Đọc truyện Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua – Chương 54: Phẫn nộ X Đồng phạm
Khi Rồng Hủy Diệt
Alois và Rồng Sinh Mệnh Ueda cùng nhau đi về phía cung điện của Morrie
Sickles ở dưới biển sâu, Morrie Sickles đã ôm Tiểu Duy về trong tẩm
cung, vẫy tay đuổi những người cá xinh đẹp đứng chờ bên trong, Morrie
Sickles nhẹ nhàng Tiểu Duy đang hôn mê đặt trên chiếc giường mềm mại.
Đám người cá trước khi rời đi còn dùng ánh mắt oán hận nhìn cô gái nằm trên giường không nhúc nhích, hâm mộ nhìn Morrie Sickles dùng ngón tay chậm
rãi miêu tả khuôn mặt tinh xảo của nàng, cho đến khi bị hắn trừng mắt
nhìn mới vội vàng rời đi.
Morrie Sickles cảm thán Caesar thiên thần thần tích, có thể có một nhân loại xinh đẹp hơn cả Tinh linh và Người cá, cho dù là đang ngủ cũng mê người như vậy, lông mi dài rậm
như búp bê, hai má ửng hồng, môi đỏ mọng nhẹ hơi mở, ngực hơi phập
phồng, xương cốt tinh tế, làn da trắng tinh, Morrie Sickles thoáng cảm
thán tạo hóa thần kỳ, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng mà đến hắn
cũng chưa từng phát hiện.
Cúi người, dùng ngón tay tinh
tế miêu tả hai má cô, lưu luyến quên về, không muốn rời đi. Morrie
Sickles cũng không vội làm gì, chỉ nheo mắt lại thưởng thức dung nhan
tuyệt diễm kia, cảm thụ được xúc cảm mềm mại của da thịt dưới ngón tay.
Cho dù là người cá, cũng chưa từng làm cho hắn kinh diễm như thế.
Cuối cùng, Morrie Sickles nhịn không được khát vọng trong lòng, cúi người
xuống, nhẹ nhàng đặt nụ hôn xuống hai má Tiểu Duy. Chính là cảm giác mềm nhẹ đó vừa chạm vào đã không có đường về, như gió to như mưa lớn đi đến trên mặt, môi Tiểu Duy rồi một đường từ cổ xuống dưới, quần áo bị mở
ra, lồng ngực trong phút chốc đã đầy vết hôn.
. . .
Morrie Sickles ôm Tiểu Duy thật chặt vào trong lòng, toàn thân cực nóng, sâu
trong yết hầu phát ra những tiếng gầm rú trầm thấp , từ tính đầy mê
hoăc, tiếc là cô gái kia vẫn trong trạng thái hôn mê, không thể đáp lại
hắn.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra.
Morrie Sickles nhanh chóng kéo chăn bao lấy cô gái, ngẩng đầu xoay người nhìn lại.
Hai người đi vào, trong đó là người hàng xóm lâu năm của hắn Rồng Sinh Mệnh Ueda, mà tiểu tử kia. . . . . . Thoạt nhìn có chút quen mắt, khí tức
trên thân cũng thuộc Cự Long tộc, chỉ là nhất thời không nhớ ra là ai .
“Ngươi lại như vậy, Morrie Sickles.” Ueda khẽ thở dài, thuận thế che đi tầm mắt của Alois, “Còn nhớ rõ hắn là ai không?”
“Lâu không thấy, không ngờ việc ngươi làm đầu tiên là phá hư chuyện tốt của
ta.” Morrie Sickles trợn mắt nhìn Ueda một cái, nhưng không có dấu hiệu
muốn rời giường, cánh tay ôm chặt lất Tiểu Duy, ánh mắt mang theo một
tia vô lại ra vẻ lười biếng nhìn Ueda.
“Hắn là Tiểu
Alois, ngươi quên rồi sao? Rồng Hủy Diệt mới nhậm chức .” Ueda chỉ chỉ
Alois phía sau mình, đi lên phía trước vài bước, không ngờ lại thấy
Morrie Sickles biến sắc.
“Ngươi đừng lại đây!”
“Lần đầu tiên vì nữ nhân kêu lớn tiếng như vậy.” Ueda không sao cả cười cười, “Nàng là ai?”
“Một nhân loại.” Morrie Sickles nói nhẹ nhàng bâng quơ, động tác lại mềm nhẹ đến khó tin.
“Ồ?” Ueda vuốt mái tóc dài màu xanh lá cây của mình một chút, cười nhẹ
nói:“Một nhân loại đáng giá ngươi để bụng như vậy? Chẳng lẽ có thể so
với Tinh linh và người cá còn xinh đẹp hơn?”
“Việc này
không cần ngươi quan tâm.” Morrie Sickles không muốn đem cực phẩm do
mình phát hiện ra cho người khác nhìn, “Nếu biết ta đang làm cái gì còn
không mau đi ra?”
