Bạn đang đọc Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên – Chương 14: Nương Tử Của Tôi Đẹp Nhất Trên Đời
Tối nay, Mã Đại Nhuận không dám lần mò lên lầu hai “bắt chuột” cho em Nhụy xinh……!à, phải nói là em Nhụy dữ dằn của chàng nữa.
Chàng xổ hết toàn bộ niềm xúc động “động dục” khó có thể kiềm nén này lên ngòi bút, nương đèn dầu vẽ lên tờ giấy Tuyên Thành một cô gái áo trắng tay cầm bảo kiếm tỏa sắc xanh, đứng thẳng trên vách núi trong cơn gió lạnh.
Khuôn mặt nhỏ của cô gái áo trắng có hình trái xoan, mũi cao mắt to, môi mảnh như cánh hoa, da như mỡ đông, mắt trong như suối, trên cần cổ non mịn là một vết đỏ nho nhỏ như ẩn như hiện.
Vóc dáng cô gái yểu điệu, yếu nhưng không sợ gió.
Dường như chỉ cần cơn gió kia lớn thêm chút nữa là nàng sẽ bị thổi rớt xuống vách núi đen ngòm, nhưng thanh bảo kiếm nằm trong bàn tay trắng ngần của nàng lại toát lên vẻ sắc bén, khuôn mặt đẹp đẽ cũng mang cái lạnh như băng khiến người ta nhìn thôi đã sợ.
Một mỹ nhân mềm yếu bỗng biến thành mỹ nhân lạnh lùng.
Mã Đại Nhuận hạ nét bút cuối cùng, thưởng thức tỉ mẩn hồi lâu.
Đợi mực khô hết, chàng cuộn tròn bức họa, thả lên trên cùng sọt tranh.
Ngày mai chàng mang theo bức họa này lên trấn trên thì chẳng khác gì đưa em Nhụy xinh theo bên mình.
…
Trong hẻm buôn bán, luôn có một cảnh tượng thế này: một người đàn ông đẹp trai khỏe mạnh dọn một chiếc ghế ngồi đấy, bày một cái bàn nhỏ phía trước, từng chồng tranh vẽ được bày trên bàn, bên cạnh bàn là một sọt rau hẹ.
Người đàn ông đẹp trai khỏe mạnh đeo một cái băng trán trên đầu, trên băng trán viết mấy chữ to: “Mua tranh, tặng rau hẹ.”
Chàng ngồi đây đã được mấy lần.
Bởi vì anh chàng này đẹp trai ngời ngời, lại còn vẽ tranh rất khá, phong cách độc đáo có cá tính, mua tranh còn được tặng rau hẹ tươi non mơn mởn ngon lành, nên những người phong nhã nghe danh mộ tài tới mua tranh càng ngày càng nhiều.
Hôm nay, một chiếc xe ngựa lịch sự tao nhã dừng ở đầu hẻm, một cô gái ăn mặc kiểu người hầu bước xuống khỏi xe ngựa.
Cô ta lập tức đi đến trước sạp hàng nhỏ của Mã Đại Nhuận.
Lúc này có thể thấy tấm mành xe ngựa được người ngồi trong khẽ xốc lên, người trong xe chỉ nhìn thoáng qua rồi lại thả mành xuống.
Mã Đại Nhuận đang gác chân lên ghế, dáng ngồi chẳng hề nghiêm chỉnh gì, còn có vẻ bỗ bã cà lơ phất phơ.
Chàng ngước mắt nhìn về phía người tới, nở nụ cười: “Cô nương muốn mua tranh à?”
Cô gái “Vâng” một tiếng, “Tiểu thư nhà chúng tôi muốn mua.”
“Vậy vì sao tiểu thư nhà các cô không tự mình tới đây? Tranh này phải tự mình thưởng thức mới có thể mua được bức vừa ý nhất.” Mã Đại Nhuận ngậm một cọng rau hẹ trong miệng.
Nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch kia của chàng, cô hầu cảm thấy thật sự đáng tiếc cho dung mạo và tài hoa của chàng, cũng thật sự không thể chấp nhận nổi là tiểu thư nhà họ lại nảy sinh hứng thú với người thế này.
