Đọc truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng – Chương 84: Biến mất
Ở bên này trong một chiếc xe bảy chỗ tràn ngập không khí căng thẳng, người đàn ông vừa rồi ở sân bay lấy khăn tẩm thuốc mê với Đồ Du Du gọi là Mao Nghị, hắn hiện tại vô cùng bất an chỉ sợ việc này nếu như bại lộ khẳng định sẽ không yên ổn, hơn nữa hắn cũng có dự cảm chuyện này sớm hay muộn thì cũng bị bại lộ ra.
“Mặc Tà, cậu có chắc là sau khi tôi làm xong chuyện này rồi thì sẽ xóa cho tôi khoản nợ kia hay không?”
Mao Nghị là một luật sư nhỏ không có tiếng tăm gì nhưng lại rất thích chơi cổ phiếu, mà chơi cổ phiếu khẳng định sẽ phải có rủi ro, sau đó nghiễm nhiên liền tới chỗ của Hoắc Khải mượn tiền. Hoắc Khải vốn là người luôn ngấm ngầm đối địch với Tô Thành, nhưng lại không dám ở trước mặt hắn công khai gây khó dễ, hiện tại nhân đây có sự ủng hộ của một nhóm lão già luôn đối nghịch với Tô Thành cùng nhau hợp sức phản lại, hắn liền quyết định ra tay trước một bước. Thời gian gần đây chuyện Sở Khánh Thiên cùng Cố Bách Hạo vì động phải tình nhân nhỏ bé của Tô Thành mà sống không được chết không xong luôn vẫn không thể lặng xuống được, hắc đạo đều e sợ tránh không muốn động vào cái vảy ngược này của Tô thiếu. Hoắc Khải biết được chuyện này liền nhân cơ hội tìm cách bắt cóc Đồ Du Du để uy hiếp Tô Thành, mà người ở dưới trướng Hoắc Khải thì Tô Thành sớm sẽ điều tra ra, chỉ đành tìm một người không phải ở trong giới hắc đạo nhằm kéo dài thời gian, đúng là nói chỉ kéo dài thời gian mà thôi vì ai cũng tin chắc được Tô Thành sớm hay muộn cũng điều tra ra được chuyện này.
“Anh yên tâm, vừa mới rồi không phải anh làm rất thuận lợi hay sao, cũng không phải là giết người anh có gì phải sợ chứ”
Vừa mới rồi ở xung quanh đã có người canh sẵn cho Mao Nghị tiện tay hành động, chứ ở trong sân bay nhiều người qua lại như thế, người khác nhìn thấy hắn đột nhiên đánh thuốc mê một người khẳng định sẽ gọi đến bảo an cùng cảnh sát bắt hắn lại, chứ không dễ dàng một đường thuận lợi đưa Đồ Du Du vào trong xe như thế:
“Nhưng người này rốt cuộc có thân phận như thế nào, sẽ không phải là một đại nhận vật gì đó không nên động vào chứ?”
Mặc Tà vừa lái xe vừa thản nhiên trả lời:
“Chỉ là một tên nợ tiền của Hoắc ca mà thôi, hắn mấy tháng nay vẫn luôn trốn lần này thì bị tóm gọn, anh coi như lập được đại công cho Hoắc ca rồi”
Mao Nghị đương nhiên là không thể tin tưởng được, vừa mới rồi Mặc Tà có căn dặn hắn phải nói rằng Tô Thiếu sai người đến đón người này về trước, nếu như thật sự chỉ là một tên cùng nợ tiền như hắn thì chẳng phải tìm cớ như thế, trực tiếp trói lại bắt về là được rồi:
“Mặc Tà, người tên Tô thiếu gì đó…”
Mặc Tà lạnh giọng, ánh mắt cũng không mấy thân thiện nhìn đến phía Mao Nghị thông qua gương chiếu hậu:
“Anh hỏi cũng quá nhiều rồi đó, lát nữa trở về nhà thu dọn đồ đạc đi, Hoắc ca có phân phó để anh đi Tân Cương một thời gian”
Mao Nghị giật mình:
“Tân Cương? Lúc đầu các cậu đâu có nói sẽ phải đi lánh mặt đâu cơ chứ, còn có công việc của tôi thì thế nào?”
