Đọc truyện Mở Nhầm Cửa Không Gian – Chương 17
An Lạc Vũ vẫn luôn đi theo hai tiểu gia hỏa,giống như đã đi thật lâu,lại giống như trong nháy mắt liền đến,An Lạc Vũ hiện tại đối với thời gian thật hỗn loạn cùng mơ hồ,lúc này rốt cuộc An Lạc Vũ đi theo tiểu gia hỏa đến địa phương.
Bỗng nhiên trước mắt An Lạc Vũ xuất hiện một đại điện có ánh sáng rực rỡ,y đi theo hai đứa nhỏ đi từng bước đến bậc thang,lúc này An Lạc Vũ mới nhìn thấy vật phát sáng chính là một quang cầu có nhiều màu sắc khác nhau,còn có một chút quang cầu bên trong còn có Hắc Mao cùng Lam Mao.
Những quang cầu lúc chuyển đến cửa điện sẽ bị một lá chắn mỏng trong suốt ngăn lại,những quang cầu bị chặn lại một lần nữa di chuyển đến đại điện.
“Baba đi thôi chúng con dẫn người đi vào,nơi này chính là nơi con cùng đệ đệ được dựng dục.”Hắc Mao cùng Lam Mao lôi kéo tay An Lạc Vũ đi đến thế giới của bọn nó.
An Lạc Vũ lúc này bị các quang cầu mê hoặc,y duỗi tay ra cầm một viên quang cầu có màu trắng ngà,không biết vì sao y lại cảm thấy những quang cầu trôi nổi này phi thường đẹp,nhưng cầm lên tại lại cảm giác chúng ăn rất ngon,tiếp theo An Lạc Vũ liền cầm quang cầu trên tay nuốt xuống.
Lúc nuốt quang cầu An Lạc Vũ lập tức tỉnh táo,đó là cái gì?Y nuốt sẽ không gặp chuyện gì chứ? thế nhưng khoang miệng truyền đến một cảm giác vô cùng ấm áp tốt đẹp nói không nên lời.
An Lạc Vũ cuối đầu nhìn về phía Hắc Mao:”Hắc Mao baba đem quang cầu nuốt mất,sẽ có vấn đề gì không?”
“Sẽ không có chuyện gì,vốn muốn mang baba tới đây chính là ăn cái này.”Hắc Mao trả lời,tất cả quang cầu trong đây đều chính là dinh dưỡng tinh thần của nó và đệ đệ,cái này khác với những cái dinh dưỡng khác là hướng cơ thể bồi dưỡng,còn quang cầu này chính là bồi dưỡng tinh thần cùng linh hồn.
Lam Mao cũng lập tức kêu lên:”Đúng,đúng vậy nhìn thấy bộ dáng baba mệt mỏi,cho nên con cùng caca quyết định bồi bổ cho baba.”
An Lạc Vũ một lần nữa bắt lấy một viên tinh cầu,viên tinh cầu này màu sắc trong suốt bao lấy một Lam Mao nho nhỏ,vật nhỏ an tĩnh ở trong quang cầu,thỉnh thoảng trên miệng còn phun ra một quả bong bóng,An Lạc Vũ để trước mặt mình cẩn thận quan sát đúng lúc An Lạc Vũ cảm giác Hắc Mao kéo kéo góc áo y.
Hắc Mao mở to mắt nhìn An Lạc Vũ nhìn nó,lập tức nói:”Baba baba có thể không cần ăn hết viên cầu này hay không?Đó là một linh hồn chi lực nho nhỏ của đệ đệ,tuy thiếu viên này đệ đệ sẽ không sao nhưng vẫn sẽ bị thương.”
An Lạc Vũ nhìn về phía Lam Mao,chỉ thấy nó cắn cái miệng nhỏ không nói lời nào dùng một đôi mắt to đáng thương nhìn hắn,An Lạc Vũ nhìn Lam Mao tỏ vẻ ủy khuất liền bật cười,y ngồi xổm xuống lấy tay sờ đầu Lam Mao,kỳ thật y chỉ muốn nhìn rõ ràng một chút mà thôi,bên trong quang cầu có một Lam Mao nho nhỏ,y sao có thể ăn được kia chứ.
“Baba chỉ muốn nhìn rõ tiểu Lam Mao bên trong thôi,mới luyến tiếc ăn.”An Lạc Vũ cười nói,tuy rằng lúc nãy trong lòng y lại xuất hiện một ý niệm dụ hoặc,nhưng lúc cầm lấy nháy mắt trong đầu y xuất hiện một tin tức thứ này vô cùng ngon miệng nhưng nhìn đến bên trong làm tiểu Lam Mao,An Lạc Vũ lí trí trở về.
