Đọc truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn – Chương 57: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (15)
Dịch: Lạc Đinh Đang
Ngón tay thon dài của Đường Ngự cầm chiếc bánh Macaron hồng nhạt bị Tiền Thiển cắn một miếng, hắn nhìn kỹ chiếc bánh hồng nhạt tỏa ra hương vị thiếu nữ rồi nhét vào miệng mình.
“Em ăn dở nó…” Tiền Thiển thấy thế kinh hãi, vội vàng đưa tay ngăn lại.
Đường Ngự vừa ăn vừa đáp: “Tôi không kén ăn.” Nói xong nghiêng đầu cẩn thận cảm nhận mùi vị, bổ sung: “Đúng là hơi ngọt, bảo sao em không thích.”
Hắn vươn tay lấy một miếng bánh xốp đặt vào đĩa Tiền Thiển, “Em nếm thử cái này xem, không ăn có thể đưa tôi.”
“Không, không, em rất thích!” Tiền Thiển che đĩa vội vàng đáp: “Bơ xanh lục, nhất định là vị Matcha, em thích Matcha nhất.” Nói xong Tiền Thiển cầm bánh cắn một miếng lớn…
Bị lừa rồi! Vị bơ hạt dẻ cười! Tiền Thiển sững sờ cầm bánh. Bên miệng Đường Ngự hiện lên nụ cười, lại lấy bánh trong tay Tiền Thiển đưa vào miệng mình.
Nam chính muốn làm gì đây! Tiền Thiển ngổn ngang trong gió. Cô nhanh chóng ôm đĩa chuyển đến bàn đặt sandwich bên cạnh, chọn bừa một chiếc sandwich đặt vào đĩa rồi cười nhìn Đường Ngự, “Em ăn cái này là được rồi…”
Đường Ngự liếc Tiền Thiển, cười cười không đáp, nhanh chóng đặt vài ba chiếc bánh lên khay của Tiền Thiển. “Quán này có món Caramel gan ngỗng Mousse vô cùng nổi tiếng, em ăn thử xem, còn thừa cũng không sao. Em cứ ăn tạm gì đó trước rồi lát tôi mang ra ngoài ăn.”
Thừa con m* anh, sao dám thừa đây! Tiền Thiển ngoan ngoãn gật đầu, đàng hoàng ngồi một chỗ ăn bánh. Cô quét sạch toàn bộ đồ ăn, không cho Đường Ngự có cơ hội giành lấy.
Tới khi Đường Ngự mang Tiền Thiển đi, cô vẫn trong trạng thái no tròn. Tiền Thiển từ chối yêu cầu dẫn cô đi ăn của Đường Ngự, nhờ hắn đưa mình về thẳng chung cư.
Cuối cùng cũng kết thúc một ngày nhốn nháo, Tiền Thiển nào dám tính kế nam chính nữa. Lúc đầu cô chỉ muốn Triệu Mính Huyên vừa thấy đã yêu Đường Ngự, ai ngờ nhìn một cái lại hỏng bét thế này… Quả nhiên diễn viên quần chúng phải ngoan ngoãn sống bình đạm, bằng không chỉ vài phút đã có nguy cơ nằm không cũng trúng đạn.
Còn may là năng lực của Đường Ngự dùng được, giờ trong mắt Triệu Mính Huyên tràn đầy si mê, hôm nay cũng không uổng công…
Rạng sang hôm sau, đúng như Tiền Thiển tính, quả nhiên Triệu Mính Huyên tìm tới cửa. Tiền Thiển cười đầy gian xảo, thoải mái đi ra mở cửa.
“Mính Huyên, có chuyện gì mà sáng sớm đã tới?” Trong lòng Tiền Thiển vui sướng nhìn quầng thâm trên mắt Triệu Mính Huyên.
“Kìa Mạc Tình, cậu làm sao vậy, tớ tốn bao công sức mới tìm được anh chàng điều kiện tốt chịu gặp cậu, ai ngờ cậu chưa ngồi được bao lâu đã đi khiến tớ rất mất mặt.” Triệu Mính Huyên bĩu môi phàn nàn.
“Tôi đã bảo cậu từ trước là tôi có việc mà! Chưa nói tới người nhà tôi cũng không đồng ý cho tôi xem mắt.” Tâm trạng Tiền Thiển rất tốt, đưa nhìn Triệu Mính Huyên.
“Không chịu đâu! Tớ vì cậu mà mất mặt như thế, cậu phải đền bù cho tớ!” Triệu Mính Huyên kéo tay Tiền Thiển lắc tới lắc lui khiến lông tơ Tiền Thiển dựng đứng.
“Vậy… Cậu muốn đền bù thế nào?” Tiền Thiển giả ngu.
Triệu Mính Huyên đỏ mặt nhìn Tiền Thiển, “Cậu quen vị Đường tiên sinh hôm qua à?”
“Không quen, đó bạn của anh trai tôi, hôm qua thấy tôi đi xem mắt thì mách anh trai tôi, hại tôi bị ba mẹ mắng một trận tơi bời.” Tiền Thiển giả bộ co đầu rụt cổ.
