Đọc truyện Mơ Về Phía Anh – Chương 11
Charisma! Chính là từ này!
“Phong thái của lãnh tụ”? “Phong thái của thần tiên”?
Yes and no.(Đúng, nhưng mà cũng không đúng)
Chẳng ai có thể phiên dịch chuẩn xác từ này. Cũng chẳng ai có thể định nghĩa được chính xác từ này.
Trong bách khoa wikipedia có viết: Charisma refers to a rare trait found in certain human personalities usually including extreme charm and a ‘magetic’ quality of personality and/ or apperance along with innate and powerfully sophisticated personal municability and persuasiveness (Charisma chỉ một đ điểm về tính cách hiếm thấy, bao gồm cả sức hấp dẫn cực lớn, một kiểu tích cách hoặc vẻ bề ngoài có sức hút như sắt từ, có sức thấu hiểu và thuyết phục rất lớn).
Mê đắm. Sức hút. Nhân cách và vẻ bề ngoài. Khả năng giao tiếp. Khả năng thuyết phục.
Cái quái gì thế này? Thế mà cũng đòi định nghĩa à?
Vẫn là người Trung Quốc lợi hại nhất, trong những hoàn cảnh kiểu như thế này, chỉ cần một câu ngắn gọn là miêu tả hết: Chỉ có thể lĩnh hội, không thể diễn đạt bằng lời.
Không thể diễn đạt bằng lời thì thôi không diễn đạt nữa. Mọi người tự lĩnh hội đi vậy.
Anh đang luyện Thái cực quyền.
Trời ơi, thật là chẳng dễ dàng chút nào!
Sao đầu gối của tôi lại cứng thế này? (Chân của anh dẻo lắm, uốn éo dễ dàng. Trong khi chân của tôi cứng đơ, chỉ có thể đứng thẳng.)
Sao tay của tôi lại thẳng tưng thế này? (Tay của anh mềm mại uốn thành hình chữ U, còn tay của tôi thì cứng đờ dựng thành hình chữ V.)
Sao chân của tôi nặng nề thế này? (Anh như nổi trên mặt nước, còn tôi thì như bị cắm xuống đất.)
Sao mà đầu óc tôi chậm chạp thế này? (Anh chỉ ba động tác là hoàn thành, tôi thì cứ loay hoay mãi chưa xong.)
Anh giống như một thiên thần, bốn mươi đệ tử khao khát thành thiên thần đang follow (học theo) anh, trong ánh mắt lấp lánh sự sùng bái và ngưỡng mộ. Anh hoàn toàn không nhận ra điều đó, có vẻ như đây chẳng phải là chuyện gì to tát.
Anh bay bổng như thần
Học trò của anh vụng về bắt chước.
Tôi, giống như một con rối bị giật dây trong tay một thằng nhóc nghịch ngợm.
Vô cùng sùng bái, vô cùng hoang mang, vô cùng tự ti, vô cùng hạnh phúc.
Đã hạ quyết tâm. Tôi phải học Thái cực quyền, học Thái cực quyền với anh. Anh dạy bao lâu tôi sẽ học bấy lâu. Anh mở lớp dạy bao lâu tôi sẽ làm học sinh của anh bấy lâu. Nếu như anh đổi nghề sang dạy thư pháp, vậy thì tôi cũng sẽ học thư pháp. Nếu như anh chuyển sang… quét rác… tôi cũng sẽ đi học quét rác với anh
Cuộc sống có mục tiêu. Cuộc sống có động lực.
Luyện xong Thái cực quyền, cùng nhau đi ăn. Nhà hàng Trung Quốc, một nhóm năm người, tôi, Tiểu Lan, Phòng Triển Huy, Edward, còn cả anh.
Gọi món ăn.
Tôi thích món phở Tinh Châu, đáng tiếc là trong menu không có món này.
– Có món phở Tinh Châu không?
– Dạ có, vì ít người gọi món này nên không viết trong thực đơn.
– Cho tôi một suất phở Tinh Châu nhé! Món tôi thích nhất đấy!
(Cô phục vụ ghi lại)
– Cũng cho tôi một suất phở Tinh Châu!
(Tim tôi như loạn nhịp)
Tại sao anh ấy cũng gọi phở Tinh Châu?
Đợi món ăn.
Trong lòng có một dấu hỏi lớn: Tại sao anh ấy cũng gọi phở Tinh Châu?
Tự hỏi không dưới bốn mươi lần, hai mươi lần có cùng một đáp án. Hai mươi lần cón lại có một đáp án khác.
