Đọc truyện Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị – Chương 52: Mưa thanh minh
Tôi mặc dù không thích trời mưa, nhưng có hai loại mưa lại không ngại.
Loại thứ nhất là mưa rào có sấm sét, đổ một trận là lập tức xong, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, hơn nữa mưa rất sảng khoái, nếu chưa từng trải qua một lần chân trần chạy giữa mưa to, vậy sẽ không cách nào cảm nhận được cảm giác mãnh liệt của thanh xuân, bởi vì tăng trưởng theo tuổi, thân phận con người cùng thân thể cũng không cho phép bạn làm thế.
Loại thứ hai là mưa bụi, cơ hồ không cảm giác được sự tồn tại của chúng, phảng phất như sương mù vậy, nhưng giọt mưa tích lũy ở đầu mũi theo mặt chảy vào trong miệng sẽ làm bạn chợt nhớ hóa ra là đang mưa.
Sở dĩ tôi thích hai loại mưa này, là vì trong những loại mưa này đều không cần dùng dù. Cái trước có dù cũng vô dụng, cái sau thì không cần bung dù.
Qua Hàn Thực, liền đến thanh minh, gọi là trước ba sau bốn, bảy ngày này cũng có thể tế điện tưởng nhớ thân nhân bạn bè đã mất, trong tay những người khác nhau lại xách theo đồ tế cơ bản giống nhau, đón mưa đi về phía trước.
(Tiêu: tết Hàn Thực là một ngày tết vào ngày mồng 3 tháng 3 Âm lịch trước thanh minh một ngày. “Hàn Thực” nghĩa là “thức ăn lạnh”.)
Mưa Thanh Minh thì mặn.
Mùi vị nọ chỉ có người đầy cõi lòng ưu thương mới có thể nếm được. Tôi vẫn luôn khó hiểu, rốt cuộc là vì trời này được đặt là thanh minh mới mưa suốt, hay vì ông trời làm mưa mới có thể được đặt là thanh minh.
Vừa tảng sáng, chính sếp cũng đã xin nghỉ, nói là về ông bà tế tổ. Đám khỉ này thấy mất chủ quản, đương nhiên lười nhác muốn chết, mùa xuân vốn là như thế, mỗi người mắt lim dim, ngáp. Tôi đã làm xong chuyện của mình, vì vậy mua chút trái cây, đến bệnh viện.
Hai người kia đã nằm viện gần một tuần, không ngoài dự liệu của tôi, thương thế chóng khỏi, còn nhớ hai vị bác sĩ điều trị kia rất kinh ngạc nói cho tôi biết, nói thân thể hai người họ công năng khôi phục cơ hồ gấp hai người bình thường thậm chí còn cao hơn, tôi cười cười, trong lòng không cho là đúng, chỉ nói họ đều là vận động viên để qua loa cho có.
“Vận động viên? Đứa bé kia cũng thế sao?” Bác sĩ như trước chưa từ bỏ ý định.
“Đương nhiên, ông không biết truyền thống của quốc gia chúng ta sao, trước giờ từ bé nắn lên.” Tôi tiếp tục cười nói, ngày cá tháng tư đã qua, cũng không có nghĩa sẽ không được nói dối.
Lúc vào phòng bệnh phát hiện giường Kỷ Nhan cư nhiên trống không, chăn xếp chỉnh tề. Trái lại Lê Chính nằm ngửa ở đó, thấy tôi tới, lạnh nhạt nhìn.
“Cậu ta ra rồi, buổi sáng thức dậy liền ra ngoài.” Lê Chính tựa hồ biết tôi hỏi, nói trước cho tôi biết.
Hôm qua khi tôi tới đây còn có Lý Đa, ngoài dự liệu của tôi, cô bé không vì Kỷ Nhan bị thương mà trách tôi lắm, trái lại thương thế của Lê Chính rất để ý, cũng lần nữa nói mấy gã người lớn chúng tôi cư nhiên trông không được một đứa bé.
Bởi vì chúng tôi đã bàn rồi, nói là lần đó lên núi đưa tiểu hồ ly về té bị thương. Lý Đa và Lạc Lôi đến cũng không hoài nghi. Sự thật chứng minh, càng là con gái nhìn qua thông minh càng không thể dùng lời nói dối quá cao cấp, bình thường ngược lại hữu hiệu nhất.
