Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành

Chương 19


Bạn đang đọc Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành – Chương 19

Cố Tửu xuống xe, nhìn những người sớm đã bị doạ cho xanh mặt, lạnh nhạt nói

“Mấy người muốn chết?” Một câu hỏi bình thường nhưng vào tai họ lại như giọng tu la.

Cô vừa dứt lời thì A Lục từ trên xe lao xuống, muốn đem đám người này giết chết. Cố Tửu kéo tay cậu lại, cô nhìn cậu lắc đầu. Lúc này A Lục mới ngoan ngoãn ra sau lưng cô đứng, ánh mắt lại hung ác nhìn đám người.

Mọi người trên xe cũng đã đi xuống hết. Trước mắt họ ( đám người chặn xe ) là nhóm người mặc quần áo gọn gàng, sạch sẽ. Nếu trước mạt thế thì có thể nghĩ nhóm người này nghèo nàn nhưng hiện tại, nước đã ô nhiễm hết, thức ăn cũng nhiễm độc, còn có một đám quái vật chỉ cần sơ hở liền xé xác bạn thì sao còn gọn gàng như vậy?

Họ cảm giác dường như đã đụng đến người không nên đụng nhưng không còn rút lui được nữa. Một người đàn ông nắm chặt tay, hít sâu một hơi đứng lên..

“Chúng tôi là người bị kẹt ở đây… ở đây chúng tôi đợi mãi chẳng thấy quân đội đâu, thức ăn, nước uống mỗi ngày lại ít đi, đám trẻ còn nhỏ khóc lóc đòi ăn nên chúng tôi mới liều mạng chặn xe các vị…” Người đàn ông nói, còn lia mắt nhìn qua đám trẻ mặt mày lấm lem, ốm trơ xương.

Cố Tửu thu mọi thứ vào mắt, lại thò tay vào balo, từ không gian lấy ra 2 chai nước, ném cho người đàn ông.

“Hiện tại chúng tôi cũng không còn thực phẩm, các người nên tìm người khác” Cô lạnh nhạt nói. Nếu muốn tấn công bằng sự đáng thương thì sai lầm rồi, từ lúc là tang thi, mấy cảm xúc thừa thải cũng không còn.

Người đàn ông nhanh chóng ôm chai nước vào lòng như trân bảo, ánh mắt gã xẹt qua tia tính toán. Nếu đám người này tuỳ tiện liền có thể lấy ra nước thì trên xe chắc chắn còn rất nhiều – Gã nghĩ.

Mấy con ả xinh đẹp thế này thường thích tỏ ra cao thượng, tâng bốc chút để moi móc có lẽ không tồi – Gã bắt đầu tính toán Cố Tửu.


“Cảm ơn, cảm ơn cô… cô thật xinh đẹp và tốt bụng mà, nếu không bận gì cô có thể ở lại đây với chúng tôi hay không…” Gã liên tục nói, ánh mắt tràn ngập thân thiện, không chút mưu mô nào. Gã tính tiến lên nắm tay cô nhưng gã không dám, tên con trai sau lưng cô đang trừng mắt nhìn gã đầy hung ác, gã tin chắc, chỉ cần mình chạm vào cô gái này liền chết không thể chết hơn.

Phụ nữ và trẻ con cạnh gã thấy gã thế mà lại lấy được nước, liền nháo nhào kể lể, than khóc để lấy lòng thương hại của cô. Họ luôn tin tưởng những cô gái thường dễ mềm lòng. Mấy đứa nhỏ còn bị người lớn lén nhéo vào người, đau đớn khóc lên.

Cố Tửu nhíu mày, cô là một người cuồng nhan sắc nha, đám người này vốn đã lấm lem bùn đất, nay lại khóc nhìn càng thêm xấu.

Hai đứa nhỏ trong mắt chỉ có ghét bỏ không thèm nhìn đến, A Lục lại chờ lệnh của Cố Tửu nên không có hành động gì. Đột nhiên Thiên Phi tiến lên đỡ một người con gái trong đám người kia.