A: Bởi vì anh ấy yêu tôi rồi!
B: Bởi vì anh ấy cũng thích ăn phở Tinh Châu.
Tôi thích đáp án A. Anh ấy đem lòng yêu tôi rồi, vì vậy mới gọi món giống tôi.
Tôi thích đáp án B. Cả tôi và anh cùng thích ăn phở Tinh Châu. Chúng tôi cùng là fan của phở Tinh Châu. Có phở rồi, soul (tâm hồn) đâu còn cách quá xa?
Khẩu vị giống nhau → dạ dày giống nhau → thể chất giống nhau → sở thích giống nhau → soul cũng giống nhau.
Đi đường vòng hơi xa một chút, nhưng đường đi cũng khá thuận lợi, chỉ cần kiên trì thì chắc chắn sẽ đến đích.
Đàn bà muốn nắm được đàn ông thì trước tiên phải “nắm” được cái dạ dày của anh ta đã.
Món ăn được mang đến rồi. Trước mặt tôi và anh đều là bát phở Tinh Châu. Đều là những sợi phở mềm mại, cùng là một loại rau, cùng là một loại tôm, cùng một loại thịt lợn… thịt gà… thịt bò
Những sợi phở dài nhuộm màu cà ri… màu vàng vàng… sợi dài như sợi dây thừng buộc chặt cái dạ dày của anh… rồi từ từ kéo lại phía mình… gần hơn… đã đủ gần… hôn lên môi anh.
Mặt nóng bừng, liếc mắt sang những người khác… không ai phát giác ra. Nhìn trộm anh một cái… tương đối bình tĩnh.
Thời gian một bữa cơm.
Thời gian một bữa cơm là bao lâu? Nửa tiếng? Một tiếng?
Hôm nay mới biết, thời gian một bữa cơm = thời gian của một cái chớp mắt.
– Phiêu, lát nữa có mấy người bạn làm ăn ở trong nước sang, bọn tôi phải đến một phòng Bia private (tư nhân, riêng tư) gặp họ. Cậu có đi không?
– Bọn tôi? Là những ai?
– Đương nhiên là mấy người chúng ta…
– Anh ấy… cũng đi chứ?
– Anh ấy là bạn của mỗi người chúng tôi, đương nhiên cũng sẽ đi.
– Tôi có thể đi cùng với các cậu không?
– Không thể thì tôi hỏi cậu làm cái gì?
(Suýt ngất) – Tôi đi! Tôi đi với mọi người! (Đừng có mà vội vàng như thế!)
Trong phòng Bia VIP. Đèn sáng. Bàn bia. Đồ uống. Giọng nói thì thầm.
Không dám nói chuyện với anh, cảm giác với anh quá mãnh liệt, sợ bị người khác nhìn ra, sợ bị anh nhận
Không hiểu tình hình trong nước, không biết làm ăn buôn bán, không dám nói chuyện với bọn Tiểu Lan, sợ bị người khác trách rằng nói chuyện ngoài chủ đề.
Nói chuyện với Phòng Triển Huy vậy, vừa hay không phải là người trong nước, là người Lào, nói tiếng Anh địa phương, tướng mạo giống như Hồng Kim Bảo lúc còn trẻ, di dân tới Nam Mỹ sau đó chuyển đến Bắc Mỹ, lấy một cô vợ da trắng người Mỹ học ngôn ngữ, không tìm được việc. I doubt (Tôi không tin), có lẽ là không tìm. I suspect (Tôi nghi ngờ là đúng như vậy), mẫu người khép kín, ít ra ngoài, mọi việc đều dựa vào chồng.
Hôn nhân bế tắc.
Người đàn ông trong cuộc hôn nhân bế tắc, có một sức hấp dẫn đặc biệt. Nếu như bọn họ than khổ, bạn sẽ mềm lòng. Nếu như bọn họ không than khổ, bạn sẽ cảm thấy cung kính nể phục.
Người phụ nữ trong cuộc hôn nhân bế tắc có một sức bài xích đặc biệt. Nếu như họ than khổ, bạn sẽ cho rằng họ là những người hay than vãn. Nếu họ không than khổ, bạn sẽ nghĩ rằng họ đã tê dại.
Người đàn ông trong cuộc hôn nhân bế tắc than thở rằng bế tắc chỉ có một mục đích duy nhất: kể khổ.
Người đàn ông trong cuộc hôn nhân bế tắc nói chuyện hôn nhân chỉ có một mục đích duy nhất: tán tỉnh.
