Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 149


Bạn đang đọc Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em FULL – Chương 149


Ngày 27 tháng 8, hoa tươi trải dài khắp mọi ngõ ngách ở sân Camp Nou, đường chân trời dường như cũng biến thành màu đỏ gạo lúc đậm lúc nhạt, mấy dài lụa mỏng mềm mại bay lượn quanh sân vận động. 
Lúc này, sân vận động ngập tràn nhiệt huyết không khác gì cõi tiên trong mộng. 
Thảm đỏ trải dài từ bục phát biểu đến tận cửa lớn, mấy đóa hồng đỏ vận chuyển bằng đường hàng không được cắm lại thành một cổng vòm xinh đẹp, hương hoa thoang thoảng khắp không gian. 
Âm thanh của các bản nhạc nhẹ nhàng chưa từng dừng lại. 
Đám cưới của Carlos và Tô Thanh Gia được tổ chức ở Barcelona vào ngày sinh nhật 23 tuổi của chàng trai.

Họ là cặp cô dâu chú rể đầu tiên chọn nơi này làm nơi tổ chức hôn lễ.

Cho dù xuất phát từ lợi ích hay lời chúc, tất cả thành viên của câu lạc bộ Barcelon đều tán thành chuyện này.
Bục phát biểu sửa thành sân khấu, hoa hồng trắng thuần khiết vẫn còn đọng sương xếp xung quanh.

Gần mười nghìn chiếc ghế dựa bị tấm màn sân khấu màu xanh da trời ngăn lại, trần nhà được trang trí bằng mấy bức hình hoa cỏ, tạo cảm giác hùng vĩ tráng lệ.
Khách khứa đã đến đông đủ, mọi người chào hỏi, nói chuyện với nhau. 
Ông bà Tô đang trò chuyện vui vẻ với Minh Úc.

Tô Thanh Gia vốn định sau khi tổ chức hôn lễ ở đây sẽ quay về Trung Quốc tổ chức thêm một lần nữa.

Do không cản nổi quyết định của ông bà Tô nên Minh Linh đành phải về nước đón hai ông bà. 
Chân của ông Tô đã đỡ hơn nhiều, ông mặc trang phục truyền thống màu đỏ mận, tinh thần vô cùng thoải mái. 
Dạo gần đây, Minh Úc gặp ai cũng vui cười hớn hở, cháu gái duy nhất của ông cưới cầu thủ mà ông thích nhất, làm ông cảm thấy đời người đã quá viên mãn.

Đứa cháu rể này còn gom tất cả huy chương vàng Champions League, huy chương vàng đội tuyển quốc gia, huy chương vàng La Liga, huy chương vàng FIFA Club World tặng cho ông. 
Nhận được món quà quý già, tim ông cụ gần tám mươi tuổi đập thình thịch như lần đầu tiên gặp một cô gái đẹp. 
Nếu Tô Tĩnh Khang không nhận người con rể này, thì ông cũng không nhận Tô Tĩnh Khang làm con rể nữa. 

Tô Tĩnh Khang vô tội nằm không cũng trúng đạn: “…”
Minh Úc sùng bái mấy chiếc chuy chương đến nỗi ngắm nhìn cả ngày.

Ông rất thích gọi mấy người bạn già của mình đến chơi, làm như vô tình khoe rằng đó là quà cháu rể tặng. 
Mỗi lúc như vậy, fan cứng của Real Madrid là Sophia đành vờ như không thấy, thản nhiên thay đồ ra ngoài. 
Trừ điều này ra, Sophia thật sự rất thích Carlos, bà luôn bị thu hút bởi vẻ ngoài đẹp trai và ngoan ngoãn của cậu thanh niên này. 
Khách mời hầu hết đều là người nước ngoài, chỉ có mấy người bạn cũ ở Lạnh Sự Quán biết nói tiếng Trung.

Có điều bà Tô không quá quan tâm đến vấn đề này, bà dùng vốn tiếng Anh ít ỏi học được ở Thế vận hội để nói chuyện với họ. 
Ông Tô lầm bầm dịch lại cho người đối diện, cũng may bà không nói gì thêm, không thì ông không biết phải chữa cháy thế nào. 
Thấy dáng vẻ ngoài mặt ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại nhẫn nại của ông, Minh Linh bật cười thành tiếng.  
Trước khi nghỉ hưu, ông Tô là một nhà ngoại giao xuất sắc, ông đã từng đi đến nhiều nước, từng trải nghiệm phong tục tập quán nhiều nơi, vậy nên ông cũng không quá hứng thú với việc ra nước ngoài. 
Minh Linh nhìn bà nội Tô, chợt hiểu rõ mọi chuyện.
Có lẽ ông Tô vốn không muốn ra nước ngoài, nhưng vì lo lắng cho người bạn già nên đã đi theo.
Sơ Rosa là người Carlos coi trọng nhất trong số những người được mời đến.

Bà già và ốm yếu hơn mấy năm trước nhiều, mái tóc ẩn dưới khăn lụa đã hiện lên dấu vết ảm đạm của thời gian.

