Đọc truyện Mộ Phần Trái Tim – Chương 96Quyển 4 –
Hạ Nghị ép mình vững vàng, không nghĩ nhiều nữa, dù sao, hôn nhân của
anh bây giờ giống như đang biểu diễn xiếc trên dây, không chịu nổi một
chút xúc động dưới áp lực đó. Nhưng nhìn cô nhận lấy rượu đỏ một gã sói
đưa đến, anh nhìn cô đưa ly lên môi bắt đầu uống từng ngụm, trái tim anh bắt đầu kích động theo nhịp điệu khác thường.
Đúng vậy, cô gái với
từng cử chỉ hấp dẫn ánh nhìn kia chính là Hạ phu nhân. Hạ phu nhân vứt
bỏ mặt nạ lạnh lùng thật sự rất đẹp, cô giống tất cả phụ nữ trong quán
bar, nhẹ nhàng chống trán, khi nháy mắt quyến rũ, dụ tình có thể dễ dàng câu mất hồn phách đàn ông. Hạ Nghị kinh ngạc nhìn dáng vẻ thay đổi cách đó không xa, là Hạ phu nhân hoàn toàn xa lạ.
Đặt ly xuống, ly kia
lại được quấy hờ hững, làm các gã bên cạnh rực lòng, rối rít mời rượu.
Mà cô, lại chẳng từ chối một ai. Cho dù biết rõ tửu lượng của cô khá
tốt, song, Hạ Nghị cũng dần mất kiên nhẫn.
Bây giờ quán bar đã thay
đổi, nhạc jazz say đắm, trong chốc lát, Hạ phu nhân lộ ra nụ cười quyễn
rũ, dần có cảm giác “say”. Có một gã hơi béo không biết đã nói gì bên
tai cô, cô lại bị chọc cười, cao giọng cười vang, làm hại anh tý nữa là
bóp nát ly rượu.
Ly rượu đỏ đầy của cô không ngừng tràn mấy lần, hé
ra màu hồng tuyệt đẹp trên hai má, hai mắt long lanh mê muội, mê người
nói chẳng nên lời, gần như hút các gã xung quanh lại. Cô bây giờ vẫn như một nữ vương, bên cạnh có rất nhiều nô bộc nằm rạp xuống, đầu hàng
trước vẻ đẹp của cô.
Nếu không phải anh có thể chắc chắn Hạ phu nhân
không phải người ở nơi đây, thiếu chút nữa là bị thủ đoạn tán tính quen
thuộc “mỗi người đều có cơ hội, mọi người đều không nắm chắc” này của cô lừa rồi. Quanh mình, A Lôi và Tiểu Hoa cũng phóng đến ánh mắt đầy đồng
tình với anh, làm lòng anh càng chìm xuống thấp.
Hạ Nghị lại thấy có
một người đàn ông khá lưu manh bưng một ly rượu đỏ đến gần cô, tán tỉnh
cô. Gã kia Hạ Nghị từng gặp ở quán bar vài lần, mặt đào hoa rất kém,
nhưng lại là một gã vô lại.
“Anh Nghị, tôi đã nghe giúp anh, người
đàn ông hôm qua vợ anh đi cùng chính là gã…” A Lôi mới nói một nửa, đã
bị cắt ngang, bởi vì Hạ Nghị thật sự không bình tĩnh được nửa, anh sải
bước đến chỗ Hạ phu nhân.
“Theo anh về nhà!” Anh kéo lấy cô, đã muốn đưa cô đi khỏi chỗ ngồi.
Nơi này không phải nơi cô có thể đùa! Sắc mặt xanh mét của anh quá khó
nhìn, lũ sói bên cạnh cô vừa thấy anh thì tỏ vẻ bất mãn của Trình Giảo
Kim, nhìn anh nhìn một vòng, bắn ra ánh lửa giết người, tất cả mọi người sợ run một chút, không còn ai dám tiến lên ngăn cản nữa.
