Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu

Chương 13: Di chúc [3]


Đọc truyện Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu – Chương 13: Di chúc [3]

Hắn đi đến trước mặt ta, dùng tay nắm lấy hai vai, cong lưng đến cùng độ cao, cực kỳ nghiêm túc nhìn vào mắt ta, ánh mắt kia dường như muốn xuyên qua thân thể nhìn thấu tới tận linh hồn đối phương. “Mạnh tiểu thư, cô hãy nghe cho kỹ. Những lời sau đây của tôi, cô rất có khả năng sẽ không tin nổi nhưng rốt cuộc chân tướng thế nào, tôi tin cô sẽ tự mình phán đoán. Cô phải biết rằng, tình cảnh hiện tại vô cùng nguy hiểm.”

Tình cảnh vô cùng nguy hiểm……

Là có ý gì? Ta thật không hiểu?

“Anh nói những lời này, là có ý tứ gì…” Ta lui về sau một chút, chẳng lẽ “Luật sư lòng dạ hiểm độc” kia chuẩn bị xuống tay với ta?


Luật sư Trương nói: “Người cô nên đề phòng không phải là tôi. Nếu bắt buộc phải chọn một bên chiến tuyến, cô có thể yên tâm, tôi tuyệt đối đứng về phía cô”

“Anh rốt cuộc là ai..Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng anh?”

“Cô không cần tin tưởng tôi, cô chỉ cần tin tưởng mẹ của Khương Vũ Bạch, bà Khương Như Văn. Tôi là người của bà ấy” Hắn bình tĩnh nói “Di chúc sở dĩ phải chia làm hai phần vì phần của Khương Vũ Bạch căn bản là giả. Đó là một băng ghi hình tầm ba mươi phút của bà Khương lúc còn sống. Mục đích là làm địch mất cảnh giác, cho chúng ta thêm thời gian. Nội dung di chúc có vẻ như rất quan trọng, nhưng cũng không bao gồm cái gì có giá trị thực tế. Đương nhiên bao gồm những tài sản có khả năng trao đổi, tỷ như bất động sản, cố phiếu, tiền gửi ngân hàng. Trên thực tế, tiền tài là đồ vật không đáng giá nhất của Khương gia, cho nên bà Khương không tiếc dùng toàn bộ tài sản để bảo vệ”


“Bảo vệ? Bảo vệ cái gì?” Không thể phủ nhận, mặc dù tình huống hiện tại đã vượt qua khả năng lý giải của ta, ta vẫn bị lòng hiếu kì chi phối, muốn ngay tức khắc biết được chân tướng.

“Bảo vệ cho phần di chúc này của cô. Phần di chúc này không phải văn kiện trên danh nghĩa pháp luật, mà chính là…tôi. Khương Vũ Bạch như thế nào cũng không tưởng tượng được, di chúc thế nhưng lại là một người. Mặc kệ hắn có bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu thế lực, cũng không có cách nào trộm đi được di chúc này để biết được nội dung bên trong. Hắn chỉ biết số điện thoại của tôi, không biết địa chỉ của trụ sở này, nếu muốn gặp mặt, tất nhiên phải là tôi chủ động tìm đến hắn” Người kia giảo hoạt chớp chớp mắt, chỉ chỉ văn phòng đơn sơ. “Tôi cùng hắn trò chuyện chưa bao giờ quá 20 giây, cho nên hắn không thể định vị vị trí của tôi. Mặt khác, nơi này hẻo lánh vô cùng, rất khó tìm đến, bị tìm thấy cũng không có làm sao, bởi vì không có tài liệu ghi chép thực sự, di chúc là thông qua tôi truyền đạt, chỉ cần tôi chưa chết, di chúc thực sự tuyệt đối không bị trộm hay bị tiết lộ ra ngoài”

Luật sư Trương trầm mặc vài giây, bắt đầu dùng tốc độ rất nhanh nói: “Mấy tháng trước, bà Khương nhận thấy hành vi của Khương Vũ Bạch đột nhiên thay đổi, so với Khương Vũ Bạch trước đây có chút khác biệt rất nhỏ. Loại khác biệt này người khác không thể phát hiện, thậm chí cả cha của Khương Vũ Bạch cũng không biết được, nhưng là một người mẹ, bà đã để ý những dấu hiệu lạ đó. Bà đã lấy một ít tóc ở lược của Khương Vũ Bạch đi làm xét nghiệm DNA. Kết quả đồng nhất với trực giác của bà, người ở cùng nhà với bọn họ giống con trai họ như đúc nhưng với bà không có quan hệ huyết thống.

Ta sửng sốt một chút,lẩm bẩm nói: “Nói cách khác……Khương Vũ Bạch ở phòng bên kia là…giả…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.