Đọc truyện Mỗi Chàng Một Nàng – Chương 5
Chương 04
Còn Mary nữa, chắc một ngàn đô mình vừa gửi cho con bé tháng vừa rồi chẳng kéo dài được bao lâu. Nó làm cái với đống tiền đó vậy? Nó đâu có buổi triển lãm nào cần chi tiêu. Con bé không thể hút thuốc HẾT số tiền đó chứ? Ước gì bố mẹ nghiêm khắc hơn khi giáo dục nó ở độ tuổi thiếu niên. Rõ ràng con bé không thể cứ sống nhờ vào chiếc xe của gã nào đó ở lứa tuổi 25 này được.
Thiết nghĩ chính bố mẹ cũng không hoàn thành tốt vai trò của mình trong gia đình. Bố thì luôn say mê với đường ray, còn mẹ lúc nào cũng tin rằng mình là một “Ngoại Moses”[20] tiếp theo. Cũng đáng ngạc nhiên khi Mary không hoang tưởng nặng hơn lẽ ra nó phải vậy.
Giống y chang ai đó mình có thể nêu ra ở đây. Thật buồn cười khi – từ lúc ra khỏi sân bay – phải liên tục nghe tiếng cô bạn của Holly hét lên thích thú khi trông thấy bất cứ đài tưởng niệm nào ngang qua, hay bất cứ một bảng hiệu nào. Cũng rất lâu rồi mình mới chứng kiến có người tỏ ra hết sức phấn khởi khi trông thấy bảng hiệu quảng cáo nước súc miệng. Cứ tưởng cô ấy lên cơn đau tim khi xe chạy ngang qua Colosseum chứ. Mình không chắc chuyện nào gây ấn tượng mạnh hơn… do Colosseum đã đứng đó hơn 2000 năm nay, hay do Britney Spears dạo gần đây cũng đang ở đó để quay đoạn phim quảng cáo (ít ra đó cũng là thông tin cô bạn của Holly nói lại).
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Malcolm Weatherly
Về việc: Ciao!
Cục cưng của anh! Thế nào rồi hở? Đến nơi rồi chứ? Em thấy sao nào? Khá tuyệt đúng không? Ừ, anh cũng từng phát cuồng lên khi đến Ý năm ngoái cho giải châu u mở rộng. Thậm chí cà phê dở ẹt cũng ngon hơn khi uống ở đó
Nhưng anh không thích cái kiểu “mọi cửa hàng đều đóng cửa từ 12 đến 4 giờ chiều nên không ai phục vụ bữa trưa, và sau 10 giờ tối các bạn chỉ có mỗi món mì ống để ăn mà thôi”. Sẽ chẳng thể làm gì nếu em thức dậy lúc 1 giờ và muốn ăn một cái bánh quế.
Em nhớ dùng thử bồn rửa phía dưới sau khi đi vệ sinh nhé! Nó sẽ thay đổi cuộc đời em đấy!
Nhớ tránh xa những tay yêu đương theo kiểu Ý Latin luôn! Anh biết những thằng đó nghĩ gì. Chúng chỉ muốn thẻ xanh thôi. Không phải là em không thật sự hấp dẫn.
Ái dà, phải đi rồi, đến lượt anh tập trên halfpipe[28]. Yêu em!
Mal
Tái bút: Biết gì không? Anh thấy nhớ con Dude rồi. Nhờ em gửi cho nó nụ hôn nồng cháy của anh nhé! Chà, không thể được, vì em đang ở Ý mà. Xin lỗi cưng!
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Lá email đó không ngọt ngào sao? Mình cũng nhớ con Dude vậy. Nếu nó có ở đây, thế nào nó cũng cuộn tròn dưới chân mình.
Và ngón chân cái của mình sẽ bị tê cứng vì nó quá nặng. Nhưng chẳng s
Mình không hiểu tại sao Julio lại không hồi âm. Lỡ thằng bé quên mất thì sao? Quên cho con Dude ăn?
Nhưng làm sao thằng bé có thể quên được? Mình đã dán một tấm bảng khổng lồ trên cánh cửa của bố nó, để nhắc nhở nó…
Mình viết tới đâu rồi nhỉ? Đúng rồi. Đi sau lưng Mark và Holly xuyên qua một lối đi có mái hiên nhỏ.
Ừm… khi mình đang ngắm họ, và đang suy nghĩ họ thật dễ thương, và thật đáng tiếc khi Cal Mê Người Mẫu không có mặt để trông thấy cảnh này, đột nhiên mình thấy nhói đau.
