Bạn đang đọc Mộ Nam Chi – Chương 46: Sau Tay
Khương Trấn Nguyên khiếp sợ nhìn chất nữ của mình.
Ông vẫn cho là nàng được nuôi dưỡng ở thâm cung, là tiểu cô nương cái gì cũng không biết, chưa từng nghĩ nàng lại có bộ dạng này.
Khương Trấn Nguyên tỏ ra có cảm giác vinh quang, vui mừng nói: “Bảo Ninh, con không hổ danh là hài tử Khương gia ta.
Mặc dù là nữ tử, lại không thua đấng mày râu.”
Khương Hiến xấu hổ.
Khương Trấn Nguyên lại nghĩ đến chất nữ đã có kiến thức, không thể là vì khuất khuất một Phương thị liền đến mình cầu cứu — Lấy năng lực của nàng, mình liền có thể giải quyết Phương thị, càng không khả năng cùng mình nói lên việc vây cấm Tào Thái hậu.
Chỉ là đáng tiếc, Khương Hiến không phải là bé trai.
Nếu như Khương Hiến là nam hài tử, liền có thể cùng Khương Luật một tay chống lên Khương gia.
Khương gia gia quy sâm nghiêm, nam tử bốn mươi không thể nạp thiếp, càng không cho phép động phòng với nha hoàn, gia quy này có tốt cũng có xấu.
Chỗ tốt là mỗi hài tử đều sẽ giáo dưỡng tỉ mỉ, tài nguyên gia tộc cũng tương đối tập trung, năng lực phẩm hạnh của bọn nhỏ đều vì bên trên tuyển.
Chỗ xấu là nhân số quá ít, một khi có phúc sào tai ương, gia tộc rất khó bảo tồn.
Cho nên hài tử Khương gia từng người một đều trân quý.
Nghĩ tới đây, Khương Trấn Nguyên liền đối với việc Khương Hiến tới chơi vô cùng hứng thú.
Hắn cười hỏi Khương Hiến: “Thế nên con sớm đã có chủ ý?”
Khương Hiến gật đầu, lúc này mới nói ra ý đồ lần này đến: “Chúng ta giúp đỡ Hoàng Thượng tự mình chấp chính, nhưng Tào Thái hậu lại không thể giao cho Hoàng Thượng xử trí.”
Khương Trấn Nguyên là người trải qua triều đình mưa gió, lập tức hiểu ý Khương Hiến.
Nghĩ Tào Thái hậu còn chính, liền nhất định phải nhốt Tào Thái hậu.
Mà sau khi Tào Thái hậu bị nhốt, liền như gãy cánh côn bằng, sinh tử để cho Hoàng Thượng thao túng.
Từ cổ chí kim, Thái hậu bị nhốt, đặc biệt là nhiếp qua chính Thái hậu, liền không có một Hoàng đế nào có thể làm cho nàng sống được lâu.
Ý Khương Hiến, muốn bảo trụ Tào Thái hậu, để Tào Thái hậu tiếp tục cùng Hoàng Thượng đấu, thì Khương gia mọi việc đều thuận lợi, ngư ông đắc lợi.
Loại sự tình này nói thì dễ, làm lại quá khó.
Giống như việc đi xích sắt trên không trung, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền có thể sẽ bị rơi xuống thịt nát xương tan.
Huống chi Tào Thái hậu kia lại không dễ đối phó?
Đừng đến lúc đó biến khéo thành vụng, để Tào Thái hậu và Hoàng Thượng liên thủ đem Khương gia tiêu diệt, đó mới là trận trò cười!
Khương Trấn Nguyên cẩn thận suy tư chuyện này.
Khương Hiến kiên nhẫn chờ.
Nàng không muốn gả cho Triệu Dực, lại muốn Triệu Dực chết, cũng chỉ có thể bảo trụ Tào Thái hậu.
