: [ Mình có một người bạn thích cái bạn Bạch Nhụy Nhụy mới chuyển trường của lớp các cậu từ cái nhìn đầu tiên, muốn theo đuổi bạn đấy.
Nghe nói bây giờ trong lớp cậu bạn ấy chỉ chơi khá thân với mình cậu, đứa bạn của mình nhờ mình xin cậu cách liên lạc với Bạch Nhụy Nhụy, có được không? ]
Bên kia không trả lời tin nhắn một lúc lâu, Hứa Uyên Hào cảm thấy chuyện này có khi không ổn rồi, cậu không hối được, mà cũng chẳng ép nổi người ta, có lẽ cậu không lấy được 20 nghìn tệ kia rồi.
Lúc cậu chuẩn bị nhắn [ Không được thì thôi, quấy rầy cậu rồi ] thì phía trên rốt cuộc cũng có thông báo đối phương đang nhập tin.
Cậu dừng việc gõ chữ lại, kiên nhẫn chờ đợi, đợi một lúc lâu, bên kia mới nhắn sang: [ Đứa bạn mà cậu nói chính là cậu chứ gì? ]
Hứa Uyên Hào:?
Cậu không biết tại sao Tôn Tiêu Từ lại nghĩ như vậy, lập tức rep lại: [ Không phải đâu ]
Tôn Tiêu Từ: [ Vậy bạn của cậu là ai?! ]
Hứa Uyên Hào muốn thành thật gõ [ Hách Liên Nhuận ] rồi gửi sang, nhưng cậu không dám, cuối cùng chỉ có thể nhắn là [ Chuyện này thì mình phải giữ bí mật, xin lỗi ].
Bên kia lại im lặng thật lâu, Hứa Uyên Hào bỏ di động xuống làm bài tập tiếp, không còn ôm hy vọng với chuyện này nữa.
Cậu cũng lười để ý đến những tin giục giã oanh tạc của Tư Anh Hàn.
Nghiêm túc làm hết một bộ đề, Tôn Tiêu Từ cuối cùng mới rep lại: [ Bạn của cậu chắc hẳn cũng là học sinh giỏi đúng không? Thành tích của bạn ấy có tốt như cậu không? ]
Hứa Uyên Hào lặng đi vài giây, gian nan gõ tiếp một chữ “Ừ” với một chữ “Có”, lại che lương tâm mà bấm send.
Câu [ Ừ, có ] này vừa được đăng lên, Hứa Uyên Hào đã cảm thấy lương tâm mình cắn xé, cậu vô cùng có lỗi với bạn Tôn mà cậu còn chưa gặp mặt nói với nhau lời nào.
Bên kia gửi sang một chuỗi chấm than.
Tôn Tiêu Từ có vẻ rất là kích động: [ Vậy bạn cậu nhất định! Phải!!! Mau theo đuổi được! Bạch Nhụy Nhụy!!!!! Tớ cực kì ủng hộ người bạn học giỏi của cậu! Cậu không biết đâu, Bạch Nhụy Nhụy cũng bị Hách Liên Nhuận bỏ bùa lú rồi, cái kiểu lú đến mức không đập vào tường không quay lại được ý, ngốc lắm luôn, sắp tức chết tớ rồi! Hy vọng bạn của cậu có thể kéo cậu ấy về từ vực sâu! ]
Hứa Uyên Hào: “……”
Đằng sau còn có một đống meme vịt, cuối cùng là một dãy số.
Tôn Tiêu Từ: [ Đây là số điện thoại của Bạch Nhụy Nhụy, có thể tra WeChat của cậu ấy dựa theo số này nhé, bạn của cậu nhất định phải cố lên nha!! ]
Tay Hứa Uyên Hào run lên, cậu gõ câu [ Cảm ơn cậu ] rồi nhắn lại.
…
Nhiệm vụ hoàn thành, cũng nhận được 20 nghìn tệ rồi, Hứa Uyên Hào lại mất ngủ, không chợp mắt nổi cả đêm.
Cậu cảm thấy sao cậu lại vô lương tâm thế này, làm cái chuyện ác ôn giúp giặc cướp nhà, còn lừa gạt trái tim nhỏ của một bạn nữ dễ thương.
Học xong các tiết buổi sáng, cậu cảm thấy người mình cứ đơ đơ, phải về ký túc xá ngủ bù một giấc mới được.
Khi đi ngang qua lớp 11-7, cậu thấy một bạn nữ tóc búi chạy ra khỏi lớp, chạy xuống lầu dưới.
Bạn đó chạy được nửa đường lại lộn lại, không về lớp, mà vịn cửa lớp nhìn vào với vẻ hơi kinh ngạc, như thể trong lớp đã xảy ra chuyện đáng sợ gì đó.
