Bạn đang đọc Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em FULL – Chương 119
Huấn luyện viên nói được làm được, xoay người gọi một cuộc điện thoại.
Carlos liếc nhìn bốn phía, “Cảm ơn” rồi chạy ra sân.
Tô Thanh Gia nhìn chàng trai tóc vàng hăng hái như đi cắt tiết gà, không hiểu anh bị làm sao.
Thỉnh thoảng anh lại nhìn sang đến đây, sau đó nhanh chóng cướp bóng, quan sát đồng đội để chuyền bóng.
Dường như anh đã coi cô gái ở phía xa kia là nguồn sức mạnh của mình, chỉ cần nhìn một cái là có thể thể hiện tốt hơn.
Bình luận viên nhìn chàng trai tóc vàng đang cố phô diễn kỹ thuật của mình, “Bây giờ đang là phút thứ tư của nửa đầu hiệp một, Carlos đã cướp bóng thành công 2 lần.
Có thể thấy hậu vệ của Bayern Munich đang lợi dụng điểm yếu ở góc chết trước đây để đối phó với Carlos, kết quả lại bị Carlos đánh lừa.
Lẽ nào đây chính là sức mạnh của tình yêu? Có lẽ Bayern Munich cần cử một nhóm những người vợ xinh đẹp đến đây.” Bình luận viên trêu đùa, tất cả các khán giả cũng reo hò theo.
Camera kết hợp quay đến vợ và bạn gái của các cầu thủ Barcelona.
Vừa nói xong, Carlos chạy thẳng vào vòng cấm, không hề do dự, sút thẳng về phía khung thành.
Vào! Vào! Anh làm hình trái tim đặt lên ngực trái, dùng khẩu hình nói “đây là sức mạnh của tình yêu”.
Đôi mắt xanh xám dịu dàng như viên đá quý, Tô Thanh Gia cảm thấy mình đã biến thành nữ thần nhỏ của anh.
Con trai đội phó ngơ ngác không hiểu, lạch bạch chạy đến hỏi: “Dì ơi, sức mạnh của tình yêu là gì ạ?”
Nghe thấy từ “dì”, Tô Thanh Gia lập tức mỉm cười, trước kia cậu nhóc này hay gọi cô là chị, gọi Carlos là chú đẹp trai.
Carlos đen mặt, không biết anh nói gì mà cậu nhóc lại nâng vai vế của cô lên một bậc.
Carlos bình thường rất hào phóng, nhưng cứ đụng tới chuyện của cô là bắt đầu trở nên keo kiệt.
Tô Thanh Gia sờ đầu cậu nhóc một lúc, không biết phải trả lời thế nào.
“Giống như con thích bóng đá, nhưng lại nguyện chơi cosplay với Liliana vậy.” Bạn gái đội phó lau những giọt mồ hôi trên chóp mũi con trai, trận đấu mới chỉ diễn ra vài phút nhưng cậu nhóc này đã vô cùng hưng phấn.
Cậu bé nhìn Tô Thanh Gia rồi nhìn Carlos trên sân, gật đầu nói: “Ồ, vậy chú Carlos cũng chơi cosplay với dì ạ? Dì, dì đóng vai công chúa hay nàng tiên cá?”
Mặt Tô Thanh Gia tức khắc đỏ lên, lúng túng gật đầu trả lời.
Đóng vai….khụ….
Sao lại nhắc lại nhiều lần vậy! Trời ơi, sao cô có thể suy nghĩ xấu xa như thế, tuyệt đối, tuyệt đối không được hiểu sai.
Cũng may cậu nhóc đã quay trở lại vị trí lan can.
Tô Thanh Gia dùng tay nhéo đùi để tỉnh táo hơn, cố gắng mãi mới dẹp bỏ ý định xấu xa kia.
Ai dè lúc này Carlos lại mỉm cười với cô, Tô Thanh Gia thốt lên một tiếng, không biết giấu mặt đi đâu.
Thời gian tiếp theo, Barcelona dần làm chủ được nhịp độ trận đấu, các cầu thủ triển khai tấn công và phòng ngự một cách hiệu quả, làm cho Bayern Munich bất lực, không tìm được cách phá vỡ.
Sau khi kết thúc hiệp một, Bayern Munich thay đổi chiến thuật, bắt đầu dồn lên tấn công, tìm kiếm cơ hội.
Họ có vài cơ hội tốt để ghi bàn nhưng lại không biết chắt chiu, Barcelona cùng họ giằng co qua lại.
Nhìn cục diện này, Rijkaard biết tình hình bên ông tốt hơn bên huấn luyện viên Klinsmann nhiều.
Klinsmann mới làm huấn luyện viên Bayern được một năm nay.
Kết quả trận đấu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự nghiệp của ông ta.
