Đọc truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính – Chương 96
Ninh Mông cảm giác mình như đang che giấu một bí mật nhỏ, cô rất sợ sẽ xảy ra rắc rối.
Cô xoa xoa gò má, hơi nóng đã giảm xuống một chút.
Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm, mở khóa di động lần nữa, bên trên có một hàng chữ đơn giản lại bắt mắt đập vào mắt cô.
【 Đơn giản thôi, đừng làm quá, cô đi hôn trộm anh ta một cái, nếu cảm thấy vừa căng thẳng vừa vui vẻ thì đấy chính là thích.】
Hôn trộm?
Có vẻ tốt hơn nhiều so với việc lên giường đấy.
Ninh Mông suy nghĩ một lát, bây giờ cô nói thích Thời Thích thì trong lòng tự muốn phản bác chính mình, nói không thích lại cảm thấy kỳ quái, xoắn xuýt hết lên với nhau.
Có lẽ nên thử một lần.
Dù sao lúc trước cũng từng bị anh hôn rồi, cô hôn trộm một cái không mất gì cả, nếu kiểm tra ra được không phải là càng tốt sao.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ninh Mông từ mây chuyển thành nắng, trong lòng như được thả lỏng, cảm giác bị vấn đề nặng nề này đè ép cũng dần biến mất.
Hai người giấy nhỏ còn di chuyển trên bàn.
Cô đi qua, dùng ngón tay chọc chọc, dịu dàng hỏi: “Tiểu Hồng Tiểu Lục, các em còn nhớ chị không?”
Tiểu Hồng nhìn cô chằm chằm, Ninh Mông hiện lên cảm giác mình nhìn thấy được sự tò mò của nó.
Tiểu Lục liền hoạt bát hơn, mặc váy nhỏ chạy vội đến gần tay cô, dùng sức vừa ôm vừa cọ cọ.
Nếu có thể nói chuyện e rằng bây giờ đã kích động mà hét lên.
Trái tim Ninh Mông như nhũn ra, nhấc hai bé người giấy giống nhau lên, chơi cùng bọn chúng một lát, “Nếu chị rảnh sẽ đến thăm các em.”
Người giấy nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Lục lại ôm lấy ngón tay cô lắc đầu, túm chặt không cho cô đi rồi đi vong quanh bàn.
Ninh Mông buông bé ra, “Bây giờ chị có việc rồi.”
Nó có thể nghe hiểu tiếng người, lúc này mới lưu luyến buông ra, đáng thương vô cùng mà nhìn cô, muốn nhìn đến mức tim cô phải mềm nhũn.
Ninh Mông chạy nhanh xuống lầu, cô sợ mình chỉ cần ở thêm lát nữa là sẽ bị người giấy nhỏ giữ lại, đúng là quá đáng yêu.
Mười một năm trôi qua, bọn chúng không hề thay đổi chút nào.
Sau khi xuống lầu, Ninh Mông nhìn thấy Lập Xuân đang chăm sóc hoa cỏ trong sân, cô đợi một lát rồi mới hỏi: “Bây giờ Thời Thích có bận không?”
Cô nhớ tới nhiệm vụ, vô cùng gian khổ của mình đấy.
Lập Xuân vội ngừng tay, xoay người nói với cô: “Cậu Thích đang ở bên ngoài, cô Ninh muốn qua đó sao?”
Ninh Mông gật đầu, “Nếu anh ấy không bận.”
Nếu có việc bận thì cô sẽ không đi qua quấy rầy.
Lập Xuân mỉm cười, vội vàng nói: “Chắc chắn không bận, không bận, cứ để Lập Xuân cử người đưa cô qua đó.”
Ninh Mông ngoan ngoãn nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”
Lập Xuân càng nhìn càng thích, Cô gái nhỏ này tính nết đúng là dịu dàng, rất xứng đôi với cậu chủ Thích, mềm mại ôn nhu.
Cô ấy chạy ra ngoài gọi một người.
Mắt Ninh Mông rất tinh, nhận ra ngay là người em trai mặc vest đen lần trước, khá nhanh nhẹn.
Lập Xuân nói: “Để anh ta đưa cô đi nhé.”
Ninh Mông không từ chối từ, ngồi lên chiếc xe đã được chuẩn bị.
Người mặc vest đen không thích nói chuyện, cả quãng đường đi từ khu đô thị sầm uất tới nơi không còn nhà cao tầng đều rất yên tĩnh.
Ninh Mông càng lúc càng thấy lạ.
Không phải là định đưa mình đến nơi nào đó để giết người phanh xác đấy chứ?
Cô lén hỏi hệ thống: “Hệ thống hệ thống, ta còn an toàn không? Đây là nơi quỷ quái gì vậy? Sao không thấy bóng người nào?”
Hệ thống uể oải nói: “Cô rất an toàn, vô cùng an toàn. Cái cô này đáng lẽ cô phải biết…”
Nó còn chưa nói xong, Ninh Mông đã nhìn ra được đây là nơi nào, kinh ngạc nói: “Sao lại tới đây?”
