Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 90


Đọc truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính – Chương 90

Đến lúc này Hoàng Phỉ Phỉ nào còn dám giấu giếm.

Tuy rằng lọ tro cốt không phải do cô ta trộm, nhưng cô ta không tránh được liên can.

Lấy thái độ của Tần Hoài Văn với vợ hắn, gặp việc này nhất định sẽ muốn truy cứu, đến lúc đó chắc chắn cô ta sẽ không chịu nổi.

“Thật sự không phải em… Là ông già kia giao cho em, ông ta chuyển phát nhanh cho em!” Hoàng Phỉ Phỉ lập tức nói ra toàn bộ.

“Trông như thế nào?” Thời Thích đột nhiên hỏi.

Mặt Hoàng Phỉ Phỉ kinh hoảng, không dám nói thêm gì: “Tôi chỉ biết là một người già… Tôi chưa từng thấy dáng vẻ rõ ràng…”

Tần Hoài Văn kìm nén bực bội, “Sao cô lại nghĩ ra phương pháp ác độc như vậy? Thẩm Vân đắc tội đến cô lúc nào?”

Hoàng Phỉ Phỉ lập tức lắc đầu giải thích: “Em không biết đây là Thẩm Vân, nếu không em cũng không dùng đâu mà!”

Ở bên Tần Hoài Văn không bao lâu, cô ta đã biết Thẩm Vân còn trẻ đã qua đời, người đoản mệnh như vậy sao cô ta dám dùng lọ tro cốt đấy.

Tuy cô ta không nghĩ ra, nhưng trải qua quá nhiều chuyện như vậy, đã chứng minh số mệnh mà cô ta mượn Thẩm Vân quá tốt, Thẩm Vân còn chết sớm như vậy.

Tần Hoài Văn liếc Thời Thích đang khuất dưới bóng cây, quay đầu nói: “Kể toàn bộ mọi chuyện từ trước đến giờ cho tôi!”

Hoàng Phỉ Phỉ sao còn dám giấu giếm.

Cô ta có thể gặp được Tần Hoài Văn hoàn toàn dựa vào tác dụng của lọ tro cốt kia, lần này bị phát hiện ra, đúng lúc đụng phải lọ tro cốt của vợ trước hắn, e rằng cô ta không thể ở bên hắn nữa.

Mọi chuyện bắt đầu từ năm ngoái.

Khi đó cô ta còn làm trong một công ty nhỏ ở Yến Kinh, mọi công ty nhỏ như vậy đều đấu đá nhau đến lung tung rối loạn.

Hoàng Phỉ Phỉ là người mới tới làm, đương nhiên sẽ là đối tượng bị xa lánh và sai vặt, hơn nữa vì được mấy chàng trai trong công ty theo đuổi, khiến cho vài người phụ nữ ở đấy khó chịu.

Công ty sắp xếp chỗ ở, cô ta ở chung với một cô gái cùng văn phòng, hơn cô ta mấy tuổi, làm ở công ty đó được vài năm, khi cô ta tới thì cô gái kia từ ở một mình chuyển thành ở cùng cô ta. Thời gian qua đi xảy ra rất nhiều mâu thuẫn.

Đến lúc quyết toán tiền điện nước, chỗ cô ta không biết vì sao lại tăng rất nhiều.


Hoàng Phỉ Phỉ nhớ rõ thời gian mình ở ký túc rất ít, cũng không dùng bếp, mỗi tối trở về thì tắm rửa một cái, sau đó sạc điện thoại và máy tính, cộng lại căn bản không có bao nhiêu.

Ngược lại cô gái kia, thường xuyên ở nhà dùng đồ điện công suất lớn, thế mà phải trả ít hơn cô ta rất nhiều.

Lương của Hoàng Phỉ Phỉ vốn rất thấp, nhưng nghĩ mình là người mới tới, người ta là đồng nghiệp lâu năm, không thể trở mặt cãi nhau nên nhịn xuống không nói, nộp tiền.

Sau khi tiền điện nước tháng thứ hai tăng trầm trọng hơn, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được, đã giằng co với cô gái kia, chỉ nộp chút tiền như cô ta đã dự tính.

Trải qua một khoảng thời gian dài không thoải mái.

Không biết từ lúc nào, cô gái kia đột nhiên tiêu tiền như nước, xách túi hàng hiệu, đồ trang điểm về phòng như không mất tiền, lúc nộp tiền điện nước vẻ mặt của cô ta còn vô cùng khinh bỉ.

Có đôi khi Hoàng Phỉ Phỉ trở về sớm còn có thể thấy cô gái kia gọi video, vừa thấy cô ta đến thì nhanh chóng tắt video đi.

Sau đó không lâu, cô ta nghe được vài người bàn tán trong phòng trà ở công ty, thì ra cô gái kia tìm được bạn trai phú nhị đại, đặc biệt hào phóng với cô ấy.

Về sau mỗi lần Hoàng Phỉ Phỉ trở về ký túc xá đều có thể nhìn thấy các loại vẻ mặt ghét bỏ của cô gái kia, còn cố ý vô tình khoe đồ, gần như ngày nào cũng có.