NHÓI ĐAU.
Mình thừa nhận. Ý mình là, mình toàn tâm toàn ý chúc mừng Holly và luôn ủng hộ hết mình cho chương trình kết hôn bí mật này. Thật vậy, trong tình huống như thế, mình không nghĩ hai người còn chọn lựa nào khác ngoài việc bỏ trốn.
Nhưng khi trông thấy họ bên nhau như thế, đầu Holly tựa trên vai Mark, tay Mark vòng qua eo Holly – mình thấy đau nhói.
Vì, anh Mark CỦA MÌNH ở đâu? Ở đâu vậy? Anh ấy ĐANG ở đâu?
Vì mình biết, lúc này anh ấy không ở Canada để luyện tập halfpipe – hay fullpipe[29] gì đấy, hay cả hai, như trong trường hợp của Malcolm. Mình thích Macolm, và tụi mình đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Nhưng mình không thể hình dung ra cảnh anh ấy đi tản bộ qua lối đi này với cánh tay vòng qua eo mình. Có lẽ trượt ván qua nó thì chính xác hơn. Còn chuyện cùng uống bianco frizzante lúc hoàng hôn ư? Chẳng thể nào đâu.
Mình chắc chắn anh ấy đang đâu đó. Anh Mark của mình. Phải như vậy chứ, đúng không?
Nếu như mình không tìm thấy anh ấy thì sao? Hay lỡ mình đã gặp anh rồi, nhưng lại làm rối tung hết thì sao? Chuyện này cũng bình thường thôi, vì mình luôn làm rối tung mọi thứ. Có khi nào chàng Mark của mình chính là DAVE – người đã phản bội mình dan díu với Amy Jerkins (con quỉ cái đó) không?
Ôi Chúa ơi, không đâu! Định mệnh không bao giờ nghiệt ngã như vậy.
Hay lỡ như Mark của mình là Curt Shipley, người đã mời mình đến buổi khiêu vũ lớp 11, và hai đứa đã cùng gần gũi trên chiếc Chevette, để rồi mùa hè sau đó, mình phát hiện cậu ta cũng gần gũi, cũng trên chiếc Chevette đó, với Mike Morris sau lễ bắn pháo hoa vào ngày 4 tháng 7, thì sao?
Điều đó có nghĩa, mình đã biến Curt thành gay, vì rõ ràng cậu ta không phải là gay TRƯỚC KHI hai đứa gần gũi nhau.
Ôi Chúa ơi! Lỡ như Curt Shipley chính là người tình trong mộng của mình, nhưng mình đã BIẾN ANH ẤY THÀNH GAY thì sao chứ?????
Đập đầu vào gối chết thôi.
Có một điều khá thú vị về niềm đam mê di tích cổ xưa của người Mỹ. Cứ tưởng mình quên mất rồi, vì đã xa quê hương quá lâu, rằng đâu đó trên hành tinh này vẫn còn một nơi mà ở đó, không có công trình nào có độ tuổi quá nửa thiên niên kỉ. Ắt hẳn người ta sẽ rất ấn tượng nếu có thể trông thấy thứ gì đó tồn tại 1500 năm, trước cả tàu lịch sử Mayflower[21]…
Dĩ nhiên là có, nếu chúng ta không tàn sát người da đỏ và phá hủy đất đai của họ. Khi đó mọi thứ sẽ rất khác.
Chúa ơi! Có thể chỉ mỗi mình mình rung động chuyện này. Lỡ như đó không phải là điều cô ấy ấn tượng thì sao? Nếu như cô ấy chỉ chú ý đến Britney Spears thôi thì sao?
Không. Không thể có chuyện đó được. Không cần là họa sĩ cũng không đến nỗi hời hợt như vậy.
Mình cần nhớ lát nữa phải đổi tiền, nếu tìm thấy nơi nào có tỉ số hối đoái hợp lí. Mình đã tiêu sạch đồng euro cuối cùng cho chuyến taxi vừa rồi.
Đó là người giữ cửa. Grazi đến rồi. Cô ấy đến nhanh thật. Mình gọi cho cô ấy chưa đầy nửa tiếng trước. Cứ nghĩ tối nay cô ấy mới đến, chứ không phải BY GIỜ.
