Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 4: Chuyện trung học


Đọc truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng – Chương 4: Chuyện trung học

Giáo viên vẫn nói Tô Đồ Lang Quân là một thiên tài, cậu cảm thấy để trở thành thiên tài quả thật không có gì khó, những môn học trên lớp từ toán học, văn học, lịch sử, địa lý, thậm chí là ngoại ngữ cậu đều cảm thấy rất dễ hiểu, không cần tốn quá nhiều thời gian để nghiên cứu cũng hiểu được tường tận những gì trong sách ghi. Người ta vẫn thường nói thiên tài đều có thể lý luận được mọi thứ, nhưng cậu vẫn có thứ không thể lý luận được, chính là tại vì sao người khác lại coi cậu là thiên tài trong khi những thứ này đã ghi rất rõ ràng rồi.

Giấy khen theo mỗi năm học ngày càng nhiều, nhà trường còn muốn bồi dưỡng để cậu qua Anh học, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện bản thân đột nhiên phải rời xa gia đình, xa Hoàng Thế Vinh cậu liền cảm thấy không có tinh thần cho nên khi ba hỏi cậu có muốn qua Anh học hay không cậu liền lắc đầu từ chối.

Cậu trong mắt người lớn, từ ba cho đến toàn thể giáo viên trong trường đều rất được lòng bọn họ, một đứa trẻ điềm đạm thông minh, ngoan ngoãn lễ phép. Nhưng bản thân cậu trong mắt những đứa trẻ khác chẳng khác gì cái gai trong mắt cả. Không nói đến chuyện cậu được sự ưu ái từ giáo viên, được một số đặc quyền chỉ có duy nhất cậu mới được có trong trường, chỉ nói đến chuyện bên cạnh cậu vẫn luôn có sự chiếu cố của Hoàng Thế Vinh đã khiến những đứa nhỏ khác dù có ngứa mắt cậu cũng không dám động đến.

Hoàng Thế Vinh đích thị là biểu hiện cho câu nói đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn học không giỏi, điểm số lẹt đẹt, ngoài môn thể dục luôn xếp thứ nhất thì những mộn học khác đều khiến cho giáo viên e ngại. Mỗi buổi tối ba của hắn đều để hắn đến nhà cậu học, ba hắn muốn cậu dạy hắn học nhưng mà cậu không muốn làm khó hắn, cậu biết con người này sẽ không có khả năng chịu ngồi yên một chỗ xem sách vở thế cho nên giữa hai người các cậu lại có thêm một bí mật nữa.

Khi hai người ở trong phòng học, cậu sẽ để Hoàng Thế Vinh ngồi chơi game, bài tập của hắn đều do cậu làm. Cậu chưa bao giờ ép buộc hắn phải ngồi vào bàn học, cững chưa bao giờ thử dạy học cho hắn, bởi vì cậu sẽ không ép hắn làm những thứ mà hắn không có hứng thú:

“Tiểu Vinh tớ làm xong rồi”

Hoàng Thế Vinh đặt máy chơi game xuống giường, nhanh chóng chạy về phía bàn học chỗ cậu đang ngồi nhìn vở bài tập của mình đã được làm xong hết liền cười toét miệng:

“Quân Quân thật là giỏi, tớ rất thích sang học cùng Quân Quân”

Cậu không nói chỉ gật đầu, dù sao Hoàng Thế Vinh cảm thấy vui vẻ là được rồi. Hoàng Thế Vinh giống như nghĩ ra điều gì đó liền chạy về phía giường cầm lấy máy chơi game đưa đến trước mặt cậu:

“Cậu làm bài tập cho tớ, tớ dạy cậu chơi game, sau này chúng ta có thể cùng chơi rồi”

Cậu nhìn máy chơi game trong tay của Hoàng Thế Vinh, bên trong có hai nhân vật hoạt hình đang đứng đối diện nhau, có lẽ hắn thích những tựa game đối kháng như thế này. Cậu im lặng chăm chú ngồi ở bên cạnh nhìn Hoàng Thế Vinh chơi, sau khi chơi hết một hiệp hắn liền đưa máy chơi game cho cậu chơi thử:

“Quân Quân, cậu chơi thử đi”


Cậu cầm lấy máy chơi game, vừa mới rồi rất tập chung quan sát Hoàng Thế Vinh chơi cho nên hiện tại cũng không có gì quá khó khăn. Hoàng Thế Vinh ngồi ở bên cạnh há miệng kinh ngạc, không nghĩ tới người ngồi bên cạnh mình có thể thắng trận dễ dàng như vậy:

“Quân Quân, cậu trước đã chơi game này rồi sao?”