Mặc Tà cũng lười giải thích chỉ lạnh giọng để lại hai sự lựa chọn:
“Đi hay không thì tùy anh, trong sảnh sân bay có camera nếu như để ai đó nhìn ra được lúc đó cũng đừng chạy đến chỗ chúng tôi cầu xin sự giúp đỡ”
Mao Nghị giật mình hoảng sợ:
“Được được tôi đi, nhưng mà xin cậu nói với Hoắc ca một câu có thể nào đảm bảo sự an toàn cho tôi được không?”
Mặc Tà giống như mất hết kiên nhẫn khàn giọng nói:
“Phí lời”
Mười phút sau chiếc xe nọ cũng dừng lại tại một căn biệt thự cách biệt trên núi, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đầu trọc bóng loáng, dáng người cao lớn, từ phần cổ còn hiện ra một hình xăm gì đó không rõ, hiện tại hắn đang mặc áo ấm cho nên không thể biết được trong người hắn có phải hay không xăm một hình xăm rất lớn:
“Hoắc ca, người đã bắt về rồi”
Hoắc Khải đang hút một điều xì ga rất lớn, vừa nghe thấy đàn em nói đến chuyện này liền có điểm phấn khởi đặt điếu thuốc xuống gạt tàn:
“Người đang ở chỗ nào?”
Mặc Tà hơi cúi đầu rõ ràng nói:
“Đang ở trong phòng rồi”
Hoắc Khải đứng dậy, trong anh mắt có chứa một tia thâm sâu khó lường:
“Làm gọn ghẽ chứ, trên đường có thấy ai đi theo hay không?”
Mặc Tà chắc nịch:
“Hoắc ca cứ yên tâm, mọi việc đều được làm rất nhanh gọn, hơn nữa lần này cũng không phải người trong hắc đạo ra tay, Tô thiếu có nhìn ra được mặt của Mao Nghị cũng khó tìm, đến khi tìm được rồi thì Mao Nghị đã đi lánh mặt ở Tân Cương”
Hoắc Khải nhếch môi mỉm cười rồi xoay người bước lên lầu:
“Được, tôi nhất định sẽ thưởng cho cậu thật hời, bây giờ lên phòng nhìn qua tình nhân của Tô thiếu một chút, xem xem rốt cuộc mặt mũi như thế nào”
Đồ Du Du vừa tỉnh lại liền phát hiện ra bản thân đang ở trong một căn phòng lạ, đầu óc vẫn còn quanh cuồng chưa nhận thức ra được chuyện gì cả thì cánh cửa phòng đã mở ra, nhìn tới người đang tiến về chỗ cậu dáng vẻ lưu manh tà ác Đồ Du Du tránh không được có điểm giật mình lo lắng, cũng biết được bản thân nhất định đang ở trong tình thế không tốt cho lắm.
“Ai nha, cậu tỉnh rồi sao?”
Hoắc Khải cố tình nâng giọng nói, Đồ Du Du nhíu mày muốn đứng dậy rời khỏi đây:
“Đây là đâu, tôi muốn gặp Tô Thành”
Hoắc Khải ngay lập tức dùng sức nhấn Đồ Du Du ngồi lại chỗ cũ, sức lực vô cùng mạnh khiến cho cậu cũng cảm thấy bả vai truyền tới một hồi đau nhức:
“Từ từ đã, cậu mới tới đây cũng phải để tôi tiếp đãi cậu chu đáo chứ, nếu không Tô thiếu phát hiện ra tôi đối xử với cậu không tốt đến lúc đó Tô thiếu sẽ trách tội tôi”
Đồ Du Du đẩy tay Hoắc Khải đang đặt trên vai của mình ra:
“Các người bắt tôi đến chỗ này làm gì?”
