Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 66: Quá khứ


Đọc truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng – Chương 66: Quá khứ

Trở lại với 5 năm về trước, lúc Tô Thành lấy xe xong đi ra ngoài liền không nhìn thấy Đồ Du Du đâu, hắn đưa tay vào trong túi quần tìm kiếm điện thoại muốn gọi cho cậu, nhưng mà đầu dây bên kia lại có một giọng nữ không mấy cảm xúc đáp lại, máy điện thoại của cậu không liên lạc được. Tô Thành xuống xe bước lên lầu đi tới nhà của Hàn Kỳ, hắn vừa vặn nhìn thấy Hàn Kỳ đang khóa cửa chuẩn bị đi làm, bước chân có điểm gấp gáp bước nhanh hơn một chút:

“Anh có nhìn thấy Du Du ở đâu hay không?”

Hàn Kỳ quay lại phía sau nhìn Tô Thành có điểm khó hiểu:

“Chẳng phải cậu ta đi cùng với cậu rồi hay sao?”

Tô Thành trong lòng có dự cảm không lành, cũng không khó để đoán ra được Đồ Du Du nhất định là bị người khác đưa đi, chỉ là hắn không biết được Tô Thánh hay là Bạch Trấn Quân là người đã đưa cậu đi mà thôi.

Tô Thành lái xe trở về Tô gia, Vu Tú Uyên đang ngồi ở dưới sảnh vừa nhìn thấy Tô Thành tiến vào liền có điểm giật mình hoảng hốt, trong lòng bà lo lắng chuyện có phải Tô Thành trở về để xin lỗi Tô Thánh hay không. Nếu như Tô Thành chịu xin lỗi Tô Thánh vậy thì ông ta khẳng định sẽ tha thứ cho hắn, đến lúc đó Vu Phóng con trai bà chẳng phải lại gặp bất lợi rồi hay sao:

“Cậu trở về làm gì nữa thế?”

Tô Thành vừa liếc nhìn qua một cái liền biết được Vu Tú Uyên đang suy nghĩ cái gì trong lòng, chỉ là hắn cũng không có thừa thời gian để đôi co với bà ta:

“Ông ta có ở nhà hay không?”

Vu Tú Uyên có điểm gấp gáp mất tự nhiên:

“Giờ này ông ấy đang ở công ty, nhưng mà cậu muốn tìm ông ấy để làm gì thế?”


Tô Thành không nói một lời liền xoay lưng muốn rời đi, Vu Tú Uyên nhanh chóng bước đi theo phía sau hắn cố gắng hỏi mục đích Tô Thành muốn gặp mặt Tô Thánh để làm gì:

“Cậu tính muốn nhận lỗi với ông ấy à?”

Tô Thành từ trước đến nay vẫn không hề thích Vu Tú Uyên, lúc này hắn đang vội đi tìm người mà người đàn bà này cứ hết lần này đến lần khác cản đường hắn, Tô Thành bực bội vung tay ra khiến cho Vu Tú Uyên theo đó cũng bị hất người lùi trở lại suýt chút nữa ngã xuống bên cạnh ghế sô pha. Vu Phóng từ trên lầu bước xuống vừa vặn nhìn thấy đúng cảnh tượng kia liền không thể nhẫn nhịn được nữa, nói gì thì nói Vu Phóng cũng rất luôn yêu thương Vu Tú Uyên, Tô Thành từ nhỏ đến lớn luôn khinh thường hắn hắn đều không để bụng, nhưng lần này chính mắt hắn nhìn thấy Tô Thành đẩy mẹ của mình cho nên hắn liền bước nhanh tới túm lấy áo của Tô Thành kéo lại rồi hét lớn:

“Tô Thành, mày làm cái gì thế?”