Tuy nhiên, sẽ không lịch sự chút nào nếu mình không gặp cô ấy…
Gửi đến: Julio Chasez
Từ: Jane Harris
Về việc: Con Dude
Chào Julio! Lại là chị nữa đây! Chỉ để kiểm tra thôi, vì chị không thấy em hồi âm. Con Dude sao rồi em? Nó có thích món patê cá hồi chị đã mua không? Chị chỉ nghĩ nó đáng được ăn ngon một chút trong những ngày chị đi xa. Hi vọng em tìm ra Pounce. Chị để nó trên bếp, cùng với đôi găng tay. Thật đấy, em chỉ cần dùng món Pounce nếu nó cố tấn công em. Tất nhiên là nó không nên rồi, nó BIẾT em mà. Cả hai là bạn của nhau. Có đúng không?
Em báo cho chị biết ngay tình hình của nó ngay khi em rảnh nhé! Cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng. Em chỉ cần gửi email thôi, nếu em muốn như vậy. Hay gọi điện cũng được. Cứ dùng điện thoại trong nhà chị. Bằng cách đó em sẽ không tốn kém gì cả. Em đừng lo lắng về chuyện khác biệt thời gian, cứ gọi cho chị bất cứ khi nào em muốn nhé! Chị không phiền nếu phải thức dậy đâu, nếu đó là việc liên quan đến
J
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Ôi Chúa ơi, nơi này thật TUYỆT VỜI! Khi mình thức dậy, đã 2 giờ chiều, mình gọi cho Holly để hỏi xem cậu ấy có thấy đói không. Cậu ấy cũng giống mình, nhưng Mark vẫn đang ngủ, và tên Mê Người Mẫu/ Tên Quốc Xã Muốn Chiếm Chỗ Gác Tay đã không nghe máy (thở phào nhẹ nhõm) khi Holly gọi… Bạn biết đấy, rủ anh ta chẳng qua vì lịch sự thôi.
Thế là Holly và mình gặp nhau ngoài hành lang và cả hai tản bộ ra con đường nhỏ Via di Buffalo. Mình nghĩ nó được đặt tên theo tên một loại phó mát trắng, được làm từ sữa bò, ít nhất là ở Ý. Và hai đứa bắt đầu tản bộ. Chỉ trong vòng nửa tiếng, cách khách sạn chưa đến năm dãy nhà, cả hai đã được ngắm Đài phun nước Trevi, Điện Pantheon, Quảng trường Piazza Navone, và hàng tá thắng cảnh khác mình chẳng thể nào nhớ hết, vì chúng đều là những tượng đài bằng đá với những dòng chữ múa lượn.
Nhưng đó vẫn chưa phải tất cả! Hai đứa trông thấy những họa sĩ vẽ tranh chân dung, ngay trên đường phố – những họa sĩ tài năng, không giống những tay gà mờ ở New York. Mọi người xung quanh đều ăn kem. Có nhiều nhóm người lớn tuổi cầm cờ đi theo sau hướng dẫn viên du lịch. Và mình đã ném đồng tiền vào Fontana di Trevi – mình không biết bao nhiêu, vì đó là đồng tiền Ý – chỉ để đảm bảo một ngày nào đó mình sẽ quay lại. Hi vọng chuyện này có thật, vì nó đúng là một vòi phun nước tuyệt vời, có thể nói là tuyệt đẹp như hồ bơi của Ozzy trong The Osbournes[22]
Hai đứa bị một người lùn lưng gù chẳng mặc áo gì cả với một hình xăm Antonio trên vai theo nài nỉ xin tiền. Mình cho anh ta một ít tiền, sau đó mình mua một chai Diet Coke[23] với giá năm euro, đắt hơn một lốc sáu lon ở Mỹ, và mình nhận ra đã cho anh lùn đó số tiền đủ mua NĂM chai Diet Coke trên đất Rome này.
Mình phải kiểm soát vấn đề chi tiêu mới được. Mặc dù mình biết Antonio (nếu đó là tên anh ta) cần tiền hơn cả việc mình cần Diet Coke.
Rồi Holly muốn chụp hình chung với một anh chàng nóng bỏng ăn mặc như đấu sĩ đứng trước Pantheon, thế là mình chụp một tấm. Nhưng sau đó, một phụ nữ thô kệch mặc áo choàng rộng thời La Mã tiến đến gần và đòi năm euro, chỉ vì bà ta đã để mình chụp hình bạn trai đấu sĩ của bà! Anh chàng chỉ đứng đó bẽn lẽn trong khi chuyện này diễn ra, nhưng Holly thì cứ một mực: “Mình muốn chụp, sẽ vui lắm đây!” thế là mình phải móc thêm năm euro nữa và chụp tấm hình.