Hoắc Khải cười cười:
“Sau cậu lại dùng từ ngữ nặng nề như thế chứ, là tôi muốn mời cậu tới nhưng lại lo sợ cậu không chịu đi theo tôi, cho nên tôi mới dùng tới biện pháp này mà thôi”
Đồ Du Du ngẩng đầu nhìn Hoắc Khải, Tô Thành khẳng định đã biết cậu bị đưa đi, nếu như người này có ý đồ xấu muốn mang cậu ra uy hiếp Tô Thành, đến lúc đó Tô Thành nhất định sẽ bị cậu liên lụy, hắn sẽ gặp nguy hiểm:
“Các người rốt cuộc muốn cái gì đây, tôi muốn về nhà”
Hoắc Khải cười ha ha:
“Khó khăn lắm mới đưa cậu đến được chỗ này sao có thể dễ dàng để cậu đi như thế được, cậu yên tâm cứ coi chỗ này là nhà, ở lại đây một thời gian tôi sẽ thả cậu đi”
Đồ Du Du cho tay vào trong túi áo khoác phát hiện ra điện thoại của mình đã bị lấy mất:
“Tôi muốn gọi điện nói chuyện với Tô Thành”
Hoắc Khải lắc đầu:
“Cậu trước cứ ngoan ngoãn ở lại đây một thời gian, đợi đến khi thích hợp cậu nhất định sẽ được nói chuyện với Tô thiếu”
Hoắc Khải nói rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi chỗ này, Đồ Du Du vừa thấy Hoắc Khải rời đi rồi liền ngay lập tức chạy tới chỗ cánh cửa thử mở ra, kết quả vẫn là không ngoài dự đoán cửa đã bị khóa ở bên ngoài.
…
Ở bên này Tô Thành vừa đi tới quán bar mà trước nay bang hội hắn vẫn thường tụ họp khi có chuyện thì Tiểu Ngũ đã nhanh chóng chạy về phía hắn, gương mặt ngưng trọng nói thế này:
“Đại ca, đám người…”
Chưa đợi Tiểu Ngũ nói xong thì Tô Thành đã lạnh giọng cắt lời, hắn từ trong túi áo lấy ra điện thoại rồi mở lên đoạn ghi hình lấy được ở sân bay đưa cho Tiểu Ngũ:
“Trước giúp tôi tìm ra người này”
Tiểu Ngũ nhíu mày nhìn đoạn ghi hình nọ, chuyện tranh giành địa bàn tuy rằng vô cùng quan trong nhưng nghe ngữ điệu trong giọng nói của Tô Thành còn nguy hiểm hơn, thế cho nên Tiểu Ngũ một lời cũng không dám đề cập tới chuyện khác chỉ chăm chú xem đoạn ghi hình kia một lúc rồi trả lời:
“Đại ca, chuyện này cứ giao cho em”
Tô Thành tức giận, hắn hiện tại không thể nào tập trung mà giải quyết chuyện gì khác được:
“Tôi muốn ngay bây giờ, các cậu lập tức đi tìm người này rồi đưa về đây cho tôi”
Tiểu Ngũ trong lòng cũng hoảng hốt, lúc trước chuyện ở quán bar lần đó Tiểu Ngũ cũng có mặt, cũng nhận ra được người bị bắt đi trong đoạn ghi hình kia chính là người lần đó bị nhóm người Sở Khánh Thiên và Cố Bách Hạo trêu chọc, kết quả Tô thiếu liền cho hai người bọn họ sống không được mà chết cũng không xong, đủ để biết được trong lòng Tô thiếu người này có chỗ đứng ra sao, chỉ có điều việc tranh giành địa bàn trước mắt cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như còn chần chừ không để ý tới sẽ bị người ta giành mất chỗ kiếm cơm:
“Nhưng mà đại ca, mấy ngày nay nhóm người Hoắc Khải đang làm loạn…”
Tô Thành nhanh chóng lấy từ trong người một khẩu súng nhỏ, nhanh như gió đưa về phía trước nổ một phát súng, Tiểu Ngũ còn cảm giác được vành tai đau rát một hồi giống như có một thứ gì đó sắc nhọn sượt qua, nhưng khi đưa tay lên chạm vào nơi đó lại hoàn hảo không có chút thương tổn nào. Tô Thành vì quá tức giận cùng nóng vội cho nên mới dùng biện pháp này, đương nhiên chính là hắn cố ý không muốn lấy mạng của Tiểu Ngũ, chỉ là muốn làm cho cậu ta nhanh một chút đi làm việc hắn nhờ mà thôi:
“Mau đi, chuyện khác tôi tự mình có sắp xếp”
Tiểu Ngũ vào sinh ra tử mấy năm nay, chết hụt cũng không biết đã bao nhiêu lần, chỉ có điều tình huống vừa rồi nếu như phát đạn kia mà đi chệch hướng khoảng vài xen ti mét thôi thì chỉ sợ hắn đã không còn mạng đứng tại chỗ này rồi, nhận ra được bản thân mình có điểm nóng vội cho nên liền nhanh chóng cúi đầu đáp:
“Đại ca, em lập tức đi làm việc anh nói”.
