Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 8: Đại gia, ta là chạy đường (7)


Đọc truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn – Chương 8: Đại gia, ta là chạy đường (7)

Dịch: Lạc Đinh Đang

Tiền Thiển tới gần đống lửa, ngồi cạnh Ám Nhất, thành thật nói: “Ta họ Trương, đại thúc ngài có thể gọi ta là Tiểu Ngũ Tử. Ta và mẹ lên kinh thành, đã đi được hai ngày.”

“Ồ.” Ám Nhất gật đầu, dáng vẻ quan tâm: “Năm nay trời giá rét, hiện giờ đã rất lạnh, lên đường vào thời tiết này chắc chắn dọc đường chịu không ít vất vả.”

“Ừm.” Tiền Thiển gật đầu, tiếp tục nói: “Ta và mẹ ta cũng không còn cách nào, tháng 8 cha ta lâm bệnh rồi mất, trong nhà chỉ còn hai người, cô nhi quả mẫu không chỗ nương tựa, ai ai cũng có thể ức hiếp chúng ta. Mùa thu hoạch năm nay trong nhà ta thu không đủ chi, thấy sắp tới mùa đông, ở trong thôn cũng chỉ đợi chết nên bất đắc dĩ ra ngoài.”

“Thì ra là vậy.” Gương mặt Ám Nhất lộ ra vẻ đồng tình, tiếp tục dò la từ lời Tiền Thiển: “Ngươi tên Tiểu Ngũ Tử, vậy trong nhà chắc hẳn có huynh đệ hay tỷ muội khác đúng không? Sao lại không thể dựa vào ai? Họ mặc cho mẹ con ngươi bị ức hiếp hả?”

“Không phải.” Tiền Thiển lắc đầu, nhìn thoáng qua Trương thị. Trương thị vẫn cúi đầu nghe Tiền Thiển và Ám Nhất nói chuyện phiếm, không hề cất tiếng.

“Đại thúc ngài đoán đúng, ta thực sự xếp thứ năm trong nhà nên mới gọi là Tiểu Ngũ Tử. Nhưng…” Thanh âm Tiền Thiển nhỏ xuống: “Chỉ một mình ta còn sống…”


“Chính vì thế nên khi cha ta qua đời, người trong thôn đều nói mẹ ta khắc thân, ức hiếp mẹ ta, cầm đá ném bà… Nhưng,” Tiền Thiển ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Ám Nhất: “Bọn họ đều nói bừa! Mẹ ta không hề khắc thân! Mẹ ta là mẫu thân tốt tốt nhất thiên hạ!”

Nói như vậy, Ám Nhất liền hiểu ra. Một người quả phụ thanh danh không tốt mang theo một tiểu cô nương mười mấy tuổi, nghĩ cũng biết sinh hoạt trong thôn nhất định khó khăn, bảo sao muốn dẫn con nhỏ rời đi. Nghĩ tới đây, Ám Nhất có chút đồng tình nhìn Trương thị, thấy bà thần sắc bĩnh tĩnh, không có lấy một phần nhu nhược, càng thêm coi trọng. Người như bà, khó trách có thể nuôi được con gái có loại khí chất khác xa thôn nữ này.

Dù Trương thị bị cuộc sống mài mòn đến mười phần tiều tụy nhưng vẫn nhìn ra vài phần tú lệ. Phơi gió phơi nắng khiến gương mặt bà có phần rám vàng, trong ánh lửa lại nổi bật lên, không lộ vẻ nghèo túng, thêm vào đó ánh mắt hiền hòa kiên định khiến Ám Nhất cảm thấy thôn phụ này có vài phần tư sắc.

“Vậy các ngươi tính thế nào?” Ám Nhất phục hồi tinh thần, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tiền Thiển.

“Chúng ta định đến kinh thành kiếm ăn.” Tiền Thiển tiếp tục nói: “Cha ta lúc sinh thời từng nói, trong thành không giống thôn chúng ta, chỉ cần chịu làm chịu khổ là có thể tìm được việc. Ta không sợ chịu khổ, chỉ cần tìm được công việc, ta có thể nuôi sống mẹ ta, dù sao… dù sao… chúng ta không sống được trong thôn.”

Ám Nhất chưa phản ứng, Trương thị đã đột nhiên ngẩng đầu, quát Tiền Thiển: “Không được nói bậy! Con là một đứa bé trong nhà, cái gì mà tìm việc, mẹ có thể nuôi sống con!”

Tiền Thiển nhìn thoáng qua mẫu thân hời của mình, quyết định không tranh luận cùng bà, chỉ là vui vẻ nhìn về phía Ám Nhất: “Mẹ ta đúng thực rất tài giỏi, bà may vá khá tốt, mà nấu ăn cũng ngon.”

Ám Nhất gật đầu: “Có người mẹ như vậy coi như tiểu tử ngươi may mắn. Nhưng kiếm ăn ở kinh thành cũng không dễ như cha ngươi nói đâu.”

