Đọc truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính – Chương 86
Mặt Ninh Mông cứng đờ.
Cái gì mà bảo mình muốn kết hôn, rõ ràng cô chỉ hỏi một câu như vậy, ở đâu ra mà nhìn thấy cô muốn kết hôn?
Cô nhìn thấy thì là anh muốn kết hôn ấy chứ.
Ninh Mông đẩy đẩy Thời Thích, “Anh đừng có mất tập trung, người ta rõ ràng là đang tìm anh giúp đỡ, anh còn nghĩ đến chuyện kết hôn.”
“À.” Anh lên tiếng, lùi lại.
Sau đó lại ngoài dự đoán mà bổ sung một cậu: “Rất muốn.”
Tần Hoài Văn đối diện nghe được câu như thế, không kiềm được mà há miệng, vốn trên mặt đầy vẻ kinh sợ cũng không nén được sự kinh ngạc.
Ninh Mông: “…” Cô không muốn kết hôn.
Sợ sau đó Thời Thích sẽ nghĩ về vài chuyện khác nữa, ví dụ như câu hỏi “muốn hôn lễ thế nào”, “thích váy cưới thế nào” vân vân, cô nháy mắt vài cái với Tần Hoài Văn.
Tần Hoài Văn là hạng lõi đời, tất nhiên nhìn cái đã hiểu.
Nhưng hắn cũng không dám đáp lời.
Lấy màn trước mắt hắn nhìn thấy, cậu Thích có dục vọng chiếm hữu với cô gái này rất mạnh, hơn nữa tính tình cậu ta không tốt, bản thân tốt nhất vẫn là đừng gây chuyện đi.
Thời Thích ngồi thẳng, không chút để ý nói: “Tiếp tục nói.”
Lúc này Tần Hoài Văn mới nhớ lại toàn bộ sự việc.
Kỳ thực tính ra cũng không phải là vợ trước, nhưng bây giờ mình sắp kết hôn, tất nhiên phải gọi là vợ trước.
Hắn có tình cảm với Hoàng Phỉ Phỉ, bằng không cũng sẽ không làm trái với lời mình từng hứa, trong lòng hắn cũng từng vật lộn.
Bây giờ đã quyết định ở chung trọn đời với Hoàng Phỉ Phỉ, chuyện như vậy trừ sợ hãi, cũng vẫn có lo lắng.
Hơn nữa ngay từ đầu những chuyện đó có thể dùng nguyên nhân cô ấy thích váy cưới để giải thích, nhưng sự thay đổi của mấy ngày gần đây thật sự không thể dùng cái cớ đơn giản như vậy được nữa.
“Nghiêm trọng nhất vẫn là có một lần, cô ấy mặc cái váy cưới kia ngồi bên mép giường, nếu không phải tôi tỉnh lại, tay cô ấy sẽ đụng đến mặt tôi.” Tần Hoài Văn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Lần này là nguyên nhân thật sự hắn dọn ra.
Một lần cách không xa hôm nay lắm, lần đó Hoàng Phỉ Phỉ giống như là muốn giết chết hắn vậy, cả người âm u, cũng không nói lời nào, sau khi bật điện biểu cảm cũng hết sức cứng ngắc.
Lúc ấy hắn bị doạ nhảy dựng, lập tức kêu tên cô ta cũng không được đáp lại, cuối cùng hai người cứ ngồi ở chỗ đó qua một đêm.
Trời sáng, Hoàng Phỉ Phỉ lập tức tự đi ngủ.
Chờ đến sau khi cô tỉnh lại, đã trở lại bình thường, hơn nữa còn oán giận nói tinh thần không được khoẻ.
Trong lòng Tần Hoài Văn nghĩ là đương nhiên tinh thần không ổn, cả đêm không ngủ, sau rạng sáng cũng chỉ ngủ được mấy tiếng như vậy, là ai cũng chịu không nổi.
