Đọc truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng – Chương 45: Anh đang ghen
Đồ Du Du nhanh chóng xoay đầu lại phía sau, sau đó rất nhanh liền phát hiện ra cách xưng hô này không đúng cho lắm, dù sao ở chỗ này cũng có Vu Phóng nữa sao Tô Thành lại gọi tên của cậu như thế được. Đồ Du Du liếc nhìn Tô Thành một cái ý ra hiệu:
“Cậu có chỗ nào không hiểu sao?”
Tô Thành thản nhiên đáp:
“Mọi thứ đều không hiểu”
Đồ Du Du quên mất mình đang cùng Vu Phóng trao đổi vẫn chưa xong đã quay sang cầm lấy bảng tuần hoàn hóa học kia chỉ cho Tô Thành:
“Đợt kiểm tra lần này đa phần là xoay quanh crom, sắt và đồng, cậu trước cứ tập trung xem kỹ ba nguyên tố này trước, còn lại để sau này tôi sẽ dạy lại cho cậu sau”
Tô Thành gật đầu:
“Được”
Hiếm khi Tô Thành chú ý học như vậy thật khiến cho Đồ Du Du cũng phải bất ngờ, nhưng mà nếu như hắn muốn học thì cậu nhất định sẽ chỉ cho hắn, thế cho nên lúc này Đồ Du Du liền quên mất mình và Vu Phóng vẫn đang còn trao đổi vấn đề kia.
Đồ Du Du ngồi ở bên cạnh chậm rãi nói lại từng chút một cho Tô Thành, không rõ cậu hiện tại là lấy thân phận của một thầy giáo mà chỉ dạy cho học sinh hay chính là lấy thân phận của một người yêu mà lo lắng cho tương lai của đối phương nữa. Trái ngược lại với sự nhiệt tình này của Đồ Du Du, Tô Thành thế nhưng một chữ cũng đều không bỏ vào trong tai, hắn chăm chú nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cậu rồi lại nhìn qua phía Vu Phóng. Trong khoảnh khắc đó hai ánh mắt gặp nhau, Vu Phóng và Tô Thành vẫn luôn nhìn nhau không thuận mắt hiện tại trong không khí dường như còn phảng phất sự nguy hiểm vô hình.
“Chỗ này cậu có hiểu không?”
Đồ Du Du nói xong một hồi liền ngẩng đầu lên nhìn Tô Thành, đôi mắt xinh đẹp vốn dĩ đã lớn lại vô cùng có thần, đối phương vừa nhìn thấy đôi mắt này liền giống như bị thôi miên mà chìm sâu trong đó vậy. Tô Thành nhìn chằm chằm Đồ Du Du im lặng không nói, vừa bắt gặp đôi mắt nóng rực kia của hắn liền khiến cho cậu phải giật mình hốt hoảng cúi đầu, hai gò má cũng không tự chủ được mà nóng bừng lên, nhiệt độ trên gương mặt cứ càng ngày càng tăng cao.
Mọi hình ảnh kia đều rơi vào trong tầm mắt của Vu Phóng, đối với chuyện này không quá khó để hắn ta nhận ra được sự mờ ám trong quan hệ của Tô Thành và Đồ Du Du, trong lòng hắn ta hiện tại chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu cùng phẫn nộ, tại sao mọi thứ mà hắn thích, những người mà hắn để ý tới cứ như vậy đều bị Tô Thành đoạt đi mất:
“Thầy ơi, em có vấn đề này không hiểu, có thể giải đáp giúp cho em được hay không?”
Đồ Du Du ngẩng đầu hả một tiếng, kế tiếp liền xoay sang nhìn tới chỗ mà Vu Phóng chỉ ở trong sách:
“Là chỗ này sao, vấn đề này cũng không quá khó hiểu…”
Tô Thành đứng dậy rời khỏi phòng khách, tâm trạng của hắn hiện tại không được tốt, hắn có thể cảm nhận ra được rằng Vu Phóng đang cố tình muốn thu hút sự chú ý của Đồ Du Du. Đồ Du Du thấy Tô Thành đột nhiên đứng dậy đi vào trong phòng ngủ thì khó hiểu, vẫn là nhìn theo bóng dáng của hắn đến khi biến mất sau cánh cửa phòng ngủ kia mới chịu quay lại giải đáp thắc mắc mà Vu Phóng hỏi mình. Trước phản ứng kia của Đồ Du Du, không quá khó để Vu Phóng có thể đoán ra được Đồ Du Du cũng quan tâm tới Tô Thành.