“Cô hãy nín đi, mọi người đừng khóc, chứng tôi nếu giúp được gì sẽ giúp” anh nói rồi an ủi mấy người kia. Họ gặp mạt thế cũng không dễ dàng gì mới sống sót, nhóm của anh lại sống rất thoải mái. Con người không phải nên đùm bọc lẫn nhau sao.

Cố Tửu nhìn Thiên Phi, thở dài. Tên ngốc này rõ ràng chưa nhìn thấu hồng trần mà…

“Tấm chiếu mới trải có khác…haizzzz…” Cô xoa xoa trán bản thân. Không có cô chắc anh bị ăn không nhả xương luôn @@

“Trời cũng đã tối, nếu được thì chúng tôi xin phép ở lại qua đêm, phí sẽ là bánh cùng nước được chứ?” Cố Tửu nhìn bầu trời đã xế chiều, liền nghĩ muốn ở lại cho đám nhỏ nghỉ ngơi.

“Được, được chứ, mời mấy vị theo chúng tôi” gã nhanh nhảu chắp tay nói. Xem ra con mồi lại cắn câu rồi, còn là một con dê béo bở hahahaa…


Yên Yên kéo kéo tay áo Cố Tửu :” Tỷ, bọn người đó không phải người tốt”

Linh Phong cũng nói :” gã kia cứ như gian thương vậy”

Thiên Phi đã quay về nên nghe thấy, tức giận nhìn hai đứa :”mấy đứa đừng cứ suy bụng ta ra bụng người chứ! Đâu phải ai cũng ác hả? Chúng ta còn giúp đỡ họ, sao họ ăn cháo đá bát được!”

Cố Tửu nhìn cũng không nhìn, đi lên xe. Hai đứa nhỏ trong mắt đầy khinh bỉ Thiên Phi, leo ra ghế sau ngồi, A Lục cũng về vị trí. Thấy mọi người không ai để ý đến mình, Thiên Phi khó chịu trong lòng rồi leo lên xe.

Anh là đang giúp đỡ mà, thế mà họ lại tỏ thái độ với anh. Cố Tửu cũng không nhìn đến anh luôn, không lẽ mọi nỗ lực của anh đều là trò đùa trong mắt cô à?

Cô chạy xe theo đám người kia, dừng lại một nơi như thị trấn. Nơi này vắng lặng đến rùng mình, một cơn gió thổi qua cũng nghe tới âm thanh quỷ dị.

Gã dẫn cô đến một căn nhà nhỏ, nói chỉ còn căn nhà này là sạch sẽ gọn gàng, những căn kia 1 là bị phá, 2 là đã mốc meo cả lên.

Cố Tửu chẳng mấy để ý, miễn mưa không đến đầu là được. Cô đặt chân lên sàn nhà, âm thanh kẽo kẹt rợn da gà.


Linh Phong và Yên Yên một dạng trẻ em nhát gan bám sát lấy cô, A Lục thì theo sát như kị sĩ thủ hộ vậy. Nhìn chỉ thấy mỗi Thiên Phi dư thừa, trong lòng anh càng khó chịu.

Cô liếc mắt qua góc nhà tối om kia, thấy vài khúc xương sườn nhỏ lụn vụn, trên đó còn dính ít thịt vụn. Nhìn đến bên trong căn nhà, cô không khỏi cảm thán, rõ mấy căn khác đều bụi bặm, máu me, thế nào mà căn này lại sạch sẽ thế kia.

Gã thấy cô gật đầu hài lòng liền lúc không ai để ý, lộ ra nụ cười âm hiểm. Sau đó cô từ balo lấy ra 2 bịch bánh bích quy cùng 3 chai nước đưa gã.

Gã nhanh chóng cầm lấy rồi nói bận việc nên đi trước, để lại đám Cố Tửu tự sắp xếp.

Thiên Phi đột nhiên kéo tay cô, nói với giọng bực tức :”Này Tửu Tửu, em cũng thấy họ có bao nhiêu người, đưa nhiêu đó ai ăn ai nhịn chứ! Sao em lại keo kiệt như vậy!”

