Đọc truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn – Chương 59: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (17)
Dịch: Lạc Đinh Đang
Hành lang cà phê khách sạn Văn Hoa, Tiền Thiển và Đường Ngự ngồi đối diện nhau.
Trà chiều, Đường Ngự nhìn Tiền Thiển cầm một miếng bánh xốp nướng kiểu anh trên kệ, thông thạo cạy mở bằng nĩa, xoa một tầng bơ dày và lớp mỏng mứt hoa quả. Mứt hoa quả chỉ phết một nửa.
Hắn nâng tách che khuất nụ cười trên môi. Mạc Vũ đã nói với hắn, Mạc Tình luôn tự ti vì thân hình của mình nên bình thường ăn rất ít, trước giờ không chịu ăn bữa trà chiều. Giờ xem ra, quả thật Mạc Vũ không hiểu em gái cậu ta chút nào. Rõ ràng cô gái này thường xuyên ăn bữa xế, thậm chí ăn bánh nướng xốp cũng hình thành cách ăn riêng.
Hắn còn hiểu Mạc Tình hơn Mạc Vũ. Nghĩ tới đây, Đường Ngự bất giác vui vẻ.
Giữa trưa Tiền Thiển chỉ ăn một ổ bánh bao, vậy nên lúc này ăn rất ngon miệng. Đường Ngự chỉ uống cà phê và nghiêm túc quan sát thói quen ăn uống của cô, không giống như có chuyện tìm cô.
“Ừm, rốt cuộc hôm nay anh tới tìm em làm gì vậy?” Sau khi ăn no Tiền Thiển quyết định chủ động hỏi một chút.
“Uống trà chiều, nói với em ngay lúc đầu còn gì.” Đường Ngự nâng tách về phía cô.
“Chỉ vậy thôi?” Tiền Thiển có phần khó tin. Hai người họ thân quen thế ư? Đường Ngự muốn tìm người uống trà chiều với hắn cũng nên tìm Mạc Vũ và Kỷ Cảnh Ngôn chứ?!
“Đúng vậy đó, uống trà chiều một mình rất chán.” Đường Ngự cười cười.
“Cái này…” Tiền Thiển không tiện lắm lời hỏi, coi như Đường Ngự đang chán vậy. Xem như hôm nay Triệu Mính Huyên chờ uổng công ở quán cà phê, thế cũng tốt! Để cô ta mắt trừng mắt với Lâm Du Du đi!
Đường Ngự liếc qua Tiền Thiển: “Ngày nào em cũng ở cái ổ chung cư của em, thời gian trà chiều ra ngoài có gì không tốt đâu.”
Tiền Thiển gật đầu: “Vừa lúc trưa nay em không ra ngoài ăn, đột nhiên anh tới vào bữa trà chiều rất hợp.”
“Bình thường em đều ăn bên ngoài?”
Tiền Thiển không ngờ Đường Ngự sẽ hỏi vấn đề thông thường thế này, nhưng vẫn đáp: “Thi thoảng ạ. Ngoài ra em cũng ăn ở chung cư. Chăm chút thì về nhà ăn, lâu không về mẹ em sẽ nhớ.”
Đường Ngự gật đầu không nói tiếp, nhấc tay vẫy nhân viên phục vụ nhỏ giọng dặn dò. Tiền Thiển cúi đầu uống trà, lười để ý xem hắn nói cái gì.
Lúc gần đi, nhân viên phục vụ tới giao một túi giấy cho Đường Ngự, Đường Ngự xách trong tay. Sau khi đưa Tiền Thiển về nhà, Đường Ngự cầm túi giấy đưa cô: “Cho em. Cơm tối hôm nay và bữa sáng ngày mai, một mình em cũng phải ăn thật ngon.”
Có sẵn cơm tối giúp Tiền Thiển không ít chuyện, cô cười tủm tỉm nhận túi giấy cảm ơn.
Đường Ngự vuốt tóc cô: “Một mình cũng phải ăn thật ngon. Lưu số tôi vào, tôi gọi đến nhất định phải nghe.”
Tiền Thiển gật đầu đồng ý từng cái, Đường Ngự cũng không nói thêm gì, quay đầu bước đi.
Bắt đầu từ đó, Đường Ngự thường tới kéo Tiền Thiển đi uống trà chiều. Sau đó hắn biết sáng ngày một, ba, năm Tiền Thiển phải đi học đàn, cô thường gọi cho hắn sau giờ học, cùng ăn cơm trưa với hắn. Có khi chỉ có hai người họ, có khi sẽ thêm Kỷ Cảnh Ngôn và Mạc Vũ.
Thời gian trà chiều thì không có ai khác, luôn chỉ có hai người Đường Ngự và Tiền Thiển. Qua mấy tháng ở chung, Tiền Thiển và Đường Ngự đã vô cùng thân quen. Tiền Thiển cảm thấy cô nhìn thấy Đường Ngự còn nhiều hơn thấy anh trai mình. Thậm chí Đường Ngự còn tự chuẩn bị một đôi dép lê đặt ở chung cư nhỏ của Tiền Thiển.