…
Ở bên này trong một khách sạn lớn tại trung tâm Thượng Hải, trong phòng VIP một mảnh hỗn loạn, có một người đàn ông gương mặt tuấn tú nhưng lại mang nét hung hăng dữ tợn:
“Nói cái gì, không tìm thấy người? Chuyện còn con như vậy các người cũng không làm được là sao?”
Năm người đàn ông cao lớn mặc một thân tây trang đang đứng giữa phòng cúi đầu, thỉnh thoảng sẽ có thứ gì đó đáp về phía bọn họ nhưng bọn họ nhất mực cũng không dám né tránh:
“Giám đốc Vu, lúc chúng tôi đến quả thật không tìm ra được người cậu muốn tìm”
Đúng vậy, người nọ không ai khác chính là Vu Phóng, Vu Phóng lần này tới đương nhiên chính là có mục địch muốn tìm Đồ Du Du nói chuyện, mà thời điểm xuống may bay chính thời điểm thích hợp nhất để đưa cậu đi, bởi vì nếu như để cho cậu trở về nhà cùng với Tô Thành rồi thì sẽ rất khó có cơ hội tiếp cận lần nữa chứ đừng nói là đưa cậu tới chỗ hắn:
“Các người đều là một lũ ăn hại”
Người đứng giữa trong nhóm năm người cao lớn kia cẩn trọng dò hỏi:
“Giám đốc Vu, có thật sự là người ngài muốn tìm đã lên máy bay hay không?”
Vu Phóng đương nhiên tiếp nhận được thông tin chuẩn xác, còn tra ra được Đồ Du Du cùng Tô Thành lên chuyến may bay nào, lúc mấy giờ thì bay, thời gian nào thì hạ cánh, bây giờ đám người này còn nghi ngờ Đồ Du Du không có lên máy bay:
“Ngu ngốc, đều là một lũ vô dụng”
Người đàn ông nọ vẫn cố gắng giải thích:
“Giám đốc Vu, tôi quả thật chỉ nhìn thấy người đàn ông còn lại chứ không nhìn ra được người mà ngài muốn tìm, hơn nữa ngài chẳng phải đã nói hai người họ là đi cùng nhau hay sao, tôi chính mắt còn đứng đợi ở đó nhìn thấy người đàn ông kia lên xe một mình rời đi”
Vu Phóng nhíu mày quay lại phía sau nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng:
“Sự thật?”
Người nọ gật đầu:
“Đúng vậy giám đốc Vu, chúng tôi quả thật không dám lơ là chuyện ngài đã giao phó”
Vu Phóng ngồi xuống ghế sô pha im lặng suy nghĩ, Tô Thành không lý nào lại lên xe một mình, hơn nữa người hắn để lại ở Bắc Kinh cũng đã gọi điện xác định với hắn rằng nhìn thấy cả Đồ Du Du và Tô Thành vào sân bay làm thủ tục, cũng chính mắt nhìn thấy bọn họ lên máy bay mới rời đi, không có khả năng Đồ Du Du giữa đường lại xuống được máy bay, chuyện này nhất định có điểm kỳ quái:
“Mau đi tìm em ấy đến đây, bằng mọi giá phải đưa đến đây cho tôi”
Lần này Vu Phóng đến Thượng Hải chỉ là có một mục đích mang theo Đồ Du Du trở về Bắc Kinh, hắn hiện tại có thân phận và địa vị khác trước, thời thế cũng đã thay đổi Tô Thành chẳng thể nào có khả năng làm gì được hắn. Chỉ có điều thời gian gấp rút, hắn không thể ở lại Thượng Hải quá một tuần, phía bên Tô Thánh đã biết chuyện hắn sau đêm tân hôn liền chạy đi công tác, việc này làm cho ông ta vô cùng tức giận nói sau khi giải quyết xong sự việc lập tức quay trở về nhận lỗi với Lâm Lệ. Vu Phóng tuy là giám đốc, nhưng mọi quyền hành hay sự quyết định trong công ty vẫn nằm trong tay Tô Thánh, ông ta vẫn luôn là lão cáo già nắm đằng chuôi khiến cho hắn không thể nào không nghe theo được, thế cho nên hắn không có nhiều thời gian ở lại chỗ này, nội trong thời gian trước một tuần hắn phải nhanh chóng tìm ra được Đồ Du Du.