Tôi là đàn bà, tôi cũng bế tắc nhưng vẫn chưa kết hôn.
Có phải tôi rất có sức hút đối với những gã đàn ông bế tắc trong hôn nhân? Tôi có giống hồ li tinh không? Hay là giống một cái “thùng rác”?
Chắc chắn là tôi giống một cái thùng rác rồi!
Hồ li tinh đi quyến rũ đàn ông chứ không phải là bế tắc bởi vì những gã đàn ông bế tắc trong hôn nhân. Nhưng cái “thùng rác” lại bế tắc bởi sự bế tắc của đàn ông. Đàn ông trút hết tâm sự, bế tắc của mình ra rồi phủi đít bỏ đi, để lại cái “thùng rác” ở lại từ từ xử lí cái bế tắc ấy.
Thôi thì thùng rác cũng được! Giờ tôi chỉ cần một người nói chuyện với mình, mà Triển Huy chính là ứng cử viên số một. Triển Huy là môn sinh tâm đắc nhất của anh ấy, bất kì một ai có liên quan đến anh đều là một mắt xích kết nối giữa tôi và anh ấy.
Muốn Triển Huy nói về anh nhưng không biết phải khơi gợi như thế nào, đành phải im lặng nghe nỗi bế tắc của Triển Huy. Không biết bản thân mình đang kể cái gì, chỉ biết trong lòng dậy nên một cảm xúc, nhưng lại phải che đậy lại, thật không mấy dễ dàng! Xem ra tôi không thích hợp để làm nhân viên FBI (cục điều tra liên bang Mỹ, phụ trách bảo vệ an toàn trong nước).
Cũng may là Triển Huy nói tiếng Anh mà những bí mật trong lòng tôi đều viết bằng tiếng Hán, chỉ cần tôi không tự phiên dịch ra là có thể giữ kín bí mật ở trong lòng.
Tôi liếc mắt nhìn anh. Anh đang hút xì gà, dáng vẻ rất quyến rũ. Từ nhà thi đấu chuyển sang phòng Bia, từ nơi ánh sáng chói lọi chuyển sang nơi có ánh điện mờ nhạt, vòng hào quang ánh sáng trên người anh đã nhạt bới, đặc điểm của người đàn ông độc thân đột nhiên lộ ra đôi chút.
“Đàn ông độc thân”, cụm từ đáng yêu nhất trên đời!
Đàn ông độc thân có đặc điểm gì?
Tôi cũng không biết, chỉ biết anh không giống như Triển Huy, người đàn ông đã rơi vào bế tắc hôn nhân.
Triển Huy cõng một cuộc hôn nhân đi lại trên mặt đất, anh độc thân bay lượn trên bầu trời. Triển Huy bế tắc vì hôn nhân, anh vĩnh viễn không như vậy. Anh là mẫu đàn ông có thể mang theo bất kì người nào khác lên thiên đường, chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh vươn tay ra.
Rất muốn đi về phía đó, ngồi xuống bên cạnh anh, cho dù không nói một câu gì.
Đếm nhẩm trong đầu, ba phút nữa… tôi sẽ đi về phía anh, n với anh rằng: “Hi! Xin chào, em muốn học Thái cực quyền với anh!”
Ba phút trôi qua… lại ba phút nữa trôi qua… tôi giống hệt như một cây đa già, gốc rễ đã ăn sâu vào lòng đất, không sao nhấc bước lên được.
Thời gia cứ thế trôi đi, cơ hội cứ từ từ biến mất.
Giải tán rồi. Cuộc gặp mặt chấm dứt.
Tôi vẫn chưa thể nói chuyện riêng với anh thì cuộc gặp mặt đã kết thúc.
Tiếc nuối. Hối hận.
Hối hận. Tiếc nuối.
20.
Trên đời chẳng có bữa tiệc nào là không tàn.
Tạm biệt. Bye bye. Đi cẩn thận. Drive carefully!
Nhưng tiệc tàn không phải là ngày tàn của thế giới.
Vẫn còn lại ba người chúng tôi: tôi, Tiểu Lan và anh.
Anh chở chúng tôi đến, còn phải chở chúng tôi về.
Sao có thể quên chuyện này cơ chứ? Một niềm vui bất ngờ. Ngồi vào xe của anh, chìm vào sự ngọt ngào đầy mê hoặc.
Tiểu Lan quả nhiên không hổ danh là dân nhà võ, rất cởi mở, giỏi xã giao, nói chuyện suốtquãng đường về. Bọn họ có cùng người quen, cùng bạn bè, cùng quá khứ. Một mối quan hệ dây mơ rễ má, vô cùng bền chặt.
