Bạn đang đọc Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành – Chương 27
“Yên Yên, ngươi có thấy từ lúc vào đây, Tửu tỷ cứ bất an không?”
Linh Phong hai tay gác đầu vừa đi vừa huýt sáo, mắt nhìn sang Yên Yên đang im lặng đi một bên. Cô nhóc này trừ khi cạnh Cố Tửu, còn không chẳng bao giờ thấy nó vui vẻ, nhiệt tình.
“Ừm, thấy.. Tiểu Bảo cũng đã nhắc”
Yên Yên không nhìn đến Linh Phong, cô ghé lại sạp hàng bán vài con dao rỉ sét rồi ngồi xuống cầm chúng lên xem. Cậu quá quen với việc Yên Yên lơ bản thân nên cũng lại nhìn xem cô làm gì.
Người bán là một đứa nhỏ gầy gộc đen đúa, da như dính sát vào xương cùng với mái tóc xanh dài che khuất cả khuôn mặt. Tay chân đều đen tím những vết thương chằn chịt, sẹo cái mới đè cái cũ nhiều đến không đếm nổi. Thằng bé vừa thấy có người ghé liền thoáng rụt người, sau đó chậm chạp, khó khăn nói.
“C…chào ạ… anh chị… mua gì?..”
Trong khi Yên Yên tập trung lựa thì Linh Phong chỉ đưa mắt để ý đứa trẻ kia. Như nhạy cảm thấy được có người nhìn mình, thằng bé lui người về phía sau. Ánh mắt cảnh giác nhìn đến Linh Phong.
Hm…hm~ bạo hành à, cũng phải, thế giới hiện tại hỗn độn đến mức nhìn không nổi, nhân cách con người cũng càng sụp đổ. Liệu nếu Cố Tửu ở đây thì có đem tên nhóc này về chăm luôn không? Dù sao cậu với Yên Yên đều được cô túm về đó ( mặc dù là họ bám theo )
“Này, tất cả… gói lại cho tôi”
Yên Yên một dạng không quan tâm sau khi ngắm nghía hết thì vung ra cả túi tinh thạch đầy màu sắc đến trước mắt cậu bé, giọng nói nhẹ hơn đôi chút làm Linh Phong cũng giật mình, dù sao Yên Yên luôn đanh thép với cậu.
“A, vâng…”
Thằng bé nhìn túi tinh thạch đơ ra rồi nhanh chóng ôm vào lòng, mắt nhìn trái phải xem có ai thấy chuyện ở đây không rồi mới lấy túi cẩn thận bỏ từng con dao vào cho cô.
Yên Yên im lặng ngồi đợi, đến khi cậu bé đưa túi cho cô. Từ túi áo, Yên Yên lấy ra vài viên kẹo socola thả vào tay cậu.
“Tip cho cậu…”
Nói rồi cô bỏ đi, Linh Phong sau vài lần sốc cũng loi nhoi chạy theo, không quên nhìn cậu bé lần cuối.
Thằng bé lặng lẽ giấu đi những viên kẹo rồi thu dọn đi mất vào một hẻm nhỏ.
Trung tâm căn cứ
“Nơi nhận nhiệm vụ ở đâu nhỉ? Hay lại lạc rồi…”
Cố Tửu lầm bầm tự hỏi, mắt quan sát xung quanh.
Nơi này đông đúc gấp đôi thành Thiên Ảo, dị năng giả thì sẽ tổ đội làm nhiệm vụ thu gom vật tư, đương nhiên đãi ngộ không ích. Có thể ở mạt thế mà tự do ăn uống, tắm và ngủ giường êm.
Người thường thì bán nhiều thứ lặt vặt linh tinh từ vài viên kẹo cho đến bán thân. Vấn đề này tế nhị, tạm thời bỏ qua.
Bốp!
Đâu đó trước mắt Cố Tửu vang lên một âm thanh chói tai, cô nheo mắt khó chịu rồi chuyển đến hướng khác đi. Tò mò chết mèo, lo cho bản thân nên ưu tiên hàng đầu.
Hm… có mùi của Yên Yên? Con bé đang gần đây?
Cố Tửu khựng người nhìn lại, phía trước có mùi của Yên Yên, cô không nhầm được. Cô vụt nhẹ người đã kéo ngắn khoảng cách rồi mới chậm rãi đi đến. Xuyên qua đám người nhìn đến một ả đàn bà đang hung hăng đánh đập một cô bé, không ai đến cản, còn tay chỉ chỏ bàn tán.
Rõ ràng mùi ở gần đây…. Cố Tửu tìm kiếm hình bóng nhỏ của Yên Yên. Mắt nhìn tới chiếc túi nhỏ cô bé kia đang ôm vào người.
Hử? Túi của con bé…
“Khoan, dừng lại”
Cố Tửu túm bàn tay đang chuẩn bị đánh vào mặt cô bé lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đến người đàn bà kia.
Bà cô kia thấy người chặn lại, mở miệng muốn mắng chửi liền mắt chạm mắt với Cố Tửu. Mắt cô như rắn rết, từng chút từng chút một siết chặt cổ họng khiến bà ta không thở nổi, bà ta vội thả tay xuống.