“Tiểu thư nhà chúng tôi đã chọn được bức họa ưng ý trong lòng, chỉ muốn tới xem anh có không mà thôi.” Cô gái nói.
Mã Đại Nhuận phì cọng rau hẹ trong miệng ra, gõ gõ đám tranh trên bàn, “Ở đây hết đấy, tùy tiểu thư nhà cô chọn.”
Cô gái nói: “Tiểu thư nhà chúng tôi không cần bức nào trong này.”
Mã Đại Nhuận “Hả?” một tiếng, “Muốn mua tranh theo chủ đề hở?”
Cô gái: “Không phải.”
Mã Đại Nhuận: “Vậy thì là gì?”
“Tiểu thư nhà chúng tôi muốn xem quá trình anh vẽ tranh.” Cô gái lấy một thẻ bài có khắc chữ “Phòng chữ Thiên số một” đặt xuống bàn, “Nếu anh muốn biết rốt cuộc tiểu thư nhà chúng tôi muốn tranh gì, thì hãy đến quán trà Nguyệt Hinh.”
“Không đi.” Mã Đại Nhuận không thèm suy nghĩ, từ chối thẳng luôn.
Chàng ngại phiền toái, cái công đến quán trà gặp thiên kim đại tiểu thư gì gì đấy, thì chẳng thà chàng ngồi đây bán thêm mấy bức tranh.
Hôm nay chàng cần phải mua một lồng bánh bao vỏ trong nhân trứng sữa về cho cô vợ xinh đẹp của chàng.
“Anh không biết điều như vậy ư?” Cô gái không thể tin nổi Mã Đại Nhuận lại từ chối.
Mã Đại Nhuận nhấc chân gác ghế, “Vị cô nương này, quả là ngại quá.
Thứ cho kẻ hèn này chả có hứng thú gì với loại tranh mà tiểu thư nhà các cô muốn, kẻ hèn chỉ muốn ngồi đây bán xong tranh rồi về làng thôi.”
Cô gái: “……”
“Anh sẽ phải hối hận!” Cô ta bỏ lại câu này, nhặt thẻ bài “Phòng chữ Thiên số một” kia lên, xoay người rời đi.
Nhưng sau khi người này quay lại xe ngựa, xe ngựa không rời đi ngay.
Cô ta vào xe ngựa chưa tới nửa khắc lại xuống xe, quay lại trước sạp nhỏ của Mã Đại Nhuận.
Trong khoảng thời gian ngắn ấy, Mã Đại Nhuận đã chốt được hai đơn, tâm trạng không tồi.
Chàng nhếch mí mắt nhìn cô ta, “Sao lại quay lại?”
Cô gái nhìn chàng một cái, lấy trong tay áo ra một thỏi vàng nguyên bảo, khoa trương đặt xuống bàn: “Tiểu thư nhà chúng tôi nói, đây là tiền đặt cọc, khi nào anh vẽ xong tranh cho cô ấy thì sẽ được thêm nhiều nữa.”
“……”
Nhìn thỏi vàng nguyên bảo lấp lánh ánh vàng sáng chóe kia, Mã Đại Nhuận sửng sốt vô cùng.
Chàng lớn bằng từng này, số tiền to nhất từng thấy là bạc vụn, chứ chưa bao giờ được thấy thứ như vàng nguyên bảo.
Nhưng chàng bình tĩnh lại rất nhanh, cong môi cười nói: “Tranh của kẻ hèn cũng chỉ đến vậy, vào đáng tưng đây tiền.
Cô mau cất đi đi, chớ để tiểu thư nhà cô tiêu pha.”
Cô gái hếch cằm lên, “Được tiểu thư nhà chúng tôi ưng ý thì đáng giá từng đấy tiền đó, một canh giờ sau, gặp nhau ở quán trà Nguyệt Hinh.”
Cô ta không đợi Mã Đại Nhuận đáp lời, lại móc tấm thẻ có khắc chữ “Phòng chữ Thiên số một” kia khỏi tay áo ném lên bàn, xoay người bỏ đi rất nhanh.
