Bạn đang đọc Mỗi Cái Thế Giới Tô Một Lần – Chương 42: Cô gái xinh đẹp bước ra từ truyện tranh (4)
Edit: Thiên Tình
Việc Lý Thù vén rèm quá bất ngờ, Khương Thiên Diệp chỉ kịp ấn đầu Văn Anh vào ngực mình.
Trên giường, trong tia sáng tối tăm, cô gái mặc T-shirt chỉ che đến bắp đùi, bởi vì động tác khá lớn, vì thế trượt xuống phần vai. Cô tựa hồ có hơi hiếu kỳ, đầu tóc mất trật tự muốn quay mặt lại, lộ ra một chút da thịt trắng như tuyết và lông mi khẽ run, ngay sau đó, lại bị bàn tay tràn ngập tính cưỡng chế và ham muốn chiếm hữu của Khương Thiên Diệp ấn về.
“Xem đủ chưa?”
Khương Thiên Diệp tức giận nheo mắt nhìn Lý Thù, đẩy tay hắn ra, lại kéo mành xuống.
Má ơi!
Máu mũi của Lý Thù sắp tuôn trào, lẩm bẩm cảm thán: “Da trắng mặt đẹp chân dài nha.”
“Sao sao!?” Uông Thuấn Tinh kéo theo cái chân đau, cả người như muốn nhảy cẩng lên, “A Diệp thật sự dẫn con gái trở về phòng ngủ?”
“Chứ còn gì nữa? A a a a, A Diệp cậu để mình nhìn lần nữa đi, bạn kia trông như thế nào!” Lý Thù dũng cảm quên mình quay lại, liều mạng muốn kéo mành, “Đừng nhỏ mọn vậy chứ, cho dù bọn mình không xem, lẽ nào bạn kia không muốn gặp các bạn tốt của cậu sao?”
Đáng tiếc Uông Thuấn Tinh bị thương, chỉ có một mình hắn anh dũng chiến đấu, bằng không lần đầu tiên đã thành công rồi!
“Cô ấy không mang theo quần áo, không tiện.”
Khương Thiên Diệp lạnh lùng ném ra câu này, cả người Lý Thù như bị đông lại.
Ối trời ơi, hình ảnh đó, lại muốn phun máu mũi… Khoan đã! Vợ bạn không thể khinh, hắn chỉ chưa có bạn gái thôi, không phải kẻ háo sắc, bình tĩnh lại, nam mô a di đà Phật…
Trong rèm lại phát ra âm thanh, lần này là một giọng nữ ngọt ngào, tiếng nói êm tai như nước chảy thuộc về một cô gái.
“Thật ngại quá, làm phiền các cậu.”
Má ơi!
Lý Thù nhớ tới hành động tùy tiện của mình lúc nãy, lập tức mặt mày đỏ rực, định nói gì đó, Uông Thuấn Tinh đã từ trên giường lấy cánh tay kẹp lấy cổ họng hắn.
“Được rồi, tên này đã bị mình bắt giữ, các cậu cứ tiếp tục, xem như bọn mình không tồn tại là được…”
Trong rèm, mặt Văn Anh hơi hồng, ho nhẹ một cái, từ bên trong lặng lẽ nhìn Khương Thiên Diệp.
Không gian nhỏ hẹp, một nam một nữ, bầu không khí ám muội len lỏi như dòng nước nhẹ nhàng chảy qua khe, ngay cả Khương Thiên Diệp cũng có mấy phần bó tay bó chân. Hắn chỉ nói với cô: “Đừng để ý tới họ.”
Văn Anh gật đầu, cái đầu vẫn hướng ra phía ngoài, có vẻ như dù là đối với phòng ngủ, hay bạn cùng phòng của hắn, cô đều có chút hiếu kỳ, chẳng qua vì cảm giác mà cô dành người đầu tiên gặp phải đó là — tin tưởng, nên hiển nhiên nghe hắn sắp đặt.
Khương Thiên Diệp không định cấm cô tiếp xúc thế giới này, nhưng suy xét đến thân phận của cô, một nhân vật truyện tranh xuất hiện ở thế giới thực tế, dễ gây náo động, hắn tạm thời vẫn chưa yên tâm mà kể cho bạn cùng phòng nghe về sự tồn tại của cô.
Kiểu che giấu và thần bí của hắn càng làm các bạn hắn tò mò, hai người kia ở trong phòng dựng thẳng lỗ tai, luôn nghe ngóng của động tĩnh của bọn họ.