Tôi đưa trái cây cho y, Lê Chính cúi đầu xuống, tiếp tục cầm sổ ghi chép của cha Kỷ Nhan đọc. Tôi và y hai người thốt nhiên không nói gì, không thể làm gì khác hơn là một mình ngồi trên ghế gỗ trước giường.
Đại khái sau một lúc lâu, ngoài cửa tiến đến một người, đứng lên liếc mắt nhìn, quả nhiên là Kỷ Nhan, chẳng qua trên cổ vẫn như cũ treo cánh tay bị thương, bộ dáng Kỷ Nhan hơi tiều tụy, song tinh thần vẫn rất tốt. Cậu ấy thấy tôi tới, cười cười, dùng tay khác ra hiệu tôi ngồi xuống.
“Bệnh viện không cho phép tớ ra ngoài, cho nên không thể làm gì khác hơn là qua tiếp vài ngày nữa mới đi tảo mộ.” Kỷ Nhan trầm thấp nói câu. Tôi bỗng dưng cảm thấy không khí trong phòng bệnh rất ẩm ướt, ẩm ướt khiến tôi không thoải mái, khóe miệng tôi lại như trước khô nứt, mắt cũng rất khó mở.
Trong phòng bệnh chỉ có ba chúng tôi, mưa bên ngoài cửa sổ vẫn như cũ, không lớn, nhưng không có dấu hiệu ngừng, cũng may không cần mang dù. Nhiều nhất cũng chỉ xối ướt một chút mà thôi.
“Kể một câu chuyện đi, nếu không tớ buồn ngủ.” Tôi căng hai tay lên, duỗi thắt lưng mệt mỏi, từ trong trái cây mang đến lấy ra một quả quýt bắt đầu lột. Theo động tác của ngón tay tôi, vỏ quýt giống như quần áo lột xuống, phòng tức thì tràn ngập mùi chua và mùi vị hấp dẫn của vỏ quýt.
Mùi thơm của vỏ quýt cùng múi quýt bất đồng.
Kỷ Nhan hài lòng nhăn mũi hít hai cái, cười cười.
“Cậu biết tại sao trước phần mộ luôn trồng cây bách không. Hoặc trước phần mộ của người có địa vị luôn dựng lão hỗ bằng đá không?” Tôi đương nhiên đáp không biết, lắc lắc đầu, đưa một múi quýt cho cậu ấy, Kỷ Nhan đón lấy, bỏ vào miệng. Lê Chính vẫn như cũ chuyên tâm đọc sách trên giường, không chút phản ứng nào.
“Trên 《 Phong Tục Thông Nghĩa 》nói: ‘《 Chu Lễ 》Phương Tương Thị, ngày chôn cất, vào hầm mộ trừ võng tượng, võng tượng thích ăn gan não người chết. Người ta không thể không lệnh Phương Tương dựng bên cạnh, mà Võng Tượng sợ hổ và bách, trước cổ mộ dựng hổ và bách. Ý nói là loại quái vật Võng Tượng này thường ở trong đất ăn não người chết, nhưng quái vật này sợ cây bách và lão hổ, cho nên mọi người ngay trên phần mộ trồng cây bách, đặt tượng hổ, để cầu đuổi đi Võng Tượng. Đây là dụng ý ban đầu khi trồng bách khắp phần mộ. Cũng có loại cách nói là thời Tần Mục Công, Trần Xá Nhân đào được vật nhược dương, đem dâng tặng, nói gặp hai đồng tử, bảo rằng: Nó tên là Uân, thường ăn não người chết dưới đất. Nếu giết nó, dùng bách buộc hai nhánh nện vào đầu. Có thể thấy được mặc dù ghi lại hơi chút bất đồng, nhưng phần lớn là truyền thuyết dựng nên tùng bách là để bảo vệ hài cốt người chết bị yêu tà nuốt chửng. Kỳ thật cổ nhân suy nghĩ có chút gò bó, nếu hỏa táng hải táng như bây giờ, cũng không còn gì phải lo lắng vấn đề hài cốt nữa.