Trong một trận đấu, thua 2-1 hay 3-1 đều là thua, nếu ghi được một bàn thắng,tinh thần của các cầu thủ chắc chắn sẽ được xốc dậy.
Tuy nhiên đến tận phút cuối của trận đấu, Bayern Munich cũng không ghi được bàn thắng nào.
Cảm xúc trên mặt cầu thủ và người hâm mộ hai bên tương phản hoàn toàn.
Trong khi các cầu thủ Barcelona ôm nhau ăn mừng chiến thắng thì các cầu thủ mặc áo trắng lại ủ rũ rời sân, tiền đạo chủ lực cáu giận đạp vào khung thành để phát tiết vì đã bỏ lỡ hai cơ hội.
Đội phó chạy đến bế con trai đặt lên vai.
Cậu bé vui vẻ ra lệnh cho ba đi cạnh Carlos.
Đội phó bực bội nhận ra —— dù có con trai ngồi trên, anh cũng chỉ cao gần bằng chàng trai tóc vàng.
Đội phó thẹn quá hóa giận, đứng xa chàng trai tóc vàng, cạnh bên cầu thủ Brazil để tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Carlos chạy tới trước mặt Tô Thanh Gia, sợ thiên hạ không loạn, tươi cười vươn tay ôm Tô Thanh Gia xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Huấn luyện viên đã chuẩn bị tiệc mừng.
Em đợi anh ở sảnh được không?” Carlos nói, thấy cô dịu dàng gật đầu, bèn đặt trán lên trên trán cô. Tô Thanh Gia ngại ngùng đẩy anh ra, nhắc anh nhanh chóng vào phòng thay đồ.
Chàng trai tóc vàng hơi luyến tiếc, nghĩ đến tiệc mừng bổ sung, anh lại cúi đầu tươi cười rời đi.
Tô Thanh Gia nhéo bắp đùi, hận không thể rèn sắt thành thép.
Tại sao cứ nhìn thấy mặt anh là cô lại nghĩ đến từ “cosplay”? Ngoài ra còn có rất nhiều nhân vật kì lạ cứ bay trong đầu như bong bóng.
Tô Thanh Gia uống một hớp nước, cô là thiên thần nhỏ thuần khiết, không nên nghĩ đến những thứ bại hoại.
Chắc chắn là do bị Carlos quấn quýt nên mới sinh hư!
Tô Thanh Gia cùng những người vợ khác trong đội đi tới sảnh lớn.
Cậu nhóc nghịch ngợm đã đi theo ba, bạn gái đội phó vừa đi vừa nói chuyện với Tô Thanh Gia.
Carlos là cầu thủ đầu tiên ra ngoài, anh chạy đến lối ra, sau đó hôn Tô Thanh Gia một cái.
Mọi người xung quanh đều hiểu chuyện nên không quá quan tâm đến họ.
Tô Thanh Gia không cho anh hôn môi, anh đành hôn mặt, hôn tai cô.
Khi anh thổi khí vào tai, Tô Thanh Gia nghĩ, biết vậy để anh hôn môi cho xong.
Động tác này làm cô không thể không nghĩ tới màn cosplay xấu hổ giữa giáo viên và học sinh.
“Anh đừng hôn nữa, mọi người nhìn kìa.” Thấy huấn luyện viên đi ra, cô như tìm thấy cứu tinh, “Carlos, đi đi, đợi lát nữa được không?”
Carlos liếm vành tai trắng nõn một lần nữa, thỏa mãn buông tay.
Thấy anh nghe lời, Tô Thanh Gia vui vẻ khen ngợi, “Em rất thích màn thể hiện hôm nay của anh, anh muốn được thưởng gì?”
Mắt Carlos sáng lên, con ngươi đảo quanh một vòng, gãi đầu cười ngây ngô, cười một lúc mới phát hiện ra mọi người đang nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ.
Chàng trai tóc vàng xấu hổ trốn sau Tô Thanh Gia, kiềm chế vui sướng: “Vậy tối nay em nghe anh một lần, chỉ một lần thôi được không?”
Tô Thanh Gia không hỏi yêu cầu của anh là gì, dứt khoát đồng ý.
“Chú ——” Con trai đội phó chạy tới ôm đùi Carlos.
Cậu nhóc có vẻ rất thích đôi chân dài trước mắt, vừa thở hổn hển vừa cố gắng leo lên.
Đội phó lườm nguýt hai người vài lần, tìm kiếm sự an ủi từ phía bạn gái.
Carlos cũng thích đứa bé này, anh bế cậu nhóc lên.
Tô Thanh Gia và họ đi sau đoàn người.
Cậu nhóc gần bốn tuổi, nói chuyện vô cùng lưu loát, đã vậy còn siêu giỏi nịnh bợ.
“Chú ơi, hôm nay chú giỏi quá, cháu xem đến ngây người luôn…”
“Chú ơi, ba cháu kém cỏi quá, đến cả một bàn thắng cũng không ghi được.
