Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 20


Đọc truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính – Chương 20

Translator: Sangria.

Lá bùa màu vàng trên môi Lưu Vân Vân dần biến mất.

Bà ta vốn đang chửi bới om sòm, chợt nhận ra mình không phát ra được âm thanh nào, mới lộ ra vẻ hoảng sợ, người này đã làm gì với bà ta? Chỉ với một tờ giấy vàng mà bản thân không thể nói được nữa rồi?

Nhìn về phía Thời Thiện Cẩn ánh mắt bà ta lập tức trở nên kinh hãi, liên tục lùi về phía sau.

Bà ta hốt hoảng chạy vào trong phòng, va phải Dương Thiên Huân vừa mới tìm được sơ đồ căn hộ đi ra, “Á, em làm cái gì thế, không có chuyện gì chạy vào trong này làm gì? Đừng trễ nải việc quan trọng của anh, mau tránh ra.”

Lưu Vân Vân nghẹn lên nức nở, chỉ vào miệng mình.

Cuối cùng không kìm được òa khóc, vốn bà ta cũng khá xinh đẹp, bình thường phụ nữ âm thầm rơi lệ luôn thì khiến người khác thương xót nhưng bà ta càng hoảng loạn thì dáng vẻ liền càng khó coi.

Nhưng bà ta thật sự không nhịn được, thiếu điều khóc đến chảy cả nước mũi.

Dương Thiên Huân nhíu mày, chẳng hiểu nổi bà ta đang làm trò quỷ gì.

Ông với Lưu Vân Vân là bạn đại học, cũng là mối tình đầu của nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp bởi vì mỗi người một nơi mà chia tay, cuối cùng ông cưới người khác, mấy năm trước phát tài, hai người lại gặp nhau ở chỗ này.

Đúng lúc vợ ông ngã bệnh nhập viện, bà ấy đã nằm rất lâu mà vẫn chưa về nhà được, bệnh viện còn thông báo nói rằng bà đã trở thành người thực vật. Tình cờ Lưu Vân Vân đến nay vẫn chưa kết hôn, hai người liền tình cũ “củi khô lửa bốc”.

Căn hộ này thật ra cũng vì để bọn họ trải qua thế giới hai người mà giữ lại.

Lưu Vân Vân quay đầu lại nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Thời Thiện Cẩn, càng lúc bà ta càng cảm thấy ông thật khó lường, bản thân lúc nãy không nên đắc tội ông mới phải chứ…

Dương Thiên Huân thấp giọng quở trách: “Ngài Thời là người có bản lĩnh lớn, em đừng làm loạn nữa, biết chưa?” Lỡ làm phật lòng ông ta thì không xong.

Thấy bà ta uất ức, ông lại an ủi nói: “Đợi một lúc nữa sẽ không sao, ngoan ngoãn qua bên kia xem phim của em đi, không thì về phòng.”

Lưu Vân Vân vẫn chưa thể nói được, che miệng không ngừng gật đầu.

Bây giờ bà đâu dám chọc người đàn ông này, một chút tùy ý đã khiến cho bà không thể mở miệng nói chuyện, quả thực như trong phim, quá đáng sợ.

Đây mà là thời kỳ xã hội khoa học công nghệ gì chứ, đều là dóc tổ hết.

Nghĩ đến đây, tim đập thình thịch, bà ta ngoan ngoãn chạy đến ngồi trên cái ghế ở tận đầu bên kia, cách Thời Thiện Cẩn xa vài mét.

Dương Thiên Huân thấy bà an phận ngồi xuống, liền cầm bản vẽ sơ đồ căn hộ đi lên phía trước, cười làm lành nói: “Thất lễ với ngài Thời rồi, cô ấy luôn thế đấy, khiến ngài không vui rồi, là lỗi tôi!”

Ông đưa sơ đồ căn hộ qua, “Đây là sơ đồ căn hộ trong tiểu khu, căn của tôi ở trang đầu tiên, ở đây này.”


Thời Thiện Cẩn gật đầu nhè nhẹ, nhận lấy tờ giấy trong tay ông ta.

Sơ đồ căn hộ nội bộ đương nhiên khác với sơ đồ được phát hành của bên bất động sản, rõ ràng có thể thấy được cách bố trí cấu trúc, diện tích… bên trong.

Thời Thiện Cẩn ngồi xuống, ước chừng vừa xem đã biết phong thuỷ căn hộ này quả thực không tốt.

Bình thường nhà ở đều vuông vức, chưa nói đến có hoàn toàn vuông vức hay không, nhưng ít nhất theo nguyên tắc thì là vậy, căn nhà này lại trái ngược hoàn toàn, thiết kế lối vào huyền quan* nhỏ hẹp, đi vào thì bên trong một đường thẳng đến cuối.

