Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 11: Cô dâu một mắt


Đọc truyện Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị – Chương 11: Cô dâu một mắt

Ở thành phố lâu ngày giờ về vùng nông thôn không khí trong lành, đất rộng người thưa là chuyện khiến người ta cực kỳ vui vẻ. Bạn tôi tạm thời nhận chức hướng dẫn viên du lịch. Thôn họ ba mặt được bao bọc bởi núi, vừa vặn một lối ra, nghe nói mỗi nhà mỗi hộ trong thôn bố cục nhà cửa đều là do một cao nhân thiết kế từ rất lâu trước kia, mặt sau núi vòng quanh thôn là một con sông, cửa sông cũng chính là cửa ra của thôn, cho nên người ở đây quen dùng đường thủy để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Bởi vì được núi bao quanh, khí hậu nơi này vẫn luôn duy trì ẩm ướt, mùa gặt hàng năm giúp người nơi này trải qua cuộc sống rất hạnh phúc và sung túc.

Hai người chúng tôi đi tới cửa thôn, nhìn thấy một tấm bia đá cao 4m, tuổi tác của tấm bia hẳn đã rất lâu rồi, hơn nữa sứt mẻ rất lợi hại, bạn tôi nói, tấm bia đá này khi thành lập thôn đã có.

“Là con à, tiểu Tứ.” Một người đàn ông trung niên khoảng ngoài 40 nhìn thấy tôi và Kỷ Nhan, hưng phấn chạy sang đón.

Tôi và Kỷ Nhan bộ dáng có vài phần tương tự, trán rộng mũi cao, môi rất mỏng, chẳng qua mặt cậu ấy dài hơn chút. Trên người mặc một áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới quần tây đen, đứng phía trước.

“Chú Hai!” Hóa ra là chú của cậu ấy.

“Tiểu Tứ à, nếu không phải bà nội gọi con về coi mắt xem ra con cũng không còn nhớ đến chú Hai nữa nha. À, vị này chính là?” Chú Hai này rốt cuộc đã nhìn thấy tôi.

“Cậu ấy là bạn của con, cũng muốn tới đây chơi, ở thành phố lâu ngày muốn hít thở chút không khí mới mẻ.” Cậu ấy nhiệt tình muốn giới thiệu chú Hai với tôi.

“Ừ, tôi là Kỷ Học, nếu là bạn của Tiểu Tứ cũng là khách của nhà chúng tôi. Trước hết theo tôi vào thôn đã.” Nói rồi ông ấy đi trước dẫn đường, chúng tôi theo phía sau, tôi vừa đi vừa nhìn, phát hiện đường nơi này quanh co khúc khuỷu thật khó đi.

“Đường ở đây người ngoài vào rất dễ đi lạc, tất cả kiến trúc đều vẫn duy trì bố cục của mấy trăm năm trước, không có người trong thôn dẫn đường, một khi đi qua tấm bia này cho dù la bàn cũng sẽ mất tác dụng.” Mặc dù tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của chú Hai này, nhưng lời ông ấy nói khiến tôi rất kinh ngạc, ông ấy tựa hồ biết tôi đang suy nghĩ gì.

“Nhưng đây cũng không có nghĩa là người trong thôn hoàn toàn tách biệt mình với bên ngoài, rất nhiều người trẻ tuổi đều đã rời khỏi thôn, kể cả anh của tôi, đương nhiên còn có Tiểu Tứ.” Kỷ Học nói đến cha của bạn tôi có chút chậm lại, khả năng vẫn có chút xúc động.

“Thôn này người lấy họ Kỷ tuy nhiều, nhưng cũng không gọi là thôn Kỷ gia, các thế hệ ông bà tổ tiên đều gọi đây là —— Thôn Phạn.”

“Thôn Phiền? Rất phiền não sao?” Tôi ngây ngốc hỏi.

“Phạn không phải phiền, là Phạn trong Phạn ngữ Phật giáo, ý là chốn thanh tịnh.” Kỷ Nhan giải thích rõ.

Về sau Kỷ Học không nói gì nữa, cũng không biết có phải do tôi nói bậy hay không, tóm lại đi gần một tiếng chúng tôi mới đến nhà của Kỷ Nhan.

Nhà của cậu ấy xây trên một sườn núi cao, lên tới phải đi qua một cầu thang mười hai tầng. Sau khi đi hết cầu thang ở trước cửa chính là một sân hình tròn đường kính hơn 3m. Là đồ án bát quái của Thái Cực. Cửa chính cũng không rộng, cao hai trượng (1 trượng = 10m) , vừa vặn chứa đủ ba người ra vào. Tất cả những thứ đó đều làm bằng gỗ, nhìn ra được đã có chút tuổi rồi.

Nhưng kỳ quái chính là, nhà họ cư nhiên có hai bậc cửa, mặc dù không cao, nhưng tôi không để ý thiết chút nữa vấp ngã.

Vào trong là một phòng khách hình chữ nhật cực kỳ lớn, tựa như trong phim truyền hình vậy, phía trước đặt bàn trà, hai bên mỗi bên có ghế bành, phía trên bàn treo vài bức tranh, tựa hồ là bức vẽ Quan Âm Tiễn Tử, đại khái là để phù hộ nhân khẩu gia tộc thịnh vượng.