Mã Đại Nhuận “Xí” một tiếng, nhìn thỏi vàng nguyên bảo kia một lát, nhặt lên, ném vào trong sọt rau hẹ.
Một canh giờ sau, cái bàn trước mặt chàng đã trống trơn, tranh bán hết rồi.
Bàn và ghế của chàng đều là hỏi mượn của tiệm mì kế bên, thuê nửa canh giờ tốn ba tiền.
Chàng trả đồ về, thanh toán tiền thuê, đi về phía quán trà Nguyệt Hinh.
Trên đường chàng gặp được hai nha dịch trong nha môn, họ đang thảo luận chuyện đại nhân nhà họ thăng quan.
“Đại nhân ghê gớm thật, từ chức Huyện thừa lên thẳng chủ sự bộ Lại, sắp rời khỏi mảnh đất Nhân Phương tí hin này rồi.”
“Cũng chẳng rõ nữa, không biết đại nhân lên kinh đô rồi còn nhớ tụi mình không nhỉ.”
“Xí, bọn mình có là gì? Anh đừng nghĩ vớ nghĩ vẩn nữa, đại nhân sao có thể ghi tạc chúng ta trong lòng, chỉ cầu Huyện thừa đời kế tiếp tốt tính hơn ngài ấy một chút thôi.”
“Ha ha ha, chú nói cũng đúng.”
Mã Đại Nhuận đi ngang qua họ, vừa hay nghe được mấy câu này.
Sau khi nghe xong, khóe môi chàng nhếch lên, mắt tỏa ra tia sáng.
Chàng đi vào quán trà Nguyệt Hinh, lục lọi trong sọt rau hẹ, lấy ra tấm thẻ phòng kia, trèo lên lầu hai, đi về phía phòng chữ Thiên số một.
Chàng còn chưa gõ cửa, đã có người mở cửa ra từ bên trong, là hai cô gái trông có vẻ là người hầu, giọng điệu khách khí hơn cô hầu trước đấy một chút: “Mời công tử vào trong.”
Bộ mặt tươi cười hớn hở kia tức khắc làm Mã Đại Nhuận cảm thấy có lẽ mình sắp tiến vào Hồng Môn Yến, nhưng chàng không sợ, chỉ bình tĩnh đi vào trong.
Một cô gái trong đó chỉ ngón tay ra đằng sau tấm bình phong, “Công tử, tiểu thư nhà chúng tôi ở ngay bên trong, công tử đi thẳng vào đấy đi.”
Mã Đại Nhuận khẽ nhướng mày, đi qua.
Đằng sau tấm bình phong quả nhiên có một thiếu nữ khí chất đoan trang đứng đó.
Đầu thiếu nữ đội một chiếc mũ xanh nhạt có rèm, rèm mũ che nửa người nàng ta.
Nàng ta mặc một bộ áo váy lụa màu xanh lá mạ, cầm một chiếc khăn tay màu bạc hà trong tay.
Mã Đại Nhuận đánh giá xiêm y trên người nàng ta, trong lòng than một tiếng “Thật là sang trọng”, không khỏi mường tượng hình ảnh Ngưu Tiểu Nhụy mặc bộ quần áo này.
Chàng đột nhiên muốn mua mấy miếng vải đẹp về may áo quần cho Ngưu Tiểu Nhụy.
Thiếu nữ nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, thân người duyên dáng yêu kiều nhẹ nhàng xoay lại, mặt đối mặt với Mã Đại Nhuận.
Cái tay cầm chiếc khăn tay lụa màu bạc hà của nàng ta nhẹ nhàng nâng lên, tháo chiếc mũ có rèm kia xuống.
Mã Đại Nhuận nhìn nàng ta.
Thiếu nữ đưa mũ có rèm cho hầu gái đứng cạnh, chủ động giới thiệu: “Tiểu nữ họ Liễu, tên Ngọc Nhàn.” Con gái của thái thú thành Phượng Dương.
Nàng ta ngước mắt nhìn về phía Mã Đại Nhuận: “Chàng thì sao?”
Sắc mặt Mã Đại Nhuận thản nhiên: “Kẻ hèn vụng về thô thiển, tên huý không đề cập tới cũng không sao.”