*Huyền quan:Là phần tính từ lối đi vào cửa chính, và cũng là phần ngăn cách cửa chính và phòng khách.

Trong cùng là phòng bếp, ở giữa có hai lối rẽ,, lần lượt là hai phòng ngủ nằm cạnh nhau, phòng ngủ chính ở tận cùng bên trong, ban công duy nhất trong nhà ở trong đó.

Dương Thiên Huân đương nhiên sẽ không để mình ở nhà nhỏ, nên diện tích trong nhà rất rộng, phòng khách hình tròn, toàn bộ căn hộ giống như một lọ hoa tròn bụng, cửa ra vào là miệng lọ, còn lại cổ lọ là đường thông đến phòng khách, vô cùng nhỏ hẹp.

Thời Thiện Cẩn lần đầu tiên thấy thiết kế kỳ lạ như vậy.

Ông lật ra phía sau xem thiết kế của những tòa nhà khác, lông mày càng nhíu chặt.

Thông thường công ty bất động sản cho ra bản thiết kế đều phải xem phong thuỷ, cho dù không xem thì cũng nên là bản thiết kế bình thường, tiểu khu này ngược lại, cả một tòa nhà đều như vậy.

Sơ đồ căn hộ của các tòa nhà khác cũng không giống với tòa nhà này, nhưng chỉ có hơn chứ không kém, đều là cửa chính nhỏ xíu, ban công ở trong phòng ngủ, cách phòng khách bên ngoài rất xa.

Dương Thiên Huân cứ chăm chú nhìn ông, thấy sắc mặt ông tệ đi, trong lòng rơi lộp bộp, chẳng lẽ sơ đồ căn hộ này thật sự có vấn đề?

Bình thường ông ta không chú ý đến sơ đồ thiết kế căn hộ, đều là công ty mời các kiến trúc sư đến, tiểu khu này là do một kiến trúc sư nước ngoài được mời đến với tiền công vô cùng cao, người kiến trúc sư ấy tham dự thiết kế toàn bộ quá trình, thiết kế xong liền bắt đầu thi công ngay.

Không ngờ rằng bây giờ lại xảy ra vấn đề như vậy.

Ông ta lo lắng hỏi: “Ngài Thời, sơ đồ căn hộ này có vấn đề chỗ nào vậy?”

Thời Thiện Cẩn ngẩng đầu, vẫy Thời Thích ở bên kia đến đây.

Thời Thích không đứng cạnh ông mà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lưu Vân Vân, nói đúng hơn, là nhìn chằm chằm vào cái đuôi trên người bà ta.

Sau khi cậu mở mắt âm dương thì nhìn thấy được rất nhiều.

Lưu Vân Vân vẫn không thể mở miệng nói chuyện, trừng mắt với đứa trẻ trước mặt, khi trông thấy đôi mắt xanh lục kia, bà ta cảm giác sau lưng mình lạnh toát.

Thời Thích đột nhiên cười với bà ta, khóe miệng hơi giương cao.

Thấy vậy, Lưu Vân Vân lui về phía sau vài bước, thận trọng đăm đăm nhìn cậu, bà ta sợ cậu cũng làm ra chuyện đáng sợ gì.


Thời Thiện Cẩn gọi: “Thời Thích, lại đây.”

Thời Thích thu lại nụ cười, lườm một cái về người đàn bà đang bị bủa vây trong sợ hãi, lon ton chạy đến cạnh người bác cả: “Bác cả.”

Thời Thiện Cẩn chỉ sơ đồ căn hộ, “Con xem cái này, cảm thấy chỗ nào bất thường?”

Dẫn cậu tới đây chính là nhân cơ hội để cậu học tập, học trên lý thuyết đương nhiên không thể sánh bằng với thực hành, khắc sâu vào trí nhớ, cũng tiện thể xem rốt cuộc thiên phú của cậu đến đâu.

Ánh mắt Thời Thích chuyển qua trang giấy, cẩn thận quan sát.

Qua một lát cậu nhận ra sơ đồ giống với tòa nhà này, lại ngẩng đầu đánh giá căn phòng này.

Thật ra ngay từ lúc đầu tiến vào cậu đã cảm thấy bên trong không thoải mái lắm, căn hộ có một cảm giác âm u lạnh lẽo, so với lúc bước vào tòa nhà này càng thêm nặng, hơn nữa lúc cậu vừa vào cửa còn thấy một luồng khí đen tràn vào.

Chẳng qua luồng khí đen kia sau khi cậu vào liền biến mất không thấy nữa.

Thời Thiện Cẩn khích lệ nói: “Nghĩ ra cái gì thì nói cái đó.”

Dương Thiên Huân ở bên cũng nhìn ra được ông có ý dạy đứa nhỏ này, tuy rằng ông ta không đếm xỉa đến mình khiến ông hơi khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện phải dựa vào bọn họ giải quyết, ông vẫn phải nhịn xuống.