Thật ra Tô Thành cũng chẳng hiểu tại sao bản thân hắn lại căm ghét Vu Phóng đến như thế, từ nhỏ đến lớn đã như vậy chưa từng có một lần ngoại lệ nào, giống như là nước với lửa vậy. Thế cho nên khi Vu Phóng vừa vươn tay túm lấy áo của Tô Thành kéo lại, Tô Thành ngay lập tức cũng vung tay lên muốn đấm hắn. Phía dưới phòng khách Tô gia lại lâm vào một mảnh hỗn loạn, người giúp việc trong nhà nếu như không phải là nữ giới thì cũng là người đàn ông trung niên đã già cả, nhìn tới hai thanh niên khỏe mạnh đánh đấm nhau liên tục như vậy cũng không dám tiến đến can ngăn, chỉ có thể đứng ở một góc hét lớn.

Vu Phóng 18 năm nay vẫn luôn nhẫn nhịn Tô Thành, thời gian trở lại đây bắt đầu có ý định vùng dậy muốn chống lại hắn, không biết có phải lý do là Đồ Du Du khiến cho hắn ta thay đổi như vậy hay không, nhưng nếu như không phải là thế vậy thì cũng không thể tìm ra được lý do nào khác cả.

Tô Thành không phải không đoán ra được nguyên nhân tại vì sao Tô Thánh lại biết chuyện giữa hắn và Đồ Du Du, Tô Thánh trước nay vẫn luôn không hề quan tâm đến hắn, nếu như không phải có người cố tình ở bên cạnh nói ra tin tức kia chỉ sợ Tô Thánh cũng chưa thể phát giác ra sớm đến như vậy, mà người nói ra chuyện này không phải Vu Phóng thì cũng chẳng thể là ai khác được. Tô Thành không tức giận chuyện Vu Phóng nói ra chuyện này cho mọi người biết, hắn tức giận vì Đồ Du Du đột nhiên mất tích, nếu như lần này cậu mà xảy ra chuyện gì thì Vu Phóng nhất định cũng không tránh khỏi liên quan.

Tô Thành và Vu Phóng cứ dùng hết sức lực mà đánh vào người đối phương, trong lòng mỗi người đều biết bản thân tại vì sao lại điên cuồng như thế, cũng tự ngầm hiểu được một chuyện người nào bị đánh bại vào lúc này nhất định sẽ thua cuộc. Bàn ghế trong phòng khách vì cuộc hỗn loạn này mà xộc xệch xô đẩy, người đứng xung quanh đều sợ hãi lớn tiếng khuyên ngăn, cũng chẳng biết hai người đã đánh nhau trong bao lâu, chỉ biết trên mặt, trên cánh tay, ngay cả trên áo của mỗi người cũng đều dính vệt máu.

Tô Thánh nhận được thông báo từ người ở nhà biết được chuyện xảy ra hiện tại liền nhanh chóng trở về, lúc ông trở về trong phòng khách vẫn là một mảnh hỗn loạn như thế, chỉ có điều hai đứa con trai của ông đã ngồi ở dưới đất thở dốc:

“Xảy ra chuyện gì?”

Tô Thành vừa nghe thấy tiếng của Tô Thánh liền quay lại phía sau nhìn ông ta rồi đứng dậy khàn giọng hỏi:


“Ông đưa em ấy đi đâu rồi?”

Tô Thánh không hiểu Tô Thành đang nói cái gì nhưng nhìn thấy thái độ kia của hắn liền khiến cho ông tức giận đến muốn đau tim:

“Thằng nghịch tử này, mày cút ngay, cút ngay…”

Tô Thành nhíu mày nhìn chằm chằm Tô Thánh một lượt, xem thái độ kia của ông ta khẳng định là không hề biết hắn đang nói chuyện gì, có lẽ là Đồ Du Du quả thật không phải là do Tô Thánh đưa đi, như vậy chỉ còn có một khả năng chính là Bạch Trấn Quân. Tô Thành nãy giờ đã mất quá nhiều thời gian ở lại chỗ này, hiện tại đã xác nhận được người cần tìm không có ở đây liền không một chút do dự nào rời đi. Tô Thành ngồi vào trong xe ô tô rồi liền tìm điện thoại gọi cho Bạch Trấn Quân nhưng Bạch Trấn Quân không nghe máy, Tô Thành chẳng hiểu sao lại cảm thấy trong lòng rất bất an giống như là sắp có chuyện gì xảy ra vậy.