Hai bên mỗi bên có bốn cái ghế. Tất cả gia cụ đều là màu xanh sẫm, bóng loáng như sứ. Mặt đất là đá trải thành, mỗi khối đá đại khái đều là hình vuông dài 20cm, rất sạch sẽ, một chút bụi cũng không nhìn thấy.

“Ngồi đi, chú đi gọi bà ra, bà nghe nói con hôm nay sẽ về, sớm đã thức dậy, hiện giờ đang ở buồng trong niệm Phật đấy.” Kỷ Học bảo chúng tôi ngồi xuống, cũng gọi người bưng trà lên rồi vào trong. Tôi ngồi trên ghế thưởng thức trà, cảm giác thời không phảng phất như quay ngược về mấy mươi năm trước vậy.

Cũng không lâu sau, một cụ già dưới sự dìu đỡ của Kỷ Học bước chân tập tễnh đi ra. Bà cụ mặc áo khoác màu đỏ chất tơ tằm, phía trên thêu rất nhiều chữ thọ. Tay trái cầm một chuỗi phật châu, tay phải chống quải trượng đầu rồng. Tuy nói tuổi tác đã lớn, nhưng khuôn mặt thanh tú, ngũ quan rõ ràng, cũng không có cảm giác sa sút béo phệ bình thường của người già, trái ngược lại có vẻ vô cùng khỏe mạnh.

“Tiểu Tứ à.” Bà cụ vừa nhìn thấy Kỷ Nhan, từng bước một đi qua, bạn tôi cuống quít đứng dậy, đi tới đón bà.

Bà cháu gặp nhau hiển nhiên có rất nhiều lời muốn nói, tôi là người ngoài, không tiện ở đây. Mới vừa đứng dậy, Kỷ Học lập tức đi tới, “Tôi mang cậu ra ngoài thăm thú nhé.”

“Dạ.” Quả nhiên là người thông minh.

Lần này khi bước ra ngoài tôi không bị vấp chân nữa.

Từ nhà của Kỷ gia ra ngoài, tôi đi theo Kỷ Học đến rất nhiều nơi, kể cả đồng ruộng mênh mông sau thôn, nói thật đi nhìn tận mắt quả là rất đẹp, hiện giờ đang là mùa hè bận rộn, tất cả mọi người đều ra sức làm việc. Trong thôn vẫn có thể nhìn thấy những thứ niên đại lâu đời khác, như miếu cổ, mộ cổ các loại, người trong thôn đều tự giác trân trọng. Hơn nữa bọn họ rất thân thiện. Chẳng qua tôi phát hiện trong tất cả nhà cửa, chỉ có nhà của Kỷ gia là nằm ở vị trí cao, quả nhiên vô cùng nổi bật dễ nhìn.


Trong thôn cũng có đồ điện, nhưng không nhiều lắm, dựa theo cách nói của Kỷ Học là mọi người không thích bị mấy thứ này ràng buộc quá nhiều, tôi cảm thán đến giờ xã hội còn có một nơi đất lành như đào nguyên này thật tốt.

Tôi đột nhiên nghĩ đến cấm kỵ của thôn bọn họ, cũng chính là phía sau núi kia.

“Nghe nói phía sau núi người bình thường đều rất ít vào phải không?” Tôi chợt hỏi. Kỷ Học thoáng sửng sốt, lập tức hỏi lại tôi là ai nói cho tôi biết. Tôi nói là Kỷ Nhan. Kỷ Học cười cười: “Đó đều đã là chuyện cũ năm xưa rồi, nhưng bởi vì phía sau núi có dã thú thường lui tới, bình thường chúng tôi cũng không để bọn họ tới đó một mình, kỳ thật nơi đó chỉ là núi bình thường mà thôi.”

Nếu ông ấy đã nói vậy, tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Kỷ Học nhìn mặt trời một chút, nói với tôi thời gian không còn sớm, nên trở về ăn cơm rồi. Nhắc đến ăn cơm bụng tôi lập tức kêu lên. Dù sao thức ăn trên xe lửa thật sự khó có thể nuốt trôi mà.

Trở về Kỷ gia, hai bà cháu còn đang trò chuyện. Nhưng tựa hồ bà nội đang khuyên bạn tôi đồng ý đi gặp mặt cô gáí bà xem trọng.

“Tiểu Tứ à, con biết nội sống một ngày tính một ngày, nguyện vọng lớn nhất của bà chính là thừa dịp thân thể già cỗi này của bà còn thể nhìn thấy nghe thấy con cưới vợ sinh con, bà cũng an lòng nhắm mắt.” Nói rồi, bà cụ cư nhiên hai mắt rơi lệ. Kỷ Nhan một bên dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là an ủi bà cụ.

“Bà à con cũng không phải máy đẻ, huống chi con ngay cả mặt cô gái kia còn chưa từng thấy, sao dám bàn việc cưới xin? Bà cũng đừng làm khó con quá.”

“Vậy ý của con đã đồng ý gặp con bé? Vậy thì tốt quá, ăn xong cơm trưa bà bảo chú Hai con đưa con bé tới, các con có thể gặp mặt nhau ở nhà. Dẫu thành hay không con đều phải gặp mặt nó một lần.” Bà lập tức thay đổi sắc mặt, thoáng lại cười nói vui vẻ. Kỷ Nhan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, đáp ứng. Cậu ấy nhìn tôi, tôi thì một bên cười trộm, may mắn mình không dính vào.

