Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 9: Diêu Tịnh Tuyết


Đọc truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng – Chương 9: Diêu Tịnh Tuyết

Hình ảnh Hoàng Thế Vinh khi xuất hiện luôn luôn có một Tô Đồ Lang Quân lãnh đạm, khó gần đi bên cạnh đã quá quen thuộc với tất cả những người trong lớp học. Trong suy nghĩ của tất cả mọi người mà nói giữa hai người bọn họ luôn tồn tại một thứ gì đó không được đúng cho lắm, nhưng cái không được đúng kia đến cuối cùng lại không thể diễn tả bằng lời được.

Hoàng Thế Vinh cực kỳ quan tâm đến Tô Đồ Lang Quân, giống như một vệ sĩ luôn kè kè ở bên cậu, chỉ cần người nào đó động tới một cái móng tay của cậu thôi thì hắn sẽ sẵn sàng nhảy ra dùng vũ lực cảnh cáo người đó. Đó là sự thật vì tính cách của Tô Đồ Lang Quân không được tốt cho lắm, việc có một số người không vừa ý cậu là chuyện không thể tránh khỏi, từ lúc học tiểu học cho đến khi lên cao trung, số người Hoàng Thế Vinh từng đánh qua vì dám bắt nạt là Tô Đồ Lang Quân quả thật đếm không nổi. Có một sự kỳ quái chính là Tô Đồ Lang Quân rõ ràng ở sau lưng Hoàng Thế Vinh gây sự với bạn học, cho dù nhiều người có nói với hắn thì hắn vẫn không tin, vẫn lựa chọn đứng về phía cậu.

Tô Đồ Lang Quân ngược lại đặc biệt chiều chuộng Hoàng Thế Vinh, giống như một người luôn ở bên cạnh chăm lo từng những công việc nhỏ nhặt hàng ngày. Chỉ cần là món đồ Hoàng Thế Vinh muốn có, dù có giá trị xa xỉ đến đâu, đắt tiền đến mấy hay là khó mua được đến chừng nào thì Tô Đồ Lang Quân cũng có thể trong vài tiếng mà thành công nhấn vào nút đặt hàng đầu tiên. Nếu như ở trên lớp học có giáo viên nào cố tình muốn chỉnh Hoàng Thế Vinh về phương diện học tập, Tô Đồ Lang Quân khẳng định sẽ chỉnh lại giáo viên đó đến khi nào người ta phải chủ động xin đổi lớp hoặc chuyển trường mới thôi. Từ năm học tiểu học đến cao trung hiện tại, số giáo viên vì chỉnh Hoàng Thế Vinh đều bị Tô Đồ Lang Quân làm cho biến mất trước mặt hai người cũng phải đếm được trên mười đầu ngón tay.

Để kết bạn với Hoàng Thế Vinh không khó, nhưng để giữ được tình bạn đó thì vẫn nên dè chừng Tô Đô Lang Quân. Lý do vì sao lại nói như vậy? Bởi vì người đã từng học chung lớp với bọn họ đều biết, người làm rạn nứt tình bạn giữa họ và Hoàng Thế Vinh luôn là người mang tên Tô Đồ Lang Quân.

Thật ra đối với Tô Đồ Lang Quân mà nói, cậu không phải là muốn ngăn chặn mọi người không được đến gần Hoàng Thế Vinh, chỉ là những người đó ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh lại luôn tìm cách ở bên tai hắn nói những lời không tốt đẹp về cậu, mục đích chính là không muốn hắn chơi với cậu nữa. Là do bọn họ đắc tội cậu trước, là bọn họ không biết tự lượng sức của mình cho nên kết cục như vậy cũng không thể nói là do cậu xấu xa.

– —

Địa điểm tập kết là tại cổng trường, giáo viên chủ nhiệm điểm danh một lượt, số lượng đã đủ cả, tất cả mọi người đều nhanh chóng lên xe. Bởi vì Hoàng Thế Vinh còn bận xếp đồ của hai người vào phía sau xe nên cậu lên xe ngồi chờ trước. Hoàng Thế Vinh khi ngồi xe thích nhất ngồi vị trí bên cạnh cửa sổ, hắn thích ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cho nên cậu liền chọn một vị trí gần cuối ngồi xuống, để chừa lại một ghế cạnh cửa sổ cho hắn.

Hà Vân Chi bước lên xe, ánh mắt đảo qua một vòng cuối cùng ngượng ngùng bước tới chỗ của Tô Đồ Lang Quân nhìn vào ghế phía bên trong còn trống kia:

“Lang Quân, tớ ngồi ở đó được không?”