Cậu nhận ra bạn nữ tóc búi kia, đấy chính là Tôn Tiêu Từ.
Tôn Tiêu Từ tuy rằng trông dễ thương, nhưng vóc dáng cao, là người kéo cờ của lớp 11-7, cậu đã nhìn thấy cô bạn từ đằng xa rất nhiều lần.
Hứa Uyên Hào bất giác dừng bước chân, vẻ buồn ngủ trong đáy mắt tan đi rất nhiều.
Cậu nhìn Tôn Tiêu Từ chằm chằm một lát, nghe thấy tiếng ồn ào vọng ra từ lớp 11-7, có người đang gào thét.
Giọng kia như thể vừa uống một chai rượu Lão Bạch Càn, ngay sau đó giọng nói nhỏ đi một chút.
Nhưng không bao lâu sau, một tiếng động to hơn lại vọng ra, tiếng quát động trời vang lên từ trong lớp học, còn có cả tiếng đập bàn “Rầm rầm rầm”, như muốn phá tan phòng học.
(Lão Bạch Càn: rượu rất mạnh của TQ, độ cồn trên 65%)
Mấy đứa con trai con gái núp ngoài cửa lớp như Tôn Tiêu Từ cũng kêu lên.
Cậu nghĩ bụng, có nên đi qua tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì không nhỉ.
Cậu đang do dự thì một đôi chân thon dài đi ra khỏi cửa lớp, sau đó là một mái tóc bạc đẹp trai.
Hách Liên Nhuận trông có vẻ buồn bực, tay cắm túi quần, miệng ngậm thuốc lá đi ra từ trong lớp, đi bên cạnh cậu ta là một bạn nữ có khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo.
Ở đằng sau họ, Uông Đạt Phàm và Tư Anh Hàn, còn cả Lý Thành Lâm cũng cùng theo sau.
Uông Đạt Phàm và Tư Anh Hàn quàng vai bá cổ, châu đầu ghé tai, mặt mày toe toét, không biết đang bà tám chuyện kinh trời động đất quỷ thần đều khiếp gì, Lý Thành Lâm nghẹn cười đi sau rốt.
——
“Pa, dập thuốc đi thì hơn, kẻo lát nữa lại gặp phải giáo viên.” Uông Đạt Phàm cười xong, không quên nhắc nhở Hách Liên Nhuận một câu.
Dù gì đã ra khỏi lớp rồi, chú ý một chút vẫn hơn, tỏ vẻ ngầu lòi cũng phải có giới hạn thôi.
Hút thuốc trên trường mà bị tóm thì sẽ bị bắc loa phê bình trước toàn trường.
Mấy cậu lên loa mấy lần rồi, rất là phiền.
Đầu óc Hách Liên Nhuận đang kêu vo vo, còn dừng ở hình ảnh Bạch Nhụy Nhụy đáp lại cậu một câu “Được thôi” với vẻ mặt đẹp đẽ thản nhiên.
Ngọn lửa khô rát bỏng cháy trong cổ họng đốt đến tim phổi cậu, khiến cậu có cảm giác khó thở.
Nhưng cảm giác khó thở này lại làm cậu muốn bay lên, sung sướng chưa nay chưa từng thấy.
Cậu “Ờ” một tiếng, bỏ tàn thuốc ra.
Đúng lúc đấy họ đi ngang qua thùng rác ở hành lang, cậu tiện tay ném vào đấy, nghiêng đầu liếc Bạch Nhụy Nhụy một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Nhụy Nhụy không hề sợ, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo kia chẳng đổi sắc tẹo nào, tiếp tục ngoan ngoãn đi bên cạnh cậu.
Vào lúc này cậu mà lúng túng trước thì còn ra thể thống gì nữa, con gái nhà người ta còn bình tĩnh như thế, cậu cũng phải bình tĩnh.
Một đứa Tóc Búi lại nhảy xổ ra.
Tóc Búi chạy tới ôm chặt lấy cánh tay Bạch Nhụy Nhụy, lườm họ bằng đôi mắt to, “Các cậu, các cậu đừng xằng bậy! Không thì, không thì tôi gọi cảnh sát đấy!!”
Uông Đạt Phàm & Tư Anh Hàn & Lý Thành Lâm: “…………”
Họ có làm gì đâu?
Nghĩ kiểu gì chăng nữa cũng chỉ phạt một mình đại ca nhà họ thôi chứ.
Hách Liên Nhuận nhìn Tóc Búi chằm chằm mấy giây, lại nhìn về phía Nhụy Bạch Y, “Hửm?” một tiếng ra chiều thẩm vấn.
Cũng không phải cậu không biết đứa Tóc Búi này là ai.
Ở chung một lớp nhìn nhau suốt ngày, cậu vẫn nhận ra được tên tuổi và diện mạo của cô bạn.