“Nói đến Thanh Minh, chợt nhớ tới một người, song tớ vẫn luôn không biết có thật sự gọi cô ấy là người được không, bản thân giới hạn giữa người và không phải người đã khó có thể phân định rồi.” Con mắt Kỷ Nhan đột nhiên lóe ánh sáng kỳ diệu, tôi phát hiện mỗi lần cậu ấy bắt đầu kể chuyện, trong mắt sẽ luôn hiện lên loại ánh sáng này.
“Năm ấy tớ vừa 12 tuổi, cũng là Thanh Minh. Song mưa ngày đó rất lớn, mặc dù chưa nói tới mưa to như trút nước, nhưng nước mưa kia rất lạnh, giống như nước đá vừa tan vậy, đánh vào người từng đợt đau buốt. Khi đó là rét tháng ba, nơi đó giống bây giờ, cảm giác không còn mùa xuân, từ mùa đông đã trực tiếp tới mùa hè! Tớ và cha vốn định tới chuẩn bị tảo mộ ông nội, nhưng mưa đột ngột lớn. Người tránh mưa và xuống núi cư nhiên tách hai cha con tớ ra. Tớ mặc dù 12 tuổi còn chưa đến nổi khóc nhè, nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Theo dòng người rối loạn, người qua đường bên cạnh càng ngày càng thưa thớt, thỉnh thoảng có mấy người tốt bụng nhìn thấy tớ, hỏi một chút cũng nhanh chóng rời đi, tớ đành phải bước đi thơ thẫn khắp nơi.
Mặc dù là ban ngày, nhưng không giống ban đêm. Tớ chỉ có thể dựa vào ánh sáng thưa thớt nhận ra đường dưới chân, không đến mức khiến tớ từ trên dốc đứng trượt thẳng xuống. Mãi đến khi tớ tới căn nhà cực lớn trước mặt.
Xà nhà cao khoảng ba thước, nhà như vậy hiện giờ không gặp nhiều nữa, cực kỳ cũ nát, hơn nữa là làm từ gỗ nguyên chất, tớ đoán có thể là từ đường trước kia mọi người xây dựng trên núi, hoặc là chuyên cung cấp cho người tránh mưa hoặc dừng chân. Cậu biết đó có đôi khi quá trình tế điện của những gia đình giàu có vô cùng rườm rà phiền toái, trình tự rất nhiều, nhân số cũng nhiều, ở trên núi dựng một gian tạm thời dừng chân cũng không có gì kỳ lạ. Ngoài cửa nhà có hai cây cột gỗ đỏ thẫm cực thô, cho dù là một người trưởng thành cũng khó ôm hết, chẳng qua sơn sớm đã bong tróc, màu sắc suy tàn lộ rõ, tớ thậm chí có thể ở trên thân trụ thô to nhìn thấy một đám khe nứt và lỗ mọt lớn lớn nhỏ nhỏ, một ít trùng nhỏ bận rộn vụt qua bò ra bò vào.
Bước qua bậc cửa cơ hồ đến đầu gối tớ, tớ đi vào.
Trong nhà khô ráo ngoài ý muốn, tớ rất khó tưởng tượng trong mùa xuân nhà bằng gỗ mà cư nhiên nhà ngói thép trộn đất sét so ra còn dễ thấm hơn, đi vào cậu có thể nhanh chóng ngửi được một luồng mùi kỳ lạ chỉ có sản phẩm gỗ mới có thể phát ra, cảm giác nọ giống như là mùi mền phơi dưới ánh nắng mặt trời một thời gian, nhẹ nhàng khoan khoái.
Song bên trong cái gì cũng không có, phòng lớn trống trải cùng với tớ vóc dáng trẻ con hình thành tương phản cực lớn. Tớ ở trong nhà gọi vài tiếng có ai không, song đáp lại tớ chỉ có từng đợt tiếng vọng của chính mình.
Mặc dù đi vào liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết từng góc xó xỉnh trong nhà, nhưng tớ vẫn lo lắng đi khắp nơi một lượt, cuối cùng xác định nơi này quả thật bỏ hoang đã lâu rồi, bởi vì chỗ nào cũng đều có lớp bụi thật dày.