Tô Thành vào trong phòng ngủ liền không có động tĩnh gì nữa, hắn giống như là đi vào trong đó để ngủ vậy. Đồ Du Du ở bên ngoài dạy học cho Vu Phóng, tuy rằng hai người cùng nhau ở một chỗ những hai tiếng đồng hồ nhưng Vu Phóng nhận ra được Đồ Du Du không hề tập trung một chút nào cả.
“Cũng đã muộn rồi, hôm nay đến đây thôi”
Gần 9 giờ tối, Đồ Du Du liền đóng sách lại ngẩng đầu nói với Vu Phóng như vậy, từ lúc Tô Thành tự nhiên đi vào trong phòng không ra nữa là tâm trạng cậu bắt đầu bất an, tính cách Tô Thành trước nay không có như vậy, nếu như hắn không đồng ý chuyện gì đó nhất định sẽ là làm ầm lên rồi bá đạo bắt cậu làm theo ý của mình, nhưng mà hôm nay hắn lại lựa chọn im lặng mà rời đi như thế, thật sự khiến cho cậu không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của hắn.
Vu Phóng biết Đồ Du Du không thể tập trung được cho nên cũng không có ý định ở lại thêm nữa, tuy rằng hắn ta thật sự rất muốn cùng Đồ Du Du trò chuyện, có điều từ đầu đến cuối lại chẳng thể nào tìm ra thêm được lý do nào ngoài chuyện học cả:
“Như vậy cũng được, em về trước đây”
Đồ Du Du gật đầu, cậu đứng dậy tiễn Vu Phóng ra ngoài cửa rồi lại quay trở vào bên trong. Hiện tại Tô Thành đang ở trong phòng ngủ, cũng không biết là hắn làm cái gì ở trong đó nhưng mà từ lúc hắn vào trong đã gần hai tiếng không có động tĩnh gì rồi. Đồ Du Du đứng ở bên ngoài bất an một hồi mới quyết định đẩy cửa phòng ngủ tiến vào bên trong. Trong phòng không có mở đèn nhưng lại có mùi khói thuốc lá nhàn nhạt, thông qua ánh trăng chiếu rọi vào trong phòng còn có thể nhìn thấy được một bóng đen đứng nghiêng người tựa vào bên cửa sổ hút thuốc, bóng đen nọ nghe thấy có tiếng động liền ngay lập tức xoay người lại nhìn. Đồ Du Du hơi giật mình một chút, cũng chẳng biết hiện tại nên mở miệng nói cái gì nữa:
“Sao… không mở đèn lên?”
Đồ Du Du đang định vươn tay mở đèn lên thì Tô Thành liền khàn giọng lên tiếng:
“Không cần đâu, em qua đây”
Đồ Du Du có điểm căng thẳng, mùi thuốc lá trong phòng ngưng đọng, đưa mắt nhìn qua còn thấy được khói thuốc đang vây quanh bóng đen to lớn kia. Đồ Du Du chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng áp lực, bóng tối giống như muốn nuốt chửng lấy cậu vậy, do dự một hồi Đồ Du Du mới quyết định bước về phía trước:
“Có chuyện gì?”
Cửa sổ đang mở, gió thu vào buổi tối cũng se se lạnh, rèm cửa vì gió thổi cũng khẽ lay động, khói thuốc theo đó càng muốn phả thẳng vào mặt của Đồ Du Du. Tô Thành dí đầu thuốc vào cửa sổ khiến cho điếu thuốc kia bị dập tắt, kế đến hắn liền vươn tay kéo lấy Đồ Du Du về phía mình, hắn ở phía sau ôm lấy eo của cậu. Đồ Du Du giật mình mất tự nhiên, cả người cũng cựa quậy một chút ý muốn thoát ra khỏi Tô Thành:
“Cậu làm gì thế?”