Ban đầu Hoàng Phỉ Phỉ còn có thể bình thường đối mặt, thời gian dài trôi qua, cô ta liền cảm thấy thế giới này không công bằng.

Cô gái kia làm việc kém hơn cô ta không biết bao nhiêu, cũng không đẹp bằng cô ta, tính cách cũng không tốt như cô ta, dựa vào cái gì mà có bạn trai đối xử hào phóng như vậy?

Suy nghĩ này mỗi ngày đều ăn sâu vào đầu cô ta.

Cho đến một ngày, cô ta đột nhiên không cẩn thận bấm vào một diễn đàn.

Diễn đàn kia có đủ loại đồ vật quỷ dị, trang đầu là mượn số mệnh của người khác để trợ giúp cho mình, lúc ấy Hoàng Phỉ Phỉ liền nảy sinh hứng thú.

Cô ta lướt qua nhiều bài viết, tìm thấy nhiều thứ đồ không giống nhau, sinh ra niềm say mê với những đồ vật kỳ lạ của thế giới này.

Sau đó cô ta phát hiện ra bài viết ở trong góc, chủ topic giới thiệu sơ lược việc dùng tro cốt của người khác để nuôi mình, hơn nữa hắn nói gần đây đã thí nghiệm thành công.

Phía dưới thỉnh thoảng có mấy bài viết, cơ bản đều đang nói chính mình cũng thí nghiệm thành công, còn nêu cảm nhận chân thật.


Hoàng Phỉ Phỉ xem đến vô cùng động lòng, trong lòng ngo ngoe rục rịch.

Bởi vì khi đó còn trong thời gian làm việc, cô ta không nhìn kỹ, chờ buổi tối tan tầm cô ta về phòng tiến vào diễn đàn kia lần nữa, nhấp vào bài viết kia.

Suy nghĩ vài ngày sau, cuối cùng cô ta cũng quyết định.

Cô ta kiểm tra phương thức liên hệ với bên mua sắm tro cốt người khác của bài viết kia, và cũng đưa đi phương thức liên lạc của mình.

Cuối cùng Hoàng Phỉ Phỉ cũng lưu lại phương thức liên hệ của bài viết mình chọn, mua một lọ tro cốt của đối phương, hơn nữa yêu cầu nếu chất lượng tốt thì cô ta có thể thêm tiền.

Ước chừng một tuần sau, cô ta nhận được chuyển phát nhanh, đúng là một lọ tro cốt đóng gói tinh xảo, có thể nhìn thấy bên trong chứa không ít tro cốt.

Cô ta dựa theo phương pháp lưu lại từ bài viết, chôn lọ tro cốt xuống sàn nhà chỗ cuối giường mình, dùng đất lấp kín.

Vì vừa khéo là tầng một nên khá dễ dàng.

Từ khi có lọ tro cốt đó, Hoàng Phỉ Phỉ phát hiện cuộc sống của mình bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng.

Ví dụ như cô ta vốn thường xuyên bị bà chủ trách mắng, ngay sau hôm đặt lọ tro cốt trong nhà, bà chủ kia bị thương nằm viện, công ty nhanh chóng đề bạt một ông chủ mới.

Mà ông chủ mới kia vừa khéo là người theo đuổi cô ta.

Trừ lần đó ra, cô ta phát hiện những phiền toái thường gặp trong cuộc sống

đột nhiên ít đi, phần còn dư lại cũng trở nên nhẹ nhàng, dù sao cũng rất đơn giản.

Cuộc sống của Hoàng Phỉ Phỉ bỗng chốc trở nên hạnh phúc hơn.

Đến nỗi cô gái cùng phòng với cô ta, không biết vì việc gì mà lúc cô ta về đến nhà đã cãi nhau trong video, sau đó chia tay.

Ngày hôm sau, cô ta không còn thấy túi và đồ trang điểm của cô gái kia trong phòng nhưng lại tình cờ gặp phải thiếu gia nhà giàu kia đang ném đồ vào thùng rác.

Trải qua một loạt chuyện sau đó, Hoàng Phỉ Phỉ tin tưởng bài viết kia không chút nghi ngờ, cả ngày cô ta treo mình trên diễn đàn đó, tâm tư cũng bắt đầu lung lay.


Cô ta không xấu, tạm xem là xinh đẹp, sao lại không thể tìm được người bạn trai tốt hơn so với cô gái kia chứ?

Hoàng Phỉ Phỉ lại lén lút liên hệ với chủ bài viết kia, nhận được một phương pháp mới là dùng gỗ đỏ cố định chặt bốn góc lọ tro cốt.

Làm như vậy, linh hồn còn sót lại trong tro cốt sẽ không phân rõ được phương hướng, sau đó sẽ bị lạc ở trong đó, cô ta có thể lợi dụng cái kia xóa sạch tàn hồn rồi.

Hoàng Phỉ Phỉ chọn gỗ đỏ tốt nhất từ cửa hàng đồ gỗ, cố định tốt cái lọ kia sau đó lẳng lặng chờ đợi.