Cơm trưa rất hoa lệ, đích thật là, tất cả đều là thực phẩm tươi nguyên, gà ta thượng hạng cùng rau cải tươi mới, còn có cá nuôi trong ao nhà tự mình bắt lên. Nhưng vì là khách, tôi nhiều ít cũng phải kiềm chế chút, chỉ ăn bốn chén.

Có điều Kỷ Nhan thì không có tâm tình ăn uống, nhìn tôi ăn ngấu nghiến cậu ấy chỉ cầm đũa cắm vào chén. Nhưng tôi rất kỳ lạ, nhà to như thế cư nhiên chỉ có bốn người chúng tôi ăn cơm.

Cơm nước xong, chú Hai Kỷ Học liền ra ngoài. Tôi thấy Kỷ Nhan bất an đi qua đi lại trong phòng liền buồn cười. Nghĩ thầm cậu không phải từng trải qua nhiều chuyện ly kỳ đến thế sao không ngờ trước khi xem mắt lại chân tay luống cuống. Xem ra việc cậu ấy nói với tôi mình chưa từng yêu đương gì là sự thật. Tôi thì cùng bà nội cậu ấy tán gẫu câu có câu không.

Lúc này một cô gái đi đến, tôi nhìn lại, giật mình hoảng hốt. Cô gái này không phải ai khác, cư nhiên là đồng nghiệp ở tòa soạn của tôi, Nhạc Lạc Lôi.

Có điều cô ấy không biết tôi rõ lắm, trăm người trên tòa soạn cô ấy làm sao biết đến một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi được. Nhưng cô ấy chính là nhân vật nổi tiếng của tòa soạn. Chủ biên tập trẻ tuổi nhất trong lịch sử thành lập tòa soạn, nữ biên tập xinh đẹp nhất, hơn nữa nghe nói gia cảnh hiển hách, chẳng qua không nghĩ tới đối tượng xem mắt cư nhiên là cô ấy?

Cô ấy hôm nay ăn mặc cũng rất bình thường, áo không tay chất cotton màu vàng bình thường, cùng quần jean. Tóc cũng tùy ý quấn sau đầu. Tôi nhìn Kỷ Nhan một chút, cậu ấy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cư nhiên là một cô gái thành thị.

Bên kia Lạc Lôi nhìn thấy cậu ấy cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn ngồi trên ghế nhìn bà nội Kỷ Nhan. Mọi người trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng bà nội Kỷ Nhan nói: “Chúng ta lánh đi trước thôi, đỡ cho mấy người trẻ tuổi các con xấu hổ.” Nói rồi chú Hai Kỷ Học nâng bà vào trong. Tôi hiển nhiên không thể nhàn rỗi, không thể làm gì khác hơn là viện cớ nói ra ngoài ngắm cảnh. Trước khi đi tôi nhìn Lạc Lôi một chút không ngờ cô ấy cũng đang nhìn tôi, tôi có chút hoảng hốt, thiếu chút nữa ngã sấp ngoài cửa.

Lần này không có Kỷ Học dẫn đường tôi không dám đi lung tung, liền đi dọc theo nhà Kỷ gia tham quan. Không ngờ ở mặt sau nhà tôi cư nhiên nhìn thấy một tượng phật bằng đá.

Nếu chỉ là một tượng phật bằng đá thì cũng không có gì để nói, chẳng qua kỹ thuật điêu khắc của nó khiến tôi kỳ quái. Tôi mặc dù biết lịch sử vùng này thuộc khu vực Bắc Ngụy, tượng phật Bắc Ngụy điêu khắc cực kỳ nổi tiếng, nhân vật vì sắc thái rực rỡ vẻ mặt phong phú mà nổi tiếng, tượng phật bằng đá này hẳn là điêu khắc Thích Ca Mâu Ni mặc dù có chút hủy hoại, nhưng cùng đặc điểm điêu khắc thời Bắc Ngụy kém khá xa. Cảm giác loại phong cách điêu khắc này có từ rất xưa.

Phía dưới tượng đá còn có chữ, nhưng tôi đọc không rõ, cũng không biết là văn tự gì. Tượng phật đá này có cao bằng hai người, xem ra điêu khắc xong nó cũng phải mất hết mấy ngày.

Tôi nhàm chán trở về Kỷ gia, Kỷ Nhan thấy tôi trở về như gặp cứu tinh.

“Âu Dương cậu về vừa đúng lúc, cô Nhạc nói cô ấy làm cùng một tòa soạn với cậu đấy.” Nói rồi chỉ chỉ Nhạc Lạc Lôi.

Xin chào, tôi nhớ không lầm anh là đàn em của Lý tổng phải không. Ông ấy thường kể với tôi về anh, trước đó vài ngày tương đối khổ cực cho nên ông ấy cho anh nghỉ phép một tháng nhỉ.” Thanh âm của cô ấy như mật ném vào trong nước sôi, ngọt tan chảy nha.

Tôi thụ sủng nhược kinh, ngượng ngùng cười cười.

“Hóa ra các anh là bạn bè à, kỳ thật tôi cũng là bị người trong nhà thúc ép. Nhưng coi như kết bạn là tốt rồi.” Lạc Lôi thành thạo nói. Vì vậy ba người ngoài ý muốn trở thành bạn bè.

Bà nội của Kỷ Nhan còn tưởng rằng Kỷ Nhan cùng Nhạc Lạc Lôi phát triển tốt, thật vui vẻ, nhưng rất không thích tôi lởn vởn bên cạnh.