Không phụ sự mong đợi, bên trong truyền ra tiếng nói khẽ của một nam một nữ.
“Ngày mai tôi mua đồ cho cậu, cậu cần gì?”
“À, nếu có thể, muốn một bộ quần áo.”
“Vật dụng hằng ngày chắc cũng cần, khăn mặt, bàn chải đánh răng… Quên đi, tôi sẽ mua giúp cậu.”
“Ừm!”
“Thế hôm nay cậu ngủ tạm giường tôi, đồng ý chứ?”
“Đồng ý.”
“Được rồi, vậy tôi đi xuống, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
Theo đó, ngọn lửa hóng hớt của hai cậu bạn đã bị dập tắt toàn diện, còn tưởng rằng bọn họ sẽ ở nửa đêm làm chuyện gì đó chứ, không nghĩ tới Khương Thiên Diệp lại lịch thiệp như vậy, để con gái người ta ngủ một mình. Dù không làm gì hết, ôm ấp tý không được sao? Đó chính là một cô gái đấy!
Lý Thù bị buộc phải chen chung một giường với Khương Thiên Diệp, chọc chọc hắn, nhỏ giọng nói: “Trước đây chưa thấy qua, hay mình nhìn nhầm nhỉ, là giáo hoa(*) của trường chúng ta? Hay hệ hoa(*)? Hay cái người thổ lộ trắng trợn với cậu ở trường bên?”
(*) Nữ sinh đẹp nhất lớp gọi là ban hoa, đẹp nhất khoa ngành gọi là hệ hoa, đẹp nhất trường gọi là giáo hoa. Tương tự với nam sinh, theo thứ tự là: ban thảo, hệ thảo, giáo thảo.
Khương Thiên Diệp gối cánh tay ở sau gáy, nghĩ tới chuyện phát sinh hôm nay vẫn cứ cảm thấy khó mà tin nổi, bị đối phương quấy rầy, bèn quay lưng về phía Lý Thù.
“Đừng hỏi, có cơ hội sẽ nói cho các cậu biết.”
Một đêm rất nhanh trôi qua.
Tuy bị hạ lệnh cấm, nhưng lòng hiếu kỳ của con người vô cùng mạnh mẽ, càng không cho biết, thì càng tò mò.
Một ngày sau, Lý Thù đã trọn vẹn nhận thức được tính đặc thù của cô gái này, Khương đại thiếu gia bận rộn cả ngày, cơ hồ đều đang bận chuyện của cô gái, mua quần áo, giày mũ, đồ dùng hằng ngày, tuy rằng Khương Thiên Diệp đội mũ lưỡi trai, che khuất vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nhưng loại việc nhỏ thế này, Lý Thù có thấy hắn làm bao giờ?
Đến cuối cùng, lại còn cẩn thận chu đáo chuẩn bị vật phẩm dành cho nữ giới.
Lý Thù cặn kẽ tính toán, má ơi, cái này ít nhất phải ở lại đến một tháng!
Khương Thiên Diệp cắm tay vào túi, đang lạnh nhạt mà dõi theo mấy vật phẩm hình chữ nhật được xếp trên kệ, Lý Thù ở bên cạnh nhịn cười mãi, bất thình lình, hắn nhìn thấy một cô gái quen thuộc, bèn vẫy tay gọi, “Hạ Nghi!”
Hạ Nghi từ kệ thực phẩm kế bên đi tới, chào hỏi hắn.
“Ồ, cách trang điểm hôm nay của cậu nhìn được đấy… rất thoải mái.”
Lý Thù vừa nhắc tới việc này, Hạ Nghi liền không vui, ánh mắt lơ đễnh, ứng phó nói, “”Cũng tạm đi.””
“Giúp một chuyện đi, bạn gái của A Diệp đến gặp cậu ấy, đồ đạc không mang đủ, khụ, các cậu đều là nữ sinh sẽ thuận tiện hơn…”
“Ôi chao, Khương Thiên Diệp có bạn gái?”
Tuy rằng hai nhà từ nhỏ từng có lui tới, nhưng Hạ Nghi và Khương Thiên Diệp nói chuyện còn không nhiều bằng Lý Thù, bởi vì tính tình của cả hai đều thuộc kiểu đại thiếu gia đại tiểu thư, ở chung không khác gì sao Hỏa đụng sao Hỏa.
“Đừng nghe cậu ấy nói bậy.” Khương Thiên Diệp phủ nhận.