Đạt được thứ mình muốn, cô thu lại uy áp rồi túm áo đứa nhỏ, thoáng chốc đã đi xa. Cố Tửu biết ở lại sẽ phải gặp rắc rối cỡ nào! Thật ghét bỏ!
Đứa nhỏ dù bị đánh cũng không nói một lời, chỉ ôm chặt túi đá trong ngực không buông, kể cả khi được Cố Tửu lôi đi, nó cũng không hé miệng nói một chữ.
Cùng lắm đổi kẻ đánh, không khác biệt gì cả… chúng đều muốn lấy đồ của cậu, lợi dụng rồi đánh đập, hành hạ.
Cố Tửu một đường không ngừng về tới nhà, không chút thương tiếc ném đứa nhỏ xuống ghế sofa.
Ghế không cứng nhưng với cơ thể đầy thương tích, đứa bé vẫn rên lên một tiếng.
“Này nhóc, chiếc túi này là ai cho nhóc?”
Cố Tửu lạnh nhạt hỏi, mắt quan sát từ đầu đến chân của đứa nhỏ. Hẳn đã bị đánh rất nhiều, chỗ nào cũng có sẹo, ở cẳng chân còn có vết sẹo bỏng lớn.
Đứa nhỏ im lặng nghe cô hỏi đến túi đá thì ôm chặt vào người hơn, như muốn đem túi khảm vào người vậy.
“Hm…. không nói?”
Cô đưa tay đến gần đứa nhỏ—- Soẹt!
Bàn tay Cố Tửu đứt một đường sâu, máu theo vết thương chảy xuống sàn. Cô nhìn tay mình rồi nhìn đến con dao găm dính máu trên tay đứa trẻ kia.
Xoạt!!
“Dừng lại ngay, Lục”
Lời cô vừa dứt, cùng lúc đó là Lục đang đưa móng kề sát đầu đứa nhỏ, chỉ vài cm nữa đã ghim xuyên đầu. Mắt Lục đỏ ngâu cuồng bạo, mang toàn sát khí đem đứa nhỏ bức đến mặt trắng bệch.
“Nghe lời, không sao cả”
Cô kéo tay Lục lại, xoa xoa tóc anh nhưng chợt nhớ tay còn chảy máu, vấy lên cả tóc Lục.
“A… xin lỗi—“
Mắt Lục dần ổn định, anh cầm tay cô nhẹ nhàng liếm đi vết máu. Từ lâu, anh đã muốn uống máu của cô.
Lúc này Linh Phong và Yên Yên về tới, khi ngoài cửa, chúng đã nghe đến mùi máu nên vội chạy vào.
Đập vào mắt chúng là Lục đang uống máu của Cố Tửu. Ánh mắt chúng lập tức tràn lan sát khí, cũng không để ý trong nhà còn một người lạ khác, lao đến tấn công Lục, muốn tách anh ra khỏi Cố Tửu.
“Lục Đằng”
Yên Yên phóng ra dị năng, đem sàn nhà phá nát, trồi lên hàng loạt dây leo đầy gai nhọn. Chúng quắn quéo rồi theo hướng chỉ của cô, nhào đến muốn đem Lục phanh thây.
Lục vì không muốn làm Cố Tửu buồn cũng chỉ nhanh nhẹn né tránh tấn công.
“Gia Tăng Trọng Lực”
Đột nhiên cơ thể Lục trì xuống, anh đưa mắt đỏ nhìn đến Linh Phong khai triển dị năng, cậu đem trọng lực gia tăng đè lên người Lục.
Dây leo nhanh chóng vây kín, không chút sơ hở cùng đường thoát nào. Từ từ siết đến gần Lục, những cái gai nhọn cứa vào người anh.
“Này… này… ngưng tại đây!”
Cố Tửu sau một hồi đứng nhìn đã cảm thấy sự việc nghiêm trọng liền quát to, không giận tự uy khiến mọi người dừng lại.
“Yên Yên, thu ngay đám dây leo lại”
“Linh Phong, huỷ bỏ ngôn linh”
Nghe giọng cô đã có tức giận, chúng ngoan ngoãn thu lại, không quên lườm quýt Lục.
“Thôi, hồi nãy ta sơ ý bị thương, là Lục đang chữa trị cho ta”
Mặc dù cách anh đột ngột liếm máu mình khiến cô cũng tiếp thu không được, sau này phải chỉnh lại Lục mới được.
“Sao lại bị thương ạ? Máu nhiều như thế!”
Linh Phong mắt rươm rướm nước, một dạng cún con chạy loanh quanh người cô.
“Có kẻ địch ạ?”
Dù cũng lo nhưng Yên Yên bình tĩnh hơn, con bé xem xét coi trên người Cố Tửu còn vết thương nào khác không.
“À… không có gì, một vết cắt nhỏ thôi”
Và vết thương đã khép miệng lại rồi, cô là tang thi, đám nhỏ luôn quên mất điều này.
