Đọc truyện Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính – Chương 10
Translator: Sangria.
Thời Thiện Cẩn ở giường bên kia, Ninh Mông kéo Thời Thích đến phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh không đóng, phía trên còn có dây phong tỏa của cảnh sát, vết máu vẫn chưa xử lý, liếc mắt nhìn sang mà rợn người.
Thi thể trên mặt đất đã được đưa đi nếu không thì còn đáng sợ hơn nữa.
Chỗ này rất hẹp, cứ cho là lúc Hoàng Ly tắm rửa không cẩn thận trượt chân, đụng phải dây thép, thì bộ dạng lúc chết cũng không đến nỗi như thế kia chứ?
Rõ ràng là dùng thứ gì đó giống như dây thép để tạo nên những vết thương đó, chỉ là cảnh sát tìm không thấy được thôi.
Ninh Mông híp mắt.
Mắt âm dương mà hệ thống cho cô thấy rằng chỉ có phòng vệ sinh xuất hiện khí đen, so với luồng khí vừa rồi ở bên ngoài thì còn dày hơn.
Cô đoán là Bút Tiên này động thủ tại đây, cho nên lưu lại dấu vết tương đối rõ ràng.
Nhìn một lát, cô từ buồng vệ sinh bên đó đi ra.
Thời Thiện Cẩn đang ở ban công, khí đen phía sau lưng ông ta tựa như có mắt, không hề tiến đến cạnh ông.
Ngược lại, chủ nhiệm Vương lại trái ngược, khí đen chen lấn tràn đến trên người ông, từng luồng từng luồng một.
Hệ thống nói: “Con trai cô đương nhiên không phải người bình thường, cô cho rằng ông ta nhiều năm làm người đứng đầu nhà họ thời như vậy sẽ giống người thường ư, vật hộ mệnh trên người ông ta không chỉ một món, hai món. Còn chủ nhiệm Vương kia, ông ấy là người sống, âm khí dĩ nhiên rất thích.”
Làm nghề phong thuỷ, phải giải quyết những chuyện nguy hiểm là chuyện thường tình, nhưng vận khí tốt hay xấu là do trời định, biết đâu một ngày nào đó bản thân lâm vào nguy hiểm thì sao, chỉ có mấy tên ngốc mới không vì bản thân mà tính toán trước.
Ninh Mông kinh hãi.
Cô nhìn chính mình, rồi nhìn đến Thời Thích, đột nhiên phát hiện cũng không có khí đen tràn đến trên người mình.
“Hóa ra ta cũng rất lợi hại.”
“…… Hiện tại cô chính là một linh hồn, ngang với quỷ, nó cần cô làm gì.” Giọng nói của hệ thống nhỏ dần, yên lặng châm chọc cô.
Ninh Mông: “……”
Cô không cam lòng hỏi: “Thế Thời Thích thì sao, thằng bé cũng chẳng bị gì.”
Rất lâu sau, hệ thống mới cất tiếng: “Tôi cũng không phải vạn năng……”
Nói xong câu đó, nó liền không lên tiếng nữa, bắt đầu giả chết.
Đến thời điểm mấu chốt liền giả chết, Ninh Mông cũng hiểu nó, cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc cô nói chuyện với hệ thống, Thời Thiện Cẩn đã ra khỏi ký túc xá.
Không biết ông làm gì, khí đen trong phòng dần dần tản ra bên ngoài, người bên ngoài cũng không thấy được.
Tuy Thời Thiện Cẩn chỉ có thể cảm ứng được âm khí, nhưng ông vẫn có cách đối phó.
Bút Tiên hiện tại không ở đây, mấy thứ âm khí này xử lý rất dễ.
Sự âm u lạnh lẽo trong phòng cũng theo đó tan đi, cuối cùng cũng cảm giác được sự khô nóng của mùa hè.
Ninh Mông nhéo nhéo bàn tay vừa mềm vừa trắng của Thời Thích, cảm khái nói: “Vẫn là mát mẻ như vừa rồi thì thích hơn. Quỷ thật sự so với điều hòa còn thoải mái dễ chịu hơn.”
Thời Thích mặc cho cô nhéo.
Cậu cảm thấy bà nội hiền từ này có một đam mê, đó chính là véo cậu, từ mặt tới tay, đều bị bà véo.
Không biết vì sao lại thích véo cậu như vậy.
Chủ nhiệm Vương bên cạnh vẫn đang nói chuyện: “Hiện tại tòa nhà này chỉ có thể niêm phong, cũng may là chỉ có sinh viên năm tư tốt nghiệp ở đây, cũng chuyển đi gần hết rồi.”
Vốn còn mười mấy sinh viên còn ở ký túc chưa về nhà, chuyện này vừa xảy ra, tất cả đều đi hết, không về nhà cũng thuê phòng ở bên ngoài trường.
Học sinh gây nghiệp mà lại để cho trường bọn họ gánh thay.
