Mộ Phần Trái Tim

Chương:06Quyển 4 -


Đọc truyện Mộ Phần Trái Tim – Chương 106Quyển 4 –

Đứa trẻ kia là một bé trai có tiếng khóc nỉ non. Khuôn mặt xinh xắn cân
đối nhỏ như trứng vịt, sắc mặt tím ngắt, không thể tự thở, nhưng lại
khóc nhỏ vài tiếng.

“Cứ để nó khóc đi, cùng lắm thì một hai tiếng, nó sẽ từ từ chết.” Tiêu Đồ hờ hững nói, “Anh đừng cảm thấy như thế rất tàn nhẫn, chẳng còn cách nào cả, tuy nó sẽ khóc, nhưng mà quái thai như
thế, cho dù là thần tiên Đại La hạ phàm cũng chẳng cứu nổi.”

Hạ Nghị
khom lưng, chôn mặt xuống đầu gối, không đành lòng mà nhìn. Tuy anh chưa từng sống chung với đứa bé này, cũng không có tình cảm sâu sắc như với
Thụy Thụy, nhưng mà đó cũng là máu thịt của anh. Hạ Nghị cảm thấy dằn
vặt, mỗi tiếng khóc nỉ non của bé trai kia, như mỗi nhát dao cắm sâu vào người anh. Chắc anh là sao chổi rồi, ngay cả một đứa bé cũng không bảo
vệ được.

Tiêu Đồ nhìn đồng hồ, “Tôi khuyên các anh đừng chờ ở đây
nữa, Đỗ Hiểu Văn sắp tỉnh rồi, các người đến phòng bệnh của cô ấy đi!
Chờ đứa bé này tắt thở, tôi sẽ thông báo cho anh đưa di thể của nó đi an táng.” Anh đã quen nhìn sinh tử rồi, lòng còn rắn hơn cả kim cương,
nhưng không có nghĩa là họ có thể chịu đựng được.

“Được rồi!” Triệu Sĩ Thành ra khỏi phòng phẫu thuật trước.

Điều anh sợ nhất đó, thật sự không chờ nổi nữa.

Hạ Nghị giật mình, cuối cùng cũng đứng dậy, chua chát, “Bác sỹ Tiêu, vậy làm ơn.”

“Vâng.” Nét mặt Tiêu Đồ vẫn lạnh lùng.

Mới đi được vài bước, Hạ Nghị dừng lại, “Bác sỹ Tiêu, tôi có thể xin anh một việc không?”

“Anh nói đi.” Miễn là không phải bảo anh nghĩ cách chữa trị cho Hiểu Văn, để cô ấy có thể sinh con được, những thứ khác không quan trọng, dù sao,
anh là người, chẳng phải thần, bảo anh đưa cho họ một cái tử cung lành
lặn là không thể.

“Có thể đừng nói cho Hiểu Văn biết, chuyện cô ấy không thể có con được nữa không?” Hạ Nghị trầm giọng nói.

Đây là việc anh nghĩ đến trước mắt, không muốn làm mọi chuyện lớn hơn nữa.
Nghe vậy, Triệu Sĩ Thành cũng dừng bước, bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Đồ. Mọi người, đều đang chờ đáp án của anh.

Tuy cảm thấy chuyện có chút
kỳ quái, Tiêu Đồ suy nghĩ một chút, vẫn nhún nhún vai, “Người nhà anh đã có yêu cầu như thế, tôi cũng không vấn đề, tôi ok!”


Tuy cảm thấy rất ích kỷ, Triệu Sĩ Thành vẫn nhẹ nhàng thở ra. Có được câu trả lời thuyết phục, cuối cùng Hạ Nghị cũng nhìn thoáng qua bé trai có thể nhìn thấy
rõ màng não phình ra, tiếng khóc càng ngày càng yếu, mắt đỏ hồng, cuối
cùng, anh vẫn đi khỏi căn phòng này.

Trong phòng bệnh, tác dụng của thuốc mê từ từ hết, Đỗ Hiểu Văn dần tỉnh lại.