…
Nếu không tính chuyện năm đó bị Bạch Trấn Quân dùng phương pháp có chút đặc biệt đưa đến nói chuyện thì hiện tại đây chính là lần thứ 2 Đồ Du Du bị bắt cóc rồi, chỉ có điều lần đầu tiên ở quán bar khi ấy chưa mất đến hai tiếng đồng hồ Tô Thành đã tìm được cậu, đến hiện tại cũng đã hai ngày trôi qua rồi phía bên chỗ Hoắc Khải vẫn chưa hề có động thái gì, ngay cả chuyện hắn định giữ cậu đến khi nào cậu cũng vẫn chưa thể biết được.
Lần đó Hoắc Khải có đến nhìn cậu một chút, mấy ngày nay ở chỗ này xem như hắn cũng không bỏ đói hay đánh đập cậu gì cả, nhưng mà cậu lúc này rất nhớ Tô Thành thế cho nên khi có cơ hội gặp mặt Hoắc Khải cậu liền hỏi hắn:
“Anh khi nào định thả tôi ra?”
Hoắc Khải cười ha ha:
“Tôi cảm thấy cậu đúng là người có chỗ đứng trong lòng Tô thiếu, mấy ngày nay xoay hắn vòng vòng trong lòng bàn tay như vậy tôi thật sự vẫn muốn trêu đùa một chút”
Đồ Du Du có chút kích động nhưng vẫn không dám lộ ra ngoài mặt:
“Anh rốt cuộc muốn cái gì?”
Hoắc Khải đương nhiên sẽ không có ý định nuôi một con sâu gạo vô dụng trong nhà mình cả đời, chỉ có điều thời gian gần đây gây sức ép với Tô Thành rất nhiều, nếu như để Tô Thành tìm được Đồ Du Du rồi khẳng định kết cục sẽ chính là bị Tô thiếu tính cả vốn lẫn lời, mà kết cục chỉ sợ sẽ thảm, thế cho nên Hoắc Khải còn đang nghĩ có nên hay không giết chết người này rồi quăng xác đi đâu đó, nhưng mấy lão già nhát gan kia lại không cho hắn làm chuyện này, còn nói nếu như chuyện này bị Tô Thành phát hiện ra hắn nhất định sẽ đuổi cùng giết tận, mà Tô Thành trong hắc đạo chính là kẻ điên cuồng hung tàn, chỉ sợ ban cho một cái chết nhanh gọn cũng không được:
“Tôi vẫn còn đang nghĩ nên giải quyết cậu và Tô thiếu như thế nào, đợi tôi lấy được địa bàn trọng yếu ở Thượng Hải rồi đến lúc đó sẽ tính tiếp”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng nổ lớn, Đồ Du Du đang đứng nói chuyện cùng Hoắc Khải cũng phải giật mình, Hoắc Khải đang nở nụ cười trên môi đột nhiên ngưng lại, rất nhanh sau đó từ phía dưới lầu có một người đàn ông tóc đỏ gấp gáp chạy lên:
“Hoắc ca, không hay rồi, phía dưới có rất nhiều người tới”
Hoắc Khải nhíu mày ngay lập tức xoay người, Đồ Du Du vẫn đang âm thầm đợi vì chuyện xảy ra phía dưới kia làm cho hắn sẽ lơ là cậu, không ngờ trước khi Hoắc Khải rời đi vẫn không quên khóa cửa phòng lại như cũ.
“Là người nào tới làm loạn?”
Hoắc Khải hùng hổ mang theo một khẩu súng lục đi ra lớn tiếng quát, nhưng vừa nhìn thấy đám người bên ngoài đều hung hãn mang theo súng, còn có người đi đầu chính là Tô Thành gương mặt đều biến sắc.