“Làm bạn bè cũ mà nói, ngươi đúng là
một tên trứng thối chuyên gặp sắc quên bạn.” Ueda bất đắc dĩ nói, xoay
người, vỗ vỗ bả vai Alois, nói: “Xem ra hôm nay đến không đúng lúc, đi
về trước, lần khác nói sau, hoặc là làm cho tên đáng ghét này đi nhìn
chúng ta cũng được.”
Nói xong, Ueda đi ra ngoài cửa. Đi
được nửa đường lại phát hiện Alois không theo kịp, quay đầu lại nhìn,
chỉ thấy hắn vẫn đang ngẩn người đứng đó, mà ánh mắt lại nhìn thẳng vào
người Morrie Sickles đang ôm trong lòng.
“Alois?” Ueda khó hiểu quay lại kéo tay hắn, không ngờ lại bị Alois đẩy mạnh ra.
Chỉ thấy Alois sải bước đi đến trước giường Morrie Sickles, không để ý hơi
thở nguy hiểm trên người Morrie Sickles toát ra, hơi dừng một chút rồi
xốc chăn lên.
Đập vào mi mắt là Tiểu Duy đang hôn mê bất tỉnh , cùng với. . . . bộ ngực trần đầy vết hôn . . . .
Thời gian như dừng lại, Alois vẫn chưa ngẩng đầu cùng Morrie Sickles đối
diện, chính là tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn ngực Tiểu Duy. Theo thời
gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Alois đầu tiên là từ trắng
thành đỏ bừng, sau đó lại là xanh tím.
Đột nhiên, hắn mạnh tay đánh úp về phía Morrie Sickles, một quyền đánh vào lòng bàn tay bởi vì đối phương sớm có phòng bị.
Dù vậy, Morrie Sickles vẫn bị Alois đánh ngã xuống giường, đứng trên mặt đất cùng Alois giằng co.
“Quả nhiên là vậy, ngươi nhận ra nữ nhân loại trên giường kia?” Ánh mắt
Morrie Sickles nhìn về phía Alois cũng không có ý tốt, đó là con mồi
hắn coi trọng.
“Ai cho phép ngươi chạm vào nàng? ! !”
Alois nổi giận đùng đùng, ám nguyên tố nồng đậm bao trùm lên hắn, rống
giận một tiếng đồng thời một cái nguyên tố bạo liệt đánh về phía Morrie
Sickles.
Oanh một tiếng, Morrie Sickles đánh vào trên tường, trực tiếp bay ra khỏi thần điện trong đáy biển.
Alois lập tức đi theo, hai con rồng cứ như vậy ở bên ngoài triền đấu với nhau.
“Này ! Các ngươi làm cái gì vậy a! ?” Ueda đau đầu nhìn hai con rồng đang
đánh nhau như điên ở bên ngoài, cau mày, rồi nghiêng đầu, nhìn thấy Tiểu Duy vẫn còn nằm ở trên giường, liền đi tới muốn nhìn xem một chút, rốt
cuộc là nữ nhân như thế nào lại có thể làm cho hai cái thủ hộ trụ cột Cự Long không nói hai lời trực tiếp đấu võ!
Quả nhiên là
đúng như hắn suy nghĩ, là một nữ nhân loại so với Tinh linh còn đẹp hơn
ngàn lần, mặc dù đang hôn mê nhưng vẫn có thể làm cho người ta đui mù,
nhưng cho dù là như vậy, cũng không đến mức khiến cho bọn họ này trên
vạn năm Cự Long Tộc biến thành như vậy a. . . . . . Ueda buồn bực nghĩ, nhìn kiểu đấu pháp của Alois và Morrie Sickles không biết còn đánh
đếnkhi nào mới xong đâu.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Duy bỗng nhiên từ từ tỉnh lại, cô giật giật thân thể đau nhức, cau mày mở mắt.
Vừa mở mắt ra, tầm mắt vẫn còn hơi mơ hồ, trong mơ hồ, cô thấy một đầu
người có tóc dài màu xanh xuất hiện trong mắt mình. Đợi khi tầm mắt rõ
ràng mới phát hiện, đó là một người đàn ông đẹp trai có đôi mắt xanh
biếc, khuôn mặt mang đến cho cô một cảm giác bình thản, tuy rằng khuôn
mặt nghiêm túc nhưng cũng có thể cảm thấy khí tức sinh mệnh trên người
này, khí chất nhu hòa vô thức từ trên người kia tản ra.
Tiểu Duy khó hiểu, nguyên bản không phải là cô đánh nhau với Rồng Biển Cả Morrie Sickles sao? Người này là ai?
Từ từ ngồi dậy, Tiểu Duy nhìn Ueda, mở miệng nói:”Ngươi là. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, cô phát hiện quần áo trước ngực mình đang mở ra! Vội
cúi đầu xuống, chỉ thấy trên lồng ngực đầy vết hôn đỏ hỏn!
Nháy mắt, Tiểu Duy nổi giận.
Không nói một lời lập tức đấm vào mặt Ueda, biến thành Rồng Sinh Mệnh vô
duyên vô cớ bị đánh bay. Ngã xuống đất bụm mặt đứng lên, trừng mắt Tiểu
Duy hô to:
“Ngươi tại sao lại đánh ta?”