Sơ Ampora và cô bé Eva là người đưa bà đến tham dự hôn lễ.  
Mấy năm gần đây, năm nào Carlos cũng quyên góp một phần thu nhập của mình để giúp mấy đứa trẻ chữa bệnh, Eva cũng là một trong số đó.
Eva nắm tay sơ Rosa, lễ phép chào hỏi người bên cạnh, mắt sơ đã mờ, nên Eva chính là đôi mắt của bà.
“Đẹp quá.” Eva tán thưởng.

“Anh chị nhất định sẽ hạnh phúc, có rất nhiều người chúc phúc cho anh chị.”
Sơ Rosa nhẹ nhàng vỗ vai cô, đôi mắt đục ngầu như ánh lên tia sáng thấu suốt.


“Con cũng sẽ có hạnh phúc của riêng mình, Eva, con người phải biết hi vọng.”
Eva mím môi cười xán lạn như chồi non nhú mầm, cực kì phù hợp với cái tên của cô bé.
Hàm răng không đều làm cô bé hơi ngượng ngùng, nhưng điều này chẳng thể cản nỗi việc cô bé thích ăn kẹo mút.

Năm đó Carlos tặng cô một cây kẹo mút, Eva rất thích vị ngọt của nó, không như thuốc, mãi mãi chỉ có một vị đắng ngắt.
Rijkaard cũng đến đây với vai trò là người đại diện cho nhà trai.
Hai năm nay ông không còn cạo trọc đầu, trung thành với kiểu tóc xoăn mì tôm.

Hôm nay ông mặc âu phục, tay cầm ly rượu, dường như quay lại dáng vẻ hăm hở ngày nào.
Có điều, ông vĩnh viễn không thể quay lại quá khứ được nữa. 
Ông là huấn luyện viên bóng đá chuyên nghiệp đầu tiên của Carlos, trong mắt Carlos, ông chính là một ân nhân.
Nếu không có sự tin tưởng của Rijkaard, anh sẽ không thể bào ghi bàn cho Barcelona vào năm mười bảy tuổi, cũng không thể nào có cơ hội thể hiện tài năng của mình. 
Rijkaard đã giúp anh thành danh sau một trận đấu, vào ngày đầu tiên tròn mười bảy tuổi, ở nơi này, trên sân cỏ của Camp Nou, hàng nghìn người cùng hát bài ca “Barcelona Carol”, huấn luyện viên nói với anh: “Carlos, khởi động đi.

Hãy nói cho tôi biết, em sẽ không làm tôi thất vọng.”
Phải, anh sẽ không làm ông thất vọng, trong trận đấu giữa Barcelona và Atletico Madrid, anh khoác lên mình chiếc áo số 23, vào sân thay tiền vệ 27 tuổi. 
Anh là Thiên Lý Mã, Rijkaard chính là Bá Nhạc của anh.
Tô Thanh Gia là vậy, Reixach cũng vậy, Rijkaard lại càng đúng.
“Thiên nga đen” đã đào tạo anh từng bước trở thành huyền thoại của Barcelona, “Thiên nga đen” cũng là người khuyên nhủ anh trong trận đấu với Oleguer.

Carlos cất giữ món quà ông tặng một cách cẩn thận, thi thoảng lại lấy ra xem. 
Rijkaard mang đến một món quà, vẫn là một cuốn album.

Hai năm trước, sau khi trận đấu với Manchester United kết thúc, Rijkaard tạm biệt Tô Thanh Gia, đồng thời mong muốn nhận được thiệp mời từ cô.
Hôm nay, huấn luyện viên cười rạng rỡ mang theo một cuốn album đến. 
Tô Thanh Gia đang sửa phòng thay đồ thành phòng trang điểm thì Carlos dẫn huấn luyện viên đến.
“Bác không nuốt lời chứ, người đẹp.” Rijkaard cười sảng khoái khen ngợi cô.
Sau khi Tô Thanh Gia nhận quà mừng, Rijkaard hỏi thêm vài câu rồi vui vẻ ra ngoài uống rượu.
Trên bìa album là nét chữ vụng về quen thuộc – “Câu chuyện của hai người bạn – Frank Rijkaard tặng.”
Các bức ảnh bên trong ghi lại tất cả mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra suốt mấy năm qua, Carlos nhặt chiếc áo đấu bị ném xuống đất, Tô Thanh Gia kéo tay anh mỉm cười; hai người bị người hâm mộ vây quanh, Carlos ôm cô rời đi; trong khu rừng ở Berlin, cô mặc váy hồng, cầm micro màu bạc rơm rớm nước mắt nói chuyện; rồi trong buổi họp báo ở Nam Phi, anh quay đầu rút tai nghe trả lời câu hỏi của phóng viên; trên sân vận động, trong ánh đèn màu xanh lam, Carlos tặng cô gái đang chơi đàn chiếc cúp World Cup.
Đoạn gần cuối album là tuyển tập tất cả các bàn thắng trong mấy năm trở lại đây, mỗi bức ảnh đều có bóng dáng hai người, không có bất kì ngoại lệ nào.
Trang cuối là bức ảnh được lan truyền rộng rãi gần đây, Carlos quỳ gối hôn lên thảm cỏ của La Masia.

