Bạn đang đọc Mộ Nam Chi – Chương 50: Phơi Người
Khương Hiến rất muốn trên chân mình có mang tất, có thể lấy nó ra ném vào mặt Lý Khiêm.
Hắn dù sao cũng là một tổng binh chi tử, sao lại như một tên chợ búa vô lại leo lên cây chứ? Hắn không biết thế rất hèn mọn sao?
Khương Hiến nhìn hắn nhiều một chút đều cảm thấy trán nhăn nhăn lại rất đau.
Hết lần này tới lần khác Lý Khiêm lại không phát giác gì, hướng phía nàng thấp giọng “Ê”, “Ê” hai tiếng, rồi nói “Đi ngự hoa viên”, rồi từ trên cây trượt xuống dưới, liền mất dạng.
Khương Hiến tức giận đến mức phải hít thở vài lần mới khống chế được cảm xúc.
Ngươi nói ta đi, ta phải đi sao!
Ta đã đồng ý sao?
Ngươi muốn đợi ta, vậy ở đó chờ đi!
Nàng xoay người đi đến phòng Bạch Tố.
Bách Kết và Tình Khách ở phía sau nàng, đều coi như không thấy gì.
Bạch Tố đã sửa soạn xong đang chuẩn bị đi ra ngoài, gặp Khương Hiến đi đến, vội nói: “Có phải chờ sốt ruột không, ta đã xong rồi.”
Khương Hiến trực tiếp hướng trong phòng nàng đi, nói: “Bên ngoài mặt trời to như thế, ở trong lương đình lý lại phiền phức, đi ngự hoa viên thì không phải hóng gió mà chính là phơi nắng, muội thấy chúng ta vẫn ở trong phòng trò chuyện sẽ tốt hơn.”
Bạch Tố đi bồi Khương Hiến, đối với cái này thật không có dị ý gì.
Lúc cung nữ dâng trà, hai người đã ngồi nói đôi lời.
“..
Đền Vạn Thọ Sơn,” Khương Hiến trầm ngâm nói, “Nói như vậy, các nữ quyến ban đêm hẳn là sẽ nghỉ ở Ngọc Hoa điện và Vân Cẩm điện, vậy thì thái hậu nương nương hẳn sẽ được sắp xếp nghỉ ở Vân điện, chỉ là không biết Hoàng Thượng sẽ nghỉ ở đâu? Là Đông Cung môn bên điện Nhân Thọ hay là ở Đạm Ninh đường?”
Kiếp trước, nàng chuyện gì cũng không biết, đợi đến lúc nàng biết, Tào Thái hậu đã trở về Tử Cấm Thành, bị giam lỏng ở Khôn Ninh cung.
Ra tay lúc nào? Sao lại ra tay? Triều thần Hoàng Thượng đều ở nơi đó?
Tất cả nàng đều không biết gì.
Lần này, nàng muốn đi tham gia sinh nhật Tào Thái hậu.
Nàng nhất định phải cam đoan Tào Thái hậu không bị Triệu Dực chơi chết.
Nếu không, nàng sẽ phải lại đi đường cũ.
Tào Thái hậu ở đâu? Còn đám đại thần? Tất cả đều rất quan trọng.
Bạch Tố cười nói: “Tỷ thật đúng là quên không hỏi.
Ta chỉ là nghe Hoàng Thượng nói, đại thọ Thái hậu nương nương, các nơi đưa đến rất nhiều gánh xiếc nổi danh và gánh hát vào kinh, đến lúc đó sẽ an bài người chơi gánh xiếc, di nhạc điện bên kia sẽ an bài người hát hí khúc, cả ngày sẽ không ngừng..”
Khương Hiến cũng cảm thấy Bạch Tố biết cũng không nhiều.
Bởi vì Côn Minh hồ Vạn Thọ Sơn rời kinh thành còn chút xa, Hoàng gia nghi thức lại phức tạp, đi trên đường lề mà lề mề, bái thọ, còn có đại yến, sẽ kéo dài cả một ngày, cho nên những người đó sẽ đến sớm một ngày, ở bên hồ Côn Minh kia nghỉ ngơi một đêm.
Hoàng Thượng cũng sẽ nghỉ ngơi ở đó.
Bạch Tố cẩn thận nghe ngóng.
Các nàng đều lớn lên trông cung, những quy củ này đã sớm in sâu bên trong.
Khương Hiến biết được tin tức không nhiều, quyết định phái người đi hỏi thăm một chút.
Nàng để cho người ta đi mời Lưu Tiểu Mãn tới: “Ngươi đi hỏi Hoàng Thượng một chút, mừng thọ ngày đó sẽ an bài thế nào? Ngày đó ta cũng muốn đi xem náo nhiệt.”
Lưu Tiểu Mãn cười khuyên nàng: “Thái hoàng Thái hậu lão nhân gia nói không đi.
Quận chúa còn đi sao?”
Lưu Tiểu Mãn mặt trắng không râu, mũi cao, đã hơn năm mươi tuổi, lúc không nói lời nào cũng mang theo vài phần ý cười, rất hiền lành.
Hắn đã nhìn Khương Hiến lớn lên.