Quá nửa đêm, cô mặc váy cưới cổ đại, ngồi bên cạnh giường, cho dù không phải bị quỷ nhập vào người, như vậy cũng rất đáng sợ.
Tần Hoài Văn lấy thuốc lá ra, châm lửa, “Cậu Thích, tôi thật sự là cùng đường rồi, tôi tìm vài người nhưng cũng chưa có cách gì.”
Mấy ngày hôm trước hắn đã tìm vài người, mỗi người đều có chút danh tiếng, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, cũng không phải là lừa gạt, căn bản là họ cũng chưa lấy tiền.
Đều nói công lực của bọn họ không đủ.
Một người nói như vậy còn có thể là giả, liên tiếp vài đại sư tương đối nổi tiếng trong giới đều như thế, vậy thì đáng để suy nghĩ sâu xa.
Cho nên cuối cùng, hắn lựa chọn liên hệ mấy người có quan hệ với nhà họ Thời, chỉ vì có thể móc nối nói chuyện một chút.
Bỏ công không phụ lòng người.
Thời Thích không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng đặt hai bên hông.
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: “Vậy đi xem xem.”
Tuy rằng giọng điệu của anh không nghe ra được sự để tâm, nhưng Tần Hoài Văn lại biết mình đã có thể yên tâm, cậu Thích đã đồng ý.
Ông thở phào nhẹ nhõm, “Được, tôi lập tức chuẩn bị xe trở về.”
Thời Thích không đáp lại hắn ta, mà quay đầu: “Em…”
Anh cau mày, rơi vào trong sự suy tư.
Ninh Mông biết anh đang lo điều gì.
Chính mình lúc trước bởi vì được anh dắt đến hồ bơi trong nhà, sau đó mới xảy ra chuyện, bây giờ nhất định anh không dám đặt cô bên cạnh mình.
Nhưng không ở bên, anh lại lo sẽ có chuyện khác.
Cho nên khá mâu thuẫn.
Cô chọc chọc hệ thống: “Có phải bây giờ ta rất an toàn không? Hay là… Sau này sẽ còn chết ngoài ý muốn?”
Hệ thống đi ra rất nhanh: “Cô yên tâm đi, bây giờ tôi đã được tổng bộ cho năng lực, sau này có thể bảo vệ tính mạng của cô.”
Nó vừa nói như vậy, Ninh Mông lập tức yên tâm.
Lại chết thêm một lần, sau đó lại xuyên không, dự là Thời Thích cũng rất “lớn” rồi.
Hơn nữa cái hôn lần trước đó… Nếu còn như vậy, cô chỉ sợ mình sẽ bị điên luôn, chờ mấy năm, người không điên cũng bị ngu đi.
Cô lén nhìn Thời Thích.
Cuối cùng sờ đến hông anh, rối rắm một chút, ghé bên tai anh nói: “Lần này tôi thật sự sẽ không đi, thật đó.”
Mặt Ninh Mông ửng đỏ.
Từ sau khi ra khỏi khách sạn, đây là lần đầu tiên cô cách Thời Thích gần như vậy, tuy rằng trong lòng hơi chương chướng, nhưng lại không thể không nói.
Cô chưa bao giờ biết thì ra anh lại nghĩ nhiều như vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu đã phát hiện cô nhập vào người từ lâu rồi, vậy mỗi lần đều phải trải qua chuyện như vậy, nếu là cô, chỉ sợ cũng sẽ rất khó chịu.
Ninh Mông không biết hành động nào làm anh nghĩ lệch đi, nhưng mà nghĩ đến thái độ của anh khi gặp Ninh Ninh hay Mạnh Ninh, cô đã lờ mờ có manh mối.
Bây giờ nghĩ đến, có vài lời nói đúng là cố ý nói với cô.
Sao cô lại không phát hiện ra ngay chứ.
Ninh Mông chán nản nghĩ, cảm giác kì quặc trong lòng càng ngày càng nồng đậm.