Mấy ngày kế tiếp ba người đều rất vui vẻ, nếu Lạc Lôi không xảy ra chuyện.

Ngày đó ba người chúng tôi tản bộ trong thôn, nhưng chúng tôi đã quên chúng tôi không quen thuộc đường. Hóa ra Lạc Lôi cũng là lần đầu tiên tới.


“Tôi hơi mệt rồi.” Lạc Lôi ngồi dưới đất xoa chân, tôi và Kỷ Nhan cũng có chút mệt, cũng không biết ba người đã đi tới đâu rồi, tóm lại người rất thưa. Mắt thấy mặt trời cũng dần dần ngã về tây.

“Các cậu xem đó là gì thế, dường như là đội ngũ đón dâu nha.” Lạc Lôi chỉ vào xa xa. Tôi và Kỷ Nhan nhìn lại nhưng cái gì cũng không thấy được.

“Không thể nào, đâu có, lúc này làm sao có thể có đội ngũ đón dâu, tháng này người kết hôn rất ít.” Kỷ Nhan nhìn nói.

Nhưng Lạc Lôi kiên trì nói mình thấy được, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng đội ngũ đỏ tươi này tuyệt đối không nhìn lầm.

Tôi và Kỷ Nhan nhìn nhau, tôi cười đáp: “Không phải cậu muốn gả cho người ta quá rồi đó chứ?” Lạc Lôi vừa nghe mặt liền đỏ bừng, không nghĩ tới bình thường cảm giác cô ấy cao cao tại thượng cư nhiên lại đỏ mặt thế này.

“Này!” Phía sau truyền đến thanh âm của Kỷ Học. Rốt cuộc có thể về nhà rồi.

“Mấy con đi đâu đến đây?” Kỷ Học vừa tới liền nghiêm khắc nói, lập tức quay đầu nhìn một chút, tựa hồ đang tìm gì đó.

“Chú Kỷ chú Kỷ, con mới vừa nói nhìn thấy đội ngũ đón dâu, hai người họ dám không tin con.” Lạc Lôi hét lên với Kỷ Học.

Kỷ Học cười cười, bảo con nhìn nhầm rồi, rồi mang theo chúng tôi trở về Kỷ gia. Trong nhà Lạc Lôi nói để Lạc Lôi ở đây thêm vài ngày, dù sao cũng đều là bà con lối xóm không sao cả. Tôi nghĩ thầm quá tốt, có thể cùng cô ấy ngắm sao thưởng thức cảnh đêm.

Ăn xong cơm tối, Lạc Lôi nói mắt có chút khó chịu, sau đó muốn về phòng nghỉ ngơi. Tôi lo lắng, muốn đến phòng cô ấy xem sao.

“Lạc Lôi, có đó không?” Tôi khẽ gõ cửa, không ai trả lời. Tôi nghĩ chẳng lẽ đang ngủ? Vừa định trở về tìm Kỷ Nhan, đột nhiên nghe thấy bên trong tựa hồ có tiếng động.

Mỗi căn phòng nhà họ Kỷ đều có cửa sổ, không phải loại cửa sổ kéo bằng hợp kim nhôm thủy tinh, mà là cửa sổ chống đẩy một mặt. Tôi nghe thấy cửa sổ dường như bị va đập. Xoay nắm cửa một cái, cửa không khóa.

Mở cửa bên trong rất tối, nhưng nương theo ánh trăng tôi nhìn thấy Lạc Lôi không có trong phòng. Cửa sổ cũng đóng lại. Tôi chống cửa sổ ra, lại nhìn thấy Lạc Lôi đi một mình bên ngoài.

Từ cửa sổ bò ra ngoài? Tôi vừa định lớn tiếng gọi cô ấy, bỗng dưng miệng bị người bưng kín!

Nhìn lại, cư nhiên là Kỷ Nhan.

Cậu ấy làm một động tác yên lặng, nhỏ giọng nói: “Đừng gọi, hiện giờ đánh thức cô ấy sẽ dọa hỏng cô ấy đó. Xem chừng cô ấy có điểm gì là lạ. Chúng ta đi theo cô ấy, xem cô ấy đến đâu.” Nói rồi kéo tôi ra ngoài theo đuôi Lạc Lôi.

Chúng tôi trước sau cùng cô ấy duy trì khoảng cách hơn 20m. Bước chân của cô ấy rất nhỏ, hơn nữa lộ vẻ rất loạn, tựa như người say rượu vậy.

Ban đêm tiếng động gì cũng không có, người nơi này xem ra ngủ rất sớm, cũng khó trách, cả ngày lao động đều mệt chết đi. Mọi người ăn cơm xong liền ngủ sớm. Hai chúng tôi cứ thế đi theo Lạc Lôi, cũng không biết đã đi bao xa.

“Có nên gọi cô ấy không, đều đã đi xa như vậy rồi, chẳng lẽ cứ để mặc cô ấy đi tiếp?” Tôi có chút lo lắng, nhìn thời gian đã sắp rạng sáng, cũng không thể cứ để cô ấy đi tới sáng mai nha.

Lạc Lôi dừng lại, điều này làm cho chúng tôi kỳ quái. Song chúng tôi không dám tới gần quá, như trước vẫn duy trì một khoảng cách cẩn thận quan sát.