Cậu còn nhớ rõ ngày hôm qua đứa Tóc Búi này đã hẹn Bạch Nhụy Nhụy đi ăn trưa chung, cậu từ chối Bạch Nhụy Nhụy, Tóc Búi mới có cơ hội đi ăn với Bạch Nhụy Nhụy.
Lúc này, cậu muốn xem thử Bạch Nhụy Nhụy còn nói là giữ lời được nữa không.
Bạch Nhụy Nhụy tiếp nhận ánh mắt của cậu, cầm cổ tay Tóc Búi, nói: “Cậu đi chung với tụi tớ đi.”
Nhụy Bạch Y chỉ đơn thuần cảm thấy hôm qua Tôn Tiêu Từ mời cô ăn chung, bạn này có vẻ còn quan tâm lo lắng cho cô như thế, hôm nay cô cũng nên mời bạn ấy.
“……” Tôn Tiêu Từ sững sờ tại chỗ, cô bạn nhíu mày nói: “Ăn uống nỗi gì, chúng ta mau đi đi, cách xa tụi nó ra một chút!”
Tư Anh Hàn cười: “Hề hề, bạn Tôn này, tụi này có phải là sài lang hổ báo gì đâu mà cậu sợ tụi này thế?”
Uông Đạt Phàm cũng cười, còn cười rất là to đấy.
Không biết có phải cậu chàng còn chưa bình tĩnh lại từ câu “Được thôi” vừa dứt khoát vừa lưu loát, còn không mang chút gì là “Mình sợ quá đi mất, sao cậu có thể đưa ra yêu cầu này cơ chứ! Đồ lưu manh khốn kiếp!!” của Nhụy Bạch Y.
Cậu chàng cợt nhả nói: “Úi chà, lại được ăn cơm với một gái xinh nữa, vinh hạnh vinh hạnh, nào nào nào, ăn chung đi chung luôn đi!”
Không rõ Tôn Tiêu Từ đang sợ hay là tức mà mặt đỏ hết cả lên, cô bạn lườm Uông Đạt Phàm cháy cạnh, kéo Nhụy Bạch Y về đằng sau.
Nhụy Bạch Y không ngờ cô bạn lại khỏe như thế, kéo hẳn cô lùi về sau mấy bước lận.
Tóc Búi giữ chặt tay cô, tư thế rất kiểu chuẩn bị kéo cô chạy đi.
Giây tiếp theo, cô bạn quả nhiên lôi cô đi.
Cô vừa định hẩy tay cô bạn ra, Lý Thành Lâm đã bước lên ba bước, nhẹ nhàng ngăn hai cô lại.
Vóc dáng của mấy cậu đều rất cao, Lý Thành Lâm cũng không kém cạnh.
Cậu ta vừa chắn trước mặt các cô, một cái bóng lớn lập tức ập lên đầu họ.
Cậu ta nhìn xuống hai người, nói giọng bỡn cợt, “Muốn chạy à?”
Tôn Tiêu Từ quát thành tiếng: “Chỗ này là trường học!!” Quát lạc cả giọng.
Nhìn từ đàng xa, thấy vẻ mặt tức hộc máu và sợ sệt của cô bạn thì quả là trông như hội của Hách Liên Nhuận đang làm chuyện gì rất cầm thú với hai cô gái này.
Tư Anh Hàn giật giật khóe miệng, cạn lời nói: “Tôn Tiêu Từ, cậu gào thét nỗi gì, ăn bữa cơm thôi mà, làm gì nên nỗi.”
Uông Đạt Phàm: “Nhưng mà gái ơi, sợ gì cơ chứ, các anh đây cũng có ăn gái đâu.
Dù là ăn, cũng không phải ăn cậu mà.”
Cậu này là kẻ ngả ngớn nhất, cái kiểu chọc ghẹo con gái nhà người ta cũng rất lả lơi, thành công trêu cho mặt Tôn Tiêu Từ đỏ lựng thêm.
Có lẽ chỉ giây tiếp theo thôi, Tôn Tiêu Từ sẽ nhảy tít lên trời, cầm búa đập họ bẹp dí.
Nhưng khi Uông Đạt Phàm cười xấu xa quét mắt nhìn Bạch Nhụy Nhụy, trái tim nhỏ của cậu chàng lại rúng động lần nữa.
Bởi vì Bạch Nhụy Nhụy vẫn mang vẻ mặt không cmn màng hơn thua gì cả, còn rất kiểu……!cụ bà mấy trăm tuổi nhìn bọn nít ranh quậy phá.
Ý nghĩ này vừa bật lên, Uông Đạt Phàm đã nổi đầy gai ốc, vội rùng mình một cái.
Hách Liên Nhuận hết kiên nhẫn, rốt cuộc lãnh đạm mở miệng: “Cho cậu cơ hội đổi ý đấy.”
