Bạn đang đọc Mộ Nam Chi – Chương 6
? Khương Hiến nghĩ đến sự tình lúc trước, nước mắt chợt rơi xuống.
Nói đến, nàng và Bạch Tố đã hơn hai, ba tháng không gặp.
Nàng bị Triệu Tỳ hạ độc chết trước đó, Tấn An Hầu chính lấy Bạch Tố không muốn nạp thiếp, nàng đè ép không cho, Bạch Tố cũng đã nản lòng thoái chí, không chỉ có đồng ý cho Tấn An Hầu nạp thiếp, hơn nữa còn đem phủ Tấn An Hầu cho Tấn An Hầu phủ Nhị phu nhân quản lý, nói mình mệt mỏi, làm ni cô ở trong miếu ít ngày, thanh tĩnh thanh tĩnh.
Nhưng ni cô miếu ở kinh thành nổi danh am đường.
Rất nhiều cao môn đại hộ nữ quyến ở nơi đó xuất gia.
Khương Hiến biết sau đó trong lòng run sợ, sợ Bạch Tố liền ở, cố ý đem Bạch Tố mẫu thân Bắc định Hầu phu nhân nghênh tiếp ni cô trong miếu giúp đỡ Bạch Tố.
Vì chuyện này, Lý Khiêm còn đặc biệt cách thức đạo tập tử cho nàng, nói nếu Tấn An Hầu trong mắt không có Bạch Tố, để nàng hạ chỉ cho Tấn An Hầu và Bạch Tố ly hôn, thừa dịp Bạch Tố tuổi trẻ, còn có thể tái giá, miễn cho càng kéo dài chậm trễ thanh xuân của Bạch Tố..
Nàng lúc ấy giận đến giận đến đem kia triệp tử vứt trên đất vứt trên đất ngay cả đạp bảy tám cái dấu chân.
Lý Khiêm tự kỷ ly kinh bạn đạo, tuổi đã cao không thành thân, nói tới chuyện người khác thì rõ ràng mjach lạc, thật là điển hình đứng lâu không đau thắt lưng.
Suy nghĩ hiện lên, nàng lúc này mới nhớ tới ý đồ của mình.
Khương Hiến không khỏi nhắm lại hai mắt, hít một hơi thật sâu.
Nàng thế nào vừa nghĩ tới Lý Khiêm liền nổi trận lôi đình.
Lý Khiêm rất dễ dàng khiến tâm tình nàng nổi nóng.
Đó cũng không phải chuyện tốt.
Nàng phải nghĩ biện pháp khống chế tâm tình của mình, tiêu trừ Lý Khiêm làm ảnh hưởng tới nàng mới được.
Thời điểm Khương Hiến mở mắt, đáy mắt đã là một mảnh thư thái.
Nàng ôm cánh tay Bạch Tố, nói: “Hầu phu nhân thân thể đã khá hơn chút nào chưa?”
Khương Hiến hỏi đến có chút thờ ơ.
Như là trong trí nhớ gặp được Bạch Tố, Khương Hiến đã có thể khẳng định, đây chính là Tào Thái hậu trước khi chết cuối cùng một lần đến bái kiến Thái hoàng Thái hậu, mà Bạch Tố là bởi vì mẫu thân trở về Bắc Định hầu liền bệnh nặng, ở phủ Bắc Định Hầu gần nửa tháng mới trở về.
Kiếp trước lúc nàng chết mẫu thân của Bạch Tố cũng còn khỏe mạnh mà sống, có thể thấy được Bắc Định Hầu phu nhân bệnh không có gì trở ngại.
Quả nhiên, Bạch Tố ôn thanh nói: “Mẫu thân của ta không có việc gì.
Bà chỉ là nhiễm phong hàn.
Thái hoàng Thái hậu cố ý phái điền y của ngự y viện đi bắt mạch cho mẫu thân ta.