Liễu Ngọc Nhàn sửng sốt một lát, “Công tử cứ nói đừng ngại.”
Nàng ta nói: “Ta muốn biết.”
Mã Đại Nhuận vẫn không trả lời, vào thẳng chủ đề, “Nếu tôi đã tới đây rồi, xin hỏi rốt cuộc cô nương muốn vẽ gì.
Nếu tôi vẽ được, thì sẽ vẽ cho cô nương.”
Một thỏi vàng nguyên bảo kia có thể mua được cả căn nhà, Mã Đại Nhuận cũng hơi rung rinh, nếu có thể kiếm thêm chút đỉnh, chàng cũng không thanh cao.
Chàng muốn để Ngưu Tiểu Nhụy được sống những ngày tháng tốt nhất càng nhanh càng tốt.
Liễu Ngọc Nhàn cười thục nữ, “Công tử không ngại đoán xem ta muốn vẽ gì chăng?”
Lười đoán.
Dù sao cũng là khách lắm tiền, Mã Đại Nhuận đổi “lười đoán” thành: “Con chó con mèo, con rùa con baba, tôi đều vẽ được.”
“Phụt.” Hai cô hầu bên cạnh Liễu Ngọc Nhàn bật cười thành tiếng, dùng khăn che miệng lại.
Liễu Ngọc Nhàn cũng cười, “Ta không vẽ những thứ kia.”
Nàng liếc nhìn cô hầu bên trái một cái, cô hầu kia lập tức dọn một chiếc ghế tới trước bình phong.
Liễu Ngọc Nhàn đi qua, ngồi xuống ghế.
Lúc này Mã Đại Nhuận mới phát hiện có một chiếc bàn vuông đặt ở đằng sau vị trí Liễu Ngọc Nhàn vừa đứng, trên bàn bày giấy và bút mực.
Liễu Ngọc Nhàn ném phần tay áo buông trên đầu gối ra cạnh người, nói: “Thứ chàng phải vẽ, gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.”
Mã Đại Nhuận:?
“Vẽ cô ư?” Mã Đại Nhuận hỏi.
Liễu Ngọc Nhàn cười, “Mong công tử thành toàn.”
Cô hầu bên cạnh nói: “Anh mau vẽ đi, anh mà vẽ ra thứ khiến tiểu thư nhà chúng tôi vừa lòng, thì sẽ có lợi cho anh.”
“……” Mã Đại Nhuận không nói gì, yên lặng buông cái sọt trên vai xuống, lật đống rau hẹ bên trong.
Mấy cô gái trong phòng nghi hoặc nhìn chàng, Liễu Ngọc Nhàn nhìn gương mặt và thân hình khỏe mạnh của chàng đăm đăm, càng nhìn mặt càng đỏ hơn.
Cuối cùng nàng ta lại thấy người đàn ông điển trai kia lấy ra một thỏi vàng nguyên bảo từ sọt của chàng.
Chàng đặt thỏi vàng nguyên bảo kia lên bàn sách, nói: “Công việc này tôi không nhận, cho nên món tiền đặt cọc này tôi cũng không cần.”
Liễu Ngọc Nhàn: “……”
Cô hầu nhíu mày lên tiếng: “Chẳng lẽ anh không vẽ chân dung cho người khác ư?”
“Đương nhiên là có, hơn nữa kỹ thuật vẽ của tôi không tồi.
Nhưng đời này, tôi chỉ vẽ cho mình nương tử tôi thôi.
Còn những cô gái khác, tôi xin kiếu.” Mã Đại Nhuận xua xua tay, thoải mái bước ra ngoài.
Liễu Ngọc Nhàn kinh ngạc đứng lên, “Chàng đã thành hôn rồi sao?”
Mã Đại Nhuận quay đầu lại, “Còn chưa, nhưng sẽ nhanh thôi.”
“Vậy……!vậy thì là chưa rồi! Sao đã nói là nương tử ngay?” Liễu Ngọc Nhàn tiến lên một bước, “Chẳng lẽ ta không đẹp bằng vị hôn thê của chàng ư?”