Giọng cậu trầm đi: “Đền tiền đi, không đủ tiền thì trả góp định kỳ cũng được.”
Tôn Tiêu Từ lại quát lên: “Cậu tự ném hỏng di động, liên quan quái gì đến Bạch Nhụy Nhụy?!”
Cô nhóc này can đảm gớm.
Hứa Uyên Hào đứng cách đó không xa nhếch môi lên.
Hách Liên Nhuận hếch mắt, “Cậu ta từng giẫm vào.”
Tôn Tiêu Từ tiếp tục gào: “Giẫm vào thì làm sao?! Chân Bạch Nhụy Nhụy bé như thế, giẫm có mạnh đâu, chắc chắn không phải là do cậu ấy giẫm hỏng!”
Hách Liên Nhuận đột nhiên rất buồn cười, cậu không nói gì, chỉ nhìn Nhụy Bạch Y, đợi phản ứng của cô.
Bấy giờ Nhụy Bạch Y cũng đang ở trong trạng thái không lấy gì làm vui vẻ.
Thật ra cô cảm thấy Tôn Tiêu Từ hơi……!nhiệt tình quá đáng, thậm chí có thể nói có cô bạn này chen chân vào, sự tiến triển giữa cô và Hách Liên Nhuận lại gặp trở ngại.
Ngụy Nhuận biến thành một sát thủ máu lạnh nàng còn chẳng sợ, sao lại sợ một thằng nhóc trẻ trâu được.
Nhưng dáng vẻ hoảng sợ của Tôn Tiêu Từ lại khiến cô không biết phải ứng phó thế nào.
Không khí đang ám muội hừng hực bỗng trở nên hơi gượng gạo, khung cảnh rất là tĩnh lặng.
Rầy rà một lúc thế này, ngọn lửa khô nóng trong yết hầu Hách Liên Nhuận đã sắp tắt ngúm.
Lời cậu nói vừa nãy cũng chỉ để hù dọa Bạch Nhụy Nhụy tí thôi, cậu không định tính sổ với cô thật.
Nhưng Bạch Nhụy Nhụy lại bình tĩnh tiếp chiêu, cậu nảy lên ý nghĩ đùa tiếp xem sao, nào biết giữa chừng lại có đứa Tóc Búi này nhảy ra.
Cậu đột nhiên muốn chơi lớn.
Hách Liên Nhuận tiến lên, như thể đang nói với Tóc Búi, nhưng đôi mắt hoa đào lại nhìn chăm chú vào Nhụy Bạch Y, nhếch một bên khóe môi lên, “Bố đây nói là cậu ta giẫm hỏng, thì cậu ta giẫm hỏng đấy.”
Tôn Tiêu Từ: “……”
Thiếu niên lạnh giọng: “Muốn chạy à? Có chạy được không.”
Cậu cất bước đi về phía trước, hai tay lười nhác đút trong túi quần, mái tóc ngắn màu bạc bị cơn gió thoảng thổi bay nhè nhẹ.
Bóng dáng cậu lạnh lùng khôn xiết, phả ra sự ngang ngược, như thể đang nói với ba thằng anh em đằng sau: “Mang hai đứa con gái này đi cho bố mày.”
Uông Đạt Phàm và Tư Anh Hàn lập tức xúm lại, Lý Thành Lâm ở đằng trước, hai người họ đi đằng sau, kẹp Bạch Nhụy Nhụy và Tôn Tiêu Từ ở giữa, tiến về phía trước.
Tôn Tiêu Từ: “…………”
Ngay khi cô bạn muốn gào “Á” lên, một bóng dáng cao ráo đi tới.
Người nọ vỗ vỗ bả vai Tư Anh Hàn, giọng nói còn hay hơn tiếng suối trong: “Đưa tôi theo cùng với.”
——
Gần trường THPT số I có một cửa hàng thịt nướng rất là nổi tiếng, cứ đến cuối tuần là phải xếp hàng rất dài.
Hôm nay là thứ Tư, không đông khách lắm, lúc họ đến thì vẫn còn rất nhiều bàn trống, họ chọn một bàn lớn ngồi xuống.
Uông Đạt Phàm là một người cực kì tôn trọng trưởng bối, cậu chàng bưng thực đơn đến trước mặt Nhụy Bạch Y hệt như hiến của báu, cười hì hì nói: “Chị dâu chị cứ chọn từ từ, em khao ạ.”
Tư Anh Hàn nói: “Sao không gọi là Má?”
“……” Uông Đạt Phàm đá qua một cái, “Vậy chả phải là bảo chị dâu già hử!” Chủ yếu là gọi má thì hơi kỳ, không được vui như gọi pa.
Tóc Búi ngồi sát sàn sạt cạnh Nhụy Bạch Y.
