Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em

Chương 8


Đọc truyện Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em – Chương 8

Nếu nhắc tới nơi đã sản sinh ra những nhân tài quân sự kiệt xuất, có lẽ mọi người đều sẽ nghĩ tới Học viện quân sự West Point[1], trong suốt những năm tháng chiến tranh dài đằng đẵng của thế kỷ trước, những người quân nhân trẻ tuổi xuất thân từ nơi này luôn bộc lộ ra tài năng xuất chúng của mình trên trường quốc tế.

[1] Học viện quân sự West Point hay còn gọi là Học viện Quân sự Hoa Kỳ (United States Millitary Academy), là một trong những trường đại học hàng đầu nước Mỹ trong việc đào tạo ra các nhà lãnh đạo xuất sắc cho tương lai với đầy đủ kỹ năng và phẩm chất hiếm có.

Còn khi nhắc tới “học viện quân sự West Point” của giới bóng đá, đương nhiên lò đào tạo trẻ La Masia[2] sẽ là sự lựa chọn hàng đầu.

[2] La Masia hay còn gọi là La Masia de Can Planes, là một trung tâm huấn luyện cầu thủ bóng đá trẻ của câu lạc bộ Barca và là lò đạo tạo bóng đá trẻ nổi tiếng tại Tây Ban Nha cũng như trên toàn thế giới.

Học viện bóng đá La Masia được thành lập vào năm 1979, nằm phía bên trái con phố Aristides Maillol tại thành phố Barcelona (Tây Ban Nha). Năm 1989, huấn luyện viên người Hà Lan Johan Cruyff đã mang tới cho sân vận động phủ đầy cỏ nhân tạo của CLB Barca một triết lý bóng đá tiên tiến nhất, từ đó lò đào tạo trẻ La Masia chính thức được thành lập.

Tại kiếp trước của Tô Thanh Gia, lò đào tạo trẻ này đã nổi tiếng trên toàn thế giới. Những cầu thủ kiệt xuất trong làng bóng đá như Messi, Xavi, Iniesta, Puyol, Garcia, Fabregas, Arteta[3]… đều tốt nghiệp từ đây.

[3] Tên những cầu thủ đã trưởng thành từ lò đào tạo trẻ La Masia, nhưng không phải ai cũng là người Tây Ban Nha.

Tô Thanh Gia hi vọng Carlos sẽ được nhận vào lò đào tạo trẻ La Masia, nhưng hiển nhiên là mọi đứa trẻ yêu bóng đá ở thành phố Barcelona này đều hi vọng được bước chân vào thiên đường mơ ước ấy.

Với tư cách là một người nghiệp dư, Tô Thanh Gia rất công nhận năng khiếu bóng đá của Carlos, nhưng dù sao cô cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, những yêu cầu trong việc bồi dưỡng và đào tạo tố chất cho một cầu thủ chuyên nghiệp, cô không thể biết được.

Cái gọi là “người trong nghề thì hiểu tường tận, người ngoài nghề chỉ biết qua loa”, cô không rõ liệu lò đào tạo trẻ La Masia này có thể nhìn thấy thứ ánh sáng chói mắt ẩn sâu trong lớp vỏ đá gồ ghề của Carlos hay không.

Cô muốn cố gắng một lần. Tuy rằng không ai bắt ép cô, nhưng cô muốn đối xử tốt với cậu bé chân thành ấy, cùng với đó là ước mơ cháy bỏng cậu luôn mang trong mình.

Cô bằng lòng làm Tournini[4]của cậu.

[4] Tournini: là người tìm kiếm tài năng trẻ của CLB Barca, ông cũng chính là người đã tìm ra Messi.


Mùa tuyển sinh mới của lò đào tạo trẻ La Masia sắp bắt đầu rồi, mọi người trên phố đều bàn tán xem lần này sẽ xuất hiện thiên tài có một không hai nào, những người tìm kiếm tài năng trẻ ở khắp nơi đều đổ về CLB Barca, mỗi ngày đều có máy bay chở theo người đại diện khởi hành từ sân bay El Prat (BCN) đáp xuống nơi đây.