Mẫu thân uống mấy thang thuốc liền tốt.” Rồi mới giải thích nói, “Mẫu thân thời gian gần đây không nhìn thấy ta, cố ý kêu ta ở lại đây mấy ngày.”
Mẫu thân của Bạch Tố một mực lo lắng Bạch Tố trong cung bị khi dễ, cách mấy ngày liền sẽ kêu nàng trở về ở mấy ngày.
Khương Hiến gật đầu cười.
Bạch Tố liền hỏi nàng: “Muội đây là muốn đi nơi nào? Ở chỗ Thái hoàng Thái hậu có khách sao?”
Khương Hiến liền đem chuyện Tào Thái hậu có chuyện đơn độc nói cùng thái hoàng Thái hậu, còn mang theo Tào Tuyên và Lý Khiêm tới cho Thái hoàng Thái hậu thỉnh an, nói hết sự tình cho Bạch Tố.
Bạch Tố lớn lên trong cung, tự nhiên sẽ biết Tào Tuyên.
Mà phụ mẫu Tào Thái hậu, huynh đệ đã sớm không có ở đây, Tào gia chỉ lưu lại Tào Tuyên là dòng tộc nảy mầm, Tào Thái hậu đem Tào Tuyên so với Triệu Dực còn nặng hơn, thường thường kêu hắn tiến cung, Bạch Tố và Tào Tuyên xem như cũng quen biết.
“Thừa ân công sao?” Nàng kinh ngạc nhìn qua Khương Hiến, đáy mắt hiện lên một tia dị dạng quang mang.
Khương Hiến nhìn xem sững sờ.
Bạch Tố đã cười nói: “Như vậy muội căn bản cũng không có cho Thái hậu nương nương chén trà hạnh nhân? Không biết Thái hậu nương nương có tức giận hay không? Nếu không muội về Đông Tam Sở trước mà nghỉ ngơi một chút, ta sai người đi đến Đông Noãn Các bên kia truyền một lời, liền nói gió lớn muội bị bệnh, thân thể có chút không thoải mái.”
Trong cung người người đều biết Gia nam quận chúa là gió lớn không được, dầm mưa không được.
Dạng này lấy cớ không thể tốt hơn.
Lúc này kiếp trước, Khương Hiến cũng dùng dạng này lấy cớ.
Nhưng không biết tại sao, hiện tại nghe Bạch Tố nói chuyện như thế, nàng không hiểu cảm thấy có chút không đúng.
Theo đạo lý, nàng không phải hẳn là hỏi trước Lý Khiêm là ai chăng?
Cái này nừa ngày, Khương Hiến bất ngờ liên tiếp, đến lúc này, đầu óc đã có chút hồ đồ.
Nàng dứt khoát đem những cái này đều hoàn toàn dứt bỏ, cười nói: “Cũng tốt.
Chúng ta trở về phòng nghỉ một lát, chờ Tào Thái hậu rời khỏi liền đi đến Thái hoàng Thái hậu vấn an.”
Giống như kiếp trước vậy.
Bạch Tố cười khanh khách đáp “Tốt”.
Hai người cùng đi Đông Tam Sở.
Trước đây Bạch Tố cũng ở nơi này, còn Khương Hiến ở phía Đông.
Ba năm trước, Thái Hoàng thái hậu cảm thấy Bạch Tố cũng không còn nhỏ, hai tiểu cô nương cũng phải có cho mình chỗ ở tốt, liền phân phó đem Tây Tam Sở sửa chữa lại rồi cho Bạch Tố ở.
Nhưng Bạch Tố tiến cung là để giúp đỡ Khương Hiến, ngày thường thời gian vẫn ở Đông Tam Sở nhiều hơn.
Bạch Tố phân phó người đi Đông Noãn Các đưa tin, cởi áo choàng cùng Khương Hiến ngồi gần cửa sổ đại kháng đã nói lần này trở về chứng kiến hết thảy.
Khương Hiến cẩn thận nghe, nghiêm túc nhớ lại mười mấy năm trước chuyện xưa.