Chuyện khác Mã Đại Nhuận thấy đối phương là phụ nữ, nên còn nhân nhượng.
Nhưng hỏi đến chuyện này, chàng cũng không thể khách khí nữa, chàng trả lời: “Tất nhiên là không rồi, nương tử tôi là người đẹp nhất trên đời.” Cô làm sao mà so sánh được.
Câu sau đâm chọt lòng nhau quá, chàng vẫn nói giảm nói tránh.
“Chàng ——” Liễu Ngọc Nhàn suýt thì đứng không vững, nàng ta không ngờ đối phương lại thẳng thừng như vậy.
Nàng ta chính là mỹ nhân hàng đầu ở Phượng Dương, ai có thể so với tướng mạo của nàng ta chứ?
Một cô hầu xông lên, “Vị hôn thê của anh cũng là dân làng anh hả?”
Mã Đại Nhuận nói: “Không, nàng ấy ở làng kế bên, mà cũng không phải.
Ầy, nhưng thôi giống nhau cả, về sau nàng ấy sẽ là dân làng tôi.”
Cô hầu kia lập tức không chịu được nữa, “Vậy cô ta chỉ là một đứa con gái quê mùa, nào so được với tiểu thư nhà chúng tôi.”
“Sao lại không thể, là tiểu thư nhà các cô không so được với nương tử tôi đấy chứ.” Sắc mặt Mã Đại Nhuận lạnh đi.
Liễu Ngọc Nhàn: “……”
“Anh ——” Đầu ngón tay đang chỉ vào Mã Đại Nhuận của cô hầu run lên, nhưng “anh” mãi mà cô ta không nói được gì, chỉ cảm thấy mới nãy Mã Đại Nhuận còn phóng khoáng lễ độ, nay đã thô lỗ đến mức không giống người có học có hành nữa.
Người khác không phục chàng, chàng cũng lười phản ứng, nhưng không phục nàng dâu của chàng, thì chàng không vui đâu.
Mã Đại Nhuận thấy mấy cô gái kia có vẻ không phục lắm, cái tâm hiếu thắng trẻ con lại vùng lên.
Chàng nhướng mày, lấy ống tranh đang đeo trên vai kia xuống.
Chàng rút bức tranh trong ống, trải ra.
“Xem đi, đây là nương tử của tôi.” Mã Đại Nhuận triển lãm bức tranh trước mặt Liễu Ngọc Nhàn và đám hầu gái của nàng ta.
Liễu Ngọc Nhàn: “……”
Bọn hầu: “……”
Liễu Ngọc Nhàn ngắm nghía bức tranh kia, trên tranh là một cô gái mặc váy trắng cầm bảo kiếm màu xanh, đứng bên vực thẳm.
Nhìn một lát, cảm xúc không cam lòng và ghen ghét như sông cuộn biển gầm trong lòng nàng ta lập tức tan biến, nàng ta không khỏi thấy hơi buồn cười.
Nàng ta rụt rè lui lại, giữ sự tôn trọng với Mã Đại Nhuận.
Nhưng hầu gái của nàng ta lại không cách nào nhịn nổi, chế nhạo nói: “Nương tử của anh sống trong giấc mơ của anh chứ gì? Thế gian nào có cô gái đẹp như trong bức tranh nầy?”
Một cô hầu khác cũng nói: “Đúng vậy, anh muốn từ chối tấm lòng của tiểu thư nhà chúng tôi, cũng không thể dùng phương thức này chứ.”
Mã Đại Nhuận: “……” Cái gì cơ?
Chàng hoàn hồn lại ngay, rồi lại bật cười, nụ cười này tràn đầy đắc chí, “Sao, các cô cảm thấy trên thế gian không có cô gái đẹp như tranh thế này sao?”
Một cô hầu nói: “Tất nhiên là không có rồi, đẹp thế này chẳng hóa đẹp như tiên trên trời, chẳng lẽ nương tử của anh là tiên nữ trên chín tầng trời thác xuống? Đừng nói giỡn!”
Mã Đại Nhuận cười cười không nói gì, khóe môi cong lên, chàng cất bức họa đi.