Trời mưa tầm tã, thời điểm này vốn dĩ rất ít xe qua lại nhưng chẳng hiểu sao phía trước lại có một hàng xe rất dài chưa thể di chuyển được, bây giờ mới là gần mười giờ thôi, nhóm người đi làm khẳng định đã đến nơi làm việc rồi, chẳng biết vì sao lúc này lại có tình trạng tắc đường như thế, hắn đỗ xe ở chỗ này đã gần mười phút rồi mà chưa thể di chuyển đến nổi vài mét. Tô Thành càng ngày càng cảm thấy sốt ruột nếu như cứ ở mãi trong xe như vậy khẳng định sẽ càng khiến cho hắn đứng ngồi không yên hơn. Tô Thành mặc kệ bên ngoài trời có đang mưa như thế nào, cũng không quản bản thân mình không có bất cứ thứ gì để che mưa, hắn nhanh chóng mở cửa xe bước xuống dưới. Tô Thành bước đi được khoảng vài mét liền nhìn thấy được phía trước có một nhóm người nhìn giống như là cảnh sát giao thông đang mặc áo mưa đứng ở giữa đường, hắn lúc đầu không có để ý nhiều cho lắm nhưng đến khi có một ngũ cứu thương đi tới nhanh chóng đặt người gặp tai nạn lên trên cáng cứu thương thì hắn mới giật mình nhìn ra được bộ quần áo của người nọ rất quen mắt.

Tô Thành đứng thất thần một chỗ vài giây, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy vô cùng sợ hãi, đến cuối cùng hắn lấy hết dũng khí của mình bước lên phía trước mong muốn nhìn kỹ gương mặt của người nọ. Cảnh sát giao thông nhanh chóng chặn Tô Thành lại, đám đông xung quanh dần trở nên hỗn loạn, tâm trạng của hắn lúc này cũng vô cùng xấu, hắn chỉ muốn xác nhận người kia có phải là Đồ Du Du hay không mà thôi:

“Tránh ra, tôi muốn xem người kia là ai?”

Một cảnh sát giao thông cầm trên tay một chiếc ví da màu đen, đó là ví da của Đồ Du Du, bên trong còn có giấy tờ tùy thân của cậu:

“Cậu quen với người tên Đồ Du Du phải không?”

Tô Thành giật mình lùi lại phía sau một bước, rất nhanh sau đó liền vươn tay cầm lấy chiếc ví da kia mở ra xác nhận thử, quả nhiên thông tin bên trong chính là người mà buổi sáng hôm nay hắn đang chạy khắp nơi tìm kiếm. Tô Thành đưa mắt nhìn qua chiếc xe cứu thương kia vốn định chạy qua đó nhưng chiếc xe ấy đã rời đi, hắn vội vã đuổi theo phía sau chiếc xe kia, nhưng xe cứu thương vốn đi với vận tốc khá nhanh cho nên chỉ chốc lát sau Tô Thành đã bị bỏ lại khá xa.


Trời mưa tầm tã, mưa đến đau lòng người, Tô Thành mệt mỏi ngồi xuống dưới đường, hắn thật sự đã chạy không nổi nữa, cũng không còn sức để ngồi nữa, bên vệ đường có một nam sinh đang nằm dưới mưa trên mặt bầm tím, quần áo cũng dính vết máu loang lổ, người xung quanh nhanh chóng nhận ra được liền vội vàng chạy đến xem thử đưa hắn vào bệnh viện. Thật ra Tô Thành vẫn còn rất là tỉnh táo, chỉ là hắn không còn sức để cử động nữa, hoặc là có thể do thông tin vừa rồi hắn tiếp nhận được chẳng khác gì một cú sốc lớn đối với hắn cho nên hắn liền như thế.

