Đọc truyện Mở Mắt Thành Tỷ Phú – Chương 58: Đêm Giáng Sinh
Ngày 24 tháng 12 năm 2007, đêm Giáng sinh.
Khuôn viên trường đại học công nghiệp Hồ tràn ngập không khí Giáng sinh.
Tuy rằng ngày mai mới là Giáng sinh.
Nhưng đám sinh viên có cả trai lẫn gái đã bắt đầu sửa soạn, lên đồ chuẩn bị ăn mừng.
Lúc học thì càng không phải nói nữa, người ở một nơi hồn ở một nơi.
Bọn họ chỉ mong sao một ngày trôi qua thật nhanh.
Chỉ cần đến tối là bọn họ có thể đón một đêm Giáng sinh cuồng nhiệt.
Tần Kiệt và Tần Tuyết cũng không ngoại lệ.
Suốt cả ngày, hai người bọn họ không ngừng chuyền giấy cho nhau.
Nhiều bạn học trong lớp tê tái.
Có cần phải tới tấp và vồ vập như vậy không?
Nhưng không có cách nào khác.
Mọi người đều có chung một tâm trạng.
Nhẫn nhịn và hãy quên nó đi.
Một ngày cứ trôi qua như thế.
Cuối cùng trời cũng đã chạng vạng tối.
Tần Kiệt và Tần Tuyết bắt taxi đi thẳng đến Jiedaokou trung tâm Hán Xương.
Jiedaokou nằm ở ngã tư đường Võ Lạc và đường Lạc Sư.
Gần đó có trường đại học Hán- trường đại học danh tiếng hàng đầu ở khu vực Hoa Trung và đại học sư phạm Hán- ngôi trường đại học chuyên ngành sư phạm đầu tiên của Hoa Hạ.
Đại học Hán có núi Lạc Già, đại học sư phạm Hán có núi Quế Sơn.
Đại học Hán nổi tiếng với hoa anh đào, đại học sư phạm Hán nổi tiếng với hoa quế.
Vào mùa hoa nở, khuôn viên của hai trường đại học sẽ ngập tràn sắc hoa.
Rất thơm.
Thu hút rất nhiều khách du lịch đến tham quan và vui chơi.
Ngăn cách giữa hai trường đại học chính là đường Võ Lạc.
Dưới sự tác động của hai ngôi trường, đường Võ Hán đã trở thành một trong những trung tâm khá phồn hoa ở khu vực Hán Xương.
Nơi đây có thị trường giao dịch công nghệ thông tin Quang Phụ Đồn nổi tiếng nhất trong khu vực Hoa Trung.
Và nó trở thành con đường chủ yếu ở khu vực Hoa Trung để nhiều nhà phân phối máy tính đến nhập hàng.
Nơi đây còn có quảng trường Quần Quang vô cùng nổi tiếng ở khu vực Hán Xương.
Buôn bán sầm uất, có thể nói đây là một khu vực lý tưởng.
Nơi đây cũng có rất nhiều quán ăn nhanh.
Người dân đến từ khắp nơi trên đất nước đã đến đây mở rất nhiều nhà hàng mang nét đặc trưng riêng.
Nhà hàng nào cũng làm ăn rất tốt.
Vào thời điểm năm 2007, Jiedaokou là tâm điểm xứng với tên gọi của nó ở khu vực Hán Xương.
Bởi vì nơi đây tập trung nhiều ngôi trường tốt nhất và nhiều sinh viên đến đây học tập nhất trong toàn bộ khu vực Hoa Trung.
Đặc biệt trong dịp lễ tết, dòng người chật ních đổ xô đến Jiedaokou.
Nhưng dù vậy, nó vẫn không thể ngăn cản được dòng người qua lại.
Tuy rằng mới chập tối, nhưng Tần Kiệt và Tần Tuyết ngồi trên xe taxi hơn một giờ đồng hồ vẫn chưa đến được vì tắc đường.
Lúc bọn họ đến Jiedaokou đã khoảng 7 giờ tối.
Sau khi xuống xe, từ xa nhìn lại chỉ thấy biển người đông nghìn nghịt, đâu đâu cũng là người.
Vì để không đi lạc.