Tô Thành đặt cằm lên vai của Đồ Du Du:
“Không làm gì cả, chỉ là mấy ngày không gặp nên thấy nhớ em”
Đồ Du Du dừng lại động tác, cậu cảm giác được Tô Thành hiện tại đứng ở đây rất khác với Tô Thành lưu manh thường ngày, hắn hiện tại có một chút gì đó lắng đọng, một chút gì đó sâu sắc:
“Cậu mấy ngày này sao không tới lớp, sắp tới có bài kiểm tra rồi”
Tô Thành khẽ hôn nhẹ vào vành tai non mịn của Đồ Du Du khàn giọng đáp:
“Em chẳng phải là thầy giáo hay sao, đề cũng là do em đưa ra cơ mà”
Đồ Du Du nhíu mày:
“Không thể được, tôi sẽ không nói trước đề cho bất cứ học sinh nào biết cả”
Tô Thành hôn nhẹ vào cần cổ của Đồ Du Du:
“Em cũng phải làm cái gì đó để cho anh biết được anh đối với mấy học sinh khác của em có điểm khác biệt chứ”
Đồ Du Du cảm nhận được hơi thở nóng rực của Tô Thành, cũng nghe ra được giọng nói trầm khàn kia của hắn, bản thân vốn là đàn ông làm sao lại không biết được Tô Thành hiện tại bị làm sao, người phía sau cậu đây chẳng khác nào một trái bom hẹn giờ nguy hiểm cả, thế cho nên cậu tránh xa hắn được bao nhiêu thì nhất định phải tránh. Đồ Du Du dùng sức muốn thoát khỏi vòng tay của Tô Thành:
“Cậu trước buông tôi ra đã”
Mỗi lần Đồ Du Du giãy giụa là sẽ ma sát tới nơi đó của Tô Thành, hắn thật là không muốn dọa sợ con cừu nâu này nhưng mà nếu như ai kia còn không biết sống chết cứ cựa quậy như vậy khẳng định hắn sẽ một ngụm ăn luôn cậu:
“Đừng làm loạn”
Tô Thành khàn giọng quát, Đồ Du Du ngay lập tức ý thức được hành động ngu ngốc của mình liền dừng lại:
“Cậu… cậu trước buông tôi ra đi”
Tô Thành không những không buông mà còn ôm chặt người ta hơn, đêm đó thật sự khiến cho hắn đến tận bây giờ vẫn nhung nhớ:
“Du Du, chúng ta…”
Tô Thành còn chưa kịp nói xong thì Đồ Du Du đã bị dọa cho hoảng sợ mà cắt ngang lời hắn:
“Cậu… cậu đừng nói nữa”
Tô Thành đột nhiên xoay người Đồ Du Du lại đối diện với mình, hắn cúi đầu đặt xuống môi cậu một nụ hôn, đầu lưỡi tham luyến tách mở đôi môi cậu ra luồn vào bên trong. Đồ Du Du trong khoảng thời gian đó hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, chân tay liên tục quơ loạn muốn đẩy Tô Thành ra. Tô Thành càng hôn càng cuồng nhiệt, bàn tay luồn vào trong áo của Đồ Du Du bắt đầu lần mò tìm đến khuôn ngực phập phồng nơi có điểm nhỏ mẫn cảm kia. Đồ Du Du giật mình thức tỉnh, cậu cố gắng thoát ra khỏi Tô Thành nhưng không được:
“Tô Thành… cậu làm gì thế?”
Tô Thành nhấc bổng Đồ Du Du trên tay rồi đặt cậu ngồi trên cửa sổ, đây là tầng ba, hơn nữa phía thành cửa sổ cũng không phải là lớn, Đồ Du Du vừa bị đặt ngồi ở trên đó liền bám lấy vai Tô Thành hốt hoảng:
“A… mau thả tôi xuống”
Tô Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đồ Du Du, dưới ánh trăng mờ ảo Đồ Du Du có thể nhìn thấy được ánh mắt nhiễm đầy dục vọng đến nguy hiểm kia của hắn, đôi mắt hẹp dài có một tia gì đó rất cuốn hút làm cho người khác cứ như vậy phải thất thần:
“Sau này chỉ đồng ý cho em dạy hắn ta vào thứ ba, một tuần chỉ có thể một buổi, không thương lượng!”