Chỉ cần có Tào Thái hậu, Triệu Tỳ cũng đừng nghĩ đến việc xuất thân trong sạch trong hoàng trường!
Phương thị cũng đừng hòng giống kiếp trước bị người truy phủng phụng thánh phu nhân!
Nàng cần gì phải đi ô uế tay mình!
Vì Triệu Dực giết người, một lần là đủ rồi.
Không đáng lại làm lần nữa.
Khương Hiến nghĩ đến Triệu Dực vừa chết, mình liền chuyển vào Từ Ninh cung ngoại tổ mẫu ở Đông Noãn Các, trong lòng đã cảm thấy thích cực khổ nhịn.
Không khỏi âm thầm tự nhủ: Ta muốn cuộc sống của mình, lấy chồng, sinh con, hảo hảo giáo dưỡng con của mình, nhìn bọn nó lớn lên trưởng thành, lấy vợ sinh con, thời điểm chết, cháu trai chắt trai đầy phòng vây quanh ở bên cạnh mình, chờ lấy phân mình thể mình bạc cùng gia truyền đồ trang sức.
Vậy nhất định rất thú vị!
Chỉ tưởng tượng như thế, ánh mắt nàng liền bắt đầu có chút mơ hồ.
Nàng hỏi Khương Trấn Nguyên: “Người cảm thấy chuyện này không thỏa đáng sao?”
Khương Trấn Nguyên trầm ngâm nói: “Tào Thái hậu không phải là nữ nhân bình thường, ta sợ bà ta chậm tới về sau cùng Hoàng Thượng liên thủ.”
Khương Hiến dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve miệng chung trà, nói: “Con đang suy nghĩ, nếu như con là Tào Thái hậu, biết Hoàng Thượng muốn như vậy ngoại trừ con, sẽ làm sao?”
Khương Trấn Nguyên không nghĩ tới nàng sẽ như thế nói, lập tức cảm thấy rất hứng thú, cười nói: “Vậy con nói một chút, nếu như con là Tào Thái hậu, con sẽ làm sao?”
Khương Hiến nói: “Con sẽ chờ đợi thời cơ, dung túng Hoàng Thượng sinh hạ hoàng tử, rồi mới nghĩ biện pháp độc chết Hoàng Thượng, ủng lập Thái tử tuổi nhỏ đăng cơ, lần nữa buông rèm chấp chính.”
Thanh âm nàng bình thản lý trí, không nhanh không chậm, lại làm cho lòng người phát lạnh.
Khương Trấn Nguyên con mắt nhắm lại, thần sắc trở nên trịnh trọng mà nghiêm túc, trong phòng bầu không khí cũng xiết chặt.
Khương Hiến hướng phía bá phụ nàng mỉm cười, nói: “Nếu như Hoàng Thượng biết Tào Thái hậu đánh chính là chủ ý này, người nói, hắn sẽ cùng Tào Thái hậu liên thủ ngoại trừ Khương gia sao? Không có Khương gia Hoàng Thượng, vẫn là Hoàng Thượng sao? Nếu như Tào Thái hậu biết Hoàng Thượng vì để cho hắn cùng với nhũ mẫu hắn sinh hài tử làm hoàng trường tử mới muốn nhốt nàng, người nói, Tào Thái hậu còn có thể cùng Hoàng Thượng liên thủ sao?”
Khương Trấn Nguyên cố nén mới không vỗ tay tán thưởng, nhưng ông vẫn không nhịn được đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, nói: “Con vẫn quá non — Tào Thái hậu sẽ không vì Hoàng Thượng muốn để Phương thị sinh nhi tử làm hoàng tử mà hận Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng lại bởi vì Tào Thái hậu nghĩ lại lập ấu chủ mà hận Tào Thái hậu.
Cái này cũng có thể chính là Hoàng Thượng không bằng Hoàng thái hậu.
Chủ ý này hay! Ta biết nên làm thế nào rồi.”