Cảm giác một người đi theo lại tìm đến… người đi theo luôn là kẻ tàng hình.
Đến nhà Tiểu Lan rồi. Chưa đến nhà tôi.
Tim đập thình thịch.
– Em ở lại ngủ nhà Tiểu Lan một đêm nhé! – Anh đề nghị.
Tim như ngừng đập.
– Không được đâu, em ở chung với người ta, làm gì có chỗ cho cô ấy ngủ lại? Anh trai à, làm phiền anh, tốt bụng thì tốt cho trót, anh lái xe đưa cô ấy về nhà đi!
Ngồi cùng trong một chiếc xe với thần tiên? Không có người thứ ba? Chỉ có hai người chúng tôi? Ôi trời ơi, thần kinh của tôi có chịu đựng được thứ hạnh phúc quá sức lớn lao này không? Không dám ngồi phía trước, đành phải ngồi ra phía sau xe.
Xe lăn bánh.
Chóng mặt quá, tim đập nhanh quá, cảnh sắc bên trong và bên ngoài xe như lẫn lộn với nhau.
Cơ hội tốt biết mấy! Nên làm gì đó chăng? Làm gì bây giờ? Họng khô đắng. Khẽ hắng giọng, nào ngờ bắt đầu ho, ho tới mức đỏ hết cả mặt, giọng nói lạc đi.
– Công việc của em có bận không?
– Hơ? Đang hỏi em à? You mean (Ý của anh là)… công… công… việc? Hơ… (Công việc là ai nhỉ? Tôi có quen người này sao?)
Trầm ngâm suy nghĩ.
Ánh bên ngoài cửa sổ hắt vào, không sáng lắm, nhưng vẫn đủ để tôi nhìn rõ khuôn mặt của anh. Nụ cười nở trên môi anh… quyến rũ…
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu: You mean… work (Ý của anh là “công việc”)?
Lại một nụ cười nữa. Có chút gian xảo, có chút tinh nghịch.
Chột dạ. Lắp bắp:
– À… cũng không bận lắm. Thế công việc của anh có bận không?
– Cũng ổn, không nhiều lắm, dạy quen rồi cũng thấy rất đơn giản!
Không ngờ thần tiên cũng biết nói những chuyện tầm thường này.
– Nhà em có mấy người? Bố mẹ ở đâu? Đến Mỹ khi nào? Có thích nước Mỹ không?
Giọng nói của anh rất chậm rãi, nhẹ nhàng, ấm áp, hiền hòa. Những câu chuyện tầm phào được phát ra từ cái miệng của anh, giống như những cơn sóng vỗ vào vách đá, tiết tấu nhịp nhàng, âm sắc tự nhiên, không nhanh không chậm, rất dịu dàng.
Anh ấy hỏi, tôi đáp. Trên trời dưới biển, hỏi gì đáp nấy.
Không dám hỏi anh. Không biết là sợ cái gì. Những thắc mắc trong lòng dường như đã bị tiêu hóa hết mất rồi.
Khó khăn lắm mới rặn ra được một câu hoàn chỉnh:
– Em thấy ở đây… hơi bức bối, nhịp sống… hơi chậm.
– Chậm cũng tốt chứ sao, có thể tự kiểm soát! Nhịp sống quá nhanh cứ như thể bị ai đó lôi đi vậy!
Oa! Quả là chân lí! Xuất khẩu thành “chân lí! Quả nhiên là thần thánh, thật quá sức ngưỡng mộ! Phải ghi nhớ câu nói này để làm câu nói tâm đắc nhất.
Đến rồi ư? Đến nhanh thế sao? Lẽ nào anh ấy đi đường tắt? Phóng nhanh vậy sao? Anh ấy biết bay à? Chẳng phải nói chậm là tốt hay sao?
Chết rồi! Không tìm thấy chìa khóa. Vứt đi đâu rồi? Làm thế nào bây giờ? Không có chìa khóa làm sao vào nhà được?
Chân tay lóng ngóng, vội vàng tìm kiếm. Mất điểm quá đi! Một đứa con gái buông quăng bỏ vãi, ruột để ngoài da.
Lại giở trò đúng không? Đâu có, tôi thực sự không tìm thấy chìa khóa mà, tuyệt đối không phải là bày trò đâu! Tôi thề có trời, tôi không tìm thấy chìa khóa thật!
– Có phải em để trong túi áo mà em đã thay ra không?