Ánh mặt trời cháy bỏng chiếu xuống bờ biển vàng như muốn thiêu đốt cả linh hồn.

Tất cả những việc này đều không liên quan gì đến Carlos, mỗi ngày cậu đều chỉ miệt mài tập bóng, cậu bắt đầu thay đổi vị trí đặt chiếc lon ở đủ các góc độ khó nhằn, khoảng cách giữa cậu và chiếc lon khi dài khi ngắn. Cậu nghe thấy tiếng “chíp chíp” mà bầy chim sẻ thường phát ra mỗi khi chúng đi kiếm mồi vào ban mai, lại nhìn thấy vầng thái dương chìm vào đường chân trời mỗi khi màn đêm buông xuống.

Khoảng thời gian gần đây Tô Thanh Gia rất bận, về cơ bản mỗi tuần cô chỉ có thể tới chơi cùng cậu 3 ngày.

Carlos hơi thất vọng và mệt mỏi, cậu muốn hỏi cô vì sao lại thế, nhưng không dám mở miệng.

Cậu đã cao hơn rồi, tuy rằng vẫn còn kém những cậu bé 10 tuổi khác một chút, nhưng mà… cậu cao hơn Bella đó, đây là chuyện khiến cậu vui vẻ nhất.

Carlos buồn bực trút giận vào chiếc lon, “lách cách”, cậu lại đá trúng nó rồi.

Tô Thanh Gia thật sự rất bận, rất rất bận.

Đầu tiên, với tư cách là một cô gái có tuổi tâm lý là 26, tất nhiên cô sẽ không giống những đứa trẻ 8 tuổi bình thường khác, những khả năng như học tập, nắm bắt và điều khiển đều vượt trội một cách rõ rệt. Nói tóm lại là đã khiến Minh Linh nghĩ rằng con gái của bà là một thiên tài dương cầm, và để cho năng khiếu của con mình không bị thui chột, bà bắt đầu dạy đàn cho Tô Thanh Gia một cách chuyên nghiệp.

Thứ hai, Tô Thanh Gia đang âm thầm điều tra lịch làm việc của giám đốc thể thao La Masia – Carles Rexach. Mục đích rất rõ ràng, cô hi vọng, không, cô muốn giành lấy tờ giấy thông hành đầu tiên giúp Carlos bước chân vào La Masia – thời gian tập huấn.

Cơ hội chờ đợi rất lâu mới có cuối cùng cũng xuất hiện. Với tư cách là người bạn thân thiết mà nhà nước Tây Ban Nha đã thiết lập quan hệ ngoại giao, Trung Quốc luôn muốn thể hiện tình hữu nghị sâu sắc của mình, mấy ngày trước, Tô Tĩnh Khang đã nhận được lời mời đến thăm quan lò đào tạo trẻ La Masia.

Tô Thanh Gia đã thuyết phục được cha mình cho đi cùng, hơn nữa còn thề thốt sẽ không chạy loạn như lần trước. Mọi người hãy tha thứ cho sự cẩn thận từng ly từng tí của nhà ngoại giao trẻ tuổi này đi, bởi vì ông không hề muốn con gái mình lại kết bạn với mấy tên nhóc ở lò đào tạo trẻ kia chút nào.


Chỉ riêng thằng nhóc Carlos ấy thôi đã khiến ông khó chịu lắm rồi.

Cũng không biết có tên nhóc nào ở học viện bóng đá kia lại nhìn trúng công chúa bé bỏng nhà ông hay không, ông nhất quyết sẽ không để những việc như thế xảy ra, tuyệt đối không.

