Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 48: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (7)


Đọc truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn – Chương 48: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (7)

Dịch: Lạc Đinh Đang

Ăn cơm với nam chính là một việc rất áp lực. Tiền Thiển có phần căng thẳng, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng may mắn thay, khả năng gây chuyện của nhân vật chính không phải lúc nào cũng linh nghiệm. Ít nhất là Tiền Thiển đã an toàn ăn xong bữa cơm này, mặc dù hơi mệt.

Không khí trên bàn cơm rất hài hòa, trừ Kỷ Cảnh Ngôn liên tục bắt chuyện với Tiền Thiển và Đường Ngự thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô.

Mạc Vũ thì cực kỳ vui vẻ, vừa gắp thức ăn cho Tiền Thiển đang ngoan ngoãn ngồi ăn, vừa nhanh miệng tám chuyện với Đường Ngự và Kỷ Cảnh Ngôn. Những câu Kỷ Cảnh Ngôn hỏi Tiền Thiển hơn phân nửa được anh đáp. Lần này thì hay rồi, Tiền Thiển không nói bao nhiêu nhưng lại bị Đường Ngự và Kỷ Cảnh Ngôn hiểu đến tận gốc rễ.

Đường Ngự và Kỷ Cảnh Ngôn đứng trước cửa nhà hàng, đưa mắt nhìn hai anh em Tiền Thiển rời đi. Sau khi xe Mạc Vũ khuất khỏi tầm mắt, đột nhiên Kỷ Cảnh Ngôn cười, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Ngự: “Mạc Tình rất thú vị. Dường như cô ấy thật sự không muốn qua lại với chúng ta.”

Đường Ngự không đáp. Kỷ Cảnh Ngôn xoa mặt mình, có phần bực mình: “Chẳng lẽ ngoại hình của tôi khiến người ta ghét bỏ thế sao?”

Đường Ngự liếc y một cái, nói: “Cô ấy rất lễ phép.”


“Ừ, nhưng cũng không thấy nhiệt tình.” Kỷ Cảnh Ngôn đáp: “Cho nên tôi mới thấy lạ, ở quán cà phê thì cô em đó thân thiết chào hỏi cậu, vội vàng lôi kéo, dáng vẻ như thể rất thân thiết, quay mặt một cái lập tức rũ sạch là sao? Không lẽ thật sự vì muốn chúng ta thanh toán giúp…”

Tiền Thiển cũng không rảnh để ý vấn đề Kỷ Cảnh Ngôn đang rối não. Cô bị Mạc Vũ trách mắng một đường cho tới khi về nhà, tổng kết lại chỉ có một câu: Không được chơi với cái đứa họ Triệu nữa.

Tiền Thiển tỏ vẻ vui mừng với sự giác ngộ của Mạc Vũ. Cứ tiếp tục như vậy, dù Triệu Mính Huyên vẫn có khả năng gặp Mạc Vũ cũng vô ích, Mạc Vũ sẽ không để cô ta có bất kỳ cơ hội nào quấn lên người.

Về nhà lấy chìa khóa dự bị, Tiền Thiển lại bị Mạc Vũ đưa về chung cư nhỏ. Cô cầm điện thoại lên xem, đúng như dự đoán, tất cả cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là của Triệu Mính Huyên.

Tiền Thiển không gọi lại, thậm chí còn kéo vào danh sách đen. Cô nằm trên giường nhắm mắt, quyết định xây dựng nội dung học tập sắp tới. Tiền Thiển không định tiếp tục làm bạn với cô nàng Triệu Mính Huyên này, trả đũa hay gì đó cũng không cần thiết, cô không đến mức mang thù chút chuyện hư hỏng đó.

Triệu Mính Huyên thật sự rất thích sai bảo nguyên chủ, lần nào nói chuyện với nguyên chủ cũng tràn đầy ác ý. Nhưng vấn đề nhân phẩm của cô ta không phải thứ Tiền Thiển quan tâm, cô đâu phải mẹ Triệu Mính Huyên, dựa vào đâu mà đòi dạy dỗ cô ta. Đương nhiên, sau này Tiền Thiển sẽ không chiều ý cô ta. Làm bạn được với dạng người này ư, bản thân Tiền Thiển nhận thấy mình chưa hâm như thế.

Phải học cái gì, đây mới là vấn đề Tiền Thiển quan tâm nhất hiện giờ. Lúc này cô mới nhận ra, làm nhân viên quần chúng của Cục Quản Lý Thế Giới, ngay cả một kỹ năng áp thân cô cũng không có. Cô vốn là con gái nhà giàu, học đại học ngành thông tin, dù thành tích không tệ nhưng lại không có lý tưởng vĩ đại gì. Sau khi tốt nghiệp thì vào bộ phận tuyên truyền của một tập đoàn lớn ngồi ăn chờ chết, dù sao cô cũng không thiếu tiền.

Sau khi trở thành diễn viên quần chúng, thế giới đầu tiên còn chưa học gì cô đã tự chơi chết mình. Cùng lắm học được quá trình vận hành của tiệm cơm thời cổ đại… M* nó! Đây là kiến thức kỹ năng gì!

Hiện giờ tốt nghiệp ngành Trung văn không có việc làm. Thật sự là càng sống càng giống đồ bỏ đi.