Hạ Nghi gật đầu, “Nói cũng phải, với tính cách của cậu mà có thể tìm được bạn gái, tám chín phần mười là bị mã ngoài lừa gạt.”
Khương Thiên Diệp xoay người đứng thẳng, từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Nghi, “Ánh mắt của cậu trái lại tốt hơn rồi.”
“Đương nhiên!”
Hắn cười nhạo, “Từ đầu đã nói người bạn kia của cậu tâm thuật bất chính, cách xa cô ta chút, cậu vẫn không nghe, bây giờ đột nhiên thay đổi, chịu thiệt rồi phải không?”
Câu châm ngòi này, khiến sắc mặt Hạ Nghi bỗng dưng tối sầm lại.
Thật vậy, đây là tạo hình mà Phương Nhiễm đề cử cho cô, so với các loại mỹ phẩm rực rỡ màu mè được Văn Anh giới thiệu, lựa chọn của Phương Nhiễm có vẻ như thích hợp với cô nhất, đã có vài người khen cô, thậm chí đi trên đường, còn có thể có nam sinh xin số điện thoại. Nhưng điều này lại khiến cô buồn bực.
Lúc này, Phương Nhiễm đã chọn đồ xong, đi tới bên người Hạ Nghi.
Hạ Nghi kéo lại tay Phương Nhiễm, “Phương Nhiễm, bạn tôi.”
“Quao, học bá mỹ nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu…” Lý Thù khoa trương phát ra tiếng thán phục.
Bây giờ Phương Nhiễm đã tháo xuống mắt kính, không dám nói là đại mỹ nhân, nhưng bộ dạng thanh tú, lại thêm khí chất tao nhã, cũng rất hút mắt.
Nhưng khi hai người hàn huyên vài câu, Lý Thù liền phát hiện mỹ nhân trước mắt đang mất tập trung, luôn lặng lẽ chú ý Khương Thiên Diệp. Hắn rất bi thống mà thở dài.
Đến cuối cùng, Hạ Nghi không chịu hỗ trợ, rốt cuộc là Phương Nhiễm mua món đồ đó về.
Phương Nhiễm đưa món đồ qua, lúc Khương Thiên Diệp tiếp nhận, tầm mắt tự nhiên đặt trên người Hạ Nghi, nhớ tới nữ sinh này hình như là người cos Thanh Điểu mà bọn Lý Thù đề cập hồi tối hôm qua, hắn nhìn nhiều mấy lần, gật đầu nói cám ơn.
Phương Nhiễm khẽ mỉm cười.
*
So với việc ngẫu nhiên gặp được đóa đào hoa có tên Phương Nhiễm, Lý Thù dĩ nhiên càng hứng thú với “người bạn thần bí” mà Khương Thiên Diệp mang về phòng ngủ, thậm chí để người kia ngủ trên giường mình.
Hắn còn nhớ cảm giác khiếp sợ khi nghe Khương Thiên Diệp bảo người ta liên hệ môi giới bất động sản, cậu ấy còn định thuê phòng bên ngoài cho người kia ở, còn nhấn mạnh phải bố trí trang hoàng phù hợp với “phái nữ”. Đây là muốn kim ốc tàng kiều nha!
Đến ngày thứ ba, Lý Thù tò mò đến ngứa ngáy, dứt khoát trốn một tiết học, lén lút chạy về phòng ngủ nhìn xem!
Theo suy đoán của hắn, người có thể làm Khương Thiên Diệp giấu giếm không cho xem, hoặc là đối phương rất xấu, sợ nếu để bọn họ nhìn thấy sẽ mất mặt, hoặc là rất đẹp, sợ bọn họ động phàm tâm. Căn cứ vào sườn mặt nhìn thoáng qua ngày hôm trước, khả năng thứ hai khá lớn, bởi vậy hắn không khỏi căm phẫn, làm anh em, sẽ làm chuyện như vậy sao?!
Cho nên để hắn nhìn một cái cũng có sao!
Mang tâm tình thấp thỏm không tên, Lý Thù mở cửa.
Phòng ngủ vào ban ngày, ánh sáng từ cửa kính ở ban công chiếu vào, cả phòng có vẻ sáng sủa cực kỳ.
Cô gái mà hắn nằng nặc muốn xem, nguyên bản đang giặt cái gì đó ở bồn rửa tay bên bệ cửa sổ, thình lình nghe được tiếng cửa mở, vừa vặn xoay đầu lại.