Hừ! ╭( ̄m ̄*)╮

Để chuẩn bị cho buổi thăm quan ngày hôm nay, Tô Thanh Gia đã đặc biệt chú ý đến cách ăn mặc của mình, áo sơ mi chiffon cổ lá sen phối với váy caro màu xanh, mái tóc dài mềm mượt đen láy xõa xuống bờ vai nhỏ, phía trên điểm thêm một chiếc băng đô màu bạch kim, lớp vải chiffon mỏng manh khiến người mặc càng thêm ngọt ngào, lại cộng với gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn này nữa, cho dù là ai cũng không thể từ chối yêu cầu của một cô bé đáng yêu như vậy.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tô Thanh Gia lại bôi thêm một chút cao hoa hồng mình vừa làm, ừm, thơm quá đi ~~~ Cô chu môi lên giả bộ đáng yêu trước tấm gương, “Ngài Rexach.” Cô nghĩ một lúc rồi lại nói, “Ngài Rexach?” Lắc lắc đầu, ừm, phải thế này mới được, “Ngài Rexach!”

Con gái dù nhỏ thế nào chăng nữa vẫn có thể sử dụng mỹ nhân kế, chỉ cần gương mặt đủ đáng yêu, giọng nói đủ non nớt. Thế mới biết mẹ của Trương Vô Kỵ nói không sai tí nào[5].

[5] Một câu thoại nổi tiếng trong phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung, đó là lời của Ân Tố Tố nói với con mình Trương Vô Kỵ trước khi bị võ lâm giết chết: “Con đừng bao giờ tin lời của con gái, nhất là con gái đẹp, càng đẹp càng dễ lừa gạt con…”

Xách theo một chiếc túi vải màu xanh, Tô Thanh Gia đi xuống dưới nhà chuẩn bị lên đường xuất phát, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã hận không thể ôm lấy bắp đùi cha Tô Tĩnh Khang nhà mình mà nịnh hót.

Hỏi cô tại sao lại làm thế ư? Thôi được rồi. Đó là bởi vì —

Hôm nay ngài Tô của cô quá đỗi đẹp trai, đẹp hết phần người khác rồi làm sao bây giờ? Tuy rằng lúc thường ông cũng rất đẹp trai, nhưng hôm nay mặc vào bộ vest sang trọng được may hoàn toàn thủ công lại càng đẹp trai hơn.

Nếu lúc này ông mà xuất hiện ở kiếp trước thì nhất định sẽ có một đám fan gào thét “mỹ nhân bình thiên hạ” mất. Hu hu hu, đẹp trai làm cô muốn khóc luôn rồi nè.

Sau khi hưởng thụ xong ánh mắt sáng như đèn pha ô tô của con gái và bà xã, Tô Tĩnh Khang mới nhíu mày nhìn về phía Minh, ông dịu dàng nói: “Giúp anh thắt caravat nào, cảm ơn em.”


Minh Linh đỏ mặt run tay bước lại gần ông, Tô Tĩnh Khang bèn cúi đầu xuống hôn một cái lên đôi môi bà xã xinh đẹp, và kết quả là tay Minh Linh càng run hơn, caravat cũng thắt hỏng nốt.

Tô Tĩnh Khang khẽ hít một hơi mùi hương dịu ngọt tỏa ra từ người vợ mình, ông nhanh chóng tự ra tay giải quyết vấn đề, đùa ư, một nhà ngoại giao lại không biết thắt caravat, có thể sao?

Tô Thanh Gia giả vờ như không nhìn thấy, cô vô cùng ngoan ngoãn đi theo nịnh hót ngài Tô đẹp trai.

*

Hiện tại, lò đào tạo trẻ La Masia chưa được chuyển về khu liên hợp thể thao Ciutat Esportiva Joan Gamper[6] mà vẫn nằm ở phía bên trái con phố Aristides Maillol thuộc thành phố Barcelona. Trong tiếng Catalan, La Masia có nghĩa là “nông trại”, nơi nhìn qua có vẻ đơn sơ này thực sự đã sản sinh ra đội hình trong mơ của Barca, trở thành cái nôi đã tạo ra những thiên tài trong lòng rất nhiều fan hâm mộ thế giới.