Cô bạn nhìn Tư Anh Hàn, lại nhìn Uông Đạt Phàm, rồi trộm liếc Hách Liên Nhuận và Lý Thành Lâm bằng khóe mắt.
Cô bạn còn chưa thể chấp nhận được việc mình đột nhiên phải ngồi chung một bàn cơm với hội đầu gấu trùm trường.
Nhưng ngẫm đến chuyện Hứa Uyên Hào cũng đi theo họ, lòng cô bạn thấy kiên định hơn rất nhiều, cũng đột nhiên cảm thấy trước đó có lẽ cô bạn đã phản ứng hơi thái quá.
Không phải chỉ ăn chung một bữa cơm thôi sao, cô bạn cũng không tin đang ban ngày ban mặt mà Hách Liên Nhuận thật sự dám làm chuyện cầm thú gì với Bạch Nhụy Nhụy.
Nhụy Bạch Y nhận lấy thực đơn, Tóc Búi cũng rướn đầu sang.
Gì chứ, cô bạn cũng hơi đói rồi, được ăn khao, không ăn thì phí.
Lúc này Hứa Uyên Hào cũng ngồi xuống, cậu đột nhiên thốt lên một câu: “Bạch Nhụy Nhụy phải khao mới đúng.”
Uông Đạt Phàm nhìn sang: “Vì sao?”
Hứa Uyên Hào nói: “Không phải đền bằng da “thịt” à?”
“?”
Ban đầu mọi người còn chưa phản ứng được, nửa giây sau: “…………”
Bàn thịt nướng lập tức chìm vào yên tĩnh.
Hôm nay vừa mới vào Thu, tiệm này không cầm bật điều hòa, nhưng lúc này dường như lại có một thêm cái điều hòa bên cạnh thổi vù vù.
Lạnh vãi.
Uông Đạt Phàm đột nhiên cười sằng sặc, vỗ bàn: “Vờ lờ!! Không hổ là đứng đầu khối mình, suy nghĩ đỉnh của chóp! Câu đùa này suýt làm đây chết vì lạnh!”
Tư Anh Hàn cũng cười ha hả.
Tóc Búi lại nghĩ thầm trong dạ “Đúng vậy đúng vậy! Có thể là vậy đấy!”, cô bạn thầm vỗ tay nhiệt liệt trong lòng cho Hứa Uyên Hào.
Hứa Uyên Hào nói vậy, cô bạn không còn sợ nữa.
Trên đường tới đây, cô bạn vô cùng hoảng sợ, lặng lẽ dùng di động thuật lại sự thật qua WeChat cho Hứa Uyên Hào, kể cho cậu nghe chuyện Hách Liên Nhuận muốn bắt Bạch Nhụy Nhụy đền bằng da thịt.
Lúc ấy Hứa Uyên Hào nói với cô bạn là nhất định Hách Liên Nhuận chỉ giỡn thôi, bảo cô bạn đừng tin là thật, cô bạn mới bình tĩnh hơn một tí để đi ăn trưa với họ.
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn không yên tâm lắm, bởi vì cả trường đều biết cái tính nát bét của Hách Liên Nhuận.
Cậu ta muốn Bạch Nhụy Nhụy bồi thường bằng xác thịt, cũng không phải không có khả năng.
“Bạn Hứa nói rất đúng, Bạch Nhụy Nhụy, bữa thịt nướng này cậu mời đi!” Tóc Búi không cho là câu đùa này chỉ đơn giản là đùa, bèn mở miệng nói.
Mấy tên đầu gấu này lại không để các cô xuống nước, Lý Thành Lâm không buông tha, lên tiếng: “Vậy phải xem anh Nhuận có bằng lòng không đã.”
“……” Mặt Tôn Tiêu Từ lại đỏ ửng lên ngay.
Lúc này điếu thuốc trong tay Hách Liên Nhuận đã được Uông Đạt Phàm châm lên, cậu hít một hơi, nhả ra làn sương khói dày đặc.
Bạch Nhụy Nhụy ngồi đối diện cậu, làn khói phả lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Bạch Nhụy Nhụy.
Thiếu niên nhếch môi, tỏ vẻ ác ý: “Tao, không muốn.”
Người đi đường đi ngang qua, nghe thấy tiếng ồn ào rung trời vọng ra từ quán thịt nướng.
…
Bởi vì câu nói kia của Hách Liên Nhuận, bữa cơm có vẻ hài hòa thân thiện kia lại xen thêm chút mờ ám mặt đỏ tai hồng.
Nhưng người đỏ mặt hồng tai này lại không gồm thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa.
Từ khi vào cửa hàng thịt nướng đến lúc ăn xong bữa cơm, cô gần như không nói lời nào.
Đối mặt với những lời lả lơi suồng sã và mấy cậu trai đầu óc toàn mấy thứ tầm bậy tầm bạ, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn thẳng, mặt như tảng băng.