“Anh Nghị!” Bắt lấy tay Hạ Nghị, hơi thở mỏng manh của cô thật yếu ớt.

Có thể gặp lại anh thật tốt biết bao, trong 12h bị bắt cóc kia, cô còn tưởng rằng mình sẽ chẳng còn được gặp lại anh nữa.

“Anh Nghị, tý nữa là bọn chúng hãm hiếp em, bọn chúng còn muốn lấy mạng em!” Vừa nói, cô vừa run sợ khi nghĩ lại, run rẩy không ngừng.


rất sợ hãi, gặp phải chuyện đó nhiều lần, cô đều không dám nói cho Hạ
Nghị, cô sợ anh khinh thường cô, sợ anh cảm thấy cô không thuần khiết
nữa, cô hi vọng trong lòng anh, mình mãi mãi mang dáng vẻ xinh đẹp. Chứ
không phải trong căn phòng tối kia, bị lũ đàn ông khinh nhờn ép làm con
ếch, không còn tôn nghiêm bản thân.

“Em muốn báo cảnh sát, bọn chúng còn định giết em!” Cô không ngừng lẩm bẩm.

Tâm tình Hạ Nghị vốn nặng nề, quay sang nhìn Triệu Sĩ Thành.

Người của bệnh viện cũng hỏi, họ chỉ nói qua loa là cướp bình thường. Tuy
Tiêu Đồ sẽ không xen vào, nhưng mà e chuyện này rất khó giấu giếm, chẳng bao lâu sau, chắc chắn cảnh sát sẽ thu thập tin tức tìm đến tận cửa.
Bây giờ, không thể chắc cuối cùng Hiểu Văn biết bao nhiêu!

“Hiểu Văn, cũng đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa!” Hạ Nghị vội vàng ngồi xuống, chua chát an ủi.

Đã qua rồi? Sao có thể qua? Bị người tra tấn, trong trái tim cô mãi mãi mang theo vết thương này.

“Anh Nghị…” Cô rưng nước mắt, khó nói nên lời.

“Không sao mà em!” Anh vuốt đầu cô, an ủi.

Đã lâu rồi anh không tốt với cô như thế, từ khi Thụy Thụy chết rồi, Hạ Nghị chỉ xa lánh cô.

Hiểu Văn nghẹn ngào, nhưng chỉ mười giây sau, lập tức cô nhận ra sự bất
thường. Bụng cô phẳng hơn nhiều, cũng không còn đứa con động đậy không
ngừng bên trong nữa.


Sự cố kia hiện lên trong đầu, sờ sờ bụng, cô hoảng sợ hỏi: “Con đâu? Con của tôi đâu rồi?”

Hạ Nghị và Triệu Sĩ Thành cùng sầm mặt xuống.

Nén đau đớn trong lồng ngực, Hạ Nghị từ từ ngồi xuống trước mặt cô, “Hiểu
Văn, em đã xem bản tin chưa? Cách nhà máy điện hạt nhân ở Fukushima Nhật Bản 30km phát hiện ra một con thỏ vừa được sinh không có hai lỗ tai.”

Hiểu Văn sửng sốt một chút, cô không rõ, khi cô hỏi con, vì sao Hạ Nghị bỗng nhắc đến chuyện thừa này.

“Vòng đời của thỏ ngắn hơn con người, vì thế phản ứng của bức xạ hạt
nhân cũng nhanh hơn so với con người, cho nên, dân chúng Nhật Bản nghi
ngờ, con thỏ đó vì nhiễm phóng xạ hạt nhân nên đã bị đột biến.” Từ khi
anh bị bệnh rồi, cuối cùng anh cũng có dũng khí xem lại rất nhiều tin
tức về ô nhiễm phóng xạ Nhật Bản.

Cô nghe không hiểu, nhưng mà, Hiểu Văn bắt đầu hoảng hốt, “Anh muốn nói cái gì?”