Tớ quay đầu nhìn lại, dấu chân ẩm ướt của mình từ chỗ cánh cửa thẳng đến mỗi góc phòng, dấu chân càng lúc càng mờ, giống như vẽ trên mặt đất bức đồ án kỳ diệu. Tớ tạm thời quên đi sợ hãi bị tách khỏi cha mình, cư nhiên hiếu kỳ quan sát căn nhà trống này.
Mưa ngoài cửa không có dấu hiệu ngừng lại, nghe trưởng bối nói, Thanh Minh trời mưa càng lớn, càng dài, chứng tỏ năm đó người chết càng nhiều.
Mưa Thanh Minh ấy, là nước mắt của người chết.” Tôi nghe xong, rốt cuộc quên bỏ quýt vào miệng, vì trưởng bối của tôi cũng từng nói với tôi như vậy. Kỷ Nhan không chú ý tới động tác của tôi, cậu ấy phảng phất như không phải đang kể chuyện xưa nữa, cả người đã không còn chú ý bất cứ thứ gì bên cạnh, toàn bộ đắm chìm trong hồi ức thuở nhỏ của mình.
“Thình lình, tớ nghe thấy phía sau có tiếng động. Khi đó tớ nhớ rõ mình một mình đi tới đây, chẳng lẽ còn có ai khác qua đường tránh mưa sao.
Khi tớ quay đầu, nhìn thấy một cô gái mặc váy dài qua gối màu trắng.
Cô gái nhìn qua tựa hồ lớn tuổi hơn tớ một chút, tóc dài mà dày tùy ý thả trên vai, phảng phất như một tấm lụa màu đen rũ xuống. Màu da cô ấy rất trắng, trắng đến cơ hồ trong suốt, đứng đưa lưng về phía cửa, ánh sáng cơ hồ xuyên thấu qua da cô ấy.
Song tớ không thấy mạch máu.
Từ đầu đến cuối, tớ chưa hề cảm thấy trên mặt cô gái này có tí huyết sắc nào, song tớ lại không sợ hãi, còn cảm thấy thật vui mừng.
Bởi vì rốt cuộc có người nói chuyện với tớ rồi.
Trên thế giới có hai loại người sẽ không sợ hãi quỷ thần. Người mù và trẻ con.
Tớ không phải người mù, nhưng lúc này tớ đúng là trẻ con không biết gì. Do đó tớ đi tới, cười ung dung với cô gái, cô gái tựa hồ có chút giật mình, nhưng lập tức cũng cười lên.
Tớ cúi đầu nhìn chân cô ấy, không mang giày, nhưng cũng không ướt, thậm chí toàn thân cô ấy tìm không ra chút dấu vết từng bị nước mưa làm ướt nào, từ cánh cửa đến chỗ cô ấy đứng, một chút khác thường cũng không có, phảng phất như cô ấy là bay đến vậy.
Em lạc đường? Cô gái mở miệng, thanh âm rất trong, mang theo lực xuyên thấu cực mạnh, trong veo như nước suối. Nhưng kỳ lạ chính là lời nói của cô ấy cư nhiên rất rõ ràng, nhưng một câu hồi âm cũng nghe không được. Tớ đương nhiên trả lời cô ấy, mình theo cha tới đây, kết quả lạc đường.
Cô gái cười cười, tổ hợp ngũ quan như điêu khắc rất đẹp.
Chị tâm sự với em nhé, chờ cha em tới. Cô ấy đi tới nhẹ nhàng vuốt trán tớ. Sau đó cùng tớ ngồi sóng đôi trên bậc cửa cao cao. Tay cô ấy cũng không lạnh buốt như tới nghĩ, trái ngược, so với mưa xuân bên ngoài, lòng bàn tay cô ấy càng ấm áp hơn.
Áo của em ướt đẫm rồi, nếu không làm khô, xương khớp trẻ con mềm, hàn khí tận xương, đối với em không tốt đâu. Cô ấy cười nói, tớ thì khó xử nhìn quần áo như kẹo cao su dính vào thân thể.
Tại sao chị không ướt? Chẳng phải chị cũng từ bên ngoài đến sao? Tớ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kỳ quái hỏi cô gái.