Cậu ngẩng đầu nhìn Hoàng Thế Vinh đáp:

“Mới lần đầu”

Hoàng Thế Vinh lớn tiếng:

“Lần đầu sao?”

Cậu hiểu được suy nghĩ của hắn, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, tất cả mọi suy nghĩ của hắn đều hiện rõ lên gương mặt có thể dễ dàng nhận ra:

“Là cậu dạy giỏi, tớ cũng tiếp thu nhanh”

Hoàng Thế Vinh im lặng một lúc cuối cùng cũng gật đầu mỉm cười đồng ý.

Thơi gian trôi đi, hai người các cậu không con là những đứa bé học sinh tiểu học nữa, thấm thoát cậu bé loi choi luôn chạy nhảy ngày nào đã cao lớn hơn rất hiều, tuy rằng hắn vẫn còn giữ vẻ vô tư ham vui đó nhưng vì bên cạnh hắn luôn có một cậu bé mang kính cận trầm tĩnh chế ngự.

Người ngoài vốn tưởng rằng một người ít nói như cậu làm sao có thể chới với một người luôn thích sự náo nhiệt như Hoàng Thế Vinh, bản thân cậu cảm thấy suy nghĩ của người ngoài thật thiển cận, cậu và hắn vốn dĩ rất hợp nhau vì sao không thể nào chơi chung được.

Lên trung học, Hoàng Thế Vinh cao hơn cậu một cái đầu, vì hắn rất khỏe lại yêu thích thể thao cho nên trong lớp được làm lớp phó văn thể, còn cậu là tổ trưởng.


Thật ra đối với trình độ học tập luôn dẫn đầu toàn trường của cậu bây giờ, việc làm lớp trưởng hay lớp phó học tập không có gì là khó khăn nhưng cậu cảm thấy mình chỉ cần làm tổ trưởng là được rồi, cậu có thể để cho tổ viên làm bài tập cho cậu và Hoàng Thế Vinh, hai người các cậu sẽ có nhiều thời gian đi chơi hơn.

Giáo viên luôn thích những học trò chăm ngoan, cậu học cũng rất giỏi, đừng nói là giáo viên chủ nhiệm thích cậu mà đến ngay cả hiệu trưởng trong trường cũng rất quý cậu cho nên việc cậu lợi dụng chức vụ bắt những học sinh khác làm bài tập cho mình là việc mà giáo viên sẽ không tin.

Ngày hôm đó có một đứa bé trai tên Tiểu Luân giận giữ đập cuốn bài tập toán học đến trước bàn học của cậu:

“Tô Đồ Lang Quân, tại sao cậu lại giao nhiều bài tập cho tớ như vậy?”

Cậu ngẩng đầu nhìn Tiểu Luân, đó là một đứa bé trai mang một cặp kính cận rất dày, dáng người thấp bé, ở trong lớp cũng là thành phần học giỏi chủ chốt:

“Vì đây đều là những phần cậu nắm rất chắc”

Tiểu Luân không phục:

“Như vậy cậu làm cái gì, hơn phân nửa bài tập được giao đều do tớ phụ trách, tớ cũng cần có thời gian giải quyết bài tập môn khác nữa”

Cậu mở sách, ngón tay thon dài chỉ vào một phần trong cuốn bài tập, đó thực chất chỉ là phần trắc nghiệm khoanh tròn, cậu chỉ lướt nhìn qua có thể làm được, không cần đặt bút viết nhiều:

“Tớ làm phần này”

Tiểu Luân lớn tiếng:


“Phần này tớ cũng làm được, tớ với cậu đổi đi”

Cậu chậm rãi hỏi Tiểu Luân:

“Vì sao phải đổi?”

Tiểu Luân bực bội dùng ngón tay trỏ chỉ về phía cậu:

“Vì cậu phân chia không hợp lý, tớ không phục!”

Hoàng Thế Vinh mới từ bên ngoài bước vào đã nhìn thấy cảnh này, đứa bé kia một bộ dạng hống hách đứng trước mặt của Tô Đồ Lang Quân chỉ tay lớn giọng, Tô Đồ Lang Quân ngược lại không phản kháng chỉ ngồi ở một chỗ chậm rãi cùng cậu ta đối đáp. Hoàng Thế Vinh nhìn thấy cảnh này rất là trướng mắt, hắn và cậu là bạn thân cho nên hắn không muốn ai bắt nạt cậu cả. Hoàng Thế Vinh bước tới khoác vai Tiểu Luân, dùng sức một chút kéo cổ của cậu ta xuống:

“Sao thế hả Tiểu Luân, cậu có chỗ nào không phục với Quân Quân của tớ?”