Cô ấy giơ hai tay, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì. Chậm rãi di chuyển về hướng chúng tôi, tôi cùng Kỷ Nhan cũng không biết nên tránh đi đâu, dứt khoát nằm sấp trên mặt đất.

Khi đã di chuyển qua rồi, tôi rõ ràng nhìn thấy mắt trái Lạc Lôi cư nhiên lóe ánh sáng đỏ, tại loại địa phương trống trải này nhìn đôi mắt lóe ánh đỏ khiến tôi có chút ớn lạnh.

“Xảy ra chuyện gì? Đây không giống như mộng du sao?” Tôi quay đầu lại hỏi Kỷ Nhan, cậu ấy cắn môi dưới cũng lắc đầu.

“Mặc dù không biết, nhưng cảm giác như cô ấy đã trúng tà.” Kỷ Nhan đứng dậy, “Nếu không phải mộng du chúng ta nên đến đó đưa cô ấy về đi.” Nói rồi đi tới.

Tôi đương nhiên cũng đuổi theo, khi chúng tôi đi tới nơi cách Lạc Lôi chỉ còn vài mét, Lạc Lôi đột nhiên té xỉu. Chúng tôi vội vàng chạy đến, cô ấy lại như không có việc gì ngồi bật dậy dọa chúng tôi nhảy dựng.


“Tôi, tại sao tôi ở đây?” Cô ấy kinh ngạc nhìn bốn phía, lại nhìn chúng tôi. Tôi và Kỷ Nhan nhìn nhau một chút, quyết định soạn ra một lời nói dối lừa cô ấy.

“Cô đang ngủ, nên tôi và Âu Dương muốn chọc cô một chút, cô ban ngày không phải nói ở đây nhìn thấy đội ngũ đón dâu sao, cho nên chúng tôi lặng lẽ cõng cô tới đây, trở lại nhìn xem nha, nếu không có mọi người nhau ngắm sao.” Tôi rất bội phục năng lực bịa chuyện của cậu ấy.

“Thật sao?” Lạc Lôi hỏi tôi, tôi đành phải gật đầu như gà mổ thóc. Đêm hôm đó chúng tôi không thể làm gì khác hơn là chen nhau cùng ngồi ngắm sao, đừng hỏi tôi tại sao không quay về, bởi vì tôi và Kỷ Nhan đều là dân mù đường.

Ngày thứ hai cô ấy đã khôi phục thái độ bình thường, chuyện tối hôm qua khiến tôi và Kỷ Nhan đều rất khó hiểu. Chẳng lẽ thật sự là mộng du? Nhưng ánh đỏ quỷ dị đó là gì?

Ban ngày mọi người lại đi khắp nơi chơi đùa, Lạc Lôi nói cô ấy cũng đã làm việc vất vã muốn nhân cơ hội này thả lỏng, làm nghề báo chí này áp lực quá lớn. Tôi khi không có việc gì lén nhìn mắt cô ấy, nhưng không thấy được gì.

Tựa hồ nơi này trời dị thường mau tối. Như ngày hôm qua, Lạc Lôi còn nói mắt đau, chưa ăn được bao nhiêu đã trở về phòng. Tôi và Kỷ Nhan cũng đặt chén cơm xuống. Một người trông chừng cửa chính, một người trông chừng cửa sổ, hôm nay không thể để cô ấy ra ngoài nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã hơn 10h, rất kỳ quái, hôm nay dường như không có chuyện gì đặc biệt phát sinh. Tôi không biết Kỷ Nhan bên kia ra sao, dù gì tôi vẫn cứ dựa vào cửa cư nhiên chậm rãi ngủ quên mất.

Trong thoáng chốc tôi dường như nghe được tiếng nhạc, dường như chính là điệu nhạc kết hôn lưu hành nhất ở nông thôn. Tôi giật mình tỉnh dậy. Lúc này, cửa gỗ sau lưng tôi phát ra một tiếng cửa mở kẽo kẹt.

Sau lưng rét lạnh tựa như băng, nhìn lại, Lạc Lôi cư nhiên mặc một thân áo cưới đỏ tươi! Thân trên là áo nhỏ tơ lụa loại giai đoạn đầu dân quốc, thân dưới mặc váy đỏ mép gấp, trên chân thì mang giày thêu màu đỏ, môi cũng tô đỏ tươi, bốn phía rất tối, nhìn qua tựa như miệng đang nhỏ máu vậy. Cô ấy vô hồn nhìn tôi, không, phải nói căn bản là nhìn không thấy tôi, thong thả đi ra ngoài.

Áo cưới ở đâu ra chứ? Tôi dụi mắt tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, nhưng trước mắt rõ ràng là áo cưới màu đỏ, hơn nữa cô ấy đã ra khỏi phòng.

Trong lòng tôi hô to không ổn, vội chạy đến cửa sổ bên kia, đánh một vòng rất dài, nhưng Lạc Lôi đi rất chậm, tôi nghĩ vẫn có thể đuổi kịp.

Tôi thở phì phò chạy đến cửa sổ, vừa nhìn không có một bóng người. Tôi thầm nghĩ Kỷ Nhan đừng nói cậu cũng trúng tà chạy mất rồi nhé. Không còn cách nào lại chạy về phát hiện Lạc Lôi đã sắp rời khỏi căn nhà.