Tối hôm qua khi Thời Thích hôn cô, cô thực sự vô cùng khiếp sợ… Trừ điều này ra, lại như có tâm tư khác…
Cô còn đang suy nghĩ, Thời Thích đã im lặng nhìn cô một lúc lâu.
Chuỗi hạt hồi trước đó được trộn với máu của anh, đáng tiếc cuối cùng thì tác dụng nào cũng không dùng tới được, ngược lại thành đồ trang trí.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Thật sao?”
Ninh Mông sợ anh lại làm ra chuyện gì đáng sợ, hoặc là trở nên tuyệt vọng với thế giới này, lập tức gật đầu vội.
Lần này cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là chuyện về lâu sau này, có hệ thống được cài thêm năng lực, người thường hay quỷ thì tính là gì.
Thời Thích không nói chuyện, mím chặt môi, đang suy xét tính chân thực của lời cô nói.
Cuối cùng vẫn thoả hiệp.
Thực ra nguyên nhân lớn nhất vẫn là anh muốn đặt người ngay dưới mí mắt của mình.
Cho dù cuối cùng có xảy ra chuyện, anh cũng không muốn giống như lần đầu tiên vậy, người vào lúc anh không ở đó mà biến mất.
Cho dù chết, cũng phải chết trước mặt anh.
Lúc đến nhà họ Tần, Ninh Mông và Thời Thích ngồi trên xe nhà họ Thời.
Tuy rằng không cùng một chiếc với
chiếc trước đó, nhưng cô vẫn rất bùi ngùi, nghiêm khắc mà nói một lần ngồi như thế này là lần của Ninh Ninh mười ba năm trước.
Nhưng cô không dám nói, sợ Thời Thích lại không dễ chịu.
Sau mấy giờ đi xe, quẹo vào một khu biệt thự xa hoa, sau đó xe của Tần Hoài Văn cũng tới dừng ở gần đó.
Ông ta xuống xe dẫn đường, chờ đến sau khi mở khoá, hơi xấu hổ nói: “Đợi lát nữa có thể sẽ nhìn thấy vài hình ảnh kỳ quái, hi vọng cậu Thích không để trong lòng.”
Ninh Mông đoán chỉ e có thì cũng là hành động kỳ quái của Hoài Phỉ Phỉ kia.
Lần này xem như cô cách Thời Thích rất gần, chính cô cũng sợ lại đi như lần trước, lần đó đã lật thuyền thật.
Căn biệt thự này không nhỏ, nhìn ra được là đã tốn công sức, đồ vật bên trong tất cả đều đầy đủ hết, hơn nữa cũng rất tinh tế.
Sau khi vào cửa là một vườn hoa nhỏ.
Bây giờ là đúng vào mùa hạ, Ninh Mông liếc mắt một cái nhìn qua, trong vườn hoa thế mà lại không có một đoá hoa nào nở, đều ủ rũ.
Hiện tương này rõ ràng là rất bất thường.
Mùa hè là đúng lúc hoa nở, bên trong loại có nhiều loại như thế, sao ngay cả một bông cũng không nở, hơn nữa cỏ bên cạnh cũng èo uột ngã xuống trên đất, không hề có sức sống.
Cô kéo kéo Thời Thích, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Anh nhìn vườn hoa đi…”
Nét mặt Thời Thích không có chút thay đổi, không hề bị hoàn cảnh này ảnh hưởng một chút nào, cử động dưới chân cũng chậm lại một chút.
Đi theo về phía trước, Ninh Mông lập tức bị một mùi máu tanh trào ra đi vào mũi.
Mùi hương này rất đặc biệt, cũng không giống như loại mùi tanh của hải sản, mà mang lại cảm giác tanh ướt dính nhớp, làm người khác không thoải mái trong lòng.
Mắt cô nhìn Tần Hoài Văn, đối phương căn bản là một chút cũng không phản ứng mà đi vào phòng khách, hình như không cảm nhận được.