Nếu ở trên sân, cháu chắc chắn sẽ chơi tốt hơn, ba đáng bị đánh đòn…”
“Chú, khi nào cháu mới có thể cao bằng chú? Cháu không muốn lùn như ba cháu đâu… “
Đương nhiên Carlos rất thích những lời này —— “Chú, lúc chú thi đấu, dì xem vô cùng chăm chú, không hề chớp mắt.”
Tô Thanh Gia oán thầm, đúng là thằng nhóc xấu tính.
Gặp được thần tượng nên cậu nhóc nói mãi không hết chuyện, “Chú, mẹ nói ‘sức mạnh của tình yêu’ là hai người chơi trò chơi cosplay với nhau.
Chú ơi, chú và dì chơi như thế nào vậy? “
Tô Thanh Gia: … o_o o_o o_o
Carlos sửng sốt, thấy mặt Tô Thanh Gia ửng đỏ nên anh cũng hiểu ra, há miệng rồi lại ngậm lại, không biết phải nói gì.
Cậu nhóc chưa được giải đáp thắc mắc tỏ ra khó hiểu: “Chú ơi, xảy ra chuyện gì thế? Tại sao chú không trả lời?”
Tô Thanh Gia liếc anh, đi trước một bước.
Carlos bị ánh mắt ngượng ngùng đó câu hồn, nhắm mắt đuổi theo, không quên tặng cậu nhóc một cây kẹo mút.
Cậu nhóc có vẻ buồn bực nhưng vẫn bị hương vị tuyệt vời của kẹo mút chinh phục.
Muốn cao như chú, đầu tiên là phải ăn kẹo mút ~
Trên đường đến nhà hàng đã đặt trước, Tô Thanh Gia không hề nói chuyện với Carlos.
Thấy hai người họ, một người vừa đi vừa cười, một người đỏ mặt, mọi người lập tức đoán ra.
Huấn luyện viên chắc hẳn là người vui vẻ nhất, ông liếc nhìn chàng trai tóc vàng vài lần.
Thoáng cái đã đến nơi đặt trước.
Vừa ăn no bảy phần, Tô Thanh Gia bị Carlos nhìn chằm chằm bằng ánh mắt mong ngóng nên đành theo anh ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì thế?” Tô Thanh Gia thắc mắc, Carlos không kén ăn, nhưng tối nay lại không ăn được nhiều.
“Không, không có …” Carlos ấp úng, hít một hơi định nói nhưng lại như quả bóng xì hơi.
Tô Thanh Gia cười nói: “Vậy sao lại kéo em ra đây, mau nói đi, không nói em sẽ vào trong.” Huấn luyện viên đã mua một chiếc bánh ga-tô lớn, cô cũng muốn quay lại nếm thử.
Thấy Tô Thanh Gia chuẩn bị nhấc chân, Carlos vội vàng ôm cô bước vào thang máy.
“Anh … anh muốn làm gì?” Cô sợ hãi hỏi, không hiểu sao lại hơi mong chờ.
Carlos không nói lời nào, tai ngọ nguậy không ngừng.
Khi lên đến tầng 23, anh ôm cô đi vào lối nhỏ, ánh đèn phản chiếu những bức tranh sơn dầu thành các màu sắc sặc sỡ, lung linh mộng ảo.
Rõ ràng anh đi rất chậm, nhưng Tô Thanh Gia lại cảm thấy tim mình đập loạn.
Tiếng bước chân và tiếng tim vang lên khiến cả người cô nóng hừng hực.
“Bella, túi bên trái.” Giọng nói của Carlos không còn trong trẻo như trước, giờ đây nó giống hệt một bình rượu, đê mê, say đắm lòng người.
Tô Thanh Gia lo lắng thò vào túi, không ngờ lại chạm vào cơ thể cứng rắn của anh.
Carlos hít một hơi, cúi đầu hôn cô, hai người nắm tay nhau mở cửa.
“Đây là phần thưởng sao?” Tô Thanh Gia run rẩy hỏi, tay anh đang chu du trên người cô.
“Bella, em nói là nghe theo anh mà.” Carlos thở dài, “Được không?” Anh rất thương cô, kể cả bước cuối cùng cũng sẽ nghe theo.
Tô Thanh Gia đột nhiên cắn mạnh môi anh, sau đó xoay người dựa lên trên.
“Anh biết trò chơi nữ hoàng và dũng sĩ chứ?” Tô Thanh Gia cởi áo sơ mi của anh, mái tóc đen trượt xuống vai trần, ánh nến mang theo mùi hương hoa hồng rọi thẳng vào cơ thể mịn màng của cô.
Carlos hôn mái tóc đen, khàn khàn lên tiếng: “Tuân lệnh, nữ hoàng của anh.”.