Trước mặt anh là ánh mặt trời vàng rực, mọi nhân vật đều hoá thành ảo ảnh, cả thế giới như bất động tại đó, chỉ còn sức mạnh của tín ngưỡng là toả sáng mạnh mẽ.
Rijkaard viết lên một trang trắng: “Tôi từng nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất, nhưng cũng không thể sánh bằng ước mơ thành kính và tình yêu chân thành.”
Tô Thanh Gia cố kiềm chế nhưng nước mắt vẫn chảy xuống, Carlos vụng về lau giúp cô.- —Đọc FULL tại —
“Đừng lau nữa, càng lau càng hoa mắt.” Tô Thanh Gia gạt tay anh ra “Anh ra ngoài trước đi, kẻo ba tìm đến lại đánh anh đấy.” Carlos vừa lén chạy vào đây.
Chàng trai tóc vàng nhìn cô mấy lần nữa, Tô Thanh Gia biết ý dâng đôi môi đỏ mọng lên.

Carlos hài lòng mở cửa rời đi.
Thẩm Kha – một trong những phù rể vừa  giúp Carlos canh gác chế nhạo: “Ăn vụng đừng quên chùi mép, nhìn son trên mặt đi.”
Câu nói này làm Carlos đỏ mặt xoa qua vài cái.
“Lúc nãy Jacqueline nói Becar đến rồi.” Thẩm Kha nhắc nhở.
Chuyện tình mười mấy năm của Carlos và Tô Thanh Gia được truyền đi rất chuyên nghiệp, có thể gọi là hình mẫu trong ngành.

Lần này Tô Thanh Gia cân nhắc rất lâu, quyết định gửi thiệp mời cho anh chàng Becar ít khi lộ diện để cảm ơn anh vì đã luôn ủng hộ họ.
Vốn dĩ chỉ mời qua loa, ai ngờ anh ta đến thật.
Lúc Carlos đến, Jacqueline đang nói chuyện với một người đàn ông tóc đen, Carlos cảm thấy hình như rất quen.
“Kết hôn vui vẻ.” Người đàn ông nói bằng tiếng Trung, anh ta cầm một hộp quà nhỏ, “Hôm nay anh sẽ không cướp thẻ nhớ của tôi nữa chứ.” Anh ta hất cằm chỉ xuống chiếc máy ảnh của mình.
Động tác này tạo nên ấn tượng sâu đậm trong đầu Carlos.
“Hạng Lâm, phóng viên được báo Bóng Đá đặc biệt cử đến”.


Anh nhớ ra rồi.
Đây chính là phóng viên Trung Quốc đã chụp lén anh và Tô Thanh Gia vào năm 2005.

Sau khi bị phát hiện, Hạng Lâm lập tức chạy đi nhưng vẫn bị Carlos bắt lại và cướp mất thẻ nhớ. 
Không ngờ rằng, người đàn ông gầy yếu này lại là Becar.- —Đọc FULL tại —
Chàng trai tóc vàng gật đầu.

“Anh có thể chụp những gì anh muốn.” Ngoài nhiếp ảnh gia Anthony, anh ta chính là người duy nhất trong giới truyền thông được mời đến.
Hạng Lâm mừng rỡ gật đầu liên tục.
Trước nay anh ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ có cuộc sống giàu có và sung túc như hiện tại.

Một thanh niên trẻ được phái đi làm việc vặt ở Roma, chớp mắt đã biến thành phó chủ biên của toà soạn.

Tất cả những điều có được này đều nhờ vào tấm ảnh và ba câu hỏi năm đó.
Những ngày tháng sau đấy, anh ta luôn là phóng viên đặc biệt được cử Châu Âu, Carlos chính là cầu thủ anh ta quan tâm nhất.
Trong một lần dạo phố, anh ta tình cờ bắt gặp Carlos và Tô Thanh Gia cùng ăn một chiếc kem cốc, phản ứng đầu tiên của anh ta lúc đó là chụp lại khoảnh khắc đó rồi ôm máy ảnh bỏ chạy.
Một ý nghĩ chín muồi hình thành trong đầu anh ta, dần dần tạo nên cái tên “Becar”.
Hạng Lâm hoàn hồn lắc đầu bật cười, cầm máy ảnh chụp cho Carlos một bức. 
Carlos phối hợp chụp xong, gật đầu trở về vị trí. 
Đội ngũ phù rể vô cùng chất lượng, bao gồm 7 cầu thủ chưa lập gia đình trong đội Barcelona, Oleguer và Thẩm Kha.
Thẩm Kha tươi cười xán lạn, ăn mặc cũng rất huênh hoang, tự ý cắm một bông hồng đỏ trước ngực, buổi tiệc vẫn chưa diễn ra mà anh đã bắt đầu đi đứng loạng choạng.
Người đại diện đã xem mắt thất bại bốn mươi tám lần cực kì xem trọng cơ hội lần này.

Anh đòi làm phù rể cũng là vì vậy!- —Đọc FULL tại —
Tất cả cũng chỉ vì muốn kiếm một người vợ!!! 
Đâu dễ dàng gì!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.