Sau rốt, tất cả các cậu đều phải quỳ gối trước gương mặt xinh đẹp rạng ngời bình thản dù cậu có nói gì thì mình vẫn chỉ “Ờ” đầy thờ ơ của cô.
Bình thường Hách Liên Nhuận cũng chả báu bở thuốc lá lắm, nhưng bữa cơm này cậu lại không khỏi muốn hút.
Cuối cùng cậu chẳng ăn được mấy miếng thịt nướng, nhưng lại hút hết một bao.
——
Bình thường mọi người đều ngủ bù vào buổi trưa để buổi chiều tươi tỉnh đủ sức còn đi học, nhưng hội các thiếu gia của Hách Liên Nhuận đều ngủ bù trong giờ học, tan học rồi mới là lúc có nhiều tinh lực nhất.
Thông thường họ hay đi chơi bóng rổ trong sân thể dục hoặc hẹn nhau ra net đánh game.
Bây giờ ăn trưa xong vẫn còn sớm, lúc đi ra từ quán thịt nướng, Uông Đạt Phàm đề nghị đi chơi bóng bàn, Hách Liên Nhuận nói “Được”, cũng không hỏi Bạch Nhụy Nhụy và Tóc Búi một tiếng mà đi thẳng đến một quán bóng bàn gần đấy.
“Đi chung nhé?” Lý Thành Lâm chặn trước mặt hai cô gái, vẻ mặt có thể nói là vô cùng kiêu ngạo.
Hứa Uyên Hào đi tới vỗ vai cậu ta, “Một vừa hai phải thôi, mấy ông xem mấy ông dọa hai……!cậu ấy đến mức nào rồi.” Nói thật ra, thì chỉ dọa được Tóc Búi thôi.
Uông Đạt Phàm cà lơ phất phơ đi tới, “Kìa, anh Hào thương xót người ta à? Hay là ông đưa một cô về đi, pa tôi không ăn hết được cả đôi đâu.”
Từ “Ăn” này có thể nói là đầy thâm ý, cầm thú đến mức không thể cầm thú hơn được nữa.
Khuôn mặt nhỏ của Tôn Tiêu Từ lại đỏ lên, đầy một bụng tức.
Cô bạn muốn lập tức vung tay vả cho Uông Đạt Phàm một cái, đám người này lưu manh quá rồi!
Hứa Uyên Hào nhíu mày, nhất thời không đoán ra được liệu bọn Hách Liên Nhuận nói thật hay đùa.
Cậu còn chưa nghĩ ra cách giải quyết tình hình này, thiếu nữ bình tĩnh bên cạnh Tóc Búi đã mở miệng, “Cậu về ký túc xá đi, không cần lo cho tớ đâu.”
Giọng điệu này bình thản không chút gợn sóng, không có vẻ gì là giả bộ kiên cường, cũng chẳng sợ sệt chút nào, chỉ thật sự……!rất là bình tĩnh.
“Nhưng……” Tóc Búi nhăn mặt.
“Không sao.” Nhụy Bạch Y ấn cổ tay cô bạn, nói: “Hách Liên Nhuận sẽ không làm hại tớ đâu.”
Tôn Tiêu Từ: “……”
Bạn này bị tình yêu làm lú hết não rồi.
Uông Đạt Phàm hô lên một tiếng, lập tức vọt lên phía trước, nhảy dựng lên ôm cổ Hách Liên Nhuận, thuật lại lời của Nhụy Bạch Y cho cậu nghe.
Hách Liên Nhuận nhướng mày.
“Hừ, không phải chỉ là chơi bóng bàn thôi sao! Ai sợ ai chứ, đã ăn cơm chung rồi, còn gì phải sợ?! Tôi muốn chơi chung với Bạch Nhụy Nhụy! Các cậu đừng hòng đuổi tôi đi!” Tôn Tiêu Từ ưỡn ngực nói.
Hứa Uyên Hào vốn định quay về ký túc ngủ đành bỏ ý định ấy đi.
——
Họ chơi mãi đến giờ đi học, vô cùng bình thường không có vấn đề gì, cực kì ngoài dự kiến của Tóc Búi.
Cả đám người khỏe mạnh ra khỏi cổng trường, rồi lại quay lại trường như những thiếu niên ngoan ngoãn khỏe mạnh tươi tắn.
Hứa Uyên Hào nói “Tạm biệt” với Tóc Búi rồi mới đi về lớp của mình.
Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, Nhụy Bạch Y nghe giảng rất nghiêm túc, nghe mà ngáp liên miên.
Thằng nhãi ngầu lòi bên cạnh cô thì đã trắng trợn táo bạo nằm bò ra ngủ.