Sau đó, Holly kể với mình rằng, ngay trước khi mình bấm máy, chàng đấu sĩ đã đưa cho cậu ấy thanh kiếm nhựa. Và khi cậu ấy hỏi: “Tôi phải làm gì với cái này đây?”, anh ta trả lời, với một giọng nói hết sức nhẫn nại: “Hãy hất tung áo tôi đi!”.
Xét về bản chất cũng đáng giá năm euro đấy chứ.
Và bất cứ nơi nào hai đứa đến đều có nhiều người bán hàng rong xuất hiện mời chào, cứ mỗi năm giây lại có một người: “Túi không, California?”. Mình nghĩ chắc là vì hai đứa trông giống người đến từ California, mặc dù dĩ nhiên là không phải vậy, tuy cả hai có nước da hơi sậm, cũng nhờ vào căn hộ của Holly và Mark ở bờ biển EastHampton mà thôi.
Mình chẳng thể lí giải được tại sao họ có thể biết hai đứa là người Mỹ, dù hai đứa đã nói rất nhiều về điều này. Và rõ ràng mình là cô gái duy nhất ở Rome mang guốc Steve Madden.
Sau đó, Mark ọi cho Holly nói rằng anh ấy thấy đói bụng và Cal cũng không nghe máy bàn trong phòng khách sạn. Thế nên hai đứa đồng ý gặp Mark để đi ăn nhẹ.
Tuy nhiên, trên đường trở về khách sạn, hai đứa đi ngang qua một nhà thờ nơi đang tổ chức lễ cưới – hay họ chỉ đang chuẩn bị mà thôi. Mình trông thấy đám đông và cứ nghĩ, có lẽ có cảnh đẹp nào đấy không nên bỏ qua. Nhưng hóa ra đám đông đó chỉ là những du khách như hai đứa mình. Họ đang đứng đợi ngoài nhà thờ cùng vài cô bé rải hoa và các phù dâu. Khi đó hai đứa mới biết chính xác hóa ra đó là một đám cưới!
Thế là Holly nói muốn ở lại chờ nhìn mặt cô dâu để lấy hên, vì cậu ấy cũng sắp kết hôn.
Vậy là cả hai len lỏi vào nhà thờ và đứng chờ. Không lâu sau đó, một chiếc Mercedes màu be dừng lại và cô dâu, nhìn cực kì tao nhã trong bộ váy màu ngà với mạng che mặt nho nhỏ, bước xuống xe, nở nụ cười rạng rỡ và nói tiếng Ý với những cô bé rải hoa đang bắt đầu nhảy cẫng lên.
Mình đã chụp rất nhiều tấm hình đẹp và muốn hỏi cô ấy liệu có muốn mình gửi vài tấm làm kỉ niệm không (ý mình muốn nói cô dâu), nhưng mình chẳng biết nói tiếng Ý thế nào cho đúng. Và hơn nữa, khi đó bố cô dâu bước ra từ nhà thờ và chìa cánh tay về phía con gái. Đó là khi Holly và mình nhận ra hai đứa đang đứng ngay trên lối đi, còn chú rể đứng trước cửa nhà thờ cùng với đức cha đang cố gắng nhìn qua cả hai để được trông thấy cô vợ tương lai trong chiếc áo dài màu ngà tha thướt đó.
Thế là hai đứa lật đật chạy ra ngoài. Và khi mình quay sang nhìn Holly, cậu ấy đang khóc!!!!
Mình cứ tưởng cậu ấy bị ong chích hay gì đó nên vội vàng nói: “Đi tìm đá lạnh nhanh lên!” nhưng hóa ra chẳng phải như vậy. Holly nhìn mình nước mắt lưng tròng rồi nói: “Mình muốn được bố mình dìu đi trên lối đi vào nhà thờ! Đáng buồn là ông ấy không biết mình sắp kết hôn. Và mình cũng chẳng có lối đi nào để đi cả. Vì mình sẽ được kết hôn trước một nhân viên pháp lí nào đó trong một văn phòng nào đó”.
