Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 174: Xảy Ra Vấn Đề


Đọc truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng – Chương 174: Xảy Ra Vấn Đề


Quả nhiên người có tinh lực làm được 7 hiệp trong truyền thuyết không phải là thường nhân.

Hoàng Thế Vinh 6 giờ sáng đã có thể rời giường đi xuống phòng tập gym trong khách sạn chạy bộ trên máy chạy cùng nâng tạ một hồi, đến khi mang đồ ăn quay trở về phòng là 7 giờ sáng vẫn thấy Tô Đồ Lang Quân đang ngủ say nằm ở trên giường.

Chàng trai này ngày hôm qua bị hắn cực lực ép buộc đến mức không thể nằm ngửa được, bây giờ đang nằm úp sấp ở trên giường, bờ vai trần lộ liễu ẩn hiện vết xanh tím là minh chứng rõ ràng nhất cho cuộc vui quá đà ngày hôm qua.

Hoàng Thế Vinh đặt bát cháo nóng hổi xuống bàn, quay sang trèo lên giường nằm cạnh Tô Đồ Lang Quân, cúi đầu nói khẽ vào tai cậu:
“Trời sáng rồi, tiểu hoàng tử”
Tô Đồ Lang Quân không nhúc nhích, cũng không có ý định muốn mở mắt.

Hoàng Thế Vinh lại nhẹ giọng lấy lòng:
“Vi thần mang điểm tâm đến cho người”
Tô Đồ Lang Quân bị Hoàng Thế Vinh chọc cười, vốn dĩ vô cùng buồn ngủ lại bị người nào đó vo ve bên cạnh nên phải tức giận một phen, nhưng mà cái giọng điệu lấy lòng kia của hắn khiến cho cậu không thể giận được, đành phải lười biếng xoay người quay lưng lại:
“Tiểu thái giám to gan, dám leo lên long sàng của trẫm, người đáng tội gì?”
Hoàng Thế Vinh luồn tay vào trong chăn, cố tình di chuyển đến địa phương bên dưới, xấu xa khàn giọng nói:
“Anh là tiểu thái giám sao? Sau sự việc hôm qua em vẫn nghĩ anh là tiểu thái giám hả? Được rồi, sáng nay chúng ta tiếp tục bàn luận vấn đề này”
Tô Đồ Lang Quân thấy không ổn liền cố gắng kéo tay của Hoàng Thế Vinh ra:
“Được rồi, em chỉ nói chơi mà thôi, anh đích thị là người đàn ông chân chính”
Đối với một người bình thường, trải qua sự kiện một đêm bị áp đến 7 lần kia mà nói khẳng định sẽ không thể xuống giường được, nhưng mà Tô Đồ Lang Quân trên phương diện tình dục này cũng rất có thể lực cho nên buổi sáng ngày hôm nay ngoài việc đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực, dáng đi có điểm bất thường mà nói thì cũng không có gì khác thường ngày là mấy.

Hoàng Thế Vinh là một người đàn ông ấm áp, rất biết quan tâm đến người quan trọng của cuộc đời mình.


Lúc Tô Đồ Lang Quân dáng đi quái dị đi ra, hắn đã nhanh chóng đặt thêm một chiếc gối nữa ngay dưới chiếc ghế đệm chỗ phòng khách, cháo nóng ở trên bàn cũng bốc hơi nghi ngút chỉ đợi cậu ra ăn.

Tô Đồ Lang Quân nhìn thấy những hành động ôn nhu kia của Hoàng Thế Vinh, tự động cảm thấy con mắt nhìn người của mình từ nhỏ vẫn luôn tốt như vậy, hắn xứng đáng là người đàn ông mà cậu đã nhắm trúng.

Ngày hôm qua Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đã thống nhất sẽ không tiếp tục giả bộ nữa, thư ký của Hoàng Thế Vinh đã gửi tới toàn bộ bằng chứng, giấy tờ có chữ ký của Hoàng Thế Minh chứng minh việc ông ta rút tiền của công ty để làm chuyện riêng bên ngoài.

Hơn nữa phía bên Hồ Điển sau khi điều tra về vụ tai nạn kia cũng biết được Lăng Chính Mãnh quả thật có tham gia vào những vụ buôn bán hàng cấm trái phép.

Hồ Điển là người chính trực, ghét nhất những kẻ lợi dụng chức quyền để tư lợi, cho nên sự việc lần này cũng sẽ có ông ta đứng ra hỗ trợ một tay, khiến cho Hoàng Thế Vinh đúng là hổ mọc thêm cánh.