Hai người ngồi ở chỗ của chính mình, hài hòa lạ thường, cảm giác hài hòa này duy trì đến tiết thứ 3 – tiết Toán.
Giáo viên dạy Toán giảng một lúc rồi gọi học sinh đi lên giải đề.
Có lẽ thầy đã tia Hách Liên Nhuận và cô bạn cùng bàn mới của cậu lâu rồi, vả lại Nhụy Bạch Y là học sinh mới chuyển đến, vẻ ngoài xuất chúng, nên thầy cố tình chọn Nhụy Bạch Y đi lên làm bài.
Nhụy Bạch Y ngây ra một lúc, đứng dậy từ cạnh bàn, đi về phía bục giảng.
Thiếu niên tóc bạc đang nằm bò ra bàn ngủ đột nhiên thức dậy.
Cậu ngồi dậy, giơ tay duỗi eo như vừa mới tỉnh ngủ, sau đấy uể oải dựa vào tường, ngón tay dài cầm lấy chiếc bút trắng toát của Nhụy Bạch Y, xoay trên đầu ngón tay.
Cậu hếch mắt, lười nhác nhìn bảng đen chòng chọc, nhìn cả bóng lưng có vẻ nhỏ xinh lạ thường đứng dưới bảng đen.
Cô gái nhỏ cầm mẩu phấn trắng đứng đó.
Không chỉ cậu, mọi người trong lớp đều ngẩng đầu lên.
Dù ai đang ngẩn ra chơi di động, hay là đọc tiểu thuyết, thì đều buông sự nghiệp làm việc riêng mà mình đam mê nhiệt thành xuống để cùng nhìn chằm chằm về phía bục giảng.
Hách Liên Nhuận cũng không phải ngoại lệ, cậu cũng không thể khống chế bản thân mình ngắm từ cái gáy tròn lẳn của Nhụy Bạch Y đến tận gót chân cô.
Đồng phục trường rất thùng thình, nhưng chỉ một cơn gió thổi qua, bộ đồng phục kia bị gió tạt về một hướng, vòng eo thon gọn mảnh dẻ của Nhụy Bạch Y hiển hiện.
Chỗ lộ ra duy nhất là cần cổ non mịn của cô, và cả bàn tay nhỏ đang cầm phấn đều trắng đến lóa mắt.
Mấy chữ “bồi thường bằng da thịt” kia lại trườn lên tim phổi cậu như ma quỷ, chiếc bút thuần một màu trắng trong tay Hách Liên Nhuận ngừng chuyển động.
Cậu đẩy nắp bút đánh “Cạch” một tiếng, rồi lại ấn mạnh nó xuống.
Bạch Nhụy Nhụy ngửa đầu nhìn đề mục trên bảng đăm đăm một lúc lâu, mẩu phấn trong tay vẫn chưa viết được gì.
Qua một lúc lâu, cô gái mở miệng nói: “Thầy ơi, em không biết giải ạ.”
Mặt mỗi người: “……”
Cô bạn mới chuyển tới này là người nghe giảng nghiêm túc nhất cả lớp mỗi lúc đi học, tan học rồi vẫn còn học hành tử tế cơ mà.
Đề bài trên bảng rõ ràng không khó lắm, tại sao cậu ấy lại không biết làm? Còn không viết nổi được nửa con số.
Hách Liên Nhuận nhướng mày.
…
Giáo viên dạy Toán là người rất thoải mái, thầy bảo không sao cả, cho Bạch Nhụy Nhụy đi xuống xem kĩ các bạn khác giải thế nào, rồi gọi một học sinh khác lên giải đề.
Sau khi trở về chỗ ngồi, Nhụy Bạch Y chép lại đề bài trên bảng, cầm vở ngẫm nghĩ.
Thiếu niên bên cạnh đã tỉnh dậy từ lúc nào, cậu đột nhiên rướn lại gần, giật quyển vở trên bàn cô.
“?”
Nhụy Bạch Y quay đầu nhìn cậu.
Hách Liên Nhuận xoay cây bút trong tay, cầm sách bài tập của cô, đôi mày rậm nhuốm vẻ hứng thú, hỏi cô: “Không biết làm đề này à?”
Nhụy Bạch Y: “Ừm.”
Hách Liên Nhuận chú mục vào môi cô một thoáng, lại nhìn về phía đôi mắt cô, khóe môi cong lên, “Không sao, anh đây dạy bé.”
Cậu cảm thấy cậu không thể chịu nổi nữa.
Hôm nay mấy đứa Uông Đạt Phàm trêu ghẹo cô cả buổi trưa, cậu đưa cô theo cạnh mình ăn chung, chơi chung, cô cũng không chủ động nói mấy câu với cậu, toàn bộ quá trình ấy các cậu đều phải chủ động.
Cậu vờ vịt, cô cũng chẳng lo lắng gì.