Nhìn thấy anh, Dư Vấn cố ý lộ ra nét mặt bất ngờ, sau đó, cô lãnh đạm gạt tay anh, tao nhã ngồi vào chỗ một lần nữa.
“Nếu tới nơi này, mọi người đều tìm việc vui, chúng ta cùng chơi, không cần
thiết phải quản người khác chứ?” So với gã tán tỉnh vừa rồi, cô nói
chuyện với anh rất lạnh nhạt.
Hạ Nghị nghẹn cơn tức, lại không có cách nào khác phát tác.
“Về nhà đi, Hạ phu nhân, em muốn chơi gì, anh chơi với em, độ phối hợp của
anh rất cao.” Anh mặt dày ra vẻ thoải mái mà vui cười khuyên nhủ.
Trước kia, cho tới bây giờ chỉ có Hạ Nghị anh phóng đãng không biên giới,
không chịu bó buộc, bây giờ anh đã kìm chế rồi, chỉ hy vọng cô đừng làm
mọi chuyện lớn hơn. Nhưng cô bất động, chỉ gõ nhẹ lên quầy bar, gã vô
lại bên cạnh kia do dự một chút, vẫn đưa rượu của mình lên.
“Tôi đang chờ người.” Cho nên, anh có thể cút.
“Em chờ ai?” Hạ Nghị truy hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao thì đó không phải anh!” Cô không khách sáo cho anh một gáo nước lạnh.
Hạ Nghị cứng đờ, không kịp ngăn lại, Dư Vấn vừa nói xong, đã ngẩng đầu
uống một hơi cạn sạch. Rượu vừa mới xuống cổ, Dư Vấn lập tức liền nhận
thấy được sự khác thường, nhưng muốn nôn ra đã không thể rồi. Cô lạnh
lùng quét mắt sang bốn phía, phát hiện gã kia đã không còn bóng dáng.
Đến loại địa phương này, cô luôn luôn cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn thế.
“Anh làm cho tôi thật mất hứng, tôi nghĩ tôi nên đi nơi khác!” Cô buông ly rượu, trấn định tự nhiên đứng dậy.
“Em không sao chứ?” Hạ Nghị ngăn cô lại.
“Tôi có thể có chuyện gì?” Dư Vấn nhíu mày hỏi lại.
Hôm nay Hạ phu nhân đặc biệt ương bướng, không hề che giấu, giống hệt như lúc trước khi cô mất trí nhớ.
“Không phải chờ ai à?” Hạ Nghị che giấu mất mát, khóe môi vẫn nhếch lên, ra vẻ vui vẻ, kiên nhẫn chờ đợi.
“Tôi đến đây.” Một giọng nhỏ đáp lại, một người đàn ông ăn mặc hợp mốt chen
ra từ sàn nhảy, “Chị Tống, xin lỗi, để chị chờ lâu.” Nói rồi, gã lộ ra
nụ cười mê người điên đảo chúng sinh.
Nụ cười này khiến Hạ Nghị có
cảm giác bất thường, lăn lộn nhiều năm như thế, anh tự dưng biết loại
người này dựa vào bán rẻ tiếng cười mà sống. Dưới ánh đèn mờ, gã càng
đến gần họ, Hạ Nghị càng nhìn càng thấy rõ, mày càng nhíu sâu. Tên lòe
loẹt này, rất trẻ, gọi hai chữ “đàn ông”, còn phải cân nhắc. Hơn nữa,
sao anh thấy người này rất quen? Hình như là gã ba tháng trước bị anh
đánh thành mặt lợn.
“Anh Nghị, anh, đêm qua vợ anh đi cùng nó đấy.”
Chẳng biết từ lúc nào A Lôi đã đứng phía sau anh, thấp giọng nói, “Gã
này thật ra anh cũng quen, mấy tháng trước, anh còn cho nó một trận ở
đây! Nó gọi là hoàng tử bờ cát, là trai bao ở đây!” Quả nhiên, anh không nhận nhầm người, đây là một cái chảo nhuộm lớn, đã biến một chàng trai
không tên thành lòe loẹt, cũng chẳng có gì kỳ quái.