Khi bắt đầu gần như không có thay đổi gì.

Lúc cô ta gần như không còn kiên nhẫn chờ nữa thì cuối cùng cũng gặp được một người là Tần Hoài Văn, đại khái là vào ngày thứ ba.

Cô ta nhìn ra được, Tần Hoài Văn có thiện cảm với cô ta.

Hoàng Phỉ Phỉ nhanh chóng quyến luyến hắn ta, lúc ở chung đều chú ý kiềm chế cảm xúc của mình, cái gì cũng không cần, cứ như vậy mà chung đụng từng ngày.

Mấy tháng sau, bọn họ xác định quan hệ.

Không lâu về sau, Tần Hoài Văn cầu hôn cô ta, tất cả đều nước chảy thành sông, cô ta cũng không dám tin tưởng, cũng không thể không tin tưởng độ chân thật của bài viết kia.

Cầu hôn không lâu sau, Tần Hoài Văn liền mua một căn biệt thự cho cô ta, vừa lớn lại còn rất đẹp, hơn nữa tên cũng là đứng tên cô ta.

Hoàng Phỉ Phỉ chọn lúc hắn đi công tác liền dời lọ tro cốt trong phòng tới biệt thự mới, mỗi ngày trải qua cuộc sống của phu nhân.

Qua một thời gian, cô ta cũng sắp quên luôn sự tồn tại của lọ tro cốt kia rồi.

Cho đến hôm nay, lọ tro cốt kia bị đào ra, lúc cô ta nhìn thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ, nói dối cho xong việc.

Không ngờ về sau còn có việc này.

Hoàng Phỉ Phỉ cảm thấy mọi thứ trùng hợp như vậy thật sự khiến cô ta không có cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, hận ý với Thẩm Vân lại tăng thêm một phần.

Lưu Phi Dương vẫn luôn ở trong góc không lên tiếng.

Chính cậu ta còn đang lo lắng hãi hùng, nhưng không nghĩ tới về sau vậy còn có một đoạn chuyện lớn như vậy, hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ bình thường của cậu ta.

Trong lúc nhất thời, phần mộ bên này một mảnh yên tĩnh.

Hoàng Phỉ Phỉ khôi phục tinh thần, nhìn về phía Tần Hoài Văn.


Tần Hoài Văn cũng phục hồi suy nghĩ từ trong khiếp sợ, lòng bàn tay thậm chí vì phẫn nộ mà bấm ra vệt đỏ, vẻ mặt lúc nhìn về phía Hoàng Phỉ Phỉ cũng vô cùng chán ghét.

Hoàng Phỉ Phỉ đương nhiên thấy rõ.

Cô ta liếc hai người cách đó không xa, nét mặt bi thương, “Tần Hoài Văn, anh không có chút tình cảm nào với em sao?”

Bọn họ ở chung đã hơn một năm, ở bên nhau vượt qua thời gian dài như vậy, ngay cả một chút tình cảm cũng không có … Cô ta không tin.

Sắc mặt Tần Hoài Văn âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chưa bóp chết cô là may rồi đấy!”

Hoàng Phỉ Phỉ lui về phía sau một bước, trong mắt hiện lên kinh hoảng.

Cô ta không hiểu, cho dù từ đầu nguyên nhân là do lọ tro cốt, ở chung gần một năm, ngay cả động vật cũng nên có tình cảm, huống chi là con người.

Kẻ có tiền đều tuyệt tình như vậy sao?

Hoàng Phỉ Phỉ không tự chủ được mà nhìn về phía trên cầu thang, cô gái nhỏ tuổi hơn cô ta đang làm mặt quỷ với người được xưng là cậu Thích, không tính là rất đẹp, còn đắc chí không bị phát hiện.

Không nghĩ tới, từ góc độ của cô ta hoàn toàn có thể thấy chàng trai kia vốn đã phát hiện ra, chỉ chưa nói ra mà thôi.

Cô ta lại nhìn về phía Tần Hoài Văn đang nổi giận, trong lòng cô đơn.

Ánh mắt lại là không cam lòng mà dời về phía hai người khác, cách bọn họ ở chung làm cô ta khó hiểu, lại khiến cô ta ghen ghét.

Hoàng Phỉ Phỉ bỗng hô lên: “Cô gái bên cạnh cậu vốn không thích cậu, cậu không có một chút cảm giác nào sao?”

Giọng nói vừa the thé lại sắc bén.

Tần Hoài Văn lập tức nhìn về phía bên kia, sợ hãi nói: “Cậu Thích, cậu đừng để lời bà điên này ở trong lòng, tôi đưa cô ta đi ngay bây giờ đây!”

Hoàng Phỉ Phỉ nở nụ cười.

Thời Thích nghiêng đầu, “Tôi thích là được.”

Giọng điệu anh rất bình tĩnh.

Hoàng Phỉ Phỉ lại thấy mình nghe được cảm giác nghiêm túc.

Khóe mắt cô ta gần như cười ra nước mắt, sao có thể chứ, nhất định là cô ta nghe lầm rồi, cô ta đã xuất hiện ảo giác rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.