Tần Kiệt nắm chặt tay Tần Tuyết, hai người vừa đi vừa mua đồ ăn vặt ở bên đường để lấp đầy chiếc bụng đói.
Ăn uống no say xong, hai người bắt đầu đi dạo phố.
Cùng hòa vào dòng người như thủy triều cuồn cuộn, hai người loạng choạng tiến về phía trước.
Mãi đến 9 giờ tối, hai người bọn họ mới xếp hàng mua được 4 chiếc vé xem phim.
Vừa hay, đúng lúc đến lượt bọn họ mua vé xem phim Đầu Danh Trạng thì nó lại được bán hết.
Chỉ còn lại vé xem phim Hiệu lệnh tập kết và Sắc Giới.
Tần Tuyết còn trêu chọc Tần Kiệt, vừa hay đó cũng là ý của Tần Kiệt.
Tần Kiệt xấu hổ không biết nên nói cái gì mới được.
Ở nơi đông người, Tần Tuyết trêu chọc anh, anh còn có thể làm gì chứ?
Anh chỉ có thể lắng nghe.
Khoảng 10 giờ tối, cuối cùng cả hai người cũng được nắm tay nhau bước vào rạp chiếu phim.
Lượt đầu, hai người bọn họ xem phim Hiệu lệnh tập kết!
Quả thật khung cảnh rất hùng vĩ.
Nhất là những hình ảnh chiến tranh rất chân thực.
Câu chuyện cũng rất cảm động.
Cùng với sự phát triển của cốt truyện, là một cô gái mới lớn, thực sự Tần Tuyết đã khóc.
Tần Kiệt bất đắc dĩ, anh đành phải ở một bên không ngừng lau nước mắt cho cô.
Lúc này, Tần Kiệt mới phát hiện ra rằng không chỉ có mỗi một mình Tần Tuyết đang khóc.
Mà xung quanh bọn họ còn có rất nhiều cô gái khác đang khóc.
Cũng có rất nhiều chàng trai giống Tần Kiệt đang lau nước mắt cho cô gái bên cạnh mình.
Lần đầu tiên Tần Kiệt cảm nhận được trái tim trong suốt như pha lê đa sầu đa cảm của các cô gái mới lớn.
Chỉ là phim mà thôi, dù có cảm động đến mấy cũng không đến nỗi khóc không ngừng như vậy chứ?
Anh chỉ có thể nói rằng giống loài phụ nữ quả thực không giống với đàn ông.
“Kiệt Tử, anh thích câu thoại nào nhất?”, đột nhiên, Tần Tuyết bất chợt hỏi Tần Kiệt.
“Hả?”, Tần Kiệt sửng sốt, không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại Tần Tuyết: “Em thì sao? Thích câu nào nhất?”
Tần Tuyết dựa vào lòng Tần Kiệt: “Bất kể lúc nào, luôn coi hiệu lệnh tập kết làm mệnh lệnh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng rút lui.
Nếu không nghe thấy tiếng hiệu lệnh thì anh là người cuối cùng còn sót lại, anh cũng nhất định phải đánh tiếp cho tôi!”, Tần Tuyết nói.
“Tại sao?”, Tần Kiệt tò mò.
“Hy sinh cái tôi, thành toàn tập thể!”, Tần Tuyết nói.
“Ồ, vậy sao?”, Tần Kiệt đã hiểu ý của Tần Tuyết.
Tổ đội viên trong phim quả là đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
Thực sự chỉ còn lại một mình liên đội trưởng.
Có thể nói rằng, đội quân có tinh thần gan dạ hy sinh cái tôi để làm nên đại cục.
Tinh thần của các chiến sĩ rất đáng được khen ngợi.
Tần Tuyết nói như vậy là đang ám chỉ anh, làm người phải có quy củ phép tắc.
Không phụ lòng trời đất chứng giám.
“Anh thì sao, anh thích câu thoại nào nhất?”, đột nhiên, Tần Tuyết lại hỏi.
“Anh à…”, Tần Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Có biết tại sao chó lại cắn người không? Một khi con người ta sợ hãi, trên người sẽ có cỗ mùi vị kỳ lạ, chó sẽ chuyển sang cắn loại người như thế, đối với viên đạn cũng như vậy, chỉ cần bạn không sợ, viên đạn sẽ bay vượt qua bạn!”