Đường Ngự lại lần nữa xuất hiện trước cửa nhà Tiền Thiển vào thời gian trà chiều. Cô u buồn xoa bụng mình, phàn nàn với Đường Ngự: “Hình như em mập lên rồi, nhất định là thường xuyên ăn bữa trà chiều.”
Đường Ngự đưa tay chọc má Tiền Thiển, vô tội hỏi: “Thật ư?”
“Tất nhiên rồi!” Tiền Thiển gật đầu thật mạnh: “Em vốn đã béo, giờ hay rồi, còn béo nữa em sẽ không gả cho ai được.”
Đường Ngự nở nụ cười: “Tôi cam đoan chỉ cần em muốn lấy chồng, ngày thứ hai là có thể gả đi.”
Tiền Thiển tức giận trừng mắt nhìn hắn, tên này càng ngày càng ăn nói ba xàm, người ít nói lạnh lùng đâu rồi, quả nhiên nội dung cốt truyện chỉ được cái hố người.
Đường Ngự đưa tay kéo Tiền Thiển: “Được rồi, đi nhanh thôi. Tôi nghe nói một cửa hàng hôm nay có bánh su kem chuyển từ nước F tới, bảo rằng Caramel Muối Biển không quá ngọt, rất đắt hàng. Em tới đó xem có thích không.”
Caramel Muối Biển không quá ngọt? Tiền Thiển tò mò! Cô xoắn xuýt một giây trước cửa, quyết định ăn xong bữa nay rồi tính, tiếp tục không tiết tháo theo Đường Ngự ra cửa.
Ăn no uống đủ về nhà, Tiền Thiển bắt đầu xoa bụng hối hận. Nghĩ tới sự chấp nhất của Đường Ngự với trà chiều, Tiền Thiển cảm thấy, thân hình của cô không cứu được nữa rồi.
Không cứu được cũng phải cứu! Ít nhất cũng phải cố gắng một chút! Tiền Thiển chuyển tròng mắt, cầm ví ra ngoài…
Hai ngày sau đó, Đường Ngự xuất hiện chính xác vào thời gian uống trà chiều. Tiền Thiển cười hì hì đón hắn: “Hôm nay không đi đâu hết! Uống trà chiều luôn ở nhà.”
Tiền Thiển dẫn Đường Ngự vào bếp, khoe máy pha cà phê mới tinh trên bồn rửa: “Anh chỉ cần một ly cà phê là xong mà. Em đã mua máy pha cà phê và hạt cà phê, dù sao anh cũng không kén chọn nên uống trà chiều ở nhà luôn đi.”
“Được thôi.” Đường Ngự vui vẻ: “Vậy sau này em đãi tôi.”
Tiền Thiển hào hứng tìm tách pha cà phê, Đường Ngự xoay người ra phòng khách gọi điện thoại.
Cuối cùng cũng có thể uống trà chiều ít calo! Tiền Thiển hài lòng nhìn bàn ăn chỉ có một ly cà phê và một tách trà. Cô mở tủ lạnh lấy thêm hai chiếc bánh quy làm thủ công rồi bày lên bàn giả mô hình trà bánh.
Hai chiếc bánh quy này là Đường Ngự mua cho cô ở buổi trà chiều trước đó.
Đường Ngự ngó sang bữa trà chiều đạm bạc của Tiền Thiển, cười nói một câu: “Chờ một lát.”
Chờ? Chờ cái gì mà chờ?! Chờ thêm cũng chỉ có hai chiếc bánh quy thôi! Tiền Thiển bĩu môi bơ đẹp hắn, ngồi vào bàn bưng trà của mình lên uống một hớp lớn.
Tiền Thiển chưa uống hết trà thì có người gõ cửa. Trước khi cô đứng dậy, Đường Ngự đã nhiệt tình ra mở.
!!!Tên Đường Ngự này không biết ai tới đã ra mở! Chẳng may là Triệu Mính Huyên thì xong đời rồi! Tiền Thiển vội vàng chạy ra cửa.
Ra cửa mới biết thư ký Đường Ngự đang đứng bên ngoài, trong tay xách hai túi giấy. Đường Ngự nhận túi giấy rồi phất tay đuổi anh ta đi, đẩy Tiền Thiển quay về.
“Làm gì vậy?” Tiền Thiển vẫn nghển cổ nhìn ra ngoài, Đường Ngự đã tới cạnh bàn ăn, bắt đầu lấy đồ từ túi giấy xếp ra ngoài.
Tiền Thiển quay lại bàn ăn mới nhận ra Đường Ngự đã bày đủ loại bánh trên bàn. Thì ra thư ký đáng thương làm chân chạy đưa trà bánh!
“Được rồi, qua uống trà đi.” Đường Ngự vừa vẫy Tiền Thiển vừa bước vào phòng bếp, khéo léo dùng máy pha cà phê lấy thêm cà phê cho mình.
Tiền Thiển nhìn bàn ăn hắn bày ra, thở dài sầu muộn.