Ông thở dài buồn bực.

Thời Thích ngẫm nghĩ, có chút do dự: “Cảm thấy mọi thứ đi vào thì không biết đi ra đường nào, ở đây chỉ có một lối vào, không có cửa ra.” Ví dụ như khí đen mà cậu thấy, chắc chắn vẫn chưa đi ra ngoài.

Cậu có hơi căng thẳng, sợ mình nói không đúng.

“Con nói đúng rồi.” Thời Thiện Cẩn lại vui mừng gật đầu, quay sang Dương Thiên Huân, “Căn hộ này thiết kế phong thủy chật hẹp, chặn lại khí ở trong đó, nếu đây là sinh khí thì không tính, nhưng ở nhà các anh lại là tử khí.”

“Tử… tử khí?” Dương Thiên Huân hơi sững ra, “Ở chỗ chúng tôi làm gì có người chết.”

Thời Thiện Cẩn đặt sơ đồ căn hộ xuống, “Không có người chết, nhưng rải không ít tro cốt.”

Sắc mặt Dương Thiên Huân lập tức trở nên khó coi.

Gần đây trong tiểu khu xôn xao ồn ào chuyện mua nhà rải tro, dĩ nhiên ông ta biết rõ nhưng chẳng quan tâm đến, dù sao có rải cũng không rải đến chỗ ông, ông chỉ cần kiếm được tiền của người mua nhà là được.

Nhưng bây giờ sao lại xảy ra ở đây?

Ông cúi đầu xem sơ đồ căn hộ kia, có lời nói lúc nãy, ông ta càng xem càng cảm thấy căn hộ này thật sự không may mắn, cửa nhỏ như thế, bên trong lại lớn như vậy, sao lại chỉ có một cái ban công.


Kiến trúc sư óc bã đậu à, chỉ có một ban công vậy mà còn đặt trong phòng ngủ chính, không gian lớn hơn hai trăm mét vuông như vậy lại làm thành cái bộ dạng quỷ quái này, còn liên lụy đến ông.

“Tôi lập tức khiến bọn họ cuốn gói rời đi, không thể tưởng tượng nổi mà!” Dương Thiên Huân giận dữ, nguy hiểm đến sức khỏe tính mạng của bản thân, dĩ nhiên ông ta không thoải mái.

Nghe vậy, Thời Thiện Cẩn cau mày, không lên tiếng.

Dương Thiên Huân lại thử dò hỏi: “Vậy ngài Thời, tôi gặp ác mộng cũng vì nguyên do này sao?”

Thời Thiện Cẩn nhẹ nhàng nói: “Không phải.”

Dương Thiên Huân lại sửng sốt, không phải thế nói mấy lời thừa thãi kia làm gì.

Thời Thiện Cẩn không thèm để ý, khẽ liếc nhìn cấu trúc căn hộ, “Khí không ra được sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe ông, ác mộng thì là nguyên nhân khác.”

Dần dần, ông ta sẽ chỉ có thể thao thức trằn trọc trên giường, thức dậy càng lúc càng sớm.

Ông lại hỏi: “Mơ thấy cái gì?”

Dương Thiên Huân chỉ đợi ông hỏi, nhanh chóng trả lời: “Thật ra mà nói chỉ có một giấc mơ, tôi mơ thấy tôi và Vân Vân nằm trên giường ngủ, sau đó bà ấy bị một con thú quấn lấy, bà ấy thét lên, nhưng tôi lại không nhìn rõ con thú kia là gì, tối nào cũng như vậy.”

Lúc đầu ông ta chỉ xem như đó là một cơn ác mộng bình thường, cũng chẳng để tâm.

Nhưng mấy ngày liên tiếp sau đó đều mơ giấc mơ y hệt, ông không thể không để ý, còn tìm hiểu một số kiến thức, nhưng đáng tiếc không thể giải thích được.

Sau đó Lưu Vân Vân dò hỏi ông, ông mới biết được bà cũng liên tục gặp ác mộng trong khoảng thời gian dài rồi, hơn nữa còn có liên quan với giấc mơ của ông.

Nghĩ đến đây, Dương Thiên Huân nói: “Ngài Thời, để Vân Vân nói chuyện đi.”

Thời Thiện Cẩn cười như không cười, “Bà ta sớm đã có thể nói chuyện rồi.”

Nghe vậy, Thời Thích thầm cười trong lòng.

Lưu Vân Vân cách đó không xa nghe được lời này, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, lại không dám nổi điên, đành lén mở miệng thử phát ra tiếng: “A.”