“Đừng lo, con bé không ra khỏi cánh cửa kia được.” Đột nhiên thanh âm của Kỷ Học vang lên sau người, bên cạnh là Kỷ Nhan vẻ mặt thản nhiên đứng đó.

Tôi lại nhìn Lạc Lôi, quả nhiên đang bước ra cánh cửa nọ thoáng cái đã té xỉu.

Xem ra bậc cửa đôi không chỉ biết làm người ta vấp té. Một khắc khi Lạc Lôi ngã sấp xuống, áo cưới trên người cô ấy cũng biến mất. Không, phải nói như làn khói bay vào trong mắt trái của cô ấy.

“Cô dâu một mắt.” Kỷ Nhan và Kỷ Học hai người đồng thanh nói.

Tôi ôm lấy Lạc Lôi đặt trên ghế. Khuôn mặt không còn chút máu của cô ấy khiến người ta sợ hãi. Nhưng làm tôi cảm thấy khó chịu nhất chính là cô ấy hiện giờ rõ ràng đã ngất, nhưng mắt trái cô ấy cư nhiên trợn tròn, đồng tử phiếm màu đỏ tươi.

“Cái gì cô dâu một mắt chứ.” Tôi khó hiểu hỏi.

“Cậu là người ngoài, đương nhiên không biết truyền thuyết này. Thời dân quốc thôn có một cô gái rất đẹp, kết quả khi ấy chiến loạn hoành hành, ngay cả sơn thôn xa xôi như chúng tôi cũng không cách nào may mắn thoát khỏi. Cô ấy bị một sĩ quan tới đây quản lý lương coi trọng, nói là sĩ quan, kỳ thật không khác gì thổ phỉ. Cô ấy đương nhiên không muốn gả, nhưng sĩ quan lại dùng tính mạng của toàn bộ thôn dân uy hiếp. Kết quả mọi người trong thôn tới khuyên nhủ cô gả cho sĩ quan kia, có người thậm chí nhục mạ cô không biết tốt xấu, muốn kéo mọi người chết cùng. Cuối cùng cô rơi lệ đáp ứng gả cho sĩ quan. Hơn nữa bảo sĩ quan thề chỉ cần mình gả cho hắn sẽ không thương tổn thôn nữa. Sĩ quan hiển nhiên đáp ứng.

Đêm đó, sĩ quan ở cửa thôn chờ kiệu hoa. Đội ngũ đưa cưới thật dài. Đợi đến cửa thôn, sĩ quan kia đến vén màn kiệu hỉ lên, kết quả bị hù đặt mông ngồi bệt trên đất. Lúc ấy có rất nhiều trong thôn ở đó. Có mấy người đánh bạo qua nhìn. Cô gái kia cư nhiên dùng kéo tự vẫn, tự vẫn thì thôi đi. Nhưng cô ấy cư nhiên trước khi chết dùng tay móc mắt mình ra nắm trên tay. Người địa phương biết, đó là một lời nguyền rủa cực độc. Bởi vì họ cho rằng khuôn mặt con người như một thái cực đồ. Hai mắt phân biệt là hai điểm trắng đen trên bức vẽ. Con mắt trái xem âm mắt phải xem dương sẽ đạt được cân bằng. Nhưng trước khi chết cô ấy móc mắt trái ra, đại biểu cho mọi người nhìn thấy con mắt trái ấy phải chết.” Kỷ Học nhìn con mắt trái của Lạc Lôi lóe ánh đỏ từ từ nói tiếp.

“Về sau thôn xuất hiện cuộc tàn sát lớn, liên tiếp có người chết, đầu tiên là sĩ quan kia, được bộ hạ phát hiện chết trong phòng. Mắt trái không còn nữa. Về sau là những thôn dân từng đe dọa cô ta, cũng không còn mắt trái. Hơn nữa có người nói buổi tối lúc xảy ra chuyện họ đều chứng kiến một cô gái mặc áo cưới đỏ xuất hiện. Cũng có một người tự nói đã nhìn thấy khuôn mặt của cô gái chỉ có một con mắt. Sự tình càng nháo càng lớn, kết quả là lão thái gia nhà họ Kỷ, cũng chính là ông nội tôi ra mặt, hy sinh mắt phải của mình để trả giá đem cô ta phong ấn lại trong hai mắt mình. Cho nên mọi người may mắn sống sót trong thôn vô cùng tôn trọng Kỷ gia chúng tôi cũng vì chúng tôi xây dựa tòa nhà này.

Nhưng tổ gia gia cũng ức chế không được oán khí của cô ta. Không lâu sau cũng mắc bệnh, trước khi chết nói, cô dâu một mắt 70 năm sau sẽ lần nữa xuất hiện, nhưng sẽ không lạm sát nữa, mà là tìm được một cô gái cùng diện mạo tuổi tác của cô ta xấp xỉ ngồi trên kiệu hoa của cô ta, thay cô ta đi hết nghiệt lộ của mình.”

Tôi nghe xong kinh hãi. Lạc Lôi còn chưa tỉnh lại. Chẳng lẽ cô ấy thật sự phải thành thế thân của cô dâu một mắt?

“Không còn cách nào khác sao?” Chẳng lẽ tôi cứ trơ mắt nhìn cô ấy chết đi không rõ ràng vậy sao?