Lúc hai người đang ăn sáng, Hoàng Thế Vinh liền nhận được cuộc gọi của thư ký ở nhà:
“Tiểu Trương”
Thư ký Tiểu Trương ở bên này sau khi biết chuyện Hoàng thị có người trong cục cảnh sát đến tìm Hoàng Thế Minh liền nhanh chóng gọi điện báo tin tức này cho Hoàng Thế Vinh biết:
“Hoàng phó tổng, có cảnh sát đến tìm Hoàng Thế Minh, nhưng mà ông ta giống như đã trốn rồi”
Hoàng Thế Vinh đứng dậy, đi về phía ban công trầm giọng nói, giống như là muốn né tránh Tô Đồ Lang Quân vậy:
“Trốn rồi sao? Lập tức cho người đi tìm ông ta, đừng để mất dấu ông ta”
Hoàng Thế Vinh cùng thư ký Tiểu Trương trao đổi vài câu liền nhanh chóng quay trở vào trong, Tô Đồ Lang Quân lúc này vẫn điềm tĩnh ngồi ăn cháo, vừa nhìn thấy hắn ngồi xuống liền chậm rãi hỏi:
“Là Tiểu Trương gọi sao?”
Hoàng Thế Vinh đáp:
“Đúng vậy”

Tô Đồ Lang Quân đợi mãi không thấy Hoàng Thế Vinh nói tiếp liền quay sang bên cạnh hỏi hắn:
“Cậu ấy nói gì thế?”
Hoàng Thế Vinh vốn là không định nói ra tin tức Hoàng Thế Minh đã bỏ trốn, nhưng mà cho dù hắn có giấu được thời điểm hiện tại cũng không giấu được lâu, nói gì thì nói Tô Đồ Lang Quân cũng có tai mắt ở Hoàng thị, hắn không nói bây giờ thì cũng sẽ có người nói cho cậu biết:
“Tiểu Trương nói có người ở cục hình cảnh đến tìm Hoàng Thế Minh, nhưng mà tìm không được ông ta, nghi ngờ ông ta đã bỏ trốn rồi”
Tô Đồ Lang Quân đặt thìa xuống bàn, có chút trầm mặc, nếu như Hoàng Thế Minh trốn rồi nhất định sẽ đến tìm Khâm Định.

Chỗ ở của Khâm Định ở đâu vẫn còn là một ẩn số, hai người bọn họ khả năng cao sẽ hợp tác với nhau gây bất lợi cho hai nhà.

“Em đừng lo, anh đã nói người nhanh chóng đi tìm Hoàng Thế Minh, người của Hồ Điển cũng có góp sức, nhất định sẽ tìm được hai người bọn họ sớm thôi”
Tô Đồ Lang Quân có cảm giác dự cảm không lành giống như sắp có chuyện lớn sẽ xảy ra cho nên không thể bình tĩnh được, cậu nhíu mày đứng dậy, xoay người đi về phía giường lớn muốn lấy di động của mình:
“Để em nói ba hỗ trợ tìm người, nhiều người tìm sẽ nhanh hơn”.

…!
Lại nói đến Hoàng Thế Minh hiện tại đang khốn đốn tránh tai mắt của mọi người.

Buổi sáng ngày hôm nay lúc ông đang ở sân golf liền nhận được cuộc gọi từ người giúp việc trong nhà, nói có người bên cảnh sát điều tra tới nhà tìm ông.

Hoàng Thế Minh vốn làm chuyện xấu chính vì thế đương nhiên cảm thấy chột dạ, chỉ cần nghe thấy hai từ cảnh sát kia cả người đều đứng không vững.

Khi Hoàng Thế Minh còn chưa biết nên xử lý ra sao thì thư ký của ông lại gọi điện tới báo có người bên đội điều tra gửi giấy triệu tập ông, còn nói người trong ban quản trị hiện tại rất hoang mang, có một số người tức giận đã làm loạn lên, không khí tại Hoàng thị lúc này vô cùng hỗn loạn, muốn ông nhanh chóng quay trở về xử lý.


Hoàng Thế Minh cũng không hiểu đang yên đang lành sao tự nhiên lại có người đến điều tra ông, có phải là bọn họ đã phát giác ra chuyện xấu ông làm rồi hay không.

Hoàng Thế Minh còn đang chưa biết cách giải quyết ra sao liền nhận được tin nhắn của Đàm Dật Nam nhắn đến, nói lô hàng đứng tên ông đang bị giữ lại tại bến tàu, nhắc nhở ông thời gian này tạm thời tránh mặt.

Hoàng Thế Minh giật mình, vội vã gọi điện lại cho Đàm Dật Nam nhưng mà đối phương lại không mở máy, rõ ràng vừa mới rồi còn nhắn tin cho ông, bây giờ lại không liên lạc được, bọn họ có phải là muốn phủi tay áo ra đi, mặc kệ ông hay không đây.

Hoàng Thế Minh lúc này mới phát hiện ra bản thân mình ngoài số của Đàm Dật Nam ra chỉ còn biết mỗi chỗ ở của bọn họ, chính vì thế ông nhanh chóng lái xe đến chỗ của Khâm Định muốn cùng nhau bàn bạc chuyện này.

Hoàng Thế Minh mới đến nơi này một lần, lòng vòng một hồi mới tìm được, lúc đến còn nhìn thấy bên ngoài có vài tên đang ngồi phê thuốc la liệt, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.

Hoàng Thế Minh do dự mãi mới bước qua đám người không còn ý thức tỉnh táo kia tiến vào trong, vừa đi được vài bước liền có một tên lưu manh mặc áo ba lỗ cầm một cây gậy bóng chày đứng ra chặn đường:
“Đi đâu đây?”
Hoàng Thế Minh hoảng hốt, lùi lại phía sau vài bước:
“Tôi muốn gặp Khâm Định”
Người đàn ông trước mặt nhìn một lượt đánh giá Hoàng Thế Minh từ trên xuống dưới rồi hừ lạnh, đưa gậy về phía trước dọa nạt:
“Nói láo, trước nay tôi chưa từng gặp ông”
Hoàng Thế Minh biết mục đích đối phương chính là muốn hăm dọa trấn lột, nếu như bây giờ quay trở về cũng sẽ không được yên, thế cho nên Hoàng Thế Minh liền lấy ví từ trong túi quần của mình ra, còn chưa kịp mở ví thì đối phương đã đưa tay cướp lấy ví của ông, nhanh chóng lấy hết tiền trong ví rồi ném trả lại ông ta.

Đúng lúc này phía sau có người lên tiếng:
“Là Hoàng tổng sao?”
Gã lưu manh quay người lại, vừa nhìn thấy Đàm Dật Nam liền cúi đầu tỏ vẻ cung kính:
“Anh Đàm”
Hoàng Thế Minh thấy Đàm Dật Nam thì không để ý đến số tiền mình bị trấn lột nữa, nhanh chóng tiến lên đi về phía trước:
“Đàm Dật Nam, chuyện kia là thế nào? Cậu chẳng phải nói mọi thứ đều trong tầm kiểm soát hết rồi hay sao?
Đàm Dật Nam nhẹ giọng, trên gương mặt còn duy trì sự lạnh lẽo:

“Hoàng tổng, ông chẳng lẽ tin rằng trên đời này thật sự có cái gọi là đều trong tầm kiểm soát hết hay sao?”
Hoàng Thế Minh nhíu mày:
“Cậu nói vậy là sao, có phải cậu muốn chối bỏ trách nhiệm hay không?”
Đàm Dật Nam cười cười, đưa tay vỗ vỗ vào vai của Hoàng Thế Minh:
“Hoàng tổng chớ nóng vội sẽ làm hỏng đại sự, nếu như tôi muốn chối bỏ trách nhiệm vậy sao có thể đứng ở đây nói chuyện cùng với ngài.

Tôi chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở ngài, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra mà thôi”
Hoàng Thế Minh cố gắng nhẫn nhục chịu đựng, dù sao đã bước chân lên còn thuyền này rồi, ông chỉ còn cách nghe theo bọn họ, nếu như muốn đối đầu với bọn họ e rằng không có khả năng:
“Tôi muốn gặp Khâm Định”
Đàm Dật Nam chậm rãi gật đầu:
“Đi thôi, ngài Khâm cũng đang đợi ngài”
Hoàng Thế Minh đi theo sau Đàm Dật Nam, tiến vào trong một căn phòng tăm tối, nơi đây giống như được đào ở dưới lòng đất, xung quanh toàn mùi ẩm mốc lại không có ánh sáng.

Khâm Định giống như một bộ xương khô không hoàn thiện, ngồi ở trên một chiếc xe lăn, ông ta vừa nhìn thấy Hoàng Thế Minh liền nở một nụ cười khiến cho đối phương cũng rợn tóc gáy.

Tiếng thiết bị hỗ trợ dây thanh quản phát ra tiếng dè dè, giọng nói méo mó càng khiến cho mọi thứ xung quanh thêm phần u ám:
“Hoàng tổng đã đến rồi”
Hoàng Thế Minh gật đầu, hiện tại ông đang rất rối rắm nên cũng không để ý đến mọi thứ xung quanh:
“Khâm Định, chuyện này ông định giải quyết như thế nào?”
Khâm Định cầm chiếc máy đạt sát vào cổ họng của mình nói:
“Sao lại hỏi tôi tính như thế nào, lô hàng kia người đứng tên trên mọi giấy tờ đều là ông, chuyện này Hoàng tổng nên tự mình nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa.

Phía bên Châu gia vẫn còn đang nóng lòng chờ hàng, tôi còn phải giúp ông giải thích trì hoãn kìa”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.