Chị đương nhiên sẽ không bị ướt, em nghĩ một giọt mưa có thể làm ướt một giọt mưa khác sao? Tớ không hiểu lời cô ấy nói lắm, cô ấy tựa hồ biết dựa vào tuổi của tớ sẽ không cách nào hiểu nổi, liền không nhắc lại nữa, chỉ lấy tay đặt ngang trên vai tớ, không biết bao lâu, tớ cảm giác thân thể bắt đầu ấm áp khô ráo hẳn, hóa ra tất cả nước cư nhiên từ trên quần áo hút ra, ngưng tụ trên tay cô gái, sau đó lại chậm rãi biến mất. Chẳng qua sau khi làm xong hết thảy, sắc mặt cô gái càng trắng bệch.
Tớ và cô gái câu có câu không trò chuyện, nhưng lực chú ý của cô một mực ở trong mưa, ở ngoài núi, luôn thấp thỏm không yên, phảng phất như đang chờ đợi ai đó vậy.
Không biết qua bao lâu, chỉ nhớ rõ sắc trời càng ngày càng mờ, mưa bên ngoài cũng càng lúc càng lớn, hơn nữa nổi gió to, gió trên núi khác với gió ngày thường, như dao nhỏ vậy, vừa nặng lại vừa trầm, phảng phất như mún đập tớ vỡ vụn, tớ chỉ biết mình càng ngày càng buồn ngủ, mặc dù trong lòng rất chờ mong cha xuất hiện, nhưng cảm thấy hy vọng này càng ngày càng nhỏ.
Lúc ấy đột nhiên có loại suy nghĩ, nếu tớ chết tại nghĩa trang này, cũng được cho là chết đúng chỗ rồi.
Cô gái mặt mang ưu sầu nhìn tớ, hai tay đỡ bả vai tớ dùng sức lắc, tớ nhiều ít đã khôi phục chút thần trí. Nhưng đầu nặng trịch, cổ yếu ớt phảng phất như chống đỡ không được, tùy thời sẽ gãy rụng vậy.
Nhiệt độ bốn phía càng ngày càng lạnh, sơn cốc trống trải cư nhiên có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc. Tớ không cách nào phân biệt được đây là của những người tế bái viếng mồ mả hay những linh hồn lưu luyến nhân thế không chịu rời đi. Tóm lại cơ thể tớ chưa bao giờ thoải mái như lần đó, phảng phất như cả người đều bay bổng lên. Cô gái tựa hồ rất sốt ruột, lấy ngón tay nhẹ nhàng quét qua mặt tớ, cảm giác như cơn gió nhẹ lướt qua vậy.
Tỉnh tỉnh, ngủ sẽ bị chết cóng, nhiệt độ trên núi hạ xuống rất nhanh. Nhưng thanh âm của cô ấy tớ nghe vào cũng càng ngày càng xa xôi, trong nháy mắt bị tiếng mưa rơi nuốt trọn.
Em là con người mà, còn nhỏ như vậy, thế giờ này hẳn còn thứ gì đó em đành lòng phải lưu luyến chứ.” Cô gái đột nhiên nói một câu như vậy.
Chị không phải cũng thế sao? Tớ cười hỏi cô gái. Cô gái thấy tớ chịu trả lời câu của cô ấy, cũng cười lên, vô luận là sốt ruột hay mỉm cười, mặt của cô ấy đều phảng phất như làm từ nước vậy, đều trong suốt chân thật như thế, không trộn bất cứ tạp chất gì, không tí ti điệu bộ, tựa như hài nhi mới sinh, vui vẻ thì cười, giận thì khóc. Nhưng con người thường như thế, càng lớn lên, càng vào đời ngược lại sẽ vứt bỏ những thứ mang ra từ trong bụng mẹ, nghe nói lúc con người vừa mới sinh ra kỳ thật đều biết bơi, hơn nữa kỹ năng bơi vô cùng tốt, đó cũng là tại sao có cha mẹ sau khi sinh con không lâu thì thường xuyên đặt chúng trong hồ rèn luyện kỹ năng bơi. Mà có vài người thì dần dần quên mất thiên tính của chính mình. Không biết thế này xem như là tiến hóa, hay là thoái hóa của nhân loại đây.