Cô có ấn tượng sâu về nơi này, đây chính là con đường cô từng nhìn thấy trong video cách đây không lâu, khung cảnh xung quanh giống nhau như đúc.
Hệ thống nói: “Đúng rồi, chính là chỗ đó.”
Giọng điệu hân hoan của nó khiến Ninh Mông muốn cầm gậy đập cho một trận?
Nghĩ đến sự kỳ lạ của đoạn đường này, da đầu cô tê dại đi.
Tuy bây giờ hệ thống có năng lực, nhưng Ninh Mông cũng không dám đến gần mấy nơi xảy ra chuyện lạ thế này, vậy mà hôm nay lại vô tình đến đây.
Vụ án của Lục Vũ Kỳ và Lý Nguyệt Như cô còn nhớ rõ ràng, tuy giờ không phải ban đêm, nhưng ban ngày cũng kinh khủng lắm đấy.
Cô không nhịn được cất điện thoại vào túi, quyết định cả ngày nay sẽ không chơi di động, không làm một kẻ ngốc.
Người mặc vest đen cung kính đáp: “Cậu Thích đang ở đây.”
Hắn ta chỉ đến đây theo lệnh thôi.
Ninh Mông thở dài, nói: “Tôi đứng đây được rồi, nếu anh có việc bận thì cứ về trước đi.”
Người kia cũng coi như là quen biết cô, không giấu giếm mà nói: “Trách nhiệm của tôi là đi theo cô.”
So với những người khác, công việc của hắn nói là nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng thật, nói là vất vả thì cũng rất vất vả, bởi vì nếu cô Ninh xảy ra chuyện, hắn sẽ phải chịu tội theo.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện làm việc cho cậu chủ Thích.
Ninh Mông nghe hắn nói như vậy cũng mặc kệ, quay đầu nhìn về hướng cách đó không xa.
Đã hơn một tuần kể từ khi vụ việc xảy ra, đoạn đường ở đây đã bị phong tỏa, xung quanh hẻo lánh ít người, có mấy người đứng trong nơi đã bị cảnh sát dán giấy niêm phong.
Ninh Mông liếc mắt một cái đã thấy được Thời Thích đầu tiên, anh đứng đó giống như hạc giữa bầy gà, dáng người thon dài, thần thái tuấn tú.
Không đợi cô làm gì Thời Thích đã nhìn về phía này, vẫy vẫy tay với cô nói: “Đến đây.”
Hai người cách nhau khá xa, Ninh Mông nhìn rõ khẩu hình của anh, bên tai vẫn còn vang lên giọng anh nói chuyện..
Ninh Mông không nhịn được nghĩ tới mục đích của mình rồi bắt đầu do dự, cuối cùng cô cắn chặt răng nhấc chân đi sang bên kia.
Người bên trong không có ai ngăn cản.
Lúc đi đến giữa trung tâm, vết màu đỏ sậm trên mặt đất càng rõ hơn.
Gần đó có 3 người đang đang cầm dụng cụ có độ chính xác cao kiểm tra, nét mặt của ai cũng hết sức nghiêm túc, ngoại trừ Thời Thích.
Vừa thấy dáng vẻ bình bĩnh của anh, Ninh Mông cảm thấy an toàn vô cùng, đó là loại cảm giác mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Không sợ à?” Thời Thích hỏi.
Đương nhiên Ninh Mông không thể nói là không muốn, nói đúng hơn là không mong đợi việc phải đến đây, trả lời:
“Dù sao thì anh cũng ở đây mà.”
Cô thuận miệng trả lời một câu.
Nhiều năm trôi qua, cô đã có thói quen mỗi lần gặp việc lớn đều có Thời Thích ở bên cạnh, cho dù chết thì trong lòng cũng không quá sợ hãi.
Thời Thích rất hài lòng, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Ninh Mông liếc nhìn mấy người trung niên vẫn đang phân tích, thì thầm hỏi: “Thế… Đã tìm ra hung thủ chưa?”
Thời Thích nói: “Vẫn đang đợi.”
Ninh Mông nhìn một lát nhưng không nói thêm gì nữa.
Trong giai đoạn này, cô tuân thủ nguyên tắc ít nói ít làm, điều này sẽ làm giảm bớt sự xuất hiện của các sự kiện phát sinh.
Có người đàn ông đột nhiên hỏi: “Tìm được gì chưa?”
Một người khác cũng hỏi theo: “Mấy người loay hoay nửa ngày rồi, bây giờ vẫn chưa có kết quả gì sao?”
Vừa nói xong, một nhân viên kiểm tra bên kia liền đứng lên, sắc mặt khó coi báo cáo: “Không phát hiện ra gì hết, giống y hệt lúc trước.”
Vụ án xảy ra đã quá lâu lại không có bất kỳ manh mối nào, video hữu ích duy nhất còn xuất hiện việc kỳ quái, vốn không thu được chút tin tức nào có ích.