Trong nháy mắt, Lý Thù chết máy.
“Cậu cậu cậu, tôi tôi tôi…”
Cô lui về sau một bước.
Hắn không khỏi khoát tay, bước một bước về phía trước, “Cái đó, tôi không có…”
“Lý Thù!”
Tiếng rống giận dữ của Khương Thiên Diệp áp sát, tay hắn đang vịn khung cửa, miệng thở hổn hển, hiển nhiên là gấp gáp chạy về. Sau đó, hắn đẩy Lý Thù ra, bước vội che trước mặt Văn Anh, Văn Anh cũng phối hợp mà trốn sau lưng hắn.
“Cậu nhìn thấy?” Mắt Khương Thiên Diệp lấp lóe.
Lý Thù còn chưa phản ứng lại, “Ôi chao?”
“Tôi hỏi cậu có nhìn thấy gì không?”
“Có lẽ là… thấy rồi?”
Dáng vẻ như không chắc chắn của đối phương, khiến Khương Thiên Diệp không dám thả lỏng, tiếp tục truy hỏi.
“Nhìn thấy cái gì!”
“Nhất kiến chung tình!” Lý Thù Buột miệng nói ra.
Ba người lập tức ngây ngẩn.
Lý Thù lúng túng “ha ha” cười, “Không có không có, ý mình là nhất kiến như cố, là nhất kiến như cố!”
Nói thì nói thế, tâm trí hắn lại không tự chủ được hồi tưởng hình ảnh lúc nãy.
Cô gái cầm ráp trải giường mà bản thân cô từng ngủ, trên tay xát ra bọt biển, nghe được tiếng đi vào của hắn, bèn quay đầu, chính là khoảnh khắc đó, hình ảnh ngừng lại. Bím tóc xinh xắn có hơi rối loạn của cô chuyển tới trước ngực, ráp trải giường màu lạnh càng làm tay cô thêm mềm mại, cộng với khuôn mặt đặc biệt mỹ lệ kia, mới tạo ra sự chấn động trong nháy mắt đó.
Khiến hắn không khỏi cảm khái, cái thằng Khương Thiên Diệp này thật tốt số!
Ngay lúc ba người còn đang trong trạng thái giằng co, đúng lúc quản lý ký túc xá ở lầu này tới kiểm tra mấy thiết bị điện công suất lớn, hiện tại đã mở cửa tiến vào phòng kế bên.
Khương Thiên Diệp nghe được âm thanh, quyết đoán hạ lệnh: “Lý Thù đóng cửa!”
Còn hắn thì kéo Văn Anh vào phòng vệ sinh, dặn cô nấp kỹ ở đây, nếu có gì thì thấp giọng giả vờ nam sinh đang tắm rửa. Nhưng không đợi hắn đi ra, bỗng dưng bị cô kéo tay.
“Sao vậy?”
“A Diệp?” Cô thử kêu hắn một tiếng, thấy hắn không phản cảm, mới nói tiếp, “Tôi cảm giác, tôi hình như sắp đi rồi.”
Hắn ngẩn ra, “Cái gì?”
“Là chính tôi tự cảm nhận được, trong lòng giống như có một âm thanh đang nói sắp trở về… Nói chung, nếu quả thật sẽ trở về, tôi nghĩ nên nói trước với cậu một tiếng. Cám ơn cậu đã chiếu cố tôi ba ngày nay.” Cô nói cám ơn, trong mắt toát ra vẻ chờ mong, “Tuy rằng không thể nhìn thấy thế giới trong thời đại hòa bình là như thế nào, khá là đáng tiếc, nhưng nhìn thấy cậu và các bạn cùng phòng của cậu, tôi cũng muốn trở về cùng cố gắng với các bằng hữu của tôi!”
“…”
Khương Thiên Diệp lặng im không nói.
Cô thoáng do dự, bỗng nhiên đưa tay ôm hắn, sau đó lui ra.
Hắn không phản ứng kịp, sau khi thoáng bình tĩnh lại, thở dài, “Quên đi, nếu còn có cơ hội, tôi dẫn cậu đi ra bên ngoài xem.”
“Ừ.”
Cô lộ ra nụ cười xán lạn, “Nhất định sẽ có cơ hội.”
*
Sau khi an toàn qua ải quản lý, Khương Thiên Diệp xua Lý Thù đi mua đồ.