[6] Khu liên hợp thể thao Ciutat Esportiva Joan Gamper là nơi bao gồm các sân vận động và cơ sở đào tạo của CLB Barcelona, chính thức mở cửa vào 1/6/2006 và được đặt theo tên của huyền thoại Joan Gamper, người có công sáng lập ra CLB Barcelona.

Lò đạo tào trẻ La Masia nằm ngay bên cạnh sân vận động Camp Nou, mỗi tuần những học viên ở đây đều được cảm nhận không khí sôi động của những trận cầu đẹp mắt. Ngay cả khi nằm trong ký túc xá, đám trẻ vẫn có thể nghe thấy tiếng hò hét rực lửa vọng lại từ sân vận động. Những huấn luyện viên ở đây hi vọng rằng làm vậy sẽ khích lệ được tinh thần chiến đấu của lớp cầu thủ trẻ nối nghiệp này, đồng thời giúp đám trẻ có được lòng khát khao cháy bỏng với sân vận động Camp Nou – nơi đã chứng kiến lịch sử huy hoàng của CLB Barca.

Đoàn người của Tô Tĩnh Khang vừa tới đã nhận được sự tiếp đãi nồng nhiệt của ban huấn luyện CLB Barca và La Masia, hiện tại HLV trưởng đang dẫn bọn họ đi thăm quan nơi này.

Đôi khi con trẻ cũng có thể trở thành một phương thức ngoại giao quan trọng, nhưng Tô Tĩnh Khang chỉ đơn thuần là muốn thỏa mãn nguyện vọng của con gái mà thôi, đưa con bé đi xem là được. Tuy nhiên, những điều mà Tô Thanh Gia thể hiện ra ngoài lại khiến Tô Tĩnh Khang khá kinh ngạc, con gái ông ăn nói tự nhiên, ngoan ngoãn lễ phép, điều này khiến ông thầm nhủ con gái mình đã lớn rồi, đồng thời cũng làm cho những nhân viên của Lãnh sự quán phải than thở, không hổ là đứa bé xuất thân từ gia đình có truyền thống làm nghề ngoại giao.

Hiện giờ họ đang đi ngang qua sân tập của CLB, sân cỏ nhân tạo không thể dập tắt đi sự nhiệt tình của đám trẻ. Các cậu bé đang tập luyện sút bóng.

“Ngài Rexach!” Người phụ trách của La Masia – Carles Rexach khá ngạc nhiên khi nghe thấy có người gọi tên mình vào lúc này, giọng nói non nớt ngọt ngào như chim vàng anh, ông quay đầu nhìn lại, ồ, thì ra là cô bé tên Bella kia, chúa ơi cô bé đáng yêu quá đi mất.

“Thiên sứ bé nhỏ xinh xắn này, có chuyện gì vậy cháu?” Rexach hỏi.

Hai người chỉ vừa mới dừng lại đôi chút mà Tô Tĩnh Khang và đoàn người đã bỏ cách khá xa rồi, Tô Thanh Gia nở một nụ cười ngọt xớt với Rexach, cô vươn bàn tay bé nhỏ ra chỉ về phía sân cỏ rồi hỏi: “Thưa ngài, những cầu thủ ở đây đá bóng có giỏi không ạ?”

“Đương nhiên là giỏi rồi cô bé, La Masia luôn sở hữu những cầu thủ có năng khiếu tuyệt vời nhất.” Quý ngài Rexach vuốt ve mái tóc đen dài của cô, một màu sắc hiếm thấy biết bao.


“Thế họ sút bóng có chính xác không ạ?”

“Rất chính xác!” Rexach nói đầy vẻ tự hào, đây là lớp cầu thủ trẻ do chính ông phụ trách, trên người những thiếu niên này mang theo tâm huyết của ông.