Sau đó cậu ấy òa khóc nức nở trên con đường mà mình chẳng nhớ
Dĩ nhiên, mình chẳng còn chọn lựa nào khác là phải hấp tấp đưa cậu ấy đến quán cafe đã hẹn với Mark ăn xế trước đó. Mình biết đó là nhiệm vụ của một nhân chứng kiêm phụ dâu như mình. Phải giúp cậu ấy lau sạch mặt mũi trước khi chồng tương lai phát hiện anh ta sắp cưới một người vợ thần kinh yếu như thế nào. Không phải Mark chưa biết, vì Holly cũng rất hay khóc sau mỗi tập phim Thiên đường thứ bảy kết thúc, thậm chí cả khi xem lại. Hậu quả là cậu ấy sẽ không bao giờ nghe điện thoại vào mỗi tối thứ hai.
Tuy nhiên…
Hai đứa lập tức ổn định chỗ ngồi tại quán cafe đối diện Pantheon – chính xác là ngồi một bàn ngoài trời. Ở New York, dù có đi nát cả chân, bạn cũng chẳng thể kiếm ra quán cafe nào có bàn đặt ngoài trời như thế. Có lẽ người phục vụ cảm thấy hai đứa quá thê thảm, nếu xét đến gương mặt đang khóc lóc của Holly. Thế là anh ta xếp cho hai đứa ngồi dưới bóng râm của tấm bạt lớn đang tung bay phấp phới. Rồi mình nói, “Un verre de vin blanc pour moi et pour mon amie”[24], quên mất mình không phải đang ở lớp 11 học tiếng Pháp, mà đang ở Ý.
Tuy nhiên người phục vụ hiểu ngay lập tức. “Frizzante?”[25], anh ta hỏi lại.
Mình không hề có khái niệm anh ta đang nói về điều gì. Nhưng mình nhớ ngay đang ở Ý chứ không phải Pháp, thế là mình cố gắng nói Si[26] chứ không phải là Oui[27].
Một sự trao đổi ngoại ngữ đầu tiên của mình! Mình đã nói tiếng Anh với anh chàng bán Diet Coke và mụ tú bà của anh đấu sĩ. Đúng là sự trao đổi này không thuần túy là loại ngôn ngữ đang được giao tiếp trên đất nước này. Xét ra, nó vẫn là tiếng nước ngoài
Sau đó một rổ bánh mì được đưa ra, với một lọ bơ trắng mịn nho nhỏ, và hai đứa bắt đầu ăn. Thậm chí ngay khi đang khóc, Holly vẫn có thể ăn được, đó chính là một trong những lí do mình rất thích cậu ấy.
Và mình phân tích cho cậu ấy hiểu việc bố cậu ấy KHÔNG có mặt ở đây hóa ra là điều may mắn. Vì, cũng như mẹ Holly, ông ấy nói thẳng ra là không ưng Mark lắm. Chuyện này đúng thật nực cười, vì Mark hoàn toàn là một người chồng hoàn hảo, rất ngọt ngào, chín chắn, hài hước, biết nâng người hạ mình và hoàn toàn trái ngược với anh bạn Cal Mê Người Mẫu ở tất cả mọi mặt. Hơn nữa, Mark trông cũng khá điển trai. À, và anh ấy còn là bác sĩ. Tham gia vào một chuyên mục sức khỏe hàng tuần của tờ báo New York được đọc bởi hàng triệu triệu người. Gia đình Caputo còn muốn đòi hỏi thêm điều gì nữa?
Một con rể theo Công giáo, rõ ràng là vậy.
Đôi khi, mình muốn nổi điên lên với cái cách bố mẹ cậu ấy đối xử với con, mình chỉ muốn nói toạc ra cho họ biết.
Tuy nhiên, bố mẹ Mark cũng chẳng hơn gì, theo cách riêng của họ.
“Cứ như nó có tác động đến tụi mình vậy” – Holly nức nở, khi người phục vụ quay trở lại với hai ly rượu vang trắng trên khay. “Tớ muốn nói là, tớ đã không đến nhà thờ từ khi lên 18 tuổi! Nhà thờ là chuyện của bố mẹ, không liên quan gì đến tớ. Còn Mark đã không đến đền thờ từ khi 13 tuổi phải làm lễ thụ giới bên Do Thái giáo. Tụi mình không hề có dự định là sẽ định hướng con cái theo tôn giáo nào. Tụi mình sẽ nuôi dạy chúng không theo tôn giáo nào cả. Rồi khi chúng lớn khôn, chúng có thể quyết định tôn giáo nào – bất cứ cái nào – chúng nên theo học”.