“Không biết, cô ta mang theo oán khí cực kỳ không tin tưởng người khác mà chết. Rất khó đối phó. Bậc cửa đôi chẳng qua chỉ tạm thời trì hoãn bước chân của cô ta. Cậu thấy con mắt trái đang mở ra của cô ta chứ. Con mắt kia sẽ chậm rãi từ đồng tử bắt đầu biến đỏ, nếu cả con mắt đều biến thành màu đỏ sẽ hết cứu.” Kỷ Nhan đi tới, chỉ vào con mắt phát ra ánh đỏ kia, quả nhiên phần màu đỏ so với vừa rồi đã chiếm lớn hơn.

“Mau cứu cô ấy đi.” Tôi cầm bả vai Kỷ Nhan, rống lớn. Kỷ Nhan giật mình nhìn tôi, vỗ vai tôi. “Yên tâm, tớ và chú sẽ tạm thời đưa cô ấy đến miếu cổ, hy vọng có thể tạm thời khống chế một chút, có thời gian chúng ta mới có thể có biện pháp.”

Cũng chỉ có thể làm thế. Miếu cổ ở trung tâm thôn, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm lịch sử, dù sao dưới sự bảo vệ của thôn dân vẫn còn bảo tồn rất tốt. Chúng tôi đặt Lạc Lôi bên dưới tượng phật, đồng thời sử dụng phật châu kim sắc vây khắp toàn thân. Chúng tôi ba người ngồi quanh cô ấy.

Kỷ Học nói cho chúng tôi biết, tổ gia gia từng nói, muốn hoàn toàn chế ngự được cô ta phải bình ổn oán khí của cô ta. Về phần làm thế nào bình ổn, ông chưa kịp tỉ mỉ dặn dò đã qua đời. Chỉ nói một câu từ đâu tới nên trở về nơi đó.

Chúng tôi còn chưa cân nhắc xong câu này, ánh mắt Lạc Lôi lại càng ngày càng đỏ. Cơ hồ đã nhìn không thấy phần tròng trắng nữa. Miếu cổ và phật châu căn bản không có chút tác dụng nào.

Từ đâu tới đây thì trở về nơi đó? Tới cùng có ý gì, tôi nhìn khuôn mặt cô ấy trắng bệch cùng con mắt trái thủy chung không cách nào nhắm lại nọ đang tản ra ánh sáng đỏ như máu.


“Chẳng lẽ chúng ta phải thay cô ta đổi lại mắt?” Tôi nhịn không được buột miệng nói ra câu này. Bên cạnh Kỷ Nhan giật mình cả kinh.

“Đúng rồi, có thể phải tìm được con mắt cô ta đã móc ra năm ấy mới bình ổn được oán khí của cô ta?” Kỷ Nhan nói rất có đạo lý, nhưng nói cũng như không, thôn không lớn, nhưng muốn ở chỗ này tìm một con mắt, đã là chuyện của mấy mươi năm trước rồi nói dễ vậy sao.

“Không, con mắt trái của cô ta hẳn là ngay trong mắt phải của tổ gia gia.” Kỷ Nhan kiên định nói.

“Vậy năm đó lão thái gia nhà họ Kỷ tại sao không tự mình trả mắt trái cho cô ta?” Tôi hỏi.

“Có khả năng khi ấy oán khí cô ta quá mạnh mẽ chăng.” Kỉ Nhan trả lời.

“Ừm, cách nói của Tiểu Tứ rất có đạo lý. Nhưng nếu là như vậy, chúng ta phải khai quật phần mộ của ông, đừng nói bà không đáp ứng, chính con cũng khó tránh khỏi mang trên lưng tội danh bất hiếu.” Kỷ Học cảnh cáo Kỷ Nhan.

“Không có gì, về phía bà nội để con thuyết phục bà, hai người hiện giờ cứ chuẩn bị mở mộ phần. Sự tình liên quan đến mạng người, tổ gia gia sẽ hiểu cho chúng ta.” Nói rồi, cậu ấy trước khi ra khỏi miếu cổ nói với tôi, “Yên tâm, Lạc Lôi sẽ không có việc gì đâu, tớ tuyệt đối sẽ không nhìn bạn tốt của mình chết trước mặt mình nữa, tuyệt đối không.” Tôi biết lời cậu ấy nói ám chỉ cái gì. Tôi tin tưởng Kỷ Nhan sẽ thành công.

Tôi cùng Kỷ Học kêu người trông chừng Lạc Lôi. Sau đó mang theo những người khác đi trước đến mộ phần tổ tiên Kỷ gia chuẩn bị khai quan.

Phần mộ của Kỷ lão thái gia rất khí thế, hơn nữa vô cùng sạch sẽ tươm tất. Chúng tôi thắp hương quỳ lạy sau đó trong lòng thầm khẩn cầu lão thái gia tha thứ.

Mộ phần chỉ dùng đá cẩm thạch xây thành. Mở ra rất khó khăn, nhưng lại phải cẩn thận ngàn vạn lần cũng không thể để hư hao. Lúc này Kỷ Nhan tới.

“Phía bà nội tớ đã thuyết phục rồi. Tớ nói cháu dâu tương lai đang sớm chiều lâm nguy, cô ấy mà xảy ra chuyện gì tớ cũng không muốn sống nữa.” Kỷ Nhan quả nhiên có bản lãnh làm chủ trì.