Cậu nhìn xung quanh, vẫn còn khá nhiều chỗ trống, hơn nữa cô bạn chơi thân với Hà Vân Chi vẫn còn đang ngồi một mình:

“Xin lỗi Vân Chi, chỗ này tớ giữ cho Tiểu Vinh”


Lời nói ra đủ vô tình nhưng lại không bất lịch sự, Hà Vân Chi bị từ chối có vẻ như cũng đoán trước được cho nên liền cười khổ gật đầu rồi nhanh chóng tìm chỗ khác ngồi.

Hoàng Thế Vinh cất đồ xong liền nhanh chóng đi về phía cậu ngồi xuống:

“Quân Quân, lần này lớp E cũng sẽ cùng đi dã ngoại với lớp mình đấy”

Cậu không quan tâm đến chuyện này cho lắm, dù sao trong suy nghĩ của cậu cũng chỉ tồn tại hai khả năng là đi cùng Hoàng Thế Vinh hoặc là không đi cùng hắn mà thôi:

“Vậy à”

Hoàng Thế Vinh vẫn ở bên cạnh cậu hứng thú nhắc đến chuyện này:

“Là bởi vì lớp E nhanh hơn lớp mình, bọn họ thuê trước hết phòng trong khu nhà nghỉ duy nhất trên núi nên bọn mình mới phải cắm trại ở bên ngoài”

Cậu im lặng một chút rồi quay sang nhìn hắn:

“Cậu thích ngủ trong nhà nghỉ không?”

Hoàng Thế Vinh lắc đầu cười ha ha:

“Không thích, đi dã ngoại phải tự mình cắm trại dựng lều mới thích, Quân Quân nói có đúng không?”


Thật ra đối với cậu mà nói ngủ ở đâu không quan trọng, cái quan trọng chính là ngủ cùng với ai mà thôi. Nếu như Hoàng Thế Vinh muốn ngủ trong nhà nghỉ kia thì cậu cũng sẽ có cách để lớp E phải cắm trại bên ngoài, nhưng Hoàng Thế Vinh không muốn cho nên cậu cũng sẽ không quan tâm đến việc này nữa.

“Ừ”

Hoàng Thế Vinh lúc nào cũng sẽ là tâm điểm trong đám đông, chỉ cần hắn xuất hiện ở đâu là chỗ đó chỉ trong vài phút sẽ nhộn nhịp thu hút được mọi người xung quanh tham gia vào câu chuyện. Cậu vốn là một người lười lên tiếng, đối với sự ồn ào này không khó chịu, dù sao chỉ cần Hoàng Thế Vinh vui là được rồi.

“Này Thế Vinh, lát nữa tới nơi cùng nướng thịt đi” Nam sinh lên tiếng tên Mã Lịch, cậu ta đang cùng mọi người nói đến chuyện ăn uống liền nhớ tới món thịt nướng cho nên liền vui vẻ đưa ra ý tưởng.

Hoàng Thế Vinh nghe vậy liền nhanh chóng đồng ý:

“Nướng thịt sao, cũng hay đấy”

Khương Vỹ ngồi ở trên bọn họ hai hàng ghế cũng quay lại góp vui:

“Thế Vinh, tớ mua một cái lều tự động rất lớn, buổi tối qua lều của tớ, chúng ta rủ thêm vài người chơi bài thâu đêm đi”

Khương Vỹ vừa lên tiếng liền nhận được ánh nhìn chằm chằm của Tô Đồ Lang Quân, khiến cho nụ cười trên mặt cậu ta cũng chợt cứng lại một chút, giọng nói theo đó liền thay đổi:

“Cả Lang Quân nữa, sang lều của tớ chơi bài nhé”


Hoàng Thế Vinh quay sang bên cạnh nhìn cậu:

“Quân Quân buổi tối qua chỗ Khương Vỹ chơi bài có được không?”

Cậu nhìn thấy vẻ mặt muốn chơi kia của hắn liền gật đầu đáp ứng:

“Được”

Hoàng Thế Vinh cười cười, theo sau đó liền đáp lời Khương Vỹ:

“Được đấy, buổi tối ăn cơm xong liền chơi luôn, mọi người ai muốn chơi nhớ qua lều của Khương Vỹ chơi cùng nhé”.

– —

Lớp E có một nữ sinh mới chuyển trường đến được 1 tháng, vừa mới vào lớp liền được gọi là công chúa. Cái danh xưng này cũng không phải là do nữ sinh đó tự đặt mà được nam sinh trong lớp gọi.