“Baba,bảo bảo yêu baba muốn chết.”Lam Mao vui vẻ bổ nhào vào lòng ngực An Lạc Vũ,cũng trên mặt y hôn một cái.
An Lạc Vũ đối mặt với hai đứa nhỏ lên tiếng:”Bảo bảo có thể hay không giải thích với baba một chút nơi này thật ra là như thế nào?”y kỳ thật đối với sự thần bí nào vô cùng tò mò.
“Baba chúng ta cũng không rõ,tóm lại nơi này đều là tinh thần của chúng con,chúng nó hẳn là sau khi hấp thụ dinh dưỡng sẽ trờ về thân thể chúng con đi.”Hắc Mao trả lời,Lam Mao cũng theo đó mà gật gật cái đầu nhỏ.
“Đến,hai đứa giải thích khôn rõ ràng lắm,baba có điểm không minh bạch,được rồi baba không hỏi nữa,bất quá đồ vật này ăn vào đúng là tinh thần tốt hơn hẳn.”An Lạc Vũ cười,chỉ cần bọn nhỏ sống tốt,không rõ ràng bất quá cũng chẳng sao cả.
“Baba baba cần quay về,có người kêu người.”Chỉ nghe thấy Hắc Mao nói xong trước mắt An Lạc Vũ liền tối sầm,sau khi An Lạc Vũ phản ứng trước mắt có một cái đầu đen.
Thẩm Dịch cùng Trần ba chào hỏi xong,liền đi lên lầu tìm An Lạc Vũ,không nghĩ tới tên này cư nhiên ngủ trưa,kêu như thế nào cũng không dậy,Thẩm Dịch đang nghĩ tới có phải hay không nên học hỏi chuyện xưa hoàng tử cùng người đẹp ngủ trong rừng,hôn một chút là có thể đem người hôn tỉnh dậy.
An Lạc Vũ nhìn đến cái đầu trước mắt,lập tức vươn tay đem đầu đẩy ra:”Thẩm Dịch anh làm gì vậy?Có biết như vậy có thể đem người khác hù chết.” An Lạc Vũ kêu lên.
“Tôi khủng bố như vậy sao?Có thể làm người khác bị hù chết.”Thẩm Dịch cười tủm tỉm.
An Lạc Vũ không tiếp tục cùng Thẩm Dịch nói lý,y mặc tốt quần áo,cái tên này nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không chạy đến nơi xa như vậy tìm y,y nhớ rõ lần trước người này đã nói sẽ quay về Thượng Hải như thế nào nhanh như vậy lại chạy về.
“Ánh mắt của cậu hiện tại là gì đây?Tôi lúc này chính là muốn nói với cậu một chuyện tốt,ở Bắc Kinh sắp mở triển lãm,tôi mang tranh của cậu đi thế nào?”Thẩm Dịch nhìn An Lạc Vũ,lần này Thẩm Dịch dùng không ít sức lực mới có thể đem một danh gạch cho y.
“Chuyện tốt như vậy anh đã sớm thay tôi làm quyết định.”An Lạc Vũ trước kia cũng đã từng mở ra triển lãm tranh nhưng người đến đại đa số đều vì Cố Vĩ mới đi thế nhưng vẫn có người chân chính thật sự thích tranh. Bất quá y từ sau vụ việc kia y cũng chưa hề nghĩ tới.
“Kia được rồi,còn có một việc,tôi có một người em họ muốn đến đây nó cũng có khả năng về hội họa,thực sự rất thích tranh đến lúc đó cậu có thể chỉ điểm cho nó một chút được không?”Thẩm Dịch chính là cũng không có biện pháp,đứa em họ của hắn thật sự là rất hay lảm nhãm,mỗi lúc đến đây hắn đều bị phiền muốn chết,hắn lại nghĩ đến An Lạc Vũ là một người an tĩnh lại có tính kiên nhẫn,đem đứa em họ đến chỗ An Lạc Vũ chiếu cố là một lựa chọn không tồi,dù sao cũng là đều thích hội họa nhất định sẽ có tiếng nói chung.
“Không phải là em họ kia của anh là người anh đã từng nói rất thích nói nhiều đi.” An Lạc Vũ cong mắt,y nghĩ đến Thẩm Dịch bị một nữ sinh làm cho luốn cuống tay chân liền có chút buồn cười.
“Còn không đúng sao,thế nào chỗ cậu đang ở tôi cũng từng đến quá tĩnh mịch đi,thêm em họ này của tôi nhất định là náo nhiệt.” Thẩm Dịch đặt hi vọng lên người An Lạc Vũ mong y cò thể đáp ứng.
“Nếu anh không sợ tôi làm ra chuyện gì,anh liền mang đến là được.” An Lạc Vũ nghĩ đến y cũng xem qua ảnh chụp,người này mới mười mấy tuổi lớn lên giống như búp bê,thời gian này Thẩm Dịch cũng giúp y không ít,nếu là hỗ trợ chăm sóc một bé gái y vẫn có thể làm được.