Phòng khác theo phong cách tinh giản châu Âu, ánh sáng và nội thất đều có sự xa hoa phảng phất.
Ninh Mông đảo mắt, quan sát toàn bộ các nơi, cuối cùng nhịn không được mà chà chà cánh tay, không biết là đang mở điều hoa hay là cái gì, vậy mà lại có hơi lạnh.
Có lẽ là âm khí cũng không chừng.
“Cậu Thích, ngồi ở đây.” Tần Hoài Văn nhanh chân rót trà, “Tôi đi lên lầu nhìn xem Phỉ Phỉ có ở đây không.”
Thời Thích không nói.
Anh xoay người, giữ chặt Ninh Mông còn đang nhìn chung quanh, lập tức lên lầu.
Tất nhiên Tần Hoài Văn không dám nói nhiều, đi theo phía sau, không nhịn được mà nghĩ tiếp sau đây mình sẽ nhìn thấy cảnh gì đây.
Từ sau khi Hoàng Phỉ Phỉ ngày một thậm tệ thêm, hắn thỉnh thoảng mới đến đây một lần, bình thường không dám, chỉ có thể tìm thời gian vào lúc ban ngày.
Ninh Mông cũng không dám kéo tay mình ra.
Cái này lỡ như lại xuất hiện một thứ như ngày hôm qua ở khách sạn, chẳng phải cô phải lột da mới được sao, ngẫm lại đã đáng sợ.
Dù sao thì nắm… cũng không mất một miếng thịt nào.
Thời Thích dọc đường đi đều không hé răng.
Chỉ có cảm giác trong lòng bàn tay là rõ ràng nhất, cũng chân thật nhất.
Cho dù là nhập vào người bà nội, vào người Ninh Ninh, hay là vào người Mạnh Ninh, trước nay đều chưa từng thay đổi.
Lấy những cách khác nhau mà xuất hiện trước mặt anh.
Thỉnh thoảng trong đêm dài, Thời Thích cũng nghĩ tới, có phải cô là món quà thế giới này cho anh hay không, cùng anh đi qua toàn bộ đời người.
Nhưng hiện thực luôn không thuận lợi.
Bảy năm qua, anh đều bổ sung cho bản thân, học thêm nhiều năng lực hơn, cho đến khi có thể ra lệnh cho quỷ, nắm chắc trong tay, anh vẫn không có lòng tin lớn lắm.
Đặc biệt là gặp được cô.
Mỗi một lần cứ ngoài ý muốn như vậy, làm anh trở tay không kịp.
Một lần rõ ràng là đi theo bên cạnh anh, vậy mà còn có thể dẫm lên cạm bẫy, từ đó đi vào một nơi khác, biến mất trước mặt anh.
Chờ sau khi anh đến thì đã muộn rồi.
Anh trơ mắt mà nhìn linh hồn của cô bị bong ra từ cơ thể, nhanh chóng biến mất trước mặt mình, không có vết tích gì.
Tự nhiên như vậy, đầu sỏ gây tội vẫn luôn bị anh tra tấn bảy năm.
Mỗi lần nhìn đến Cố Nam Tây, anh luôn nghĩ tới Ninh Mông biến mất trước mặt mình, mang theo hai chữ duy nhất mà mình được biết mà đi qua bảy năm.
Nhớ tới ngày ở khách sạn, Thời Thích lập tức nhịn không được mà than.
Cuối cùng anh cũng chờ tới ngày này, cô chân thực mà xuất hiện trước mắt anh, nói cho anh biết cô sẽ không rời đi nữa.
Tất cả lời anh nghe qua, so ra đều kém hơn hai cái tên khi cô nói bên tai anh.
Như là đang viết vào lòng anh.
*****
Cô ấy nói.
Sẽ không rời đi nữa.
——《Quyển nhật ký nhỏ Thời Thích lén giấu đi》