“Tôi vừa hỏi thăm qua, tối nay nó đến xin bỏ việc, nghe nói nó rất được khách thích, nó
cũng được một bà chị tỷ phú bao rồi, muốn chuyển qua ở…”
Không cần
nói thêm gì đi nữa, Hạ Nghị đã biết vị tỷ phú kia là ai, Dư Vấn khoác
lên vai đối phương, khiến anh như một cái tát trước mặt mọi người, hóa
đá tại chỗ.
A Lôi, Tiểu Hoa và vài người bạn anh quen cũng mặt lộ vẻ
lúng túng. Trong cảm nhận của mọi người, Hạ Nghị chỉ có thắng phụ nữ?
Đúng là truyền thuyết bất bại, nhưng hôm nay… nón xanh này… đúng là sáng quá!
“Chị dâu, anh Nghị trước kia đã làm sai chuyện gì, nhưng đó đã là quá khứ, bỏ qua đi được không?” Tiểu Hoa cười hì hì hoà giải.
Đùa à, chuyện này liên quan đến vấn đề mặt mũi của đàn ông đấy!
Nhưng Dư Vấn chẳng nể mặt mũi ai nửa phần. Trước mặt mặt mọi người, cô lấy
một chùm chìa khóa trong túi, ném qua. Hoàng tử bờ cát đón được.
“Đây là nhà tôi mua cho cậu, về sau cậu sẽ ở đây!” Nói xong, Dư Vấn xoay người bước đi.
“Hạ phu nhân!” Hạ Nghị kéo lấy tay cô, lửa giận tiến đến tận tim gầm nhẹ. Đừng tra tấn anh nữa, được không.
“Chuyện gì?” Cô lãnh đạm xoay người.
“Hạ phu nhân, chúng ta về nhà đi!” Anh gượng ép mỉm cười, coi như màn vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhưng mà.
“Về sau ba năm bảy tôi sẽ về nhà, hai tư sáu tôi sẽ ở nhà cậu kia, hôm nay là thứ sáu.” Đừng để cô nói rõ nhé.
Trong quán, tất cả bạn bè của anh cũng không nhịn được nữa. Đời này Hạ Nghị chưa từng bị ai làm nhục như thế!
“Ngoan, đừng cáu kỉnh!” Anh lộ nụ cười mất tự nhiên, tiến lên ôm eo cô, nói dịu dàng bên tai cô.
Đến gần rồi anh lập tức nhận thấy sự khác thường, nhiệt độ da thịt cô hơi
cao, quả nhiên, gã vừa rồi là mặt người dạ thú. Chỉ là, sự lui bước của
anh chẳng có kết quả gì. Cô vẫn không nhượng bộ, xoay người bước đi.
“Anh đã sai rồi, em hãy tha thứ cho anh, được không?” Anh tiếp tục quấn quít lấy cô, người đã thấp đền bùn, chỉ xin cô đừng tức giận nữa.
Ba năm
bảy, hai tư sáu, lời này, là anh nói trước kia, cho nên, anh có thể chắc chắn bây giờ mình đang bị trả thù! Trái tim anh rất hoảng, bởi anh rõ
Hạ phu nhân tuyệt không phải người phụ nữ chỉ biết nói rồi thôi. Cô đã
cương lên thì có thể mất cả mạng người.
Tiến bộ, vậy mà cũng không
xúc động không tức giận! Ánh mắt Dư Vấn rất lạnh, trong cơ thể có một
ngọn lửa nóng thiêu cháy mãnh liệt.
“Vợ chồng cãi nhau thôi mà, cãi
nhau thôi mà! Được rồi, không có việc gì nữa, cũng tan cuộc đi!” A Lôi
đã cất cao giọng, muốn cứu vát chút thể diện cho anh.