“Tại sao?”, Tần Tuyết cũng cảm thấy tò mò.
“Bởi vì anh muốn bảo vệ em!”, Tần Kiệt nói.
“Thật sao?”, mắt Tần Tuyết sáng lên.
“Đương nhiên là thật rồi.
Cả đời này, nếu như anh sợ hãi, tương lai sao anh có thể tạo ra một cuộc sống tốt đẹp cho em? Cũng làm sao có thể cho em và con một tương lai hạnh phúc chứ?, Tần Kiệt nói.
“Cắt! Không biết xấu hổ! Ai muốn sinh con cho anh chứ! Hừ!”, Tần Tuyết bĩu môi, ném cho Tần Kiệt một cái nhìn khinh bỉ.
Nhưng trong nội tâm của cô lại rất cảm động.
Cô ôm chầm lấy Tần Kiệt, rất chặt rất chặt.
Không muốn buông ra.
Tần Kiệt nở nụ cười.
Hai người tiếp tục xem phim Hiệu lệnh tập kết.
Trong lúc bất tri bất giác, Hiệu lệnh tập đã đi vào hồi kết.
Nghỉ ngơi một lát, hai người lại bắt đầu xem lượt hai—Sắc Giới.
Sắc Giới đã được ra mắt hơn một tháng.
Nói thật Tần Kiệt cũng đã xem qua.
Nhưng không phải là xem ở rạp chiếu phim.
Mà là xem ở trong kí túc xá.
Đương nhiên là anh xem bằng đĩa lậu.
Đĩa lậu không có bản cắt bớt.
Khi đó, được xem bộ phim này, anh rất kích động.
Nhất là người nào đó, Tần Kiệt, tên béo, bốn mắt đều xem không chớp mắt lấy một cái.
Bây giờ xem ở rạp chiếu phim, cảm giác của anh không giống cho lắm.
Bất luận là chất lượng hình ảnh, bầu không khí hay là âm thanh.
Nó thật sự khác rất nhiều so với việc xem đĩa lậu.
Cùng với sự phát triển của tình tiết câu truyện và nhịp điệu càng ngày càng trở nên tươi sáng hơn, tất cả khán giả đã nhập tâm vào bộ phim.
Tần Kiệt vừa xem, anh vừa suy đoán tình tiết tiếp theo của bộ phim.
Bỗng nhiên, Tần Tuyết thổi lên sống mũi anh.
“Sao vậy?”, Tần Kiệt hỏi.
“Thang Duy có đẹp không?”
“Đẹp!”
“Lương Triều Vĩ đẹp trai không?”
“Đẹp trai!”
“Em đẹp không?”
“Đẹp!”
“Em và Thang Duy, ai đẹp hơn?”
“Đương nhiên là…”
“Là ai?”, Tần Tuyết ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lanh như nước của cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.
“Cô gái ngốc, đương nhiên là em rồi!”, nói xong, Tần Kiệt kéo Tần Tuyết vào trong ngực.
Tần Tuyết mỉm cười.
“Có phải là rất thất vọng không?”
“Tại sao lại nói như vậy?”, Tần Kiệt không hiểu cho lắm.
“Nghe nói Sắc Giới đã bị cắt một số phân đoạn! Không phải là bản hoàn chỉnh!”, Tần Tuyết nói.
Tần Kiệt: “…”
Lời này của cô ấy là muốn quy chụp cho anh sao?
Cô ấy đang muốn biết anh đã từng xem qua bản hoàn chỉnh chưa đúng không?
Cô gái nhỏ này, tối nay lại dám chơi đùa với anh.
“Không biết.
Anh cũng chưa từng xem qua! Hay là sau khi chúng ta về tìm trên mạng xem sao, sau đó tìm một nơi riêng tư để xem bản hoàn chỉnh?”, Tần Kiệt đề nghị.
“Hừ! Lưu manh! Mặc kệ anh đó! Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện xấu thôi!”
“Ha ha~”
Tần Kiệt vuốt cằm mỉm cười.
—————————-