Mình cứ gục gặc đầu vì đã nghe chuyện này quá nhiều lần rồi. Rượu vang trong hai ly thủy tinh mà người phục vụ đã đặt xuống trước mặt hai đứa dường như đang hấp thu ánh sáng mặt trời và nhảy múa lung linh trước mắt mình như khối đá giống vàng mà cô bé Laura đã trông thấy dưới dòng suối trong bộ phim Ngôi nhà nhỏ trên thảo
“Tại sao họ không thể chấp nhận đây là người đàn ông tớ yêu?” – Holly hỏi, nhấc ly rượu lên và uống một ngụm. “Thì đúng, anh ấy là người Do Thái. Chỉ cần nhắm mắt cho qua là được thôi mà?”.
Mình cũng hớp một ngụm rượu…
Và xém chút nữa phun hết cả ra! Bởi vì đó không phải là rượu vang! Đó là sâm-panh!
Chỉ ngon hơn sâm-panh một chút! Bong bóng khí trong sâm-panh luôn khiến mình nhức đầu ngay lập tức.
Nhưng những bong bóng này rất nhỏ và nhẹ – bạn khó lòng trông thấy chúng.
“Rượu gì đây?” – mình hỏi, khá hoang mang, nâng ly đưa lên ánh sáng và soi mói những bong bóng đáng yêu ấy.
“Frizzante” – Holly nói. “Không nhớ à? Anh ta hỏi, rồi cậu nói Si. Nó giống như rượu có gas. Cậu không thích hả?”.
“Tớ thích chứ”.
Mình rất thích nó. Mình đã uống thêm một ly nữa. Trước lúc Mark đến, mình đã có tâm trạng HẾT SỨC vui vẻ.
Rất may là Holly cũng vậy. Có quá nhiều người để quan sát họ đang làm gì tại góc đường nơi hai đứa đang ngồi, đến nỗi cậu ấy nhanh chóng quên mất đám cưới vừa gặp, cũng như nỗi khao khát được bố mình dìu đi trên lối đi vào nhà thờ. Chỉ một lúc sau là hai đứa có thể nhận ra người Mỹ còn nhanh hơn cả người Ý. Mình không có ý nói xấu nam thanh nữ tú của đất nước mình, nhưng mà này, dân Mỹ luôn là những người tự lực cánh sinh.
Holly vui lên ngay, như thường lệ thôi, khi cô nàng trông thấy Mark. Anh ấy đề nghị xem menu và nhận được một cái – bằng tiếng Anh! – rồi gọi một ĩa trai sốt tỏi cộng một đĩa khai vị kiểu Ý. Cả bọn ngồi đó vừa nhấm nháp mấy viên phó mát Parma chắc nịch, ô-liu tươi thơm lừng, lát xúc xích Ý quết bơ mỡ màng và cả đĩa trai sốt tỏi, vừa khoái chí xem những người xấu số khác bị mụ tú bà và chàng đấu sĩ có gương mặt điển trai nhưng ủ dột lừa bịp.
Sau đó, trời dần tắt nắng. Mark kiểm tra Blackberry và nói cả bọn nên quay về khách sạn thay đồ cho bữa tối. Vì thế mọi người gọi tính tiền – Mark cứ nằng nặc đòi trả – và bắt đầu đi về. Mark vòng cánh tay qua eo Holly, còn cô ấy thì ngả đầu vào vai chồng sắp cưới, nỗi đau buồn của cô nàng cách đây mới vài tiếng thôi đã bị lãng quên trong hạnh phúc.
Và mình THẬT SỰ ước ao gã Cal Mê Người Mẫu tồi tệ đó có mặt để chứng kiến cảnh Holly và Mark bên nhau dễ thương như thế nào, họ là một cặp đẹp đôi ra sao, và họ sẽ là ông bố bà mẹ hết sức tuyệt vời, và sẽ thật tội lỗi nếu họ không đến được với nhau. Làm sao ai đó có thể nhìn vào Mark và Holly mà nghĩ, thậm chí trong một phút thôi, rằng hôn nhân là một thể chế lạc hậu cần được loại bỏ? Họ chính là những nhân chứng sống hùng hồn nhất. Đừng vì vợ của tay Mê Người Mẫu là mụ hám tiền mà qui kết cho…
Ôiiiii! Mình nhận được email! Trên chiếc Blackberry! LÀM ƠN là thư của Julio!!!!