Không thể tiếp tục thế này được, rủi mà đến thế giới có độ khó hơi cao một chút chẳng phải là tự mình hại mình sao? Khỏi nói đâu xa, ngay như bối cảnh nhà nghèo thì việc kiếm kế sinh nhai đã khó rồi. Tiền Thiển đột nhiên có cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.

“7788, đằng ấy nói xem tao học cái gì thì tốt đây? Nếu không tao học Taekwondo nhé, nhân tiện giảm cân luôn?” Tiền Thiển thực sự không biết nên lập kế hoạch học tập thế nào, đành xin trợ giúp từ 7788.

“Cô muốn giảm béo thì được, nhưng nếu cô muốn nhờ lực sát thương của Taekwondo để dùng sau này thì vô ích thôi.” 7788 đả kích.


“Vì sao vậy…” Tiền Thiển không rõ, Taekwondo chẳng phải cũng là một kỹ năng võ học sao.

“Ha ha, trừ khi cô đạt tới mức chuyên nghiệp giống vận động viên, mỗi ngày huấn luyện tám giờ, hơn nữa còn phải tôi luyện thực chiến cường độ cao, nếu không thì vô dụng. Muốn thành cao thủ Taekwondo chỉ với hai giờ mô phỏng động tác mỗi ngày, sao cô không lên trời đi.” 7788 khinh bỉ Tiền Thiển.

“Mày nói vậy là sao, chẳng lẽ xã hội hiện đại không có trang bị vũ lực nào khả quan?” Tiền Thiển tỏ vẻ không phục.

“Có mà, cô có thể cân nhắc huấn luyện của võ sĩ MMA, lính đặc chủng, lính đánh thuê, sát thủ,…” 7788 bày vẻ nghiêm túc.

“Này… Hay lắm! Những cái mày nói tao đâu thể chạm tới được, một người bình thường như tao tìm đâu ra huấn luyện viên chuyên nghiệp?” Tiền Thiển lập tức nhụt chí.

“Quan trọng là cô cũng không trả nổi học phí. Những thứ tôi nói kia có giá huấn luyện khá cao, điều kiện hiện giờ của cô không đủ trả. Chưa nói cơ thể này của cô cũng không làm được.” 7788 ăn nói rất thành thật.

“Vậy mày nói xem với điều kiện hiện nay của tao thì học được cái gì? Chẳng phải mày là hệ thống toàn năng cái gì cũng biết sao?” Tiền Thiển học hỏi.

7788 nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp: “Hay là cô học ngoại ngữ trước đi, một môn học là một kỹ năng, học được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. À, còn phải học kỹ năng để làm ngầu ở cổ đại nữa. Hiện giờ tôi cũng không dám cho cô tới sống ở cổ đại nữa, chẳng may ký thể là tiểu thư khuê khác thì cô lộ tẩy trong vài giây.”

“Ừ, để tao báo danh lớp ngoại ngữ, học tiếng Anh thành thạo rồi nói cái khác. Mấy cái học hồi đại học đa số đều chữ thầy trả thầy hết rồi…” Tiền Thiển thở dài: “Sau đó thì học cổ cầm, ít nhiều thì nhạc cụ cổ đại cũng phải có chỗ tương tự nhau, nhất định phải biết một cái.”


“Thật ra tôi cảm thấy cô cũng nên học nhạc cụ hiện đại, nhưng chắc cô không cân nổi đâu. Từ từ sẽ ổn thôi. À mà, không phải nhà cô có công ty sao? Cô vẫn nên xin vào một phòng tổ nào đấy, ít nhiều cũng phải lăn lộn được tí kinh nghiệm.” 7788 đầy lương tâm đề nghị.

“Ừ, được…” Tiền Thiển lại thở dài. Quả nhiên ăn một miếng thành người mập là chuyện không thể nào, muốn bàn tay vàng thì bản thân nhất định phải gom góp từng chút một.

Xác định phương hướng học tập tương lai xong, Tiền Thiển bày vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Chịu thôi, muốn tương lai sống an nhàn thì giờ có núi đao biển lửa cũng phải bò lên, không phải chỉ học tập thôi sao.

Sau khi đặt mua một đống sách từ vựng trên mạng, Tiền Thiển gọi cho Mạc Vũ có tài năng bật hack. Mạc Vũ nghe máy xong liền ngu người: “Gì cơ? Em nói cái gì? Em bảo em muốn học cổ cầm á? Ừ, anh biết rồi, để anh hỏi thăm chút.”

Mạc Vũ cúp máy xong vẫn cảm thấy không thể tin nổi, em gái bị cái gì kích thích mà đột nhiên muốn đi học cổ cầm thế này? Mà kệ đi, thích học thì học, cũng không phải không lo được học phí.

Năng lực của Mạc Vũ chuẩn bị lên làm tổng giám đốc bá đạo vẫn ở đấy, ngày hôm sau Tiền Thiển đã nhận được một chiếc cổ cầm nghe vẻ rất đắt, ngày tới nữa thì an vị trong lớp học đánh đàn với giáo viên. Xung quanh đều là bạn học của cô, bình quân từ sáu tuổi trở xuống.

Ha ha ha, học đàn với một đám nhóc con, thật sự là… rất ngại…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.