Khi Lý Thù nhấc theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt trở về, phát hiện đối tượng nịnh nọt đã không thấy, trong phòng chỉ có Khương Thiên Diệp, không khỏi hỏi: “Cô ấy đâu?”
Khương Thiên Diệp lật truyện tranh, qua loa trả lời: “Đi rồi.”
“Đi?! Lúc nào?”
“Vừa nãy.”
“Vậy khi nào trở lại?”
Khương Thiên Diệp không trả lời, bàn tay lật sách bỗng dừng lại.
Đây chính là trang giấy lúc cô xuất hiện, không khác gì trước kia, mắt hắn lại dừng ở đó bất động.
*
Văn Anh thoát khỏi nhân vật truyện tranh, khi thân thể tỉnh lại, phát hiện mình lại ở trong bệnh viện.
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi phải hỏi cậu chuyện gì mới đúng! Hai ngày nay tôi không về phòng ngủ, liền nhìn thấy cậu nằm trên giường không nhúc nhích, nếu không phải còn thở, tôi thật sự cho rằng cậu đã chết.” Hạ Nghi đại tiểu thư sải bước tới cạnh giường bệnh, “bộp” một cái ném ra một xấp biên lai, “Đấy, tôi ứng trước hết rồi, nhớ trả cho tôi!”
“… Cám ơn.”
“Không cần.” Hạ Nghi trợn mắt, “Kiểm tra một đống lớn, kết quả chẩn đoán lại là ngủ thiếp đi, tôi thật là… coi như tôi xui xẻo mãn kiếp, kết bạn với cậu.”
Văn Anh nghĩ đến việc làm của nguyên chủ, còn chân thành gật đầu, làm Hạ Nghi tức giận không chỗ phát tiết.
Đã được vài ngày, chắc hẳn Hạ Nghi đã qua trạng thái tức giận ban đầu, có lẽ bởi vì trong cuộc đời Hạ Nghi, tình bạn này quá trọng yếu, mà thường hay biện bạch giúp cô, cho nên mới lần nữa trở về phòng, cũng nhất thời mềm lòng mà tự mình thay cô thu xếp làm kiểm tra, cả thủ tục nằm viện nữa.
Văn Anh cảm thấy thời gian đã khá đủ, mở miệng nói: “Kỳ thực tôi làm như vậy, là có nguyên nhân…”
Ai ngờ cô còn chưa dứt lời, Hạ Nghi bỗng móc ra điện thoại di động, mở một đoạn clip bắt Văn Anh phải xem, “Cậu tự nhìn đi!”
Nội dung trong clip khiến Văn Anh cảm thấy rất thú vị, là vị ban thảo mà Hạ Nghi thích tỏ tình với Phương Nhiễm, khiến cho người ta cảm động chính là, Phương Nhiễm từ chối thẳng thừng, đồng thời tỏ rõ: Hạ Nghi thích hắn, cô sẽ không làm người yêu với người mà bằng hữu thích, như vậy sẽ làm tổn thương Hạ Nghi.
Hạ Nghi nói: “Phương Nhiễm mới thật sự tốt với tôi, cho nên rôi sẽ không nghe cậu lừa gạt nữa.”
“Cái này là cậu ta chia sẻ cho cậu?”
“Không phải, là người khác vô tình quay được, mới chia sẻ cho tôi.”
Văn Anh tạm dừng ba giây, một lần nữa thành khẩn nói: “… Qua một khoảng thời gian như vậy, cậu càng sống càng lú lẫn?”
“Gì?”
“Đã rút kinh nghiệm từ tôi rồi, cậu còn không chịu động não sao.” Văn Anh tiện tay cầm lấy trái quýt ở đầu giường, lột ra từng múi, “Phương Nhiễm cậu ta không muốn làm người xấu, cho nên lấy cậu làm cái cớ, cậu không nhìn ra sao?”
Hạ Nghi không vui, “Chính cậu ở sau lưng hãm hại bạn bè, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống cậu!”
“Vậy cậu cứ chờ xem, người mà cậu thích sớm muộn cũng sẽ vì lời từ chối của cậu ta mà trút giận sang cậu, đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Văn Anh tách ra một múi, thuận tay nhét vào cái miệng định cãi lại của Hạ Nghi.
Hạ Nghi trừng mắt nhìn cô, vốn muốn phun ra, nhưng múi thịt đã xé rách, chất lỏng chảy vào miệng cũng khá là ngọt, Hạ Nghi bèn ăn hết.
Hừ, chờ thì chờ!