Rốt cuộc, chúng tôi đào được quan tài bằng gỗ, lại một lần nữa quỳ xuống đất khấn vái, sau đó chúng tôi mở quan tài. Thi thể Kỷ lão thái gia đã hoàn toàn thối rữa. Nhưng mắt phải của ông quả nhiên giống như đá hồng ngọc vẫn như cũ đang lóe ra ánh đỏ. Chúng tôi cẩn thận cầm nó lên, dùng vải đỏ bọc lại.

Ngay khi mọi người chuẩn bị đem mộ lão thái gia phục hồi lại như cũ, mấy người phụ trách trông coi Lạc Lôi chạy tới. Lòng tôi trầm xuống biết đã xảy ra chuyện. Quả nhiên, bọn họ nói Lạc Lôi vừa rồi bỗng dưng đứng dậy, hướng ngoài cửa phóng đi, sức lực rất lớn, ngăn cũng ngăn không được. Bọn họ không còn cách nào đành phải tới nói cho chúng tôi biết.

Thời gian không nhiều lắm, mấy người chúng tôi cầm con mắt mau chóng tìm Lạc Lôi, nhưng cô ấy sẽ đi đâu đây.

“Hẳn là nơi Lạc Lôi lần trước nói nhìn thấy đội ngũ đón dâu đó.” Kỷ Nhan đoán. Không còn cách nào, chúng tôi cũng chỉ còn cách đến đó. Hoàn hảo cậu ấy đoán rất chuẩn xác.

Trên người Lạc Lôi lại mặc vào bộ áo cưới màu đỏ kia, nếu lần trước vào buổi tối nhìn thấy cô ấy mặc chỉ làm tôi cảm thấy khủng bố, rõ ràng ban ngày thế này nhìn cô ấy mặc tôi chỉ cảm thấy một loại vẻ đẹp vô cùng hấp dẫn và thê thảm.

Cô ấy cứ thế đứng đó không nói lời nào. Chỉ nhìn bầu trời. Tôi cầm con mắt nọ trên tay chậm rãi tiến đến gần cô ấy. Kỷ Nhan cũng muốn qua đó, bị Kỷ Học ngăn cản.

“Từ đâu tới thì cô nên trở về nơi đó, tôi không muốn nhìn thấy cô bé này trở thành thế thân của cô, nếu cô muốn cô ấy mặc áo cưới, tôi cũng hy vọng sau này cô ấy mặc nó bước cùng người cô ấy thích.” Tôi cẩn thận nói.

“Cậu là ai? Cậu yêu cô gái này sao?” Cô ta mang theo nụ cười lạnh trả lời, thanh âm đã thay đổi, rất kỳ ảo.

“Hẳn chưa thể nói là yêu, chúng tôi quen biết chưa lâu, nhưng tôi không thể nhìn cô ấy chết, cũng không muốn nhìn cô tiếp tục sai lầm nữa.”

“Sai? Cậu có thể cảm nhận được cảm giác mọi người phản bội cậu, đẩy cậu vào chỗ chết không? Cậu không thể cảm nhận được, nếu cậu là tôi, cậu sẽ hận người đời này gấp tôi trăm ngàn lần.” Cô ta sâu kín nhìn tôi, con mắt trái như trước đỏ bừng.

“Cho nên tôi đem vật vốn thuộc về cô trả lại cho cô, nếu cô cảm thấy không đủ.” Tôi ngừng một chút, hít sâu một hơi, kiên định nói: “Tôi có thể đem mắt trái của tôi cho cô.”

Cô ta giật mình nhìn tôi, lập tức cười nhạo nói: “Tốt lắm, cho tôi đi.” Nói rồi vươn tay phải.

Tôi cũng ngây dại, nói ra thì dễ làm lại rất khó. Tay của tôi thủy chung dừng lại bên mắt trái.

“Móc đi? Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, thời gian đã đến, kiệu hoa đón cô gái này sẽ tới. Cậu nhìn bên kia xem, dường như đã tới rồi đó.” Cô ta không ngừng cười nhạo tôi. Tôi tựa hồ cũng đã nghe được tiếng nhạc đón dâu, quả nhiên, một đội ngũ toàn bộ mặc quần áo đỏ tươi nâng kiệu đi thẳng về hướng này.

Tựa như một cái lưỡi màu đỏ, kéo dài trên mặt đất trống trải mênh mông này.

Không còn thời gian nữa, nếu mất một con mắt có thể cứu cô ấy, đáng giá. Tôi hạ quyết tâm, móc vào mắt trái của mình.

Ngay một khắc khi đầu ngón tay tôi chạm vào mắt, nổi lên một trận gió lớn, cơ hồ đều thổi ngã tất cả chúng tôi. Kỷ Nhan và Kỷ Học cũng chạy tới giúp tôi. Gió lớn qua đi cái gì cũng biến mất. Lạc Lôi ngã trên mặt đất, trên người đã rút đi bộ áo cưới màu máu nọ.

Trên bầu trời vang lên thanh âm kia, u oán mà nói một câu: “Ta sau này sẽ còn để mắt tới ngươi, để xem ngươi có đang nói dối hay không.” Tiếp theo, hết thảy đều kết thúc.

Cô dâu một mắt quấy rầy thôn mấy mươi năm rốt cuộc đã rời đi, tôi không dám cam đoan cô ta có thật sự rời đi hay không, hay con mắt trái phiếm ánh đỏ kia của cô ta vẫn còn trong góc xó xỉnh nào đó nhìn tôi, hoặc giả, nhìn các bạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.