Tô Thành vẫn luôn không vui về chuyện Đồ Du Du dạy phụ đạo cho Vu Phóng, đồng ý cho cậu dạy hắn ta một buổi chính là sự nhượng bộ cuối cùng của hắn dành cho cậu, từ trước đến nay Tô đại thiếu gia hắn chưa từng bao giờ nhượng bộ bất cứ một ai cả.
Đồ Du Du đầu óc có chút chậm, không rõ là bởi vì cậu trầm mê trong đôi mắt cuốn hút nguy hiểm kia của Tô Thành hay là vì cậu vẫn còn chưa lấy lại được thần trí hoàn toàn sau nụ hôn kia, mà hiện tại cậu mới không thể nào tiếp thu được lời nói kia của hắn:
“Hả?”
Tô Thành nhíu mày nghiêm túc trả lời:
“Chính là anh đang ghen, em đối xử tốt với người khác như vậy khiến cho anh không thể nào thoải mái được”
Đồ Du Du chẳng hiểu sao trong lòng có chút nhảy nhót vui mừng, gương mặt hiện tại cũng đỏ ửng lên, đáng tiếc là trong phòng không có ánh điện, mà cậu lại đang ngồi quay lưng về phía ánh trăng cho nên Tô Thành mới không có cơ hội chiêm ngưỡng được sự ngượng ngùng đến đáng yêu của ai đó:
“Cậu nói gì thế, tôi và Vu Phóng là thầy trò”
Tô Thành lại hôn nhẹ vào môi của Đồ Du Du một cái rồi rời ra:
“Như vậy thì tốt”
Đồ Du Du bởi vì nụ hôn kia của Tô Thành mà trở nên lúng túng không thôi:
“Cậu mau tránh ra để tôi đứng xuống”
Tô Thành đứng ở một chỗ không có ý định tránh ra:
“Anh vẫn còn vấn đề nữa chưa nói xong”
Đồ Du Du lúng túng:
“Chuyện gì?”
Tô Thành nắm lấy bàn tay phải của Đồ Du Du đưa lên miệng hôn nhẹ:
“Chính là chuyện đó… từ ngày hôm đó đến giờ cũng đã một thời gian rồi, anh muốn cùng em ôn lại”
Đồ Du Du hoảng sợ gấp gáp nói:
“Cậu nói gì thế hả, không thể được”
Tô Thành căn bản chỉ là thông báo cho Đồ Du Du biết mà thôi, nếu như muốn hỏi ý kiến con cừu nâu ngốc nhát gan này chỉ sợ là cả đời cũng không được ăn thêm lần nữa, chính vì thế Tô Thành lúc này liền bế lấy Đồ Du Du đi về phía giường rồi đè lên người cậu. Đồ Du Du bị Tô Thành bất chợt đè lên liền hoảng hốt né tránh, nhưng mà ai kia sức lực khỏe đến kinh người đã có thể kéo được áo cậu lên rồi:
“Này Tô Thành… cậu dừng lại đi”
Tô Thành trước giọng nói run rẩy hoảng loạn kia của Đồ Du Du quả thật là dừng lại động tác, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cậu khẽ dụ dỗ:
“Em sợ cái gì?”