Khi Thái hoàng Thái hậu qua đời, chính hắn yêu cầu đi trông lăng tẩm của Thái hoàng Thái hậu.
Sau đó hắn ở bên kia được phong thấp, bệnh đã lâu cũng không lên tiếng.
Vẫn là nàng một lần tình cờ mới biết.
Nàng phong cho hắn giữ chứ Nam Kinh, để hắn ở Nam Kinh.
Đối với người khác mà nói, Lưu Tiểu Mãn chỉ là thuộc hạ, còn đối với Khương Hiến, bọn họ những người cận thân phục thị nàng hàng ngày, đều là người thân cận nhất của nàng.
Lưu Tiểu Mãn cũng biết.
Cho nên hắn mới dám nói những lời này.
Khương Hiến cũng biết, cho nên cũng sẽ không tức giận.
“Ta muốn đi xem những gánh xiếc kia.” Nàng ra vẻ làm một bộ dạng thất vọng nói.
Lưu Tiểu Mãn thấy liền cảm giác có chút đau lòng, suy nghĩ một chút nói: “Nếu không cùng Thái hoàng Thái hậu lão nhân gia nói một tiếng, cùng ngày đi cùng ngày về.”
“Được! Được!” Khương Hiến cười nói, “Vậy ngươi nhanh đi giúp ta hỏi một chút Hoàng Thượng nghỉ ở đâu? Ta không muốn cùng những người bên trong, bên ngoài kia cùng một chỗ, các nàng ấy luôn thích vây quanh Tào Thái hậu nói cái này nói cái kia, ta đáp cũng không được, không đáp cũng không xong..”
Lưu Tiểu Mãn hiểu mỉm cười với Khương Hiến, nói: “Về việc này thuộc hạ sẽ đi hỏi thăm rõ ràng.”
Khương Hiến hài lòng gật đầu.
Lưu Tiểu Mãn lúc này mới lui xuống.
Trong lúc nhất thời lại không có chuyện làm, Bạch Tố nói: “Nếu không chúng ta đánh cờ đi?”
Khương Hiến chơi cờ vây cũng không tệ lắm, nhưng hôm nay không biết tại sao, cảm thấy chơi cờ vây quá phí đầu óc, quá tốn thời gian, nàng không có hứng thú.
Bạch Tố lại đề nghị: “Nếu không chúng ta đi Đông Noãn Các đánh bài?”
Thái hoàng Thái hậu vừa đưa tiễn Tào Thái hậu, hiện giờ chính là muốn thanh tĩnh, khẳng định không muốn đánh bài.
Bạch Tố nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không chúng ta vẫn nên đi dạo ngự hoa viên, dù sao cũng không có việc gì nữa.
Mà trời sắp tối rồi.”
Thời tiết kinh thành, vừa vào thu liền trở thành ban ngày ngắn ban đêm dài, qua giờ Dậu sắc trời liền dần dần tối xuống.
Khương Hiến do dự, nói: “Muội thấy, chúng ta nên về phòng riêng của mình nghỉ ngơi đi.
Chờ chút ngoại tổ mẫu sẽ gọi chúng ta đi ăn tối.”
Bạch Tố nhìn Khương Hiến thật sự không có hứng thú gì, cười đưa nàng ra Tây Tam Sở.
Mặt trời đã dần lặng xuống, bầu trời tối tăm mờ mịt, cây ngân hạnh trụi lủi.
Khương Hiến thấy trong lòng rối bời.
Nghĩ đến mới lúc còn sáng gặp Lý Khiêm, thế nào lại tối nhanh vậy.
Tên hỗn đạn đấy xưa nay thông minh, am hiểu nhất xem xét thời thế, thấy mình không đến, chắc sớm đã đi rồi.
Nhưng không biết tại sao, trong nội tâm nàng có chút lo sợ bất an.
Đột nhiên nghĩ đến năm đó hắn đến yết kiến, nàng có chút không thoải mái, để hắn ngày thứ hai lại đến.
Hắn liền đứng ở ngoài cửa Từ Ninh cung chờ đợi.
Sau đó mưa to, cũng không ai dám đưa cho hắn cây dù, hắn bị ngâm lạnh thấu tim, nhưng vẫn không muốn trở về, tiếp tục đứng ở đó chờ, nhất định đợi nàng triệu kiến hắn..
Trong nội tâm nàng lại ẩn ẩn cảm thấy hắn có khả năng chưa đi.
Khương Hiến rầu rĩ.
Đến trước cửa Đông Tam Sở, tâm tình liền phiền muộn tới cực điểm, ở ngay cửa ra vào ngừng một hồi, cuối cùng liền quay đi, hướng mặt trước Đông Noãn Các.
Bách Kết và Tình Khách cho là nàng muốn đi đến chỗ Thái hoàng Thái hậu, vội vàng đuổi theo.
Ai biết Khương Hiến vòng qua Đông Noãn Các, ra Từ Ninh cung, hướng ngự hoa viên đi.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Ở trong ánh mắt của đối phương thấy được sự kinh ngạc.
Nhưng các nàng đều không dám bộc lộ ra nửa phần, cúi đầu, lẳng lặng đi phía sau Khương Hiến.
(Còn tiếp).