Liễu Ngọc Nhàn không cự nự chuyện này nữa, chỉ cho là Mã Đại Nhuận thấy thân phận của họ cách xa, không dám trèo cao, nên mới lấy hạ sách này để thể hiện sự từ chối.
Nàng ta hỏi một câu ngay lúc Mã Đại Nhuận sắp ra khỏi cửa phòng: “Vì sao chàng không thi khoa cử?”
Nàng ta nói: “Bán tranh kiếm sống, chung quy không phải đường ngay thẳng.
Bằng tài học của chàng, nếu đi con đường khoa cử, biết đâu có ngày……” Có ngày xứng đôi với thiếp, thiếp nguyện ý chờ chàng.
Mã Đại Nhuận trả lời mà chẳng thèm quay đầu lại: “Tôi có thi đấy chứ, không thi đậu.”
Bóng người rời đi.
Liễu Ngọc Nhàn: “……”
“Tiểu thư, cô nhìn anh ta đi! Dùng một bức tranh hoang tưởng để từ chối cô thì cũng thôi, lại còn là một tên thư sinh thi rớt.” Một cô hầu gái đi tới nói.
Liễu Ngọc Nhàn bình tĩnh lại, phong tư tuấn lãng và dáng vẻ tùy tiện suồng sã của Mã Đại Nhuận còn quanh quẩn trong đầu nàng ta, không thể tan được.
Nàng ta nói: “Không sao, năm đó cha ta cũng thi vài lần mới trúng cử, mới có thành tựu hôm nay.
Đàn ông phải từng gặp thất bại mới trưởng thành được, mắt nhìn của ta không sai được đâu, chẳng mấy chàng sẽ có ngày thăng chức thôi.
Nếu không tin, các em cứ chờ coi.”
…
Thật ra đằng sau câu Mã Đại Nhuận trả lời Liễu Ngọc Nhàn còn một câu nữa, đó là “Nhưng sang năm tôi nhất định có thể thi đậu.”
Chàng hớn hở chạy đến tiệm bánh bao lớn nhất thành Phượng Dương mua ba lồng bánh bao vỏ trong nhân trứng sữa, lại tới một cửa hàng vải mua hai tấm vải, hừng hực hứng thú trở về làng họ Mã.
Lúc về đến nhà, Mã Thúy Hoa đã dẫn dắt Ngưu Tiểu Nhụy nấu một bàn thức ăn cho các chàng.
Chàng vừa để bánh bao vỏ trong nhân trứng sữa lên bàn, đôi mắt thiếu đói của Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản lập tức lia tới.
Mã Đại Nhuận đi tới gõ gõ đầu hai đứa, “Bánh bao này đang nguội, mấy đứa cầm đi chưng lại rồi ăn.
Năm cái trong này không được động vào, là để dành cho chị dâu Ba của hai đứa, cũng nhớ chừa chút đỉnh cho anh Cả và anh Hai nữa nhé.”
Nhụy Bạch Y đặt món hành thái và rau hẹ nàng tự tay làm lên bàn, nói: “Em không ăn hết nhiều thế đâu.”
Tới nhà nông này, nàng lập tức học được rất nhiều thứ, giặt đồ, thêu hoa, nấu cơm, nấu canh……
Mấy thứ này thật ra đều rất thú vị.
Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản tung ta tung tăng bưng bánh bao vỏ trong nhân trứng sữa chạy tới nhà bếp.
Mã Thiết Trụ và Mã Phú Quý xuống ruộng còn chưa về, trong nhà chỉ còn hai người là Nhụy Bạch Y và Mã Đại Nhuận.
Mã Đại Nhuận liếc nhìn cửa một cái, lập tức nhào về phía Nhụy Bạch Y, ôm lấy nàng từ đằng sau, môi dán lên xương tai nàng, “Nàng dâu ơi, có nhớ tôi không?”
Chàng cắn một miếng lên tai Nhụy Bạch Y, “Tôi nhớ nàng muốn chết!”
“……” Nhụy Bạch Y đánh tay chàng, “Chàng mau buông ra, bị nhìn thấy bây giờ.”
