Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 33: Đại gia, ta là chạy đường (32)


Đọc truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn – Chương 33: Đại gia, ta là chạy đường (32)

Dịch: Lạc Đinh Đang

“Hả?” Trần Tĩnh Hòa nghe vậy lộ biểu cảm bị sét đánh ngang tai, hỏi: “Người ta liếc mắt đưa tình mà ngươi cũng biết? Ngươi trông thấy thế nào vậy?! Không biết kiêng kỵ chút nào!”

“Không chỉ ta nhìn thấy, ” Yến Hành tỏ vẻ không quan tâm chỉ Tiền Thiển: “Nha đầu này cũng thấy, muốn trách phải trách họ liếc mắt đưa tình giữa đường, không thèm che giấu.”

Dứt lời hắn quay đầu nhìn Tiền Thiển, nói: “Là lần trước ở ngõ hẻm sau đường Chu Tước, ngươi còn bị nha hoàn của nữ nhân đó mắng một trận.”

Ta hoàn toàn bất lực rồi!!! Tiền Thiển bày vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc… Nữ chính nàng ta bại lộ!!! Nam chính quân, sao chỗ nào cũng có ngươi vậy!!! Làm như ngươi sẽ không lấy được vợ đâu…

Dưới ánh mắt trấn áp của Yến Hành, Tiền Thiển đành phải gật đầu khẳng định với Trần Tĩnh Hòa, chứng thực lời Yến Hành nói là sự thật.

Trần tiểu Tướng quân được đổi mới tam quan nhìn Tiền Thiển và Yến Hành bằng ánh mắt sùng bái. Người ta liếc mắt đưa tình bên đường mà hai người cũng xem được… Nhân phẩm bậc này đây!

Vẻ mặt Yến Hành ác độc tổng kết: “Loại nữ nhân đó cũng dám nhớ thương cửa lớn phủ Hộ Quốc Công, nghĩ cũng đừng nghĩ. Ngay cả làm thiếp nàng ta cũng không đủ tư cách.”


Tiền Thiển thầm nghĩ, đương nhiên người ta sẽ không vào cửa lớn phủ Hộ Quốc Công, đó là vợ tương lai của ngươi. Nói vợ mình như vậy, cẩn thận sau này bị phạt quỳ bàn tính đó.

Nghĩ tới đây, Tiền Thiển cười với Yến Hành, nói: “Sao biết người nàng ấy nhớ thương là Trần tiểu Tướng quân chứ, hai vị đại gia đều có phong thái rồng phượng, không chừng Bạch tiểu thư nhìn trúng ngài cũng nên.”

Lần này, ngay cả Trần Tĩnh Hòa cũng cười ầm lên, hai người trăm miệng một lời, nhẹ nhàng nói: “Chuyện đó càng si tâm vọng tưởng hơn!” Giọng điệu vô cùng kiên định.

Tiền Thiển cười cười không nói, trong lòng thì nghĩ, nữ chính có bàn tay vàng đó, có nó thì làm gì cũng thành công, bà đây ngồi chờ tụi bây bị vả mặt.

Giống như nói xấu sau lưng người khác có thể cải thiện tâm trạng, Yến Hành cười nhạo vợ kết duyên với mình xong, tâm trạng tốt lên ăn không ít đồ, đương nhiên cuối cùng đều lợi cho Tiền Thiển đóng gói mang về. Lúc gần đi hắn còn bày vẻ mặt cao thâm khó lường với Tiền Thiển: “Sắp hết năm nhớ về cúng ông Táo.”

Tiền Thiển lập tức ngây ra, nhà cô mẹ góa con côi, làm gì có nam nhân chủ trì lễ cúng ông Táo, hơn nữa nhà nghèo không chú ý nhiều như vậy, uổng công tiêu tốn thôi.

Nhưng dù nhà cô có cúng ông Táo hay không, gia đình huân quý người ta vẫn làm lễ cúng. Người người đều cúng ông Táo ở nhà, vậy nên trong ngày ông Táo, việc làm ăn của Trạng Nguyên Lâu rất quạnh quẽ. Chưởng quỹ sớm đã đoán trước, sau trưa liền đóng cửa ngừng kinh doanh, Tiền Thiển cũng bị đuổi về nhà từ sớm. Hiếm khi kết thúc công việc sớm, Tiền Thiển cũng rất vui vẻ.

Quả nhiên cô về tới nhà thấy chỉ có mình Trương thị, hai mẹ tính toán một chút, dù sao cũng là lễ tết, không thể quá keo kiệt. Thật ra gần đây Tiền Thiển cầm không ít tiền khen thưởng về nhà, đủ cho họ ăn tiêu thoải mái một chút. Tiếc là Trương thị vẫn tập trung tích góp đồ cưới cho cô, bình thường rất keo kiệt trong việc tiêu tiền.

Trương thị nghĩ, con gái ngày nào cũng dậy kiếm tiền từ lúc trời chưa sáng cố gắng nuôi gia đình, hiếm khi có cơ hội về nhà ăn một bữa cơm, thế nào cũng phải làm một bữa ngon cho con bé, vậy là tính làm sủi cảo bao ngừng cho con. Bà lấy mười mấy đồng tiền, chuẩn bị mang Tiền Thiển ra phố mua ít bột mì và thịt thì bất ngờ có người gọi cửa.