Cố Tửu lạnh lùng gạt tay anh ra, dùng sức đấm vào mặt Thiên Phi làm anh chảy máu mũi. Móng tay cô dài ra, Cố Tửu đưa lên cổ Thiên Phi, không chút để ý mặt anh trắng bệch.

“Anh đừng có quyết định tôi phải làm gì, còn lần nữa liền cút!” Cô gạch một đường lên cổ Thiên Phi, đủ để nó chảy ra một hàng máu đỏ rồi quay đi, đến ghế sofa nằm.

Một lúc khi nãy, cả đám như tưởng sắp chết cả rồi. Cố Tửu khi đó sát khí bao trọn căn nhà, ép đến mọi người xanh mặt. Thậm chí A Lục còn quỳ một chân xuống vì uy áp của cấp cao. Lúc này họ mới thấy, Cố Tửu lên cấp 6 rồi.

Yên Yên khôi phục đôi chút, liếc đến Thiên Phi đang quỳ :” Ngu xuẩn, đáng ra nên cho anh chết trong đám tang thi ở Thiên Ảo thì chị ấy đã không khó chịu rồi!” Cô bé lúc này rất muốn lấy dị năng phanh thây Thiên Phi nhưng chưa có lệnh của cô, Yên Yên tuyệt đối sẽ không làm. Cô bé ngồi dưới sàn kế ghế sofa cô đang ngủ, nhìn cô đầy yêu thích.

“Mẹ nó! Anh tốt nhất đừng lượn lờ trước mặt chị ấy, không đừng trách tôi” Linh Phong tức giận chửi tục, sau đó cùng Yên Yên chơi đùa với Tiểu Bảo.

A Lục không nói nhưng ánh mắt thể hiện mọi thứ. Mắt cậu lúc này chỉ có sát khí nồng đậm. A Lục theo lời Tiểu Bảo, nhảy ra ngoài cảnh vệ.


Thiên Phi hồn chưa về, quỳ trước cửa đến tối khuya. Máu trên cổ cũng đã khô lại, trên mặt anh sưng lên tím đỏ nhưng mọi người không ai nhìn đến.

Anh không rõ, anh đâu làm gì sai chứ? Cố Tửu có thể đừng vô lý hay không, chuyện gì cũng chỉ biết có bản thân mình, không quan tâm đến ai cả. Cô lạnh không khác gì tảng băng cả, anh thấy hối hận khi theo cô, sao anh có thể thích một cục sắt chẳng biết ấm áp gì như cô chứ!

Thiên Phi đứng lên, mặc kệ chân đã tê rần, bỏ đi ra ngoài. Anh sẽ ở lại đây, cũng sẽ chẳng bao giờ đến gần cô nữa, Cố Tửu quá mức độc đoán rồi…

Hai đứa nhỏ nhìn qua rồi thôi, tự giác tìm trong balo bánh quy rồi ăn, sau đó nằm cạnh Cố Tửu ngủ.

Sau khi chắc chắn đám trẻ đã ngủ sâu, cô mở mắt nhìn trần nhà, môi khẽ cười. Thị trấn này có chút thú vị mà…..

Thiên Phi lang thang một lúc thì gặp gã. Hắn giới thiệu bản thân tên Cân Đản, là một người bán thịt heo trước mạt thế. Cảm thấy con người nơi đây thân thiện, anh không chút phòng bị giới thiệu bản thân rồi theo gã đến nhà.

Nhà gã có chút rộng hơn căn kia của Cố Tửu, trong nhà còn có vợ cùng hai đứa con của gã, 1 trai 1 gái. Họ đều nhiệt tình cho anh ở lại, còn lấy chút thịt sót lại mời anh, Thiên Phi không chút để ý, vui cười ăn.

Sau khi ăn xong, Thiên Phi vì cảm thấy cơ thể bỗng mệt mỏi, liền đi lên phòng gã chuẩn bị cho anh, khoá phòng rồi nằm xuống giường ngủ.

Mà lúc này, dưới phòng khách, gia đình 4 người kia đang chụm đầu nói chuyện gì đó, trên môi còn nở nụ cười đáng sợ.

———————————————————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.