Khương Hiến lại cười híp mắt nhắc nhở ông: “Cho nên Phương thị rất trọng yếu!”
Khương Trấn Nguyên nhất thời không hiểu được.
Khương Hiến cười nói: “Nếu như lúc này Tào Thái hậu biết việc của Hoàng Thượng và Phương thị, bà ta nhất định sẽ chịu đựng.
Bởi vì sắp tới chính là đại thọ của bà ta, đại thọ cũng không phải vì để cho người người mừng thọ, mà là muốn lợi dụng cơ hội này động một chút Đông Nam cách cục.
Cho nên chỉ có sau đại thọ, bà ta mới rảnh tay, lúc đó mới thu thập Phương thị.
Nhưng đợi qua đại thọ Tào Thái hậu, chỉ sợ cũng không có năng lực đi động Phương thị.
Chúng ta liền phải giúp Tào Thái hậu một tay mới được.
Đợi đến khi Tào Thái hậu nghĩ thông suốt, cảm thấy hài tử trong bụng Phương thị đáng quý, liền sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đem Phương thị đưa tới bên cạnh mình, chờ đứa nhỏ này sinh ra, nhớ đến cung nữ danh nghĩa, chậm rãi nuôi.
Hoàng Thượng nếu dựng lên hoàng hậu, sinh hạ nhi tử, đứa con trai này chính là Thái tử, sau này Thái tử đăng cơ, hoàng hậu chính là Hoàng thái hậu.
” Tào Thái hậu có thể buông rèm chấp chính, vậy Thái tử mẹ đẻ này tự nhiên cũng liền có thể buông rèm chấp chính.
“Cho nên vị hoàng hậu này xuất thân liền không thể quá cao.”
Cứ như vậy, Tào Thái hậu liều chết cũng sẽ không để Triệu Dực cưới nàng.
Khương Hiến tiếp tục nói: “Nếu như hậu cung tần phi vẫn không thể sinh ra nhi tử, Hoàng Thượng đã vũ ký đầy đặn, ngoại trừ Tào Thái hậu.
Phương thị kia sinh đứa bé này làm thứ trưởng tử, liền được lập làm Thái tử.
” Tào Thái hậu đã nắm chắc bài, liền có thể nhẫn nại.
“Thời gian càng dài, đối với Tào Thái hậu càng có lợi.
” Nếu như đứa bé này thông minh lanh lợi lại khỏe mạnh hoạt bát, vậy hài tử này coi như xuất thân hàn vi, triều thần nhìn cũng vui vẻ.
“Nhưng Hoàng Thượng lại không giống.
” Hắn nếu biết Tào Thái hậu muốn để con của hắn lấy hắn mà thay vào, người nói, hắn sẽ làm cái gì?
“Ta nghĩ, hắn khẳng định không dám sinh hoàng tử?
” Không chỉ có không dám sinh hạ hoàng tử, còn có thể đối với đứa bé trong bụng Phương thị sinh lòng sát ý?
“Hoàng Thượng cùng Tào Thái hậu như thế, nơi nào còn có tâm tư quản Khương gia chúng ta.
” Chỉ cần có thể sống qua ban sơ kia bốn, năm năm, Khương gia chúng ta nên có năng lực tự vệ.
“Hơn nữa còn có phía đông Liêu Vương cùng phía nam Tịnh Hải hầu! Người ta tân tân khổ khổ, cũng không biết có thể hay không an tâm chờ bốn, năm năm.
Bọn họ nếu như chờ không được, Khương gia chúng ta chẳng phải liền hết khổ sao!”
Kiếp trước, bởi vì có Lý Khiêm, hai nhà mới không động đậy.
Kiếp này, không có Lý Khiêm, Triệu Dực cùng Triệu Khiếu sẽ còn trung thực như vậy sao?
Khương Hiến cảm thấy việc này có chút treo.
Khương gia tại sao phải bán mạng cho Triệu gia chứ!
(Còn tiếp).