“Ta biết, đại thúc.” Tiền Thiển gật đầu: “Ta đã nghĩ qua, tài may vá của mẹ ta không tệ, có thể nhận việc may vá làm ở nhà. Ta định ra ngoài tìm việc để làm, nếu không được ta còn có thể lao động chân tay nặng nhọc, loại công việc này không đến mức không tìm được.”

Trương thị nghe Tiền Thiển nói, càng nghe càng gấp, nhưng bà chưa kịp mở miệng quát Tiền Thiển thì Ám Nhất đã phì một tiếng không nhịn được bật cười.

Ám Nhất nhìn tiểu nha đầu gầy yếu trước mắt mang vẻ mặt nghiêm túc nói muốn lao động chân tay nặng, thật sự quá hài hước: “Ngay bản thân ngươi đã nhỏ bé còn bày đặt lao động nặng nhọc, không khéo lại bị ép khô.”

Tiền Thiển chỉ dùng cách nói khác mà thôi, cô đâu thể nói cho Ám Nhất biết mình là tiểu nhị tương lai của Trạng Nguyên Lâu, định lấy việc rửa chén đĩa và tìm nam chính thu tiền là nghiệp chính được.


“Đứa nhỏ này, mẹ đã nói có thể nuôi sống con, không được nói mù nói bậy!” Trương thị trừng mắt nhìn Tiền Thiển.

Tiền Thiển không lên tiếng, cười đùa tí tửng với Trương thị.

Ở phía xa, Yến Hành nghe Ám Nhất nói chuyện phiếm cùng đôi mẹ con kia, cảm thấy rất có hứng thú. Thấy mẹ con Trương thị tình cảm tốt như vậy, không biết sao, Yến Hành có chút ghen tị.

Mọi người đều nói gia đình đế vương vô tình, Quý phi sinh ra Yến Hành từ nhỏ đã được giáo dưỡng tỉ mỉ, trong ấn tượng của hắn, mẫu phi mình vĩnh viễn chỉ có dáng vẻ xinh đẹp ưu nhã. Yến Hành được Quý phi mang theo tự mình nuôi dưỡng dạy bảo, không đến ba tuổi đã bị ép bắt đầu học tập thi thư kỵ xạ.

Trong trí nhớ Yến Hành, hắn từng muốn lười biếng, từng quậy phá, từng phạm sai lầm của trẻ con. Nhưng xưa nay Quý phi nương nương chưa từng quát hắn, vẫn cười xinh đẹp như cũ, quay người lại sai những ma ma tàn nhẫn phạt hắn.

Nhìn Tiền Thiển cười đúa tí tửng chơi xấu mẹ ruột mình, lại nhìn Trương thị mạnh mẽ quát lớn nữ nhi, nói gần nói xa đều là đau lòng và bảo vệ con mình. Yến Hành thừa nhận, mình có chút ghen ghét. Hắn cảm thấy tiểu nha đầu đen thui này có số mệnh thật tốt, có mẹ ruột vì nàng mà đau lòng.

Lúc này, một ám vệ trẻ tuổi lấy trong bao quần áo ra một chiếc bình sành, cầm túi nước đổ vào bình, chuẩn bị đun cho chủ tử ít nước nóng. Ám Nhất cảm thấy mình không hỏi được nhiều, liền đứng dậy bước đến bên người chủ tử, cúi đầu xin: “Công tử, nếu không để Tiểu Lục Tử đi săn thêm đồ ăn làm cơm?”

Yến Hành nửa ngày không trả lời, Ám Nhất ngẩng đầu lên, phát hiện chủ tử nhà mình đang chăm chú nhìn hai mẹ con trong góc tường, hiểu lầm Yến Hành đang lo lắng, vậy là thêm một câu: “Công tử thật có tấm lòng bao la.”

“Ừm.” Yến Hành nghe vậy nhàn nhạt cất tiếng, không tiện nhìn tiếp hai mẹ con Trương gia.


Ám Nhất tiếp tục hỏi: “Công tử, có để Tiểu Lục Tử đi săn không?”

Yến Hành đến cửa miếu nhìn sắc trời một chút, căn dặn một câu: “Đi đi, đừng đi quá xa, trời sắp tối đen rồi.”

Ám Nhất đáp một tiếng rồi sai người đi săn. Yến Hành đứng ở cửa miếu trong chốc lát, không biết nghĩ cái gì rồi quay lại ngồi cạnh đống lửa. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, vị trí của hắn vừa lúc đối diện Tiền Thiển, nhấc mắt lên là có thể trông thấy hai mẹ con trong góc.

Thời gian không lâu, Tiểu Lục Tử ra ngoài săn đã mang hai con thỏ vào. Những người khác vừa thấy, bận rộn xử lý, chuẩn bị nướng thỏ.

Ám Nhất đến bên người Yến Hành, thấp giọng hỏi thăm: “Công tử, hay ngài đổi chỗ ngồi xa một chút, ở đây khói lớn, sợ hun vào ngài.”

Yến Hành lắc đầu: “Không cần. Các ngươi làm việc đi, ta xem.”

Ám Nhất biết Yến Hành thật ra cũng không phải người không chịu được khổ, chỉ tùy tiện khuyên một câu, Yến Hành không nghe thì bỏ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.