Tô Thành túm lấy cổ áo một người đàn ông đã bị đánh đến mặt mày biến dạng, máu me bê bết, nhìn giống như là chỉ còn một nửa cái mạng quăng xuống dưới đất rồi hung hăng nhìn Hoắc Khải lớn tiếng hỏi:
“Người đâu?”
Hoắc Khải nội tâm biến động, hiện tại chỗ hắn chỉ có vài tên thân cận, nhìn tới người mà Tô Thành dẫn tới số lượng đông hơn gấp ba lần liền xác định nếu như còn cứng rắn khẳng định sẽ không còn mạng rời đi:
“Tô thiếu, ha ha, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói”
Tô Thành cũng không nhiều lời nữa, quay sang Tiểu Ngũ bên cạnh:
“Mau lục soát, một kẽ hở cũng không được bỏ qua”
Người bên Hoắc Khải bị vậy chặt khống chế, căn bản không có cách nào giở trò gì được, Hoắc Khải trong lòng bắt đầu rơi lộp bộp không nghĩ tới hắn đã sắp xếp cho Mao Nghị một chỗ tốt ở tận Tân Cương rồi mà Tô Thành vẫn có thể tìm ra được, hơn nữa còn tìm ra sớm như thế, nếu biết trước giữ lại cái mạng cho tên vô dụng này sẽ có ngày liên lụy đến hắn thì hắn nhất định sẽ sai người giết chết Mao Nghị cho xong.
Một nhóm người nhanh nhẹn đi vào bên trong lục soát, đồ vật trong nhà đều bị đảo lộn hỗn loạn, mười phút sau vẫn không thấy động tĩnh gì Tô Thành liền bắt đầu mất hết kiên nhẫn đi về phía Hoắc Khải túm lấy cổ áo hắn rồi đưa khẩu súng đen ngòm lạnh ngắt kia dí thẳng vài thái dương Hoắc Khải:
“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng”
Tiểu Ngũ từ trên lầu đi xuống nói với Tô Thành:
“Đại ca, đã tìm hết tất cả mọi ngóc ngách vẫn không tìm được người anh muốn tìm”
Hoắc Khải cũng bất ngờ, hắn giam Đồ Du Du ngay trên lầu hai không lý nào hiện tại lại tìm không thấy người, nhưng mà nếu như không thấy người há chẳng phải là chuyện tốt hay sao, đúng là ông trời đang giúp hắn:
“Tô thiếu, chuyện này là thế nào, cậu đột nhiên đến chỗ tôi tìm người, cậu muốn tìm người nào tôi đây giúp cậu tìm, chỉ có điều cậu hành động như vậy có phải không hợp lý cho lắm hay không?”
Tô Thành lập tức vung tay đánh về phía Hoắc Khải, vừa ra tay liền có hai cái răng rơi xuống dưới đất, kế tiếp liền có một phát súng nổ vang vọng trong tòa biệt thự rộng lớn này:
“A…”
Tô Thành hung tàn khiến cho người trong hắc đạo chỉ nghe thấy tên thôi cũng phải kiêng nể ba phần, không những vì sự thông minh quyết đoán của hắn mà còn vì sự máu lạnh tàn nhẫn trong cách hành xử. Hoắc Khải vừa nhận một phát đạn vào cánh tay, Tô Thành hiện tại đang dẫm đạp trên vết thương đó của hắn, một đôi mắt giống như một con thú dữ hằn đầy tơ máu từ trên cao nhìn xuống:
“Cho mày cơ hội nhưng mày không biết nắm giữ, đừng trách tao tàn nhẫn”
Đương nhiên Tô Thành có thể giết Hoắc Khải, chỉ có điều trước khi tìm ra được Đồ Du Du hắn vẫn phải giữ lại cái mạng này của Hoắc Khải, Hoắc Khải là người bắt giữ Đồ Du Du, nếu như giết hắn rồi mọi manh mối sẽ bị chặt đứt, chuyện này sẽ càng khiến cho Đồ Du Du ở trong tình thế nguy hiểm hơn, mà hắn chỉ muốn nhanh thật nhanh được nhìn thấy cậu, tốt nhất sau này liền mang dây buộc chặt cậu ở bên người hắn, hai lần rồi cậu đều như cũ bị bắt đi trước mắt hắn.