“Em chỉ muốn biết, con có khỏe mạnh không! Giờ nó ở trong bụng em, hay là
trong lồng giữ ấm? Khi nào em có thể nhìn thấy nó?” Lòng cô bất an, cho
dù biết hi vọng xa vời, làm mẹ, vẫn không thể thừa nhận, vẫn tồn tại
phần hi vọng không thực tế.

Con đã hơn 24 tuần, cô tin sinh ra cũng
có thể có 50% cơ hội sống sót! Khi ở bệnh viện tỉnh, cô đã nghe kỹ thuật bây giờ tiên tiến, trẻ sinh non cũng có thể sống được, con của cô rất
mạnh mẽ rất kiên cường, cho dù rời khỏi cơ thể người mẹ, chắc chắn nó có thể sống tiếp! Nhưng, Hạ Nghị lại cố tình lảng tránh vấn đề của cô, hỏi mà không đáp.

“Khi nhà máy năng lượng nguyên tử bị nổ, chúng ta đều ở Fukushima, bức xạ hạt nhân đã có ảnh hưởng đến chúng ta, dù không phải
bây giờ, cũng sẽ từ từ xuất hiện trong tương lai. Anh biết em không tin, dù sao thì, anh tin.” Hạ Nghị bình tĩnh nói.

Anh đã sớm tin tưởng, trên thế giới này có quả báo.

Anh hại chết con gái mình, anh đã bị báo ứng, mà bây giờ, những gì Hiểu Văn gặp phải, làm sao không phải là báo ứng. Báo ứng của họ do cái tên gọi
tình yêu, dẫm lên hôn nhân thần thánh. Đối mặt với sự quả báo này, thậm
chí với việc anh mất đi đứa con khác, anh cũng chẳng oán giận một tiếng, điều đó, đều là anh nên chịu. Tất cả hãy chấm dứt nhanh đi, oan oan
tương báo đến khi nào, bởi anh không đủ kiên nhẫn nữa rồi!

Cô mặc kệ, cô chỉ muốn biết con đã bị làm sao thôi? Lúc này, cô mới nhận ra sau khi phẫu thuật xong không thể nhúc nhích được.


“Anh nói cho em biết, cuối cùng con bị làm sao thế?” Hiểu Văn khóc kêu.

Vuốt mặt, cuối cùng Hạ Nghị cũng thong thả nói, về số phận đứa con của họ,
“Hiểu Văn, thai nhi không có hậu môn, bẩm sinh tràn dịch não, anh đã
theo ý kiến bác sỹ, không cứu nữa.” Đứa con vừa sinh ra căn bản đã chẳng thể cứu.

“Không cứu?” Cô kinh ngạc lặp lại lời anh nói.

“Đúng, đứa trẻ không thể…” Anh cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.

Khi nghe những lời này, cho dù đã sớm chuẩn bị, Đỗ Hiểu Văn vẫn như bị sét đánh.

“Không đâu, anh lừa em, nhất định là anh giấu con đi rồi!” Cô khóc thê thảm.

Giấu, nếu như anh có con để giấu thì thật tốt.

“Đứa trẻ này không khỏe mạnh, nó vốn chẳng thể sống sót.” Triệu Sĩ Thành một mực im lặng, cuối cùng cũng mở miệng ngọc trai, hi vọng cô đừng kích
động như thế mà nên đối mặt với sự thật.

“Không phải, nó khỏe lắm, là nó bị kẻ khác hại chết.” Hiểu Văn đanh giọng, sự thật tàn khốc làm cô chẳng thể chấp nhận.

“Bọn chúng đã nói, khách hàng họ Hạ, họ Hạ! Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!” Cô lẩm bẩm.

Chắc chắn không phải mẹ anh Hạ Lan mà chính là Hạ phu nhân, Tống Dư Vấn!
Những lời này, Hạ Nghị và Triệu Sĩ Thành nghe vào trong tai, đồng tử mắt đồng thời co lại. Là họ Hạ, Hạ phu nhân.