Áo đã thay ra? A, đúng rồi, áo khoác của tôi, sao có thể quên áo khoác cơ chứ? Tìm kiếm… dưới sự quan sát của anh. Tìm thấy rồi! Trong purse (túi xách) của tôi. Giơ chìa khóa lên show trước mặt anh, anh mỉm cười như muốn nói: “Đồ ngốc!”
Tôi ngây người, ánh mắt thương cảm ấy… khiến người ta say đắm.
Bốn mắt nhìn nhau. Tôi dường như quên mất cả không gian và thời gian.
– Đến nhà rồi, nghỉ sớm đi!
(Đuổi khách rồi sao? Đau lòng!)
– Vậy… em xuống xe đây!
– Cẩn thận nhé!
(Dịu dàng. Anh quan tâm, em vui mừng.)
– Ok!
Đi đến cửa, mở khóa, đẩy cửa, ngoảnh đầu nhìn anh.
Anh dựa người vào cửa xe, vẫy tay rồi bước vào trong xe, đóng cửa xe lại… Vèo… biến mất rồi!
Thật là hối hận! Chỉnh sửa lại đoạn đối thoại ban nãy một chút:
Nam chính: Em đi cẩn thận!
Nữ chính: Không sao, anh sẽ bảo vệ em mà!
(Thật là lãng mạn biết bao! Đáng tiếc là cuộc sống luôn không như người ta mong muốn.)
Quay người lên cầu thang, cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng.
Tôi ngửi thấy dư vị của tình yêu.
Học bù. Khổ luyện Thái cực quyền. Lần sau gặp mặt sẽ tạo cho anh một bất ngờ.
Thái cực quyền: trước khi trời đất phân chia, nguyên khí hòa làm một, tức là Thái sơ, cũng là Thái nhất. Nguyên khí hỗn độn bất phân, hoặc là dương cang, hoặc là âm nhu, thiên biến vạn hóa, tác dụng vô cùng.
(Xin hỏi nhỏ một câu: nguyên khí hỗn độn bất phân có phải giống như một đám mây rất lớn lơ lửng giữa bầu trời không? Không phải, không phải, trời đất còn chưa phân chia, thế thì làm gì có sự phân biệt giữa trời và đất? Khó quá! Không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng trời đất không phân chia. Thôi khó quá, bỏ qua.)
Thái cực quyền đồ có hình tròn, bên trong bao gồm hai nửa đen trắng có hình giống như con cá.
(Chúa ơi, hóa ra là cá à? Thế mà tôi còn tưởng là… hai con nòng nọc cơ! Hai con cá, một đen một trắng, một đực một cái. Đầu con cá đực nối vào đuôi con cá cái. Đầu con cá cái nối vào đuôi con cá đực… Nếu như anh ấy là con cá đực, còn tôi là con cá cái đó. Dừng lại ngay, ảnh hưởng đến học tập quá! Bỏ qua.)
Triết học Đạo gia truyền thống của Trung Quốc cho rằng vạn vật trên thế giới đều là do ‘âm’, ‘dương’ tạo thành, hơn nữa hai mặt âm, dương bắt buộc phải cân bằng. Vạn vật trên thế giới đều ở trong trạng thái phát triển không ngừng trong sự cân bằng.
Môn võ thuật có tên là “Thái cực quyền” này đã xuyên suốt nguyên lí hài hòa, cân bằng để rèn luyện võ thuật, nghiên cứu nguyên lí quyền thuật.
Thông qua việc tìm kiếm sự cân bằng và hài hòa cho cơ thể người để đạt được mục đích khỏe mạnh và trường thọ.
Thông qua việc làm rối loạn sự cân bằng và hài hòa của đối phương để giành được thắng lợi.
Thông qua việc tìm kiếm sự cân bằng và hài hòa của đối phương để giành được thắng lợi.
Thông qua việc tìm kiếm sự cân bằng và hài hòa giữa con người và giới tự nhiên, đạt đến mục đích “trời và người hòa là một”, tận dụng tự nhiên để cải tạo tự nhiên.
(Sao tôi cứ thấy Thái cực quyền giống như là màn dạo đầu ái ân? Mơn man, chậm rãi, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải… tất cả các bộ phận đều được vuốt ve. Khúc dạo đầu… ừm… khúc dạo đầu! Ngất! Lại lạc đề rồi!)
Màn dạo đầu Thái cực quyền…
m and (và) dương…
Hừng hực… rạo rực…
Hai con cá…
Các đực và cá cái…
Một khối hỗn độn…