Người này giống như một tảng băng, bạn không cho cô ấy độ ấm, thì về cơ bản cô ấy sẽ không chủ động hòa tan.
Nhụy Bạch Y chọc phá cậu với vẻ mặt vô cảm: “Không phải cậu là học sinh dốt sao?”
Cây bút trong tay Hách Liên Nhuận xoay từ ngón trỏ đến ngón út của cậu đến là điệu nghệ, rồi lại quay về ngón trỏ.
Cậu cười một tiếng, nhếch môi với Nhụy Bạch Y: “Còn đỡ hơn bé, bài này đơn giản như thế, con nít ba tuổi còn biết làm, bố đây lại không biết được à?”
Chứ gì nữa, tuy rằng Hách Liên Nhuận vẫn luôn đội sổ cả khối bằng thực lực, nhưng cậu vẫn phá lệ hiểu được đề Toán trên quyển sách bài tập của Nhụy Bạch Y.
Bởi vì trong tiết mà giáo viên dạy Toán giảng những kiến thức liên quan đến đề Toán này, tinh thần của cậu hơi bị tốt, tâm trạng cũng hơi bị vui, nên bất cẩn nghiêm túc nghe hết đoạn đấy.
Cậu thông minh như vậy, những gì cậu từng nghiêm túc lắng nghe, lí nào cậu lại quên được.
Hách Liên Nhuận loẹt xoẹt mấy cái, viết vài công thức lên vở của Nhụy Bạch Y, sau đó giải ra đáp án từ công thức.
Cậu nhướng mày, hếch cái cằm thon, chỉa chỉa về phía bảng đen: “Không tin thì bé nhìn xem có đúng không?”
Đúng lúc này, bạn mới mà giáo viên dạy toán gọi lên bảng đen giải đề cũng vừa làm xong bài, đến cả đáp án cũng giống Hách Liên Nhuận như đúc.
Thứ không giống nhau chính là chữ viết của họ.
Chữ viết trên bảng xiêu xiêu vẹo vẹo, chả đẹp chỗ nào, nhưng nét chữ trên trang vở của Nhụy Bạch Y lại cứng cáp mạnh mẽ, bút pháp như rồng bay.
Chữ viết của Hách Liên Nhuận rất khác với con người cậu, người cậu uể oải như không xương cốt, nhưng chữ lại rất mạnh mẽ, cũng vô cùng lưu loát, còn đẹp hơn chữ cô.
Nhụy Bạch Y nhớ rõ, Ngụy Nhuận đã bị Thiên Đế bắt tập viết từ nhỏ, thật sự đã luyện được nét chữ rất đẹp
Giờ đã chuyển thế chịu kiếp, nhưng chữ của chàng vẫn rất đẹp.
Nhụy Bạch Y nói: “Mình không hiểu lắm, cậu giải thích một chút cho mình đi.”
Hách Liên Nhuận hơi sửng sốt, đầu bút xược từ thái dương đến xương gò má.
Cậu “Ừ” một tiếng không được tự nhiên lắm, bắt đầu giảng đề cho Nhụy Bạch Y.
Giảng một lúc, cậu lại thấy hình như có chỗ nào đấy sai sai.
Uông Đạt Phàm quay đầu xuống, thấy anh pa đứng thứ ba đếm ngược của khối đang cẩn trọng giảng bài cho Bạch Nhụy Nhụy, mặt cậu chàng sốc hết nói nổi, khóe miệng giần giật không kiểm soát được.
——
Lúc tan học, Nhụy Bạch Y thu dọn cặp sách xong xuôi, chuẩn bị đi xe bus thì một bóng đen đột nhiên che khuất đầu cô.
Thiếu niên tóc bạc bên cạnh đứng lên, tới gần cô, giọng nói trầm thấp: “Trọ ở trường à?”
Nhụy Bạch Y lắc đầu.
“Vậy anh đây đưa bé về.” Hách Liên Nhuận móc cặp sách của Nhụy Bạch Y bằng ngón trỏ rất dài, đeo lên vai mình.
Nhụy Bạch Y “Hả?” một tiếng.
Hách Liên Nhuận tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Đây là đãi ngộ khi làm bạn gái anh đấy, không biết à?”
Uông Đạt Phàm: “……”
Ủ ôi!!!!! Tên làm màu thấy má này cuối cùng cũng thôi vờ vịt, rốt cuộc đã chịu cho Bạch Nhụy Nhụy danh phận rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Tôn Tiêu Từ: Nhiều năm về sau, mình mới biết hồi đấy mình kỳ đà cản mũi thế nào.
Hứa Uyên Hào: Không sao, có anh ở bên em.
Uông Đạt Phàm & Tư Anh Hàn & Lý Thành Lâm: O.O
[HẾT CHƯƠNG 35].