Hai, ba chun trà, Mạnh Phương Linh đến, cười quỳ gối hành lễ với các nàng, nói: “Thái hậu nương nương trở về Khôn Ninh Cung.
Thái hoàng thái hậu nghe nói hưng quân trở về, để quận chúa cùng hương quân đi Đông Noãn Các nói chuyện!”
Khương Hiến và Bạch Tố một lần nữa tắm rửa sạch sẽ, chải đầu, thay đổi y phục, cung nữ nội thị vây quanh đi Đông Noãn Các.
Thái hoàng Thái hậu cùng Thái hoàng thái phi đã ở Đông Noãn Các ngồi trên ghế, gặp Bạch Tố tiến đến, Thái hoàng thái phi lập tức liền ngồi dậy, mắt đỏ hồng vươn tay ra kêu lên “Chưởng Châu”, bị kích động vì dáng vẻ kia Bạch Tố hốc mắt lập tức trở nên ướt át, nghẹn ngào kêu lên “Thái hoàng thái phi”, cúi đầu hành lễ trước.
“Ngươi đứa nhỏ này!” Thái Hoàng thái hậu quở trách, “Trở lại là tốt.
Không năm không tiết, không cần hành đại lễ như vậy.” Lại quở trách Thái hoàng Thái phi, “Nói chuyện liền nói, khóc cái gì khóc? Bất quá mấy ngày không gặp, cũng đáng như vậy?” Nói xong, còn nhìn Thái hoàng Thái phi một cái.
Thái hoàng thái phi bận bịu móc khăn ra lau sát khóe mắt, cười nói: “Ta đây không phải cao hứng sao?”
“Nếu là cao hứng, cũng đừng rơi nước mắt.” Thái Hoàng thái hậu nói, ra hiệu cho Bạch Tố ngồi bên cạnh, nói, “Ngươi đừng để ý tới nãi nãi của ngươi, bà ấy muốn ngươi nghĩ tới.
Ngươi trở về cung lúc nào? Đã dùng bữa trưa chưa? Bảo Ninh buổi trưa chỉ dùng nửa chén cơm bích ngạnh, chắc hẳn cũng đói.
Ta có để trong bếp cho các ngươi một ít bánh ngọt lót dạ, đợi một hồi chúng ta ăn cháo cải xanh.”
Khương Hiến cười tiến lên hành lễ với Thái hoàng Thái hậu và Thái hoàng thái phi, cùng Bạch Tố một trái một phải ngồi bên cạnh hai người, tò mò hỏi: “Thái hậu nương nương tới đây làm gì? Tại sao mang theo Lý Trường Thanh nhi tử tới gặp người?”
Nàng một mặt nói, vừa dùng khóe mắt quét nhìn đánh giá Thái hoàng thái phi.
Thái hoàng thái phi thần sắc bỗng nhiên căng cứng, nhưng rất nhanh lại nới lỏng ra.
Thái Hoàng thái hậu lại nói: “Ta thế nào cũng là làm bà bà, Thái hậu nương nương mặc dù không thường đến, nhưng cũng không thể không đến đây! Thậm chí Lý Khiêm kia, trong cung gặp, Thái hậu nương nương muốn nâng đỡ hắn, ta cũng chỉ là thuận theo ân huệ, cho nàng một chút mặt mũi tốt.
Không gì ngạc nhiên.”
Nâng đỡ Lý Trường Thanh chính là Tào Thái hậu, Thái Hoàng thái hậu dựa vào cái gì cho hắn mặt mũi?
Khương Hiến trong lòng hừ lạnh.
Biết hỏi nhiều nữa cũng không hỏi ra cái gì, cũng sẽ không hỏi, cười hì hì cùng Bạch Tố ăn bánh ngọt, sau đó cùng Thái Hoàng thái hậu và Thái hoàng Thái phi hợp lại đánh bài, cho đến khi đèn rực rỡ, mới trở về Đông Tam Sở.
(Còn tiếp) .