Tiểu Duy nhanh chóng sửa lại quần áo của mình, chỉ vào ngực, vẻ mặt dữ tợn hỏi lại: “Không phải ngươi làm?”
Tiếp theo, không nói gì thêm mà trực tiếp phi thân đi qua đấm thêm một cái. (mình thích từ phi thân này, ha ha ha ha)
Ueda rất oan ức cố gắng từ trong một đống phế tích lại lần nữa bò dậy, phẫn nộ hướng về phía Tiểu Duy rống to: “Đương nhiên không phải ta!”
Tiểu Duy vẫn đứng ở cách đó không xa hừ lạnh một tiếng, không cam lòng yếu
thế rống lại: “Ngươi nhìn thấy coi như là đồng phạm!”
Nói xong, lại đi lên đá thêm một cái. Lần này Ueda nhớ rõ phòng ngự rồi,
nhưng cho dù phòng ngự cũng không ngăn được cú đá này, Ueda lập tức được tao ngộ đãi ngộ y hệt Morrie Sickles, trực tiếp đụng nát vách tường bay ra ngoài.
Đúng lúc này, Rồng Sinh Mệnh Ueda ngã ở trong chiến trường của Rồng Biển Cả Morrie Sickles và Rồng Hủy Diệt Alois ,
điều này cũng làm cho Morrie Sickles cùng Alois vừa rồi còn đang trong
trạng thái PK lập tức dừng động tác công kích, khó hiểu nhìn Ueda nằm
ngã ngửa ở chính giữa.
“Ueda, ngươi làm sao vậy?” Morrie Sickles thu chiêu, đi tới “cư cao lâm hạ” nhìn Ueda.
(*) cư cao lâm hạ: từ trên cao nhìn xuống.
“Còn không phải là ngươi gây họa!” Ueda biệt khuất che mặt, phẫn nộ hét lên.
“Biết ngươi nhiều năm như vậy, ta còn tưởng ngươi là dạng người bình tĩnh mềm nhẹ, khi nào thì cũng biết cách nói to rồi?” Morrie Sickles mặc dù
không biết Ueda vì sao nói là chính mình gây họa, nhưng xem ra người bạn cũ này có chút không bình thường.
Ueda trong lòng đều
điên muốn nôn ra máu, được rồi, hắn thừa nhận thật là thấy được một
chút, không, là chỉ có một chút chút thôi a! Hắn đối với nữ nhân này một chút hứng thú cũng không có, hơn nữa còn là nữ nhân vừa mạnh vừa bạo
lực như vậy! Hắn làm sao lại xui xẻo như vậy a, đến chơi mà cũng bị
đánh!
Cách ba người này không xa, có một bóng đen chậm
rãi tới gần bên này, Alois và Morrie Sickles đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen đang đến gần, tới khi nhận ra người đang đến, trên mặt
hai người đều lộ ra vui mừng.
“Tiểu Duy!” Đây là Alois vui vẻ gọi.
“Tiểu nha đầu, ngươi đã tỉnh.” Đây là Morrie Sickles yên tâm hỏi.
Chỉ có điều là nữ nhân loại đang đến gần lại hoàn toàn không lĩnh tình, vẻ
mặt cười lạnh, đi đến trước mặt bọn họ, nheo mắt lại nguy hiểm nhìn ba
con rồng, đánh giá một tên rồi một tên, mỗi người nhìn mộtlần, người bị
nhìn sẽ không tự giác rùng mình một cái.
“Tiểu, Tiểu Duy?” Alois cũng đã nhận ra có chút không đúng, thử gọi Tiểu Duy.
Chỉ thấy cô gái chậm rãi nâng lên tay mình, chỉ vào ngực , nhìn Alois nói: “Ngươi cũng thấy?”
Nhìn Tiểu Duy hơi nhướn mày, Alois ấp úng nói không nên lời, nhưng này
khuôn mặt lại đỏ như gấc rồi đem ánh mắt hướng sang nơi khác, không dám
nhìn Tiểu Duy.
“Tốt lắm.”
Nói xong,
Tiểu Duy lại chuyển hướng sang Morrie Sickles, lần này mang trên mặt là
một nụ cười xinh đẹp, cũng chỉ vào ngực hỏi:”Này, là ngươi làm?”
Morrie Sickles thấy bộ dáng đáng yêu của Tiểu Duy, lập tức nở một nụ cười thật tươi, nói :”Đương nhiên, tiểu bảo bối nhi, nếu như không có hai người
này tới quấy rối, ta sẽ làm cho ngươi càng thoải mái ! ? “
“Rất tốt.” Tiểu Duy nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, nhưng cũng càng
ngày càng lạnh như băng, lại làm cho ba người thân là Cự Long tộc đều
cảm thấy hơi thở không tốt, cô trừng lớn hai mắt, hướng về phía kia ba
tên đáng giận kia gầm lên:
“Cô nãi nãi ta hôm nay muốn giết hết các ngươi! ! ! ! ! !”