“Tôi đối với cậu còn không yên tâm cái gì.” Thẩm Dịch nghe thấy An Lạc Vũ đồng ý nở nụ cười haha,trong lòng lại nghĩ nếu hắn đối với y không yên tâm thì còn có thể đối với ai yên tâm nữa.
Ngày đó y cùng Thẩm Dịch nói chuyện một lát,Thẩm Dịch liền đi phòng tranh lấy tranh đi,An Lạc Vũ cũng đi vẽ tranh,sớm vẽ xong một chút y liền có thể về nhà,tuy rằng nơi này Trần bá đối xử với y thật tốt nhưng ở đây cũng không phải nhà y.
Trải qua một tháng không sai biệt,An Lạc Vũ cũng đem hai mặt tường vẽ xong, chính y nhìn vẫn rất hài lòng,tuy rằng người ủy thác đi bức tranh vốn mơ hồ,nhưng là y vẽ cũng không phải rõ ràng,chính diện vẽ bóng một cây thật lớn,một người đàn ông ngồi ở dưới góc cây cúi đầu nhìn quyển sách trong tay,đối diện là một người đàn ông đứng trên ban công cầm một ly rượu đỏ nhìn lên màn đem, lộ ra vô hạn dụ hoặc.
An Lạc Vũ sau khi trở về,Thẩm Dịch nói người ủy thác vô cùng vừa lòng,bức họa này y được đến 50 vạn,làm cho An Lạc Vũ thật cao hứng,lần này chẳng những y có tiền,còn quen biết Trần bá thật tâm quan tâm hắn,sau khi An Lạc Vũ về nhà,y cũng thường xuyên cùng Trần Bá nói chuyện qua điện thoại.
An Lạc Vũ về nhà điều khiến y vui mừng nhất là có thể tùy thời ở trên giường nằm là có thể đi vào giấc mộng tìm hai đứa nhỏ,hiện tại y cùng Hắc Mao cùng Lam Mao tình cảm thực tốt,hai đứa nhỏ thấy y cũng sẽ không còn cẩn thận như trước kia,sẽ đối với y làm nũng sẽ bướng bỉnh,còn sẽ chọc y tức giận,đương nhiên An Lạc Vũ đã biết
vào lúc Hắc Mao có ý thức cũng đã từng cứu y một mạng,nếu không nhờ tiểu gia hỏa kia rất có thể y đã bị con lợn rừng kia đuổi về nhà bà ngoại*
Nguyên bản là vậy”要不是小家伙他可能己经被那头野猪给送回姥姥家了” mình cũng không hiểu dụng ý của An Lạc Vũ ra sao cả.
Đáng giá nói đến chính là Tiểu Hắc cùng Tiểu Hoàng nhà y đã trưởng thành uy phong,bất quá hiện tại hai tên này không chịu ở tại trúc ốc ngốc nữa mỗi ngày thời gian hầu như là ở trong rừng trúc,chỉ có thời điểm ăn cơm chiều mới trở về.
Hôm nay,Thẩm Dịch đã gọi điện thoại nói cho y một tin tức tốt,chính là bức họa của y được đem triển lãm được một người mua lại với gia 5 vạn làm y thật cao hứng,hiện tại trong tay y đã có một chút tiền,đủ để y ăn trong vòng một hai năm. Một sự kiện khác chính là em họ của Thẩm Dịch cũng rất coi trọng bức họa của An Lạc Vũ,cô nàng rất muốn nhìn thấy An Lạc Vũ,nhưng là đứa nhỏ này gần đây muốn đi Vân Nam, không rõ ngày nào đó tiểu gia hỏa này đang xem đổ thạch liền cảm thấy hứng thú,cho nên Thẩm Dịch hi vọng An Lạc Vũ có thể bồi hắn đi cùng,bởi vì lần này người đi cũng không ít,trừ bỏ em họ của hắn còn có hai người bạn của em trai hắn,lần trước người ủy thác của An Lạc Vũ cũng muốn đi,đương nhiên Trần bá cũng cùng Trần Hoán nói qua,An Lạc Vũ làm đồ ăn không tồi,đây cũng là nguyên nhân Thẩm Dịch nhất định phải mang theo An Lạc Vũ.
Lảm nhãm của nhà edit:
Cuối năm rồi,nhiều chuyện bận rộn,phải cố gắng kiếm tiền mua đầm dự tiệc cưới của chị,khổ quá đi~~~ hừ hừ vừa học vừa làm a~~~người ta được nghĩ đông nghĩ tết còn tui phải đi kiếm tiền chi tiêu 😣😣😣