Ngay cả điện thoại của Lục Vũ Kỳ và Lý Nguyệt Như bọn họ đã xem vô số lần, thiếu chút nữa là đưa điện thoại đến xưởng sửa chữa để kiểm tra rồi.
Có thể nói là không có chút đầu mối.
Lúc người phía trên mời người thanh niên đứng bên cạnh, bọn họ đều thấy nghi ngờ, giờ vẫn đang chờ cậu ta đưa ra lời giải đáp xác đáng đây.
Thời Thích dường như không nghe thấy hắn nói, cúi đầu trò chuyện cùng Ninh Mông: “Tối nay có một nhà hàng đồ ăn rất ngon, em muốn đi không?”
Đồ ăn ngon sao?
Mắt Ninh Mông sáng rực lên, “Đi đi đi.”
Bây giờ chỉ có đồ ăn ngon mới đánh thức được linh hồn của cô thôi.
Thời Thích nở nụ cười hờ hững lại vô cùng hào hoa xinh đẹp, mấy người cạnh đều ngạc nhiên, cúi đầu dời tầm mắt qua chỗ khác.
Anh nhìn về phía người đàn ông trung niên bụng bia bên cạnh, đối phương hoàn toàn không biết gì cả, “Trình Tiên Vi.”
“Trình?” Ninh Mông đột nhiên tỉnh ngộ.
Đây là tổng giám đốc của nhà họ Trình đã mua khu đất kia mà Thời Thích từng nhắc đến, nhìn quầng thâm dưới mắt ông ta thì biết chắc mấy đêm gần đây ngủ không ngon rồi.
Lúc trước cô đã tra qua giá của khu đất được đấu giá này, giá đất Yến Kinh bây giờ không thấp, nơi này được bán đấu giá hơn 1 tỷ nhân dân tệ, nhà họ Trình chỉ cần chờ xây tốt quảng trường và công viên trò chơi rồi ngồi thu lãi là được.
(*) 1 tỷ nhân dân tệ xấp xỉ khoảng hơn 3 nghìn tỷ vnđ
Ai biết lại xảy ra việc này, nếu giải quyết không tốt sẽ mất toi 1 tỷ rồi, cho dù nhà họ Trình có giàu cỡ nào thì đây cũng là máu đầu quả tim, bị cắt đi có mà đau chết người mất.
Ninh Mông mới nghĩ một lúc mà bên kia đã cãi nhau rồi.
Trình Tiên Vi tức giận, “Sao lại thế này, tôi trả nhiều tiền như thế để mời các anh tới kiểm tra, vì sao vẫn chưa tra ra được cái gì? Vậy tôi đây còn trả lương làm gì nữa?”
Ba người bị ông ta mắng cúi đầu không nói lời nào.
Trình Tiên Vi tức nhưng không xả ra được, trong lòng vô cùng buồn bực nhưng chưa từ bỏ hy vọng hỏi thêm lần nữa: “Ngay cả một tí cũng không tìm ra?”
Ba người nhìn đối phương, lại liếc vết máu trên mặt đất, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Anh Trình, thật sự không có.”
Trình Tiên Vi không nhịn được đá một cước, mắng: “Cút ** đi, muốn hại nhà họ Trình chúng tôi hả, không có cửa đâu!”
Ông ta quay đầu, nhìn nét mặt bình tĩnh của Thời Thích, cảm thấy e là phải nhờ anh rồi, vội vàng tiến lên, “Cậu Thích, cậu xem chỗ này…”
Còn chưa kịp nói xong ông ta liền chú ý tới cô gái nhỏ nhắn xinh xắn bên cạnh, cảm thấy không thể tin được: Cậu ta thế mà lại thích kiểu như vậy, đúng là không bình thường.
Yến Kinh này ai mà không biết Thời Thích không gần nữ sắc, hơn nữa cảm xúc hay thay đổi, âm u khó dò, thường ngày có thể nghe được anh nói một câu đã không dễ dàng rồi, càng đừng nói đến việc anh cho người khác sắc mặt tốt.
Rõ ràng vừa rồi Trình Tiên Vi trông thấy anh cười với cô gái bên cạnh một cái.
Vừa nhìn đã dọa ông ta sợ chết khiếp, vào nghề bao nhiêu năm rồi nhưng ông vẫn chưa bao giờ nghe nói Thời Thích từng cười, mọi người bên ngoài cũng chưa bao giờ thấy.
Ninh Mông lễ phép nói: “Xin chào, ngài Trình.”
Trình Tiên Vi lấy lại tinh thần từ mấy suy nghĩ lung tung, cười hỏi: “Mỹ nhân xinh đẹp này là bạn gái của cậu Thích à?”
Câu hỏi này khiến Ninh Mông lúng túng, cô đang định trả lời thì Thời Thích đã đã lên tiếng.
“Vợ của tôi.”
*****
Về sau đều nói như vậy.
——《 Thời Thích lén giấu sổ nhật ký nhỏ đi》