Nếu sự việc này ảnh hưởng đến việc học sinh thi đại học trong kỳ nghỉ hè đăng ký vào trường bọn họ, thì chắc chắn việc này sẽ kéo theo một loạt ảnh hưởng theo sau đó, không chừng thứ hạng của trường sẽ bị giảm xuống.
Thời Thiện Cẩn hỏi: “Mẹ, người đi theo vì muốn nhìn gì thế?”
Ninh Mông còn đang híp mắt nhìn ký túc xá, nghe vậy lập tức đứng thẳng người: “Mẹ tò mò. Dẫn cháu trai đến xem.”
Chủ nhiệm Vương bên cạnh khóe miệng không nhịn được giật giật.
Ông còn tưởng rằng bà cụ họ Thời này có bản lĩnh, dù sao bên trong nhà họ Thời nhiều bí mật như vậy, có thể gả vào nhất định không tầm thường.
Ai ngờ nửa ngày cũng không làm được gì.
Ra khỏi ký túc, vài người bọn họ đi trên hành lang.
Hành lang ký túc xá bên này rất râm mát, dưới lòng bàn chân thậm chí có chút ẩm ướt, mang theo hương vị cổ xưa.
Đến khi ra ngoài ký túc xá, nắng gắt cực nóng, giống như vừa mới bước ra từ phòng điều hòa, oi bức không chịu được.
Bởi vì phòng y tế ở phía sau, cho nên bọn họ đi đến đó trước.
Phòng y tế và ký túc xá có chút khác nhau, nhìn qua vô cùng bình thường, trừ dấu vết trên giường kia.
Vừa tiến vào, gương mặt chủ nhiệm Vương hơi méo mó.
Hai người chết ở ký túc xá và phòng học kia còn tính là bình thường, còn phòng y tế này, bạn cùng phòng chết ngay trước mặt, nói bình thường cũng chẳng ai tin.
Mà xã hội bây giờ lại khăng khăng nói là bình thường.
Tô Kiến Hoa vẫn luôn đi theo bên cạnh, lau mồ hôi lạnh.
Ông nghe con gái miêu tả cảnh tượng đó, lại nhìn thấy hiện trường vụ án kia chỉ cảm thấy sợ đến mất mật, chỉ dám đứng ở ngoài cửa, sợ chọc phải thứ gì.
Ninh Mông đi vào theo Thời Thiện Cẩn, nhìn lên giường vài lần.
Lúc cô mở mắt xoay người lại, phát hiện ra có gì đó là lạ: Tay vịn đầu giường bên kia hình như có dấu tay, giống như là dùng lực rất lớn bám vào, sau đó mới lưu lại dấu vết ở trên.
Cô nhìn về phía con trai cả, Thời Thiện Cẩn dường như không thấy được dấu tay kia.
Hệ thống giải thích nghi hoặc của cô: “Do mắt con trai cô không xịn á.”
Ninh Mông chửi thầm, vậy mắt bà nội này của cô quá mức xịn rồi.
Nơi này hình như giống với ký túc xá bên kia, không có manh mối gì, chỉ duy nhất một dấu tay người khác còn không nhìn ra được.
Cô chạm vào, cũng không có gì đặc biệt.
Đến lúc ra khỏi cửa, cô lại hỏi một câu y như hôm qua: “Ngôi trường này trước kia có người chết không? Mấy năm gần đây ấy.”
Chủ nhiệm Vương còn đang than phiền với Thời Thiện Cẩn chuyện này, thình lình nghe được câu hỏi đó, vẻ mặt ông sững lại.
Ông nói: “Bà cụ, trường chúng tôi là trường học tốt, sao lại có người chết chứ?”
Có người chết với trường tốt hay xấu thì liên quan gì với nhau. Ninh Mông nhìn không rõ vẻ mặt ông ta, chỉ là đối với câu trả lời của ông có chút nghi ngờ.
Cô khom lưng hỏi Thời Thích: “Lúc nãy cháu ở ký túc có thấy gì không?”
Lại là vấn đề này.
Thời Thích khó chịu trong lòng, nhưng mà ở đây cậu chỉ thấy được ký túc xá bình thường, mấy thứ khác đều nhìn không ra.
Cậu mở miệng, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
Ninh Mông thở dài, nếu không khai mở được như thế thì cũng không nhìn thấy được, một tí tác dụng cũng chẳng có.
Ký túc xá này rất bình thường, nhìn không thấy có vấn đề gì, hiện tại cô đang trong cơ thể bà cụ, đương nhiên nhìn cũng không được rõ như trước.
Thời Thiện Cẩn lại sinh lòng nghi ngờ với câu mà mẹ mình hỏi mãi: “Trong trường thật sự không có người chết sao?”
Ông ngồi ở trên cao đã lâu, khí thế so với bà cụ họ Thời tất nhiên không giống, thậm chí giọng điệu cũng chẳng tốt bao nhiêu.
Chủ nhiệm Vương lau trán.