Không có việc gì? Tan cuộc? Khóe môi Dư Vấn khẽ nhếch cười lạnh.
“Hạ Nghị, tôi nói cho anh biết, tôi đã nhớ ra một phần chuyện rồi!” Nhìn ánh mắt anh, cô nói ra từng chữ.
Một câu này khiến hơi thở anh nghẹn lại.
“Em lừa anh! Em và Đỗ Hiểu Văn làm sao…!”
Trái tim bị đập mạnh, Hạ Nghị cảm thấy đau, lời cô nhắc đến tiếp theo, anh
sớm đã dự đoán được. Quả nhiên, lòng anh bất ổn chẳng phải không có lý,
đúng là có một trận bão lớn đang chờ anh.
“Hạ phu nhân, anh yêu em!”
Không dám đối mặt với gương mặt âm tình bất định của cô, vội vàng đã
muốn dùng nụ hôn để giải nhiệt cho cô.
Tuy anh chưa từng dùng loại
thuốc bẩn này với phụ nữ, nhưng anh biết trong mười phút thuốc sẽ có tác dụng. Anh muốn đưa Hạ phu nhân về nhà, giải thuốc cho cô, nếu không
loại thuốc này sẽ tra tấn cô. Nhưng mặt Dư Vấn nghếch lên, nụ hôn của
anh chỉ dừng trên cổ cô.
“Hạ Nghị, tình yêu của anh rất rẻ mạt, không đáng giá một phân!” Cô lui vài bước, khẽ thở nhẹ, chịu được càng ngày
càng nén xúc động, lạnh lùng nói.
Ánh mắt Hạ Nghị đau nhức. Quả
nhiên, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi. Nhưng anh vẫn bi thương, bởi
là anh thật tình, ba chữ anh yêu em, chỉ là muộn mà thôi, nó không rẻ
mạt!
“Hạ Nghị, tôi hỏi anh một vấn đề, anh phải thành thật trả lời!”
Trong thân thể như có một ngọn lửa bắt đầu cào xé, nhưng đầu cô vẫn rất
tỉnh táo.
“Em hỏi đi.” Mặc dù có dự cảm, vấn đề này chắc chắn sẽ đưa anh đến cái chết.
“Anh và Đỗ Hiểu Văn đã làm mấy lần?” Dư Vấn cười lạnh hỏi.
Anh cứng đờ, một thoáng không rõ, vì sao cô muốn học Hiểu Văn truy hỏi vấn đề “ngây thơ” như vậy?
Nhưng mà, anh không thể không trả lời. Ngập ngừng, anh tránh nặng tìm nhẹ,
“Anh và Hiểu Văn ở Nghiễm Châu… chỉ ngủ một đêm…” Xong rồi!
“Một, đêm, mấy, lần?” Cô lại muốn anh trả lời vấn đề này!
“Ba lần.” Hạ Nghị Nhắm mắt, khi thừa nhận, anh biết mình chết chắc rồi.
Đêm hôm đó, anh và Đỗ Hiểu Văn quả thật làm ba lần, bù lại tiếc nuối.
“Một đêm ba lần, con số rất kích tình!” Trong mắt Dư Vấn hiện lên mỉa mai.
Anh bị châm chọc đến đóng băng.
Dư Vấn tiếp tục dùng giọng bình tĩnh nhẹ nói, “Như vậy không nhiều không ít, đêm nay tôi cũng làm ba lần!”
Cả lưng Hạ Nghị lạnh giá, bởi vì, anh đã đoán được lời tiếp theo của cô…
“Đáng tiếc, đối tượng không phải anh!” Cô đẩy anh ra thật mạnh, đẩy anh rất xa.
Cô đã nói rồi, anh bên ngoài một lần, cô sẽ vượt tường một hồi! Ba đấu ba, rất công bằng! Nói xong, Dư Vấn kéo tay hoàng tử bờ cát, xoay người
bước đi.