Người Sparta sau khi trẻ em vừa ra đời liền dùng rượu mạnh tắm cho chúng, nếu thân thể trẻ con không đủ cường tráng, sẽ co giật chết tại chỗ, tất cả mọi người sẽ không vì cái chết của nó mà khóc lóc bi ai, kể cả cha mẹ nó, vì người không đủ khỏe mạnh, trên chiến trường sớm muộn sẽ bị đào thải.
Cho nên tớ khi ấy bỗng dưng hiểu được một đạo lý, đại đa số thời gian, vẫn phải dựa vào bản thân, bởi vì, khi cậu muốn dựa vào bất cứ thứ gì, cậu sẽ bị bán đứng sau lưng, cậu quay đầu không được nữa, cậu không cách nào biết trước được phía sau đến tột cùng là một bức tường, hay là một tờ giấy.
Tớ cuối cùng vẫn tỉnh dậy, nhìn cô gái, mặc dù thân thể suy yếu, nhưng đã dễ chịu hơn, bởi vì tớ cảm thấy không lạnh như lúc trước nữa.
Quần áo cô gái trước sau không hề bị gió núi thổi xốc lên tí nào, phảng phất như nơi cô ấy sống không cùng một dạng không gian với tớ vậy. Tớ nhìn thấy lòng bàn tay cô ấy xuất hiện từng đợt sương trắng, sương mù màu trắng bao phủ lấy tớ, hóa ra sương này đã tách rời không khí lạnh giá và gió núi cuồn cuộn ra.
Cám ơn chị. Tớ không nói nhiều lời, vì mỗi một lời nói nhiều hơn một chữ sẽ hao phí càng nhiều thể lực, phải cảm tạ, ba chữ kia cũng đủ rồi. Nhưng cô gái không trả lời tớ, sắc mặt cô ấy càng ngày càng trắng, cho dù trong bóng đêm gần như đen kịt này cũng có thể thấy vô cùng rõ ràng, cô ấy tựa như ánh trăng trong đêm tối, tản ra ánh sáng bạc ấm áp, chẳng qua ánh sáng này đang càng ngày càng phai nhạt.
Cô ấy vẫn một mực duy trì động tác đồng dạng, song thân thể cô ấy bắt đầu chậm rãi trở nên trong suốt, tớ muốn đưa tay bắt lấy cô ấy, khi ấy cách nghĩ của tớ rất đơn thuần, vì tớ cảm thấy cô ấy sắp đi rồi, suy nghĩ của trẻ con rất trực tiếp, muốn thứ gì đương nhiên phải bắt lấy, giữ lại.
Nhưng tớ chỉ bắt được không khí. Khoảnh khắc tớ đưa tay, cô ấy đã hoàn toàn biến mất. Tớ khi đó mới biệt được cái gì gọi là tan biến theo gió, cô gái dường như chưa từng tới đây vậy, hoặc nói tớ tựa hồ chỉ đang một mình trong căn nhà gỗ cũ kỹ này mơ một giấc mộng.
Khi tớ không cách nào phân rõ mình có phải còn đang trong mộng không, cư nhiên theo tiếng mưa rơi nghe được tiếng kêu của cha, tiếng kêu tràn ngập bất đắc dĩ tự trách và tuyệt vọng. Tớ lập tức chạy tới, theo hướng thanh âm này hô lớn.
Rốt cuộc, tớ và cha đã gặp lại nhau, ông không trách mắng tớ, chỉ vừa thấy mặt liền ôm chặt, tớ cảm thấy thân thể ông đang run rẩy, khi đó sợ hãi và hưng phấn trộn lẫn, tớ chưa từng thấy người cha trước mặt người ngoài luôn luôn vững vàng tỉnh táo ôn tồn lễ độ này lại run rẩy.
Không sao thì tốt. Cha cũng chỉ nói bốn chữ, lập tức bế tớ lên. Tớ kiên trì không chịu đi, kể chuyện cô gái kia cho cha, cuối cùng, còn năm lần bảy lượt hỏi ông, có phải mình nằm mơ không. Cha nghe xong, cúi đầu không nói, hồi lâu mới dùng đèn pin chiếu trên mặt đất.
Trên mặt đất có một vũng nước, nước mưa cực bình thường.