Mã Đại Nhuận cũng không để ý, xoay Nhụy Bạch Y lại ngậm lên môi nàng, mút một lát mới bỏ qua.
Nhụy Bạch Y thấy chàng càng không biết xấu hổ hơn ngày xưa, cứ sai sai thế nào, bèn đẩy cái mặt bự của chàng qua một bên: “Sao hôm nay chàng lại thế này?”
Mã Đại Nhuận xoay cái mặt bự lại, “À thì, Huyện thừa huyện Nhân Phương thăng quan rồi.”
“……” Nhụy Bạch Y không hiểu ý chàng lắm, “Người ta thăng quan thì liên quan gì tới chàng?”
“Chốc nữa tôi sẽ nói trên bàn cơm!” Mã Đại Nhuận thấy Mã Thiết Trụ và Mã Phú Quý đã về, bèn nhanh chóng thơm lên khuôn mặt nhỏ trắng trắng hồng hồng của Nhụy Bạch Y một cái.
Chàng buông nàng ra, vào nhà bếp lấy bát đũa.
Nhờ ba lồng bánh bao vỏ trong nhân trứng sữa mà Mã Đại Nhuận mua về, cả nhà ăn bữa cơm này thỏa mãn lạ thường.
Lúc xong cơm thu đũa lại, Mã Đại Nhuận nói với cả gia đình: “Lời trước đây tôi nói bỏ hết nhé, coi như nói bừa.
Sang năm tôi còn muốn thi tiếp, lần này, nhất định có thể thi đỗ.”
“……” Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản hấp háy mắt nhìn chàng.
Mã Thiết Trụ ngẫm nghĩ, thở dài, vỗ vỗ bả vai Mã Đại Nhuận, “A Nhuận à, thật ra có một số chuyện……!cũng không cần cố quá.
Chú đã cố gắng lắm rồi, cha trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách chú.
Chú đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, làm nông cũng giàu được mà, không cần cố dí mắt vào đống sách vở kia đến độ trọc đầu đâu.
Đây đều là số cả rồi, cả nhà họ Mã chúng ta không có số làm quan.
Chú xem cha đi, thi cả đời cũng chỉ đến tú tài, chú cũng nên……!bỏ đi thôi.”
Mã Phú Quý: “Đúng vậy.”
Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản nháy mắt.
Mã Đại Nhuận: “……”
Trước đây họ còn cổ vũ chàng tiếp tục cố gắng cơ mà, sao giờ còn đau khổ hơn cả chàng vậy.
“Thôi, tùy các anh nghĩ thế nào, dù sao lời tôi đã buông rồi.
Lần thi này sẽ là lần thi cuối, tôi mà còn không đậu thì sẽ về nhà làm ruộng cả đời với các anh!”
Mã Đại Nhuận đập bàn đánh bốp, kéo bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y.
Giọng nói sang sảng hùng hồn kia lập tức cua gắt một cái, trở nên dịu dàng vô cùng, “Đi nào Tiểu Nhuỵ, cơm nước xong chúng ta đi tản bộ, tôi có lời muốn nói riêng với nàng.”
Mã Thiết Trụ: “……”
Mã Phú Quý: “……”
Hai người đàn ông độc thân nhìn thằng em mình ôm mỹ nhân đi ra khỏi nhà, trong lòng lạnh ơi là lạnh, hâm mộ khôn xiết.
Hai bạn nhỏ Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản gánh vác nhiệm vụ rửa bát, đi vào nhà bếp.
Trời tối gió lộng, Mã Đại Nhuận ép Nhụy Bạch Y lên một gốc cây, hôn hít quên mình.
“Nàng dâu ơi, tôi muốn đưa nàng lên kinh đô.” Chàng khàn giọng bảo.
[HẾT CHƯƠNG 14]
Hồng môn yến: Từ thời xa xưa, người Trung Quốc đã biết dùng ba chữ “Hồng Môn yến” để lý giải sâu sắc về đạo lý: Nói không thể lung tung, cơm không thể ăn bừa.
“Hồng Môn yến” là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán – Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc.
Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang.
Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành.
Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ.
Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ “Hồng Môn yến” theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng..