Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 50: Để Ba Hắn Đánh Gãy Chân Hắn


Bạn đang đọc Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê – Chương 50: Để Ba Hắn Đánh Gãy Chân Hắn


Hạ Lệ Cầm vừa nghe xong, không vui nói: “Cái gì, nhân viên mới? Từ nhỏ nó chưa từng phải làm qua việc nặng bao giờ, sao có thể làm nhân viên được?”
“Chỉ học việc thôi, tháng sau sẽ chính thức đề bạt hắn.

Yên tâm, có anh theo dõi, mỗi ngày hắn chỉ cần đến công ty điểm danh là được.”
Hạ Lệ Cầm không yên tâm dặn dò: “Đây là anh nói đó, nhớ kỹ.”
“Được, vì đứa con trong bụng, anh cũng không thể khiến em tức giận mà.”
“Vậy khi nào anh ly hôn với cọp mẹ kia?”
Tống Húc lại đau đầu.
Mỗi ngày Hạ Lệ Cầm đều ép hắn ly hôn với Dương Như.
Nhưng hắn sao có thể ly hôn!
Một khi ly hôn, chuyện này sẽ bị phơi bày ra ngoài.

Chưa nói nó sẽ ảnh hưởng đến giá trị cổ phiếu của tập đoàn Tống thị, mà ba hắn khẳng định sẽ nổi giận lôi đình.
Khi còn trẻ hắn nợ phong lưu ở bên ngoài không ít, ba đã từng cảnh cáo hắn: Nếu hắn còn dám làm xằng làm bậy ở ngoài, ông sẽ đánh gãy chân hắn.
Đương nhiên, hiện giờ đứa nhỏ cũng đã có, còn là con trai.

Cho dù ba hắn không truy cứu, hắn cũng không thể ly hôn.
Tống Tinh Nhật là minh tinh, hắn cùng Dương Như ly hôn sẽ khiến Tống Tinh Nhật bị bôi đen, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của con bé, hơn nữa sẽ làm cho ai ai cũng biết.
Cái giá phải trả cho việc ly hôn là quá lớn, hắn không thể ly hôn được.
Cho nên, trước tiên cần phải dỗ Hạ Lệ Cầm.
Vừa thấy thái độ của Tống Húc, Hạ Lệ Cầm lập tức biết hắn đang chuẩn bị khuyên mình.

Cô tức giận nói: “Sao vậy, anh không định ly hôn đúng không? Nhưng nói tôi nói Tống Húc anh biết, vì đứa bé trong bụng, tôi tuyệt đối sẽ không để người khác chống nạnh mắng tôi là tiểu tam, mắng con tôi là con hoang không có cha.”
“Nếu anh không chịu ly hôn, đứa nhỏ sau khi được sinh ra sẽ lấy họ tôi, nó không có bất kì quan hệ gì với anh……”
“Đừng mà, Lệ Lệ, anh sẽ ly hôn.”
“Vậy anh khi nào sẽ ly hôn?”
“Em cho anh một chút thời gian, bất động sản dưới tên anh vẫn chưa sắp xếp hoàn thiện, đến khi sắp xếp đâu vào đó thì sẽ chuyển qua đứng tên của em.

Để sau khi ly hôn xong, chúng ta lại có thêm chút đồ cho con trai chúng ta sau này.”
Nghe được lời này, Hạ Lệ Cầm đang mặt tức giận mới chuyển sang mỉm cười.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Cô hừ một tiếng: “Ở buổi sinh nhật cọp mẹ, anh còn tặng cho bà ta Sao Lam.”
Alo, sau khi nhảy đi nhảy lại giữa đống chương đầu và chương này, thì toi mới phát hiện ẻm lam sắc chi tinh này có tên hịn hò hơn là Sao Lam cơ, ôi má ơi hồi đó ngu ngục quá ;-;
Đêm đó, cô tức giận đến phát điên.
Nhưng sau đó Tống Tinh Nguyệt lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, thấy được khuôn mặt vặn vẹo của Dương Như, đã giúp cô tiêu tan cơn tức phần nào.
“Không phải chỉ là một cục đá thôi sao, toàn bộ tài sản của anh đều sang tên em, giá trị không biết gấp bao nhiêu lần với cục đá màu xanh đó….”
……
Trên một chiếc xe việt dã màu đen đỗ ven đường, Dương Như nhìn chằm chằm video giám sát, cũng như đã nghe được đoạn đối thoại này.
Bà căm phẫn, năm ngón tay nắm chặt lại, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay rạch ra từng đường máu.
Máu trong lòng bàn tay chảy ra, nhỏ từng giọt xuống bên người.
Tống Húc!
Bà rủa Tống Húc phải chịu dày vò ngàn đao đâm xuống, không được chết tử tế.

25 năm, vào lúc độ tuổi thanh xuân trẻ đẹp nhất, bà gả qua cho hắn, cho đến bây giờ cũng đã là một bà thím già hơn 50 tuổi.

Vất vả nuôi lớn 2 đứa con gái, tận tụy vì Tống gia, khai thác thị trường, đem tập đoàn Tống thị  trở thành một trong năm công ty lớn nhất thành phố S.
Còn hắn đền ơn bà cái gì?
Đi tìm tiểu tam, muốn sinh một đứa con trai hoang, còn muốn ly hôn với bà.
Ly hôn còn chưa nói, hắn vậy mà dám có ý đồ đem sản nghiệp dưới danh nghĩa hai bọn họ, sang tên cho ả tiểu tam tiện nhân kia.
Là bà bị mù, khi trẻ hẳn nên đào hôn, không nên nghe theo sắp xếp của ba.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày phải dỗ Tinh Nguyệt, đến tối lại phải suốt đêm chờ hắn, còn phải nghĩ cách gϊếŧ chết Tống Tinh Thần.
Nhưng Tống Húc không chỉ không phụ tay giúp bà, còn ở bên ngoài nuôi tiểu tam, sinh con trai, sang tên tài sản để ly hôn….!Ngay lúc này, cơn căm phẫn dồn dập trào lên bao trùm lấy toàn bộ lý trí Dương Như.
Đến khi lão quản gia Từ cùng Tống Tinh Nguyệt đi đến, đã thấy hai mắt Dương Như đầy tờ máu, đôi tay nắm chặt thành quyền tức đến phát run, máu trong lòng bàn chảy ra.
Tinh Nguyệt cầm khăn giấy giúp bà lau máu đi, khuyên nhủ nói: “Mẹ, đừng nóng giận, ba chỉ là chơi đùa mà thôi, ba sẽ về nhà mà.”
“Cả một tuần nay hắn không về nhà, mỗi ngày luôn mồm bảo bận, mẹ còn thật sự cho rằng hắn bận thật.

Không nghĩ tới, thứ hắn bận là bận nuôi tiểu tam….” 
Lão Từ cũng nói: “Phu nhân, ngài tạm thời bình tĩnh lại trước đã.

Tiên sinh chưa chắc sẽ thật sự ly hôn với ngài, có lẽ là chỉ muốn dỗ tiểu tam thôi.

Lại nói, cho dù tiên sinh không nghĩ cho ngài cùng lão gia tử, nhưng cũng phải nghĩ cho Tinh Nhật tiểu thư.

Cô ấy là đại minh tinh, nếu chuyện này bị truyền ra, cả nước đều sẽ biết, khi đó tiên sinh cùng tiểu tam đó sẽ bị chết chìm trong nước miếng dư luận.”

Dương Như càng tức giận hơn.
“Nếu trong lòng hắn thật muốn có cái nhà này, thật lòng suy nghĩ cho Tinh Nguyệt, thì đừng nên đi tìm tiểu tam, còn để cho tiểu tam mang thai con trai….!Hôm nay tôi nhất định phải bắt hắn trở về, để ba hắn đánh gãy chân hắn.

Còn ả tiểu tam kia nữa, dám tính kế tôi, còn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà……”
Bà sẽ khiến cô ta chết một cách khó coi!
Dương Như tức giận mở cửa, đi xuống xe.
Bà vừa xuất hiện, mười mấy tên vệ sĩ đi theo cũng đồng loạt xuống theo.
Đúng lúc này, Tống Húc vừa từ cửa biệt thự đi ra, tay vẫn đang ôm eo Hạ Lệ Cầm, đang chuẩn bị hôn cô ta.
Còn chưa kịp mở miệng, chát…!Một cái tát nóng hổi tát ngay lên mặt Tống Húc.
Bất ngờ bị ăn tát, khiến Tống Húc ngơ ngẩn trong nháy mắt.
Hắn quay đầu lại, thấy Dương Như đang phẫn nộ đến cực điểm đứng trước mặt hắn.

Phía sau bà, còn có mười mấy vệ sĩ đứng đó.
Hắn quanh năm không về nhà, cho nên vệ sĩ cùng người hầu trong nhà đều nghe lệnh Dương Như.
Hạ Lệ Cầm vừa thấy Dương Như hùng hùng hổ hổ tìm đến đây, cô liền bị dọa sợ.

Nhưng khi thấy Tống Húc bị đánh, cô di chuyển thân mình đi đến bên cạnh hắn rồi mắng: “Bà đánh người làm gì?”
“Câm miệng, đợi lát nữa tao thu thập mày sau, cút sang một bên cho tao.”
Hạ Lệ Cầm không những không tránh ra, mà còn tiến lên đứng trước mặt Tống Húc.
Việc này nếu nếu đã bị bà ta phát hiện, vậy cứ nói hết cho bà ta đi.
“Dương Như, tôi khuyên bà vẫn nên sớm tỉnh lại một chút.

Chiếm lấy vị trí phu nhân Tống gia hơn hai mươi năm, ngay cả trứng cũng không sinh được so ra còn không bằng với loài gà, cho nên cũng đừng bá chiếm vị trí đó không chịu nhả ra nữa.” 
Vốn dĩ, Dương Như chỉ muốn dạy dỗ Tống Húc, còn loại tiểu tâm như Hạ Lệ Cầm này cũng không phải người đầu tiên bà gặp, mà chắc chắn sẽ không phải người cuối cùng.


Bà xuất thân từ một gia đình giàu có, có học thức cao và từ nhỏ đã xuất sắc hơn người.

Đương nhiên bà sẽ không muốn tự hạ thấp mình, chửi rửa như một người đàn bà chanh chua ngay ở bên ngoài.

Điều đó quá khó coi.
Nhưng ả tiểu tam này, thật sự chọc giận bà.
Mang thai, dùng nó để uy hiếp ép Tống Húc ly hôn, mang tài sản trên danh nghĩa 2 vợ chồng bà chuyển sang danh nghĩa của cô ta, mắng bà là gà không biết đẻ trứng…. 
Hạ Lệ Cầm vẫn tiếp tục mắng: “Tôi đang mang thai con của Tống Húc, còn là con trai.

So với bà thì cái thai này còn hữu dụng hơn nhiều, sản nghiệp Tống gia lớn như vậy, ngay cả người thừa kế đều không có.

Lão gia tử giữ bà lại, là vì công lao của bà tận tụy với Tống gia hai mươi năm, bà muốn còn chút mặt mũi, thì nhanh chân cút đi.

Đừng để tói khi Tống Húc tìm bà ly hôn, khi đó sẽ rất mất mặt.”
Mặt Tống Húc không ngừng đổ mồ hôi lạnh, giữ chặt Hạ Lệ Cầm: “Đừng nói nữa.”
“Anh cản em làm gì? Em nói sai sao? Bởi bà ta không sinh được con trai, cho nên lão gia tử mới có ý đem gia sản để lại cho Tống Tinh Thần.

Nếu sinh được con trai ra rồi, thì lão gia tử còn sẽ thiên vị Tống Tinh Thần, đem đống gia sản đó cho cô ta nữa không?”
Mắt Dương Như đỏ tươi trừng thẳng vào Hạ Lệ Cầm, vết thương trong lòng bàn tay lại chảy ra.
Bà cắn răng, hai mắt đỏ lên như ma quỷ, nhìn chằm chằm Hạ Lệ Cầm: “Tôi  không sinh được con trai thì sao, lão gia tử lại thấy rõ được công lao của tôi ở Tống gia, mà cô vẫn dám đuổi tôi? Chỉ dựa vào đứa con trai đang trong bụng mà dám đuổi tôi?” 
“Tôi  cho tiểu tiện nhân cô biết, dù cô có mang thai một đứa con trai, hay mười đứa đi chăng nữa, cũng đừng mơ có thể tiến vào được của Tống gia.

Biết vì sao không?” Dương Như xoay người, nói với vệ sĩ đằng sau: “Lôi ả đàn bà này ra, đánh cô ta đến sẩy thai thì thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.