Tô Thanh Gia ngước lên nghiêng đầu nhìn ông, cô lại hỏi: “Mỗi lần đều có thể sút bóng thành công chứ ạ?”

Rexach rất nhẫn nại trả lời câu hỏi của cô bé có vẻ như không hiểu gì về bóng đá này, ông dùng những từ ngữ đơn giản nhất để giải thích cho cô, “Điều này không ai có thể đảm bảo được, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến việc sút bóng, ví dụ như thời tiết vậy, nếu đá bóng vào hôm trời mưa thì tỉ lệ ghi bàn sẽ giảm xuống rất nhiều.”

“Nhưng bạn cháu sút bóng rất chuẩn mà, ngay cả khi trời mưa cậu ấy cũng có thể sút trúng chiếc lon đó!” Giọng cô đầy vẻ tự hào, cứ như đang muốn khoe với người khác thứ đồ chơi quý báu của mình vậy, còn vươn tay ra chỉ loạn cả lên, “Bạn cháu có thể sút trúng mọi vị trí cháu yêu cầu, mỗi lần cháu đặt chiếc lon ở đó, cậu ấy đều sút trúng hết.”

Hiển nhiên là Rexach sẽ không tin lời một cô bé, nhưng ông vẫn đáp lại cô: “Đúng là rất giỏi!”

Tô Thanh Gia ngẩng cao đầu như một cô thiên nga xinh đẹp, “Thưa ngài Rexach, ngài nói La Masia sở hữu những cầu thủ có năng khiếu tuyệt vời nhất, nhưng cháu thấy, chiếc lưới rộng lớn của ngài đã để lọt mất một viên ngọc quý rồi.”

Rexach khá bất ngờ khi nhìn thấy sự tự hào và vững tin trong đáy mắt cô bé, ông đã bị phong thái của cô bé nghe nói xuất thân từ gia đình có truyền thống ngoại giao này thuyết phục mất rồi.

Tô Thanh Gia nói tiếp: “Ngài Rexach, cháu chân thành mời ngài đến xem một cầu thủ trẻ có năng khiếu kiệt xuất chơi bóng, cháu dám bảo đảm, nếu như ngài từ chối, vậy thì khi cậu ấy nâng chiếc cúp C1 cho Real Madrid hay bất kì CLB nào khác, chắc chắn ngài sẽ hối hận.”

Lần này Rexach không còn đối xử với cô như một cô bé nữa, ông cúi thấp người xuống cười nói, “Cháu đã thuyết phục được ta rồi cô bé phương Đông ạ, hãy dắt ta đi theo cháu nào, ta muốn được chứng kiến màn biểu diễn đẹp mắt đến từ cầu thủ thiên tài đáng để cháu tiến cử như vậy.”

“Vâng thưa ngài. Đương nhiên, khi cậu ấy nâng cúp C1 vì Barca, cháu nghĩ Barca sẽ rất cảm ơn sự cống hiến to lớn của ngài đó.” Tô Thanh Gia cười đến là sáng lạn, đôi mắt cô lấp lánh như ánh sao đêm.

Rexach bật cười vui vẻ, hiển nhiên là lời Tô Thanh Gia khiến ông nghe rất xuôi tai, nhưng hiện tại ông vẫn chỉ coi đó là một lời nói đùa của cô bé mà thôi. Nhưng điều khiến ông không ngờ tới đó là, cầu thủ mà ông chỉ muốn ghé qua để xem mặt này, cuối cùng lại đem đến cho ông vinh quang biết nhường nào.

Chính nhờ cậu bé này mà tên ông sẽ vĩnh viễn được khắc lên lịch sử huy hoàng của La Masia và Barca.

Giới truyền thông toàn cầu phong cho ông danh hiệu “Người săn cầu thủ vĩ đại nhất”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.