“Hả? Không quen? Vậy sao hôm qua anh ấy lại kéo cậu đi?” Triệu Mính Huyên nghe Tiền Thiển nói, trên mặt lộ ra vài phần thất vọng, tròng mắt xoay chuyển: “Anh trai cậu rất giỏi nha, không ngờ có thể làm bạn với người như Đường tiên sinh.”
“À, tuy anh trai tôi và anh ấy là bạn nhưng không thân lắm. Hôm qua tôi nói với cậu là tôi có việc, đó là việc của Đường tiên sinh đấy. Anh trai bảo tôi tham gia một yến hội với Đường tiên sinh. Thư ký của Đường tiên sinh xin nghỉ, tạm thời anh ấy không tìm thấy bạn gái.” Tiền Thiển nghiêm túc chém gió.
“Tạm thời không tìm thấy bạn gái? Anh ấy không có bạn gái à?” Triệu Mính Huyên tự cho dò hỏi không lộ đuôi.
“Tôi cũng không biết, anh trai tôi bảo rất nhiều cô thích Đường tiên sinh nhưng không thấy anh ấy thân thiết với ai.” Tiền Thiển liếc nhìn sắc mặt Triệu Mính Huyên, nhấn mạnh.
Lập tức Triệu Mính Huyên bổ não ra một người đàn ông hoàng kim độc thân giữ mình trong sạch, trên mặt là sắc thái nhất định phải có được. Cô ta cười cười với Tiền Thiển: “Mạc Tình, cậu xem chúng ta thân thiết như vậy, cậu có thể hẹn Đường tiên sinh giúp tớ không? Tớ có chút việc muốn nhờ anh ấy giúp.”
Tiền Thiển âm thầm trề môi, rõ ràng Triệu Mính Huyên và Đường Ngự mới gặp nhau một lần, còn mặt dày mày dạn lấy cớ này. Nhưng cô vẫn giả bộ nghiêm túc nghĩ cách giúp bạn tốt: “Cậu có chuyện cần tìm Đường tiên sinh? Làm sao bây giờ! Tôi vốn không quen anh ấy, nếu anh trai không tìm tôi, tôi cũng không biết tới anh ấy…”
“Vậy thì cậu nhờ anh cậu liên lạc giúp tớ.” Triệu Mính Huyên cho là đương nhiên.
Trên mặt Tiền Thiển lộ vài phần bối rối: “Không phải tôi không giúp, Đường tiên sinh nói với người nhà tôi chuyện hôm qua tôi đi xem mắt. Anh trai tôi đang giận, còn lâu anh ấy mới để ý tới tôi.”
“Nhưng mà…” Tiền Thiển giả bộ dừng lại, đăm chiêu.
“Nhưng sao?” Triệu Mính Huyên vội vàng hỏi.
“Tôi nhớ hình như anh trai từng nói, Đường tiên sinh rất thích tới quán cà phê chúng ta vào hôm qua, thường tới đó uống cà phê vào buổi chiều. Chẳng phải hôm qua chúng ta cũng gặp anh ấy ở đó sao?”
“Cảm ơn cậu, Mạc Tình!” Triệu Mính Huyên hưng phấn bổ nhào lên người Tiền Thiển. Cô ta đứng thẳng người, quyết định về nhà sửa soạn để chiều tới quán cà phê gặp Đường Ngự.
“Vậy tớ đi trước nha.” Triệu Mính Huyên quay đầu chào Tiền Thiển, lại liếc thấy quần áo Tiền Thiển ném trên ghế sô pha.
Một bộ váy liền áo bị ném bừa trên ghế sô pha, kiểu dáng bảo thủ, tay nghề chế tác hạng nhất, chính bộ đồ hôm qua Tiền Thiển mặc đi yến hội. Triệu Mính Huyên chăm chú nhìn cổ áo thấy lấp lánh nhãn hiệu thời thượng xa xỉ. Cô ta cảm thấy kiểu dáng bảo thủ cũng không ngăn được khí chất thời thượng, hương thơm khiến người ta say mê kia.
“Mạc Tình, đây là váy của cậu? Tớ thấy kiểu dáng của nó không hợp với cậu, cậu hơi mập, có thể…” Triệu Mính Huyên thèm ước nhìn chằm chằm cái váy kia.
Tiền Thiển hờ hững nhìn váy áo trên ghế sô pha, ngắt lời Triệu Mính Huyên: “À, thuê. Hôm qua tôi cần dùng, sắp tới sẽ trả lại.”
Trong nháy mắt Triệu Mính Huyên nghẹn giọng. Cô ta cười ngượng ngùng: “Thì ra là vậy à, tớ chỉ hỏi một chút. Vậy… vậy tớ đi trước.” Nói xong vội vàng rời đi.
Phía sau, Tiền Thiển cười đến lăn lộn. Cô thật sự muốn hóng xem vụ Triệu Mính Huyên chặn Đường Ngự ở quán cà phê… Tiếc rằng một diễn viên quần chúng như cô không chịu nổi giày vò như vậy, vẫn nên chui trong nhà học giỏi phấn đấu tiến về phía trước. Về phần tìm Triệu Mính Huyên gây phiền cho Đường Ngự, Tiền Thiển quả thực hơi áy náy…