Vừa vào đến bệnh viện, Tô Thành ngay lập tức ngồi dậy chạy đi tìm phòng cấp cứu, có một nữ y tá đi ngang qua hắn liền bị hắn mạnh tay kéo lại hỏi:

“Phòng cấp cứu ở chỗ nào?”

Nữ y tá nọ đột nhiên bị quát lên như vậy cũng hoảng hốt, bình thường nhất định sẽ là tức giận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người kia của Tô Thành liền vội vã đưa tay chỉ về phía trước. Tô Thành chạy nhanh đến phòng cấp cứu, dù cho hắn không biết Đồ Du Du có nằm trong phòng đó hay không nhưng hắn vẫn nhanh chóng đẩy cửa phòng ra xem thử, cánh cửa vừa mở ra toàn bộ đội ngũ y tá cùng bác sĩ cũng đình chỉ lại toàn bộ hoạt động.

Tuy rằng xung quanh người đang nằm trên giường bệnh kia có rất nhiều người nhưng Tô Thành vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng được gương mặt của người đó, có một nữ y tá nhanh chóng đẩy hắn ra ngoài, hắn cũng loáng thoáng nghe được lời của cô ta nói rằng:

“Xin lỗi, phiền người nhà bệnh nhân ra ngoài để cho bác sĩ phẫu thuật”

Tô Thành cảm giác cả người giống như mất đi sức lực hoàn toàn vậy ngay cả tâm trí của hắn hiện tại cũng không hề muốn hoạt động nữa. Khó khăn lắm hắn mới tìm được một người mà hắn yêu thích đến như vậy, cũng khó khăn lắm trong hàng tỷ người mới gặp được cậu, nếu như lần này Đồ Du Du xảy ra chuyện gì thì hắn nhất định sẽ không tha thứ cho bất cứ người nào có liên quan.

Chẳng biết hành lang bệnh viện vốn dĩ là nơi yên tĩnh không rõ từ lúc nào lại trở nên nhốn nháo đến như vậy, Tô Thành hắn cần một nơi yên tĩnh, Đồ Du Du cũng cần phải yên tĩnh, nhà báo liên tục cố muốn theo vào bên trong, Tô Thành quay đầu nhìn ra liền phát hiện ra được Bạch Trấn Quân và Tô Thánh đang đi tới chỗ này.

Vừa mới rồi lúc Tô Thành rời đi, Tô Thánh liền bị hắn làm cho tức ngực khó thở phải vào bệnh viện khám tổng quát, vừa hay trong bệnh viện lại nhận được tin tức vụ tai nạn nào đó có liên quan đến Bạch gia, mà người gặp tai nạn lại trùng hợp đến mức chính là người thầy giáo có quan hệ mờ ám với Tô Thành. Bạch Trấn Quân vì tấm chi phiếu có chữ ký kia của mình cũng không tránh khỏi liên quan cho nên hiện tại mới xuất hiện ở chỗ này, đám nhà báo đã đi theo Bạch Trấn Quân từ lúc ở Bạch gia, hiện tại theo đến tận đây để náo loạn bệnh viện.

Có nhân viên bảo vệ cùng đội ngũ bác sĩ nhanh chóng đến đuổi đám nhà báo ra ngoài, không gian trong hành lang bệnh viện lại trở về sự im lặng vốn có của nó. Sự im lặng lạnh lẽo bao trùm khắp dãy hành lang này, cộng thêm người đang ngồi trên ghế kia một bộ dạng vô cùng đáng sợ càng khiến cho hai người đàn ông trung niên nào đó có điểm e ngại.

Phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bên trong có một nữ y tá gấp gáp chạy ra ngoài giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, Tô Thành ánh mắt cũng có điểm gấp gáp nhìn theo nữ y tá nọ, mãi đến khi cô ấy biến mất sau góc hành lang rồi liền quay đầu sang nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt kia. Chưa đầy hai phút sau, nữ y tá nọ cùng một nam bác sĩ nữa lại từ bên ngoài chạy vào trong phòng bệnh càng khiến cho Tô Thành sốt ruột hơn, chưa bao giờ hắn có cảm giác hoảng sợ bất lực đến như thế này, Tô Thành nắm chặt hai tay thành nắm đấm rồi đứng bật dậy quay sang nhìn về phía Bạch Trấn Quân cùng Tô Thánh giận dữ nói lớn:

“Nếu như ngày hôm nay em ấy không tỉnh lại thì các người phải chịu trách nhiệm, Tô Thành tôi từ nay về sau chính thức không còn liên quan gì đến Bạch gia và Tô gia các người nữa””

Hai nữ y tá tình cờ đi ngang qua liền vừa vặn nghe thấy được tiếng quát lớn kia, phía dưới bệnh viện bị ký giả vây kín khiến cho bọn họ đều ít nhiều bàn tán biết được chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà không rõ tại vì sao nam sinh kia lại đột nhiên lớn tiếng không tôn trọng hai vị trưởng bối như vậy, chỉ có điều hai người đàn ông lớn tuổi kia cũng không hề lên tiếng nói bất cứ một lời nào.


Thời gian chậm rãi trôi qua, bảy tiếng làm phẫu thuật đối với Tô Thành thật sự chẳng khác nào một sự tra tấn cả, quần áo mặc trên người Tô Thành lúc mới đến đây còn ướt nhẹp hiện tại đã khô rồi, hành lang bệnh viện lúc đầu còn có Bạch Trấn Quân, Tô Thánh, Vu Phóng, Hàn Kỳ, ba của Đồ Du Du tới hiện tại cũng chỉ còn lại mình Tô Thành hắn. Sáu giờ hai mươi phút chiều, đèn báo trên cửa phòng bệnh cấp cứu cuối cùng cũng tắt, cánh cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra, bác sĩ chính cũng từ đó bước ra ngoài, Tô Thành theo đó đứng bật dậy gấp gáp hỏi:

“Em ấy sao rồi?”

Bác sĩ nọ trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, gương mặt có chút mệt mỏi trầm giọng đáp:

“Cậu là người nhà của bệnh nhân sao? Có một số vấn đề muốn cậu vào trong phòng làm việc của tôi trao đổi”

Tô Thành đưa mắt nhìn vào trong phòng cấp cứu một chút, sau đó liền đi theo bác sĩ vào bên trong một phòng làm việc khác. Bác sĩ nọ cũng không để mất thời gian của đôi bên nữa trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính:

“Não bộ của bệnh nhân bị tổn thương hết sức nghiêm trọng, chuyện tỉnh lại chỉ là chuyện hi hữu”

Tô Thành tức giận nâng giọng:

“Ông nói cái gì?”

Vị bác sĩ nọ có lẽ cũng đã quá quen với thái độ này của người nhà bệnh nhân cho nên cũng không có một chút gì gọi là bất ngờ cả:

“Nói cách khác chính là trong đại não của cậu ta hiện tại có khối máu tụ rất lớn, việc này ảnh hưởng tới việc khôi phục của cậu ta, cũng có thể nói giống như một trái bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Để tan khối máu tụ kia cần phải một thời gian rất dài hoặc là có thể không tan được, nhưng cho dù khối máu tụ kia biến mất thì khả năng cậu ta tỉnh lại chỉ là năm phần trăm mà thôi, cho nên tôi muốn hỏi tại thời điểm này cậu vẫn muốn tiếp tục để bệnh nhân sống cuộc sống người thực vật hay là để bệnh nhân ra đi thanh thản?”

Tô Thành đứng bật dậy túm lấy cổ áo của vị bác sĩ kia giận dữ quát:

“Ông nói cái gì, ông nếu như dám lơ là em ấy tôi liền để cho ông chết không yên ổn đâu”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.