Vẻ mặt ông có chút cứng đờ, nhưng vẫn nói: “Không đâu, nào có chứ. Nếu có, tôi chắc chắn phải biết.”
Ninh Mông ở phía sau bọn họ, lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cách nói chuyện của chủ nhiệm Vương có phải đang che giấu cái gì?
Cô còn chưa mở miệng, con trai cả cũng nhận ra được có gì đó không đúng.
Nét mặt Thời Thiện Cẩn trở nên lạnh lùng, chỉ trầm giọng gọi: “Chủ nhiệm Vương.”
Chủ nhiệm Vương dường như run lên một cái, giữa ngày hè oi bức cứ thế túa ra mồ hôi lạnh, động tác lau trán cũng càng thêm nhanh.
Vừa có người đi đến bên cạnh, nhìn thấy biểu cảm này của ông ta bèn hỏi: “Chủ nhiệm Vương, ông làm sao vậy?”
Lưu Ký là phó chủ nhiệm vừa được điều đến, trừ chuyện mới xảy ra, căn bản ông ta chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Thời Thiện Cẩn lạnh mặt: “Ông tự biết hậu quả.”
Vẻ mặt chủ nhiệm Vương đau khổ, sau một hồi lâu cuối cùng mới cắn răng mở miệng: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm…… Tôi đến đây cũng mới mười năm, chỉ là nghe nói trước kia hình như trường đã xảy ra chuyện như vậy.”
Chuyện như vậy luôn luôn là cấm kỵ của trường, đều bị che đậy lại, ngoại trừ số ít người biết chuyện thì những người khác căn bản không biết.
Càng miễn bàn đến ông là chủ nhiệm mới đến trường mười năm.
Lưu Ký suýt nữa bị dọa chết khiếp “Trước kia trường từng xảy ra việc như thế ư, sao lại chẳng có tin tức gì?”
Nếu biết thì đánh chết ông cũng không đến, quá ma quái rồi, cái trường này chắc chắn có vấn đề.
Ninh Mông ở phía sau nghe thấy bọn họ kẻ xướng người hoạ, bĩu môi: “Vừa rồi chẳng phải còn nói không có việc gì sao.”
Chủ nhiệm Vương cứng đờ, càng cảm thấy bà cụ này rõ là lo chuyện bao đồng.
Đã già thế rồi còn ra đây đi dạo, ngồi đợi ở nhà không tốt hơn à.
Thời Thiện Cẩn cũng biết được thói che đậy của bọn nhà quan, trực tiếp hỏi: “Chuyện trước kia như thế nào?”
Chuyện lớn chuyện bé ở Yến Kinh, nhà họ Thời cũng không thể biết được hết, nhất là khi nhà trường này còn cố ý giấu giếm, chỉ sợ cũng chưa tìm người.
Từ trước đến nay nhà họ Thời chỉ lo đến việc tìm đến cửa của mình.
Chủ nhiệm Vương thật ra đã biết chuyện này, ông nói: “Tôi thật sự không rõ lắm, lúc tôi vừa tới kiểm tra tài liệu trước kia của trường, sau đó phát hiện thiếu mất tài liệu của một năm, khi đi hỏi hiệu trưởng, ông ta đã để lộ đôi chút.”
Hiệu trưởng cũng không nói rõ với ông, bảo ông không cần quan tâm quá nhiều.
Trực giác ông mách bảo bên trong có ẩn tình gì đó, ông biết tò mò nhiều rồi sẽ gặp họa, thế nên đã gạt chuyện này sang một bên.
Chủ nhiệm Vương nói thêm vào: “Hiệu trưởng gần đây đang đi giao lưu với các trường khác, đợi ông trở về chắc cũng phải hơn mười ngày nữa.”
Ninh Mông ở phía sau như được mở rộng tầm mắt, chuyện như này xảy ra còn có tâm trạng đi giao lưu, chẳng lẽ trước kia từng xảy ra một lần nên bây giờ thấy cũng chả có gì ghê gớm sao.
Thời Thích ở một bên nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhưng cậu lại hiểu ra được một chút.
Sắc mặt Thời Thiện Cẩn không tốt, liếc nhìn mẹ mình, lần này may mà nhờ có mẹ.
Ninh Mông cũng chẳng biết họ nghĩ gì, cô còn đang suy nghĩ làm sao khai mở mắt âm dương của Thời Thích, thế thì có thể trực tiếp nhìn được Bút Tiên rốt cuộc là con quỷ gì.
Thời Thích đột nhiên lén túm lấy áo Ninh Mông.
Ninh Mông khom lưng hỏi: “Sao vậy cháu?”
Thời Thích lại ngây người, con ngươi xanh biếc in lên bóng hình bà nội.
Cậu nhớ tới lúc nãy chính mắt mình nhìn thấy, tại sao cơ thể bà nội đột nhiên mờ nhạt đi…… Mà bây giờ lại khôi phục lại như bình thường.
– ———
Mình có một bà nội.
E là bà có công năng khác thường