Quả nhiên có thể nói được rồi, bà ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi không ai quan tâm đến bà, bà vẫn luôn nghe lén người này nói, tử khí sinh khí, mấy thứ quỷ thần kỳ quái gì đó, bà nghe mà ngu người.

Dương Thiên Huân vẫy tay, “Lại đây kể về giấc mơ của em cho ngài Thời đi.”

Lưu Vân Vân có hơi sợ, nhưng lại không dám cãi lời, dùng dằng đi đến, sắc mặt Dương Thiên Huân không vui, “Nhanh lên!”

Thời Thiện Cẩn cũng không vạch trần bọn họ.

“Nửa năm trước tôi… tôi bắt đầu mơ thấy.” Giọng Lưu Vân Vân run run, che miệng lại lí nhí nói: “Lúc đầu chỉ có con thú màu vàng, sau đó lại biến thành cái đuôi của con thú đó quấn lấy tôi, càng quấn càng chặt, càng quấn càng chặt… Khiến tôi chẳng thể nào thở nổi…”

Bà ta cũng không hiểu tại sao lại mơ thấy thứ này, bình thường bản thân chẳng bao giờ tiếp xúc với thú vật, ngay cả mấy con thú cưng như mèo chó cũng không chạm vào, huống chi bà còn chưa từng gặp qua con thú này.


Đuôi?

Thời Thiện Cẩn nắm bắt được từ này, xem ra thứ Thời Thích thấy là thật, bắt gặp ánh mặt cậu nhìn chằm chằm Lưu Vân Vân đến mất hồn, ông hỏi: “Thời Thích, con đang nhìn gì thế?”

Thời Thích vội vàng hoàn hồn, do dự một lúc mới lên tiếng: “Vừa nãy bỗng nhiên con thấy thân dưới của bà ta toàn là khí màu vàng nhạt, đến nỗi không thể nhìn rõ chân của bà ta nữa.”

Giọng nói cậu nhỏ nhẹ, mang theo sức sống mà chỉ trẻ con mới có.

Nếu là người bình thường e là cũng dâng tràn tình mẫu tử mà mến yêu cậu rồi, nhưng Lưu Vân Vân lại chỉ thấy sởn tóc gáy.

Thời Thích không nói dối, cậu thật sự nhìn thấy, ngay lúc người phụ nữ này vừa đi qua đây, cái đuôi dài kia đột nhiên động đậy, quấn quanh phần eo bà.

Cũng ngay lúc này, một luồng khí vàng nhạt dần dần xuất hiện, trở nên dày đặc, vây quanh chân bà ta.

Cậu hơi lưỡng lự, không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại.

Lưu Vân Vân hoảng sợ bỏ chạy, cách xa bọn họ.

Đúng lúc này, cái đuôi dài lại buông ra, luồng khí vàng nhạt lại biến mất.

Thời Thích cuối cùng cũng biết diễn tả thế nào, đôi mắt sáng ngời mở to: “Giống như làn sương ạ, chỉ là giờ con không thấy nữa.”

Sắc mặt Dương Thiên Huân thực sự rất xấu, người nằm gối bên cạnh bị nói là không giống người nữa, không chừng ông ta gặp ác mộng là do bà ta.

Nghĩ đến đây, ánh mắt ông ta nhìn Lưu Vân Vân cũng càng xấu.

Thời Thiện Cẩn bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó.

Trong nhà yên tĩnh trở lại, Dương Thiên Huân thấy ông đang suy nghĩ, không dám lên tiếng quấy rầy, trong lòng lại nghĩ, lần này thật sự tìm đúng người rồi.

Mấy người lúc trước ông tìm đều tự xưng là đạo sĩ có tiếng, cuối cùng tất cả đều chẳng làm nên trò trống gì, kẻ sau còn ăn hại hơn kẻ trước, chỉ biết thay đổi thủ đoạn lừa gạt hòng moi tiền từ ông, sau cùng bọn chúng còn bỏ chạy không thấy tăm hơi.

Cách đó không xa, Lưu Vân Vân một mình ở bên kia vô cùng sợ hãi, bà ta lại từ từ chạy lùi về bên cạnh Dương Thiên Huân, bà không nhìn thấy vẻ mặt ông ta, còn đang nhỏ giọng trách móc ông gì đó.

Thời Thích đứng phía sau bà ta, nhìn thấy cái đuôi dài kia lại quấn chặt phần eo, phần đầu đuôi thừa ra, lắc qua lắc lại trước mắt cậu, bắt đầu tỏa ra làn sương màu vàng.

Thấy không ai chú ý, khuôn mặt nhỏ của cậu căng ra, nét mặt nghiêm túc.

Sau đó dè dặt duỗi tay, nhéo phần đầu đuôi.

*****

Ồ, có hơi mềm mềm.

Có thể làm khăn choàng cổ cho bà nội.

Chắc là sẽ giữ ấm rất tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.