Trương thị và Tiền Thiển đều có chút kỳ quái, cuối năm mọi người đều bận ở nhà cúng ông Táo, sao lại có người tới thăm hỏi? Tiền Thiển nghi ngờ bước ra mở cửa.

Cửa vừa mở, chỉ thấy Ám Nhất ôm đầy đồ trên tay đang đứng trước cửa nhà cô, cười tủm tỉm với cô: “Tiểu nha đầu, hôm nay nhóc tan việc sớm thật.”

Móa!!! Ai nói cho cô biết vì sao đại thúc hồ ly lại xuất hiện trước cửa nhà cô vào dịp lễ tết này không?! Trong lòng Tiền Thiển vô cùng khó hiểu.


Thấy vẻ ngây ra của Tiền Thiển, Ám Nhất không để ý tới cô, tự nhiên vòng qua cô bước vào trong sân, miệng còn lớn tiếng gọi: “Trương tẩu tử, ta tới rồi!”

Trương thị đáp một tiếng rồi chạy ra, nhìn thấy Ám Nhất, nói một cách rất quen thuộc: “Sao hôm nay đại ca tới đây, không phải đi trực à?

“Hự…” Tiền Thiển lập tức kinh hãi! Hít sâu một hơi. Sao mẹ cô lại gọi đại thúc hồ ly là “Đại ca” hả?! Hai người họ thân quen như vậy từ lúc nào?! Mẹ cô là quả phụ đấy?! Lễ tết tới nhà quả phụ là có ý gì?! Có phải cô sắp có cha không?!

Ám Nhất thấy ánh mắt Tiền Thiển như gặp quỷ, trong lòng đã cười đến tức bụng, quay đầu đáp lời Trương thị: “Hôm nay ta không trực bạn, lại vừa lúc hết năm nên tới xem có giúp được gì không.”

Trương thị hơi do dự, không tiếp tục nói nữa. Tiền Thiển lập tức lấy lão hồ ly Ám Nhất này bày ra vẻ vô cùng đáng thương nhìn mẹ cô, lải nhải trong miệng: “Trương tẩu tử, một người cô đơn như ta, vào lễ tết cũng không có nơi đi nên mới tới chỗ bà ăn chực, bà không chào đón à?”

Tiền Thiển cảm thấy thế giới thật huyền ảo, đại thúc hồ ly này muốn làm gì vậy?! Lại thấy mẫu thân cô bày vẻ không tiện từ chối, rõ ràng đã chịu lời vị này rồi.

Quả nhiên, Trương thị do dự giây lát rồi gật đầu, đáp: “Nếu đại ca không chê thì vào nhà ta đón lễ tết đi, cũng không có gì bề bộn cần giúp…”

Trương thị chưa nói xong đã bị Ám Nhất ngắt lời, y đặt đống đồ lớn trong tay xuống sân, tự nhiên vẫy Tiền Thiển: “Nha đầu mau tới đây giúp mẹ ngươi một tay. Đã qua trưa rồi, tranh thủ thời gian làm đồ cúng lễ đi.”

M* nó!!! Tiễn Thiển đen mặt nhìn chằm chằm túi đồ đựng giày mũ ông Táo và đủ các đồ cúng như kẹo mạch nha. Muốn giúp đỡ của vị này là giúp nhà cô làm lễ cúng ông Táo hả… Đây rõ ràng là ý để nhà cô có nam nhân!!!


Tiền Thiển có chút mờ mịt nhìn mẹ cô, kết quả phát hiện ánh mắt Trương thị cũng dừng trên túi giày mũ ông Táo. Bà nhìn một lát, không nói gì đã bước vào bếp, dường như còn đỏ mặt.

ヾ(? `Д??) Thật sự sắp có cha!!! Tiền Thiển cảm thấy thế giới biến đổi quá nhanh, cô sắp không theo kịp…

Ám Nhất tới xoa đầu Tiền Thiển đầu, thúc giục: “Nha đầu đơ gì đấy, nhanh giúp mẹ ngươi một tay. Ta mua chút thịt, ngươi đưa vào bếp cho mẹ đi.”

Tiền Thiển lặng yên nhìn Ám Nhất, quyết định vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, nhặt vài đồ đưa vào bếp. Đồ Ám Nhất mua rất đầy đủ, có thịt, có rau quả, có bột, đủ làm sủi cảo.

Tiền Thiển đưa đồ vào bếp, nhìn mẹ cô một chút, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Mẹ à, mẹ rất quen thân với đại thúc kia?”

Trương thị đỏ mặt, đáp: “Sau lần tới nhà mình thì có qua lại, gần đây có tới vài lần, giúp mẹ không ít. Con đi sớm về trễ làm việc nên không gặp.”

“Ồ.” Tiền Thiển gật đầu, tỏ vẻ không có việc gì cất bước ra ngoài. Trương thị hai mắt nhìn cô, muốn mở miệng giải thích một chút, lại cảm thấy vốn không có chuyện gì, càng giải thích càng có vẻ che giấu nên ngậm miệng lại. Bà giả bộ luôn tay bận rộn, trong lòng lại có vài phần xấu hổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.