Đồ Du Du đối với chuyện này vẫn luôn sợ đủ thứ, trước là sợ bị đau, sau là sợ nếu như mình cùng Tô Thành làm ra loại chuyện này là không đúng:
“Tôi… tôi chưa sẵn sàng”
Tô Thành cúi đầu hôn lên từng tấc da thịt trên khuôn ngực bị áo kéo lên cao của cậu, nụ hôn dịu dàng nhẹ nhàng đến mức cảm nhận rõ ràng được sự cưng chiều của hắn dành cho cậu:
“Vậy anh giúp em sẵn sàng, yên tâm đi anh sẽ thật nhẹ nhàng”
Mỗi lần nụ hôn nóng bỏng kia rơi lên từng tấc da thịt cậu thì Đồ Du Du liền nhịn không được khẽ run rẩy, cảm giác như có một luồng điện vô hình truyền đến khiến cậu tê dân:
“Tô Thành… đừng như vậy”
Tô Thành một bên dùng tay mơn trớn vuốt ve, một bên lại dùng lời nói ôn nhu dụ dỗ cậu:
“Sẽ không sao hết cả”
Không thể không thừa nhận Tô Thành đã khơi lên được khoái cảm cùng dục vọng trong lòng Đồ Du Du, nếu như nói hiện tại cậu không hề không muốn phát sinh chuyện kia một chút nào thì là nói dối, nhưng cậu lại lo sợ nếu như chuyện này xảy ra thì mọi chuyện sẽ càng sai lầm nối tiếp sai lầm:
“Không được”
Đối với sự yếu ớt từ chối này của Đồ Du Du càng khiến cho Tô Thành thêm kích động, lời này không phải là lời từ chối mà chính là một lời mời gọi đối với hắn:
“Du Du, anh sẽ thật nhẹ nhàng”
Đồ Du Du khàn giọng, giọng nói cũng dần trở nên mềm mỏng, cậu cũng chẳng phải là người không có dục vọng, hơn nữa cũng chẳng phải cậu không thích Tô Thành, chỉ là do trong lòng cậu vẫn còn do dự nghi ngại chuyện cậu và hắn đều là nam, hắn thế nhưng còn là học sinh của cậu nữa, nếu như cùng hắn phát sinh ra loại sự tình kia vậy thì chẳng phải cậu là một thầy giáo không tốt hay sao:
“Khoan đã… cậu phải hứa với tôi một việc trước đã”
Tô Thành đã luồn tay vào trong quần của Đồ Du Du muốn dò tìm đến một số nơi thần bí của cậu:
“Chuyện gì?”
Đồ Du Du hơi khép chân lại, bởi vì có một bàn tay xa lạ luôn vào giữa hai chân cậu muốn làm loạn cho nên cậu mới nhịn không được mà né tránh:
“Sau này phải chú ý học… nếu như kỳ thi sắp tới cậu mà đạt điểm dưới trung bình thì tôi sẽ không…”
Đồ Du Du nói đến đây liền im lặng, đến cuối cùng vẫn chẳng thể có cái gì mang ra để uy hiếp hắn cả, cũng không thể nói nếu không cậu sẽ không cho hắn làm như vậy nữa, nói như vậy chẳng phải là đồng ý cho hắn làm hay sao. Tô Thành khẽ nhếch môi, hắn cúi đầu khẽ ngậm lấy vành tai của Đồ Du Du:
“Nếu như anh đạt điểm trên trung bình thì có phải là ngày nào cũng đều được như đêm nay hay không?”
Đồ Du Du xấu hổ, không nghĩ tới Tô Thành lại nói ra lời này:
“Cậu… đương nhiên không phải”
Tô Thành nhanh tay cởi quần của Đồ Du Du vứt sang một bên:
“Kiểm tra hóa học lần này là trắc nghiệm đúng hay không?”
Cảm giác được quần của mình bị vứt sang một bên như vậy thật sự khiến cho Đồ Du Du ngượng ngùng không thôi, may là hiện tại trong phòng không mở điện nếu không cậu cũng không biết phải làm cái gì tiếp nữa cả:
“Ừ”
Tô Thành luồn tay vào trong quần lót của Đồ Du Du nắm lấy Tiểu Du Du sớm đã cương cứng kia của cậu mà vuốt ve:
“Vậy thì dễ giải quyết rồi, em lúc đó nhắc anh là được”
Đồ Du Du bị kích thích liền khẽ cong người, hai tay đưa lên nắm lấy vai Tô Thành bám chặt:
“Không được, cậu phải chú tâm học… ưm… sau này thi đại học rồi thì ai nhắc cậu chứ”
Tô Thành cúi đầu hôn vào cái miệng nhỏ kia của Đồ Du Du:
“Từ giờ đến lúc thi đại học vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa nhưng bài kiểm tra thì sắp tới rồi, em cũng biết anh cái gì cũng không biết, thời gian ngắn như vậy muốn anh đạt điểm cao thì làm sao có thể được cơ chứ, em ở trên bục giảng nhắc anh là được rồi”
Đồ Du Du cảm nhận được một ngón tay của Tô Thành đã bắt đầu luồn tới thăm dò kẽ mông cậu, Đồ Du Du căng thẳng nắm lấy cổ tay của Tô Thành
“Khoan đã… nghe nói nơi đó cần gel bôi trơn mới có thể tiến vào”.