Đó là Vũ Linh. Các nàng chỉ có thể sống tại mộ sơn, các nàng là yêu quái mưa trên trời chảy qua mồ mả mang theo chấp nhất sinh niệm người chết. Hơn nữa các nàng vĩnh viễn không cách nào thành đạo, cũng không cách nào rời đi, chỉ cần trời mưa, Vũ Linh sẽ xuất hiện, giúp những người lạc đường trên núi, tránh cho họ bị chết cóng hoặc lạc đường. Cha dùng thanh âm trầm thấp có chứa từ tính giải thích.
Tớ hiếu kỳ hỏi Vũ Linh rốt cuộc đã đi đâu. Cha lại không nói lời nào.
Hẳn đã trở về trời rồi, nàng chỉ cần giúp người xong, sẽ một lần nữa trở về trời, chờ cơn mưa sau sẽ trở lại, một lần nữa biến ảo thành bộ dáng cô gái, dạo chơi giữa núi, giúp những người cần được giúp. Kỳ thật, trong Vũ Linh nói không chừng cũng có tâm nguyện của ông nội con. Cha cười cười, ôm lấy tớ, dùng quần áo bọc lấy tớ, tớ bám vào lồng ngực dày rộng ấm áp của cha nhanh chóng ngủ thiếp. Chờ tớ tỉnh dậy, đã ở nhà rồi.
Lần đó về sau cha không mang tớ đi tảo mộ nữa, vô luận tớ năn nỉ thế nào, cha cũng không đồng ý. Cho nên tâm nguyện được nhìn thấy Vũ Linh lần nữa của tớ cũng chưa từng được thực hiện, thậm chí về sau, sau khi cha qua đời, tớ cũng đi tảo mộ, nhưng chỉ từ miệng người ngoài nghe qua truyền thuyết bạch y thiếu nữ, hàng năm đều có mưa Thanh Minh, nhưng tớ chưa từng gặp lại cô ấy.” Kỷ Nhan kể cư nhiên nở nụ cười, đáng yêu như đứa trẻ, lập tức âm u lắc đầu.
“Hay là chờ vết thương cậu tốt hơn, tớ đưa cậu đi.” Tôi thấy cậu ấy có chút thương cảm, nhìn ngoài cửa sổ một chút, mưa Thanh Minh vẫn đang rơi, mặc dù nhìn không rõ ràng lắm, thậm chí chỉ có thể dựa vào vũng nước trên mặt đất để phán đoán, vươn tay, hạt mưa rơi xuống bàn tay khiến cho lòng bàn tay có chút ngứa.
“Nhưng tớ phỏng chừng không gặp được cô ấy nữa đâu, Vũ Linh sẽ chỉ xuất hiện trước mắt người cần trợ giúp, giống tên của cô ấy, Vũ Linh không có bất cứ tạp chất gì, đơn thuần đến nỗi khiến những người như chúng ta cảm thấy hổ thẹn.” Kỷ Nhan gật đầu, chầm chậm nói.
Cậu ấy dường như chợt nhớ tới gì đó, quay qua Lê Chính trên giường nói: “Chân của anh không tốt, hay là tôi giúp anh đi tế bái được không?” Lê Chính ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Kỷ Nhan.
“Không cần, tôi ghét những lễ nghi phiền phức này, huống chi,” Lê Chính nói tới đây, đột nhiên dừng một chút, “Huống chi tôi ngay cả họ chôn ở đâu cũng không biết.” Một câu cuối cùng y nói rất nhanh, rất nhẹ, rất tùy ý. Lê Chính sau khi nói xong, liền đặt quyển sổ ghi chép bên cạnh gối, đắp chăn lên ngủ.
Bên ngoài đã bắt đầu nắng ráo, chút mưa nhỏ cũng bắt đầu chậm rãi biến mất, tôi có thể nhìn thấy một chút ánh mặt trời từ giữa tầng mây mù ló ra.
Thanh minh vừa qua, mùa mưa dai dẳng đáng ghét cũng kết thúc, tất cả mọi người nói, qua thanh minh, thời tiết mới có thể thật sự tốt lên, tôi thở dài một hơi, không khí rất trong lành. Phía sau vang lên tiếng mở cửa cùng tiếng cười như chuông bạc, tôi biết là ai tới rồi.