Nữ sinh đó tên Diêu Tịnh Tuyết, là con gái duy nhất của Diêu gia mới nổi lên trong giới đồ uống. Diêu gia một năm trở lại đây dần dần có tên tuổi trong thị trường nước giải khát trong nước, một loạt những thương hiệu nước giải khát bình dân đều được Diêu gia nhập khẩu độc quyền.

Diêu Tịnh Tuyết chuyển từ Thành Đô tới thủ đô, lúc bước chân vào trong trường lần đầu tiên liền bị thu hút bởi hình ảnh cậu nam sinh cắt đầu húi cua đạp xe đạp, cô cũng đã nhiều lần muốn đến làm quen nhưng ngại vì bên cạnh hắn luôn xuất hiện một bạn học nam khác cho nên vẫn chưa có cơ hội. Lần trước ở trên sân bóng vốn là định chạy tới gặp mặt, nhưng chẳng hiểu sao khi ấy trận bóng còn chưa kết thúc mà hắn đã chạy về rồi.

Diêu Tịnh Tuyết có mái tóc xoăn dài màu nâu thời thượng, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt to xinh đẹp, ở trong lớp học được rất nhiều sự quan tâm chăm sóc của nam sinh.

“Diêu công chúa, tớ giúp cậu xách đồ”

Diêu Tịnh Tuyết vừa bước xuống xe, việc đầu tiên là liếc mắt nhìn sang chiếc xe bên cạnh muốn tìm kiếm bóng dáng người nào đó. Có một nam sinh nhanh nhẹn chạy tới cười với cô, cô theo đó liền gật đầu rồi tiếp tục hướng tầm mắt sang phía khác:


“Cảm ơn cậu Vương Nghĩa”.

Cậu có giác quan rất nhạy bén, loại giác quan này không rõ là do bẩm sinh hay do lúc còn nhỏ có thời gian rèn luyện khắc nghiệt tại biệt thự của Khâm Định.

Cậu cảm giác được luôn có một ánh mắt nào đó đặc biệt chú ý nhìn về phía bên này, sau một hồi quan sát liền phát hiện ra ở phía bên kia trước nhà nghỉ có một cô gái đứng ở đó dùng đôi mắt mang theo ý cười nhìn Hoàng Thế Vinh.

Cậu có trí nhớ rất tốt, những thứ cậu để ý đều sẽ khắc sâu trong đại não, hình ảnh cô gái ở trên sân bóng lần ấy cầm chai nước hồi hộp chỉ về phía Hoàng Thế Vinh nói với một cô gái khác bên cạnh tên của hắn một lần nữa xuất hiện trong đầu cậu. Cậu im lặng xoay người, chậm rãi bước tới phía của Hoàng Thế Vinh làm cho tầm mắt của cô ấy không có cách nào nhìn được đến phía người mà cô muốn nhìn.

“Tiểu Vinh, có cần tớ giúp không?”

Hoàng Thế Vinh quay lại phía sau cười với cậu:

“Không cần đâu Quân Quân, một chút đồ này tớ tự mình cầm là được rồi”

Diêu Tịnh Tuyết đứng ở bên này dù có nghiêng người hay chuyển hướng bước tới gần cũng không thể nhìn rõ được Hoàng Thế Vinh vì lúc này bên cạnh hắn luôn xuất hiện một nam sinh khác che đi tầm mắt của cô. Diêu Tịnh Tuyết nhíu mày có điểm không vui, lúc đang định bước về phía Hoàng Thế Vinh thì đằng sau liền có giọng nữ gọi cô lại:

“Tiểu Tuyết, cô giáo điểm danh, mau tới tập trung”

Diêu Tịnh Tuyết nhíu mày, cuối cùng vẫn là xoay người bước nhanh vào trong nhà nghỉ.

Hoàng Thế Vinh mang đồ đạc của cả hai bỏ xuống dưới đất, giáo viên chủ nhiệm cho mọi người 45 phút để dựng lều ổn định chỗ nghỉ ngơi. Hoàng Thế Vinh chọn một chỗ đất trống bằng phẳng, bên dưới một gốc cây sồi rất lớn. Hoàng Thế Vinh rất thạo những việc dã ngoại như thế này, chiếc lều hắn mang theo quả thật rất lớn, hai người phối hợp rất ăn ý chỉ 20 phút sau chiếc lều đầu tiên của cả lớp đã đựng dựng lên hoàn chỉnh dưới gốc sồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.