Trong lớp học luôn có hai thành phần, một loại là ngoan ngoãn chỉ biết đến việc học, loại còn lại chính là học sinh cá biệt suốt ngày đi bắt nạt kẻ khác, mà Hoàng Thế Vinh không may chính là loại thứ hai này, hơn nữa đại ca toàn khối cũng là do hắn nắm giữ luôn.

Tiểu Luân rất sợ bị đánh, lại cảm nhận được lực đạo mạnh mẽ rõ ràng cùng ngữ điệu nguy hiểm của Hoàng Thế Vinh, cậu ta dùng sức muốn vùng ra những lại bị hắn mạnh mẽ kìm lại, cuối cùng chỉ còn biết nhỏ giọng khuất phục:

“Không có gì, tớ chỉ muốn trao đổi với Lang Quân chuyện bài tập thôi”

Hoàng Thế Vinh buông Tiểu Luân ra, lúc buông ra còn cố tình đẩy mạnh cậu ta một cái:

“Thế à, vậy cậu trao đổi tiếp đi”

Tiểu Luân lảo đảo một chút mới đứng vững lại, sau đó giọng điệu quả nhiên thay đổi hỏi cậu:


“Cậu có thể đổi với tớ không?”

Cậu lắc đầu:

“Không thế”

Tiểu Luân nhíu mày:

“Nhưng mà…”

Không đợi Tiểu Luân nói xong, Hoàng Thế Vinh ở bên cạnh đã đập mạnh cuốn sách xuống bàn nói:

“Không nghe thấy Quân Quân nói không thể rồi sao, cậu còn muốn nhưng mà cái gì nữa?”

Tiểu Luân giật mình hoảng sợ, vội vã mang theo cuốn tập xoay người về chỗ ngồi của mình. Hoàng Thế Vinh theo đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, lúc sau cái miệng lại bắt đầu lên dây cót nhắc nhở cậu:

“Quân Quân à không phải đã nói cậu đừng hiền như vậy rồi hay sao, nếu bạn học lớn tiếng với cậu, cậu cũng phải lớn tiếng lại, nếu bạn học dám chỉ tay vào mặt cậu, cậu cũng phải chỉ tay vào mặt nó, đừng sợ gì hết cả, ai dám đánh cậu, tớ nhất định sẽ không để đứa đó yên thân đâu. Đã nói với cậu rồi, ai bắt nạt cậu cứ nói tên tớ ra”

Cậu không thấy phiền, cho dù cách giải quyết của cậu và Hoàng Thế Vinh khác biệt nhau, đối với hắn mọi chuyện sẽ giải quyết bằng việc dọa nạt, còn đối với cậu thì không phải như thế, chỉ có điều cậu thích cái cảm giác này, cảm giác Hoàng Thế Vinh rất quan tâm lo lắng cho cậu:

“Ừ, tớ biết rồi”

Bên cạnh đứa bé đáng ghét luôn là cái gai trong mắt bạn học như cậu luôn có Hoàng Thế Vinh chiếu cố rất tỉ mỉ, cho nên việc những đứa bé khác cho dù có chướng tai gai mắt đến bao nhiêu, có không phục đến thế nào cũng không có khả năng dám đứng trước mặt cậu gây khó dễ, ai nói Hoàng Thế Vinh luôn đứng về phe cậu cơ chứ.

Thời gian kế tiếp đó, cậu luôn dùng danh chức vị tổ trưởng giao nhiều bài tập hơn cho tổ viên, người nào ngày hôm đó bị giao nhiều bài tập chỉ có thể than rằng mình số đen mà không dám phản kháng. Có một chuyện mà không ai biết được, quy luật khiến cho cậu giao nhiều bài tập cho một người là như thế nào, chính là hôm đó ai là người nói chuyện với Hoàng Thế Vinh nhiều nhất thì hôm sau sẽ phụ trách làm nhiều bài tập nhất.

Giữa những chuỗi thời gian những đứa trẻ khác miệt mài học tập, cậu và Hoàng Thế Vinh lại có rất nhiều thời gian rảnh rỗi cũng chơi game. Đối với một thiên tài mà người khác vẫn công nhận như cậu thì việc chểnh mảng học hành sẽ không có vấn đề gì đáng quan ngại cả, hoặc đối với việc một đứa bé không chịu học bài lại tạo điều kiện cho nó vui chơi thỏa thích như Hoàng Thế Vinh mà nói lại là một chuyện đáng quan ngại, nhưng mà cậu lại cảm thẩy chỉ cần Hoàng Thế Vinh thích là được, hắn học hay không học cũng không phải là chuyện gì quá to tát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.