“Hạ tiên sinh, bác sỹ Tiêu
bảo tôi thông báo cho anh, đứa trẻ đã ngừng thở, xin vào phòng phẫu
thuật nhận thi thể.” Một y tá đến thông báo.

Thi thể của con?

Hiểu Văn đột nhiên kích động chẳng thể kiềm chế nổi, thét chói tai không thôi, “Tôi muốn gặp con, tôi muốn gặp con!”

Hạ Nghị vội vàng tiến lên giữ cô lại, cô vừa phẫu thuật xong, nếu cử động
quá nhiều, vết thương sẽ bị vỡ. Y tá cũng kinh hoàng vội đi mời bác sỹ
Tiêu, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể sử dụng thuốc an thần, để bệnh nhân
tỉnh táo lại.

“Chắc chắn là Tống Dư Vấn, chỉ có cô ta mới hận không
thể xóa con tôi đi!” Trong phòng bệnh, truyền đến tiếng khóc thê lương
của Hiểu Văn.

Hơn sáu giờ sáng, mưa còn rơi lác đác, Triệu Sĩ Thành
đón taxi về nhà. Hiểu Văn bị tiêm thuốc an thần tạm thời ngủ yên, nhưng

chẳng ai có thể đoán được chuyện xảy ra phía sau.

Anh xuống xe taxi,
ánh mắt dừng ở cửa lớn. Tống Dư Vấn mặc một thân trang nhã, không biết
đang xuất thần suy nghĩ gì. Có một người ông đang đuổi theo chơi với đứa cháu, đứa trẻ vui vẻ nén tránh, kết quả va phải cô, khiến chồng giấy cô ôm trước ngực rơi tán loạn.

“Chuẩn bị đi đâu? Ăn sáng chưa?” Triệu Sĩ Thành giả bộ tất cả đều chưa xảy ra, khom người nhặt giấy từ giúp cô.

Phản ứng của Dư Vấn rất chậm chạp, vài phút, mới cầm lấy giấy tờ anh đưa đến: “Em đến công ty.”

Lúc này ư?

“Không phải em không ngủ cả đêm chứ?” Triệu Sĩ Thành thở dài, vạch trần.

Cô bây giờ, thoạt nhìn rất khác thường.

Thật lâu sau cô không hé răng, cuối cùng, không trả lời, chỉ chậm chạp hỏi,
“Còn anh? Anh đi đâu?” Cô còn tưởng rằng anh đi báo cảnh sát, dù sao,
người đạo đức cao thượng như anh, chắc chắn sẽ không chịu nổi người phụ
nữ ác độc như cô.

Nhìn cô thật lâu một cái, Triệu Sĩ Thành còn cảm
thấy không cần thiết phải che giấu, đơn giản nói, “Anh đi tìm Hạ Nghị,
đêm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, Đỗ Hiểu Văn được đưa đến bệnh viện.”

Dư Vấn thất vọng nặng nề. Cô không ngờ, Triệu Sĩ Thành lại đi tìm Hạ Nghị.

“Kết quả?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Đỗ Hiểu Văn sảy thai.”

Người Dư Vấn nhẹ nhàng run lên. Cuối cùng cô cũng trả thù được, thế nhưng,
tại sao trái tim lại chẳng có chút vui vẻ khi báo thù được, tựa như nghe xong những lời Hạ Lan nói với cô hôm qua, nghĩ đến mình sẽ vui khi kẻ
khác gặp họa, nhưng cô không hề, cô không thể.

“Không liên quan đến
chuyện của em, đứa nhỏ kia là quái thai, sớm hay muộn cũng không giữ
được!” Triệu Sĩ Thành không chút do dự liền nói ra lời.

Quái thai? Dư Vấn giật mình nhìn anh.

“Em nói không sai một câu, tuy, nói khác đi, nhưng cũng không đến mức bất
tương vi mưu!” Anh chẳng phải thánh nhân, anh không thể vì đại nghĩa
diệt thân, bây giờ dù có là người lương thiện, anh cũng chỉ muốn bảo vệ
cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.