“Vết chém do ai–“
Yên Yên đang hỏi thì nhìn đến sofa có một đứa nhỏ đang co rúm lại. Cô để ý đến con dao trên tay nó, có mùi máu của Cố Tửu. Một dây leo lại chầm chậm trườn lên.
“Ngừng tại đây, không đánh đấm nữa, muốn ngủ ngoài đường?”
Cố Tửu chộp dây leo lại, mắt đưa hiệu họ nhìn ngôi nhà đã sớm tan hoang và đổ nát. Khắp tường toàn vết nứt do dây gai gây ra, lổm chổm.
Yên Yên vẫn nhìn đứa nhỏ kia… ừ thì đứa trẻ này nhìn có chút quen mắt…
Bộp!
“A… thằng bé bán dao!”
Linh Phong nãy giờ suy ngẫm cuối cùng cũng nhớ ra, tay vỗ vào nhau. Bảo sao nhìn quen thế… cơ mà sao nó ở đây nhỉ? Còn làm Tửu tỷ bị thương nữa?
Yên Yên cũng nhớ ra, trong mắt nhìn cậu bé không như trước, giờ cũng chỉ lạnh nhạt, có thêm chút ghét bỏ. Làm Cố Tửu bị thương là sai lầm!
“Thằng bé… nó không phải con gái à?”
Cố Tửu lại gần nhìn chằm chằm cậu bé. Lần này cậu bé vậy mà không né, mắt đối mắt với cô.
Trong ấn tượng của nó, con người là thứ ác quỷ địa ngục. Từ lúc nó nhìn được thế giới thì chỉ có đánh đập cùng hành hạ, nó không quên những lời mắng nhiếc của mẹ, cũng còn nhớ như in những đòn roi đau đến bật máu của cha. Cuộc sống của nó cứ trôi qua như vậy từng ngày, nó đã muốn tự tử nhưng khi tay cầm lên con dao, nó thế mà muốn đâm chết cha mẹ. Suy nghĩ đó một ngày lớn hơn nhưng không may cho nó, cha mẹ nó thành thứ quái vật khát máu kia. Ít nhất là nó đã đâm thủng đầu họ.
Nó chạy trốn đến được đây, lang thang trong hẻm tối, ăn đồ thiu, nhặt đồ rớt của người khác sống sót qua ngày nhưng ông trời như ghét nó!
Lũ khốn kia đến đánh nó, bắt nó phải đi tìm thức ăn cho chúng! Cả những việc trẻ em không nên biết, nó đều biết cả. Họ không chút xấu hổ bắt trói rồi cho nó xem những cảnh ô uế.
Nó tìm cách trốn thoát và thành công. Nó tìm những mảnh sắt vụn mài thành dao rồi đem bán, mừng là có kẻ mua chúng nhưng… nó bị tìm thấy!
Ả đàn bà ghê tởm kia đánh đập nó, muốn nó đưa tất cả tinh thạch cho ả. Lúc đó nó đã đợi…. đợi khi bà ta sơ suất liền một dao găm vào cổ bà ta nhưng một cô gái đến và đem nó đi.
Cô nhìn rất đẹp nhưng cả người luôn toát ra hơi lạnh cùng nguy hiểm. Nó không tin con người, đẹp thì đã sao? Bên trong cũng thối rữa. Nó trong phút bất đồng đã lấy dao găm trong túi cắt tay cô… nó chết chắc rồi, con người này sẽ tức giận và giết nó….
Nhưng nó lại nghe tiếng cô can ngăn rồi chạm mắt với hắn. Hắn so với cô còn nguy hiểm hơn, tay hắn móng vuốt bén nhọn kề sát đầu, nó có thể tưởng tượng, nếu cô không ngăn cản thì đầu nó sẽ như trái dưa bị bổ ra…
A… chị gái mua dao… những người ở đây thật mạnh, nó ước mình như họ, để không bị kẻ khác dễ dàng chà đạp.
Sao chị ấy so với khi nãy lại tỏ ra ác liệt như vậy…? Nó đã làm sai gì sao?
Trong mái tóc dài rối bời, mắt nó nhìn đến người đã cứu nó hai lần kia. Lần này nó yên tĩnh nhìn cô.
“Hm… nếu đã quen với hai đứa thì chăm nó đi, bẩn quá!”
Cố Tửu túm áo tên nhóc ném qua cho Linh Phong, cậu bắt lấy, ánh mắt biểu lộ sự không thích rõ ràng.
“Muốn ăn hay nhịn đói là do em rồi Linh Phong”
Cô bỏ lại một câu rồi đi lên lầu, không biết Tiểu Bảo đã thức chưa? Thằng bé phải chuẩn bị ăn trưa rồi.
Lục ngồi xuống ghế, im lặng chờ đợi. Yên Yên ngồi bên ghế khác, chẳng đoái hoài tới Linh Phong đang đau khổ kia.
“Mấy người… mấy người ác lắm!”
Linh Phong tức giận đùng đùng, ôm tên nhóc kia đến bồn tắm. Còn nó, mắt vẫn nhìn về hướng cô đã đi.
—————————————————–