Bạn đang đọc Mợ Mận – Chương 35
Ngày cuối năm nhộn nhịp, tấp nập, chợ thôn cuối ngày người cười nói xôn xao, câu chuyện hôm nay mọi người đem ra tán gẫu chẳng đâu xa chính nhà ông Tũn đón thêm hai bà vợ lẽ cho cậu Hoàng trở thành đề tài nóng hổi của dân làng.
Cậu Tân đi theo hai người ở trước mà mặt không dám ngẩng đầu vì lời chỉ trích gia đình cậu quá nhiều…
Gốc đa bà bán nước ăn trầu, môi đỏ như rượu, răng đen nhánh quệt ngang nước trầu đỏ như máu chép miệng chem chép cười đon đả nói với mấy khách ngồi uống nước:
– Này mấy ông mấy bà thấy hai cô vợ Lẽ cậu Hoàng nhà ông Tũn thế nào?
Một ông ngồi hút thuốc phì phèo tấm tắc nói:
– Nói thật mất lòng, mấy người vợ nói để người yêu ,người thích thì tôi thấy chỉ có con gái ông Tẫn bên thôn mới xứng.
Môn đăng hộ đối, gia giáo nề nếp, vợ Cả xứng danh.
Nói chứ nhiều nhà bà vợ Cả trong thôn vẫn không độ lượng được như con bé này đâu.
Ai không muốn không phải chung chồng nhưng xã hội đa thê, nữ nhiều nam ít, theo trai còn có chứ vợ Lẽ chỉ cần có tí của đàn bà xếp hàng dài.
– Ông nói cứ như đàn bà chúng tôi ế hết ấy nhỉ?
Ông kia khinh khỉnh nói:
– Đàn bà có mấy cái giá mà than vãn, nhà nào không một nam vài nữ? Giờ có chút của 7 bảy hay mười bà vợ còn được nữa là, nhà nghèo như ngà ống Tí kia còn ba bà đấy thôi.
Nói gì cậu Hoàng con trưởng phú ông giàu nhất làng đây.
– Giàu thì giàu các ông muốn lấy răm bảy bà vợ chẳng ai nói, tôi đây nói thẳng mất lòng cũng được.
Ông nhà tôi cũng bốn bà, tôi là vợ Cả nhưng ông nhà có dám đem hai vợ vào một ngày? Đón liền ba vợ tiếp, con gái nhà ông Tẫn là số khổ gả phải thằng không biết tôn trọng vợ! Tôi đồng ý là đàn bà chúng tôi nhiều, ờ thì có mấy nhà nghèo cái ăn không có bán con nhà trai làm Lẽ, tiền không nhiều có 100 đồng tiền làm lễ qua cửa là xong.
Ấy thế chứ đàn bà đâu có sai? Đẻ ra làm phận đàn bà thấp hơn các ông cái đầu ai muốn? Có trách nói trời ban cho cái số phận đàn bà mà thôi.
Vài ba bà vợ chịu chồng ở nhà thấp đầu khinh thường mặt khổ không dám nói, biết phận gả đi làm vợ người ta sướng khổ tùy phu.
Ai ngạnh lắm vẫn ăn vài ba cái tát nào có ai phước phận không chịu thầy mẹ chồng sở chỉ?
Thầy mẹ chồng họ không khó xử liền thôi lấy đâu ra bênh vực mình cho được?
Nếu muốn họ nhìn mình im lặng nhắm mắt làm ngơ thì nhà phải thật giàu có, nhà chồng nghèo mới chiếm chút lý tình.
Còn nhà ngang nhau hay thấp hơn chỉ có khổ trong cái khổ thôi!
Trong mắt đàn bà trong thôn, người đã gả đi, người chưa từng gả đều nhìn ra nhà ông Tũn mấy phần nể nhà ông Tẫn.
Ông Tũn bà Quý bao nhiêu thật tình ưng thuận cô con dâu cả?
Ngoài mặt nhìn như nhà ông Tũn sợ nhà ông Tẫn, trong lòng ai không biết được ông bà ấy chỉ ngoài mặt nhún nhường trong lớp da ấy họ lợi dụng con dâu, gia đình thông gia mà thôi.
Ông Tẫn đần độn cũng nhìn ra mình bị cả nhà ông Tũn bưng cái nồi nhóm lửa.
Nên nói ở trong mắt bao người nể phục ý chí của Mận thì bấy nhiêu người thương hại cô gái ấy.
Gả đi vẻ vang, ánh mắt chưa từng hạnh phúc, ba tháng bước chân vào nhà chồng, sáng ngày đầu tiên bị đánh, sau là chuỗi ngày tranh đấu nội bộ với vợ Lẽ của chồng.
Chồng lạnh nhạt cửa không qua, giường không đụng nói gì tới trở thành đàn bà thực?
Chê cười thân phận đàn bà tiếng nói không lớn, nếu cô không thông minh, gan dạ liệu có ở trong cái nhà đó sống nổi ba tháng không tiếng xấu?
Nghe bà bán nước nói tức khắc có người khác tiếp lời:
– Bà Hường nói hay, mình đàn bà thấp đầu không phủ nhận nhưng các ông trong đầu cứ hở cái là thứ đàn bà vô dụng, đi ra ngoài chuyến về thêm bà vợ! Đi ra đồng tát nước nhìn qua thấy con nhà đó đẹp liền về nói Thầy Mẹ, nói Thầy U, vợ Cả đi xin cưới về làm Lẽ.
Các ông nào biết tâm đàn bà thực tốt, cũng thực xấu? Họ chưa bao giờ muốn cùng người khác san sẻ người đàn ông bên người, người chồng tay ấp, người cha của con họ! Nhà giàu đấu tiền, đấu quyền, còn nhà nghèo vài ba bà vợ các ông nghĩ họ đấu cái gì?
Vài ba ông chồng mặt đen nhánh nhìn mấy bà vợ, trong đó đều người làng, sáng tối chạm mặt bị nói này nói kia làm người không biết xấu hổ, mặt dày cũng ngại bị lột tầng da….
Người đàn bà khi nguyện đi cưới vợ bé cho chồng ai chẳng đấu tranh tư tưởng?
Ai không khóc thầm?
Ai không oán mình sinh ra đã làm thân đàn bà?
Nhà giàu có tiền có của gả đi có ít tiền trong thân, nhà nhà nghèo lấy thân gán đi, hay bán rẻ cho người ta làm lẽ thì kiếm đâu ra tiền của?
Ai muốn mình làm lẽ?
Ai không muốn chồng chỉ cưới một mình mình?
Nói ra chẳng phải khoe, ai không ghen tỵ với gia đình anh em ông Tẫn!!
Cả vài thôn chỉ có hai anh em nhà ông dám cưới một vợ, còn nhìn làng trên xóm dưới ngày nào không nghe thấy tiếng tranh chấp, nào là sao ông cứ ngủ mãi một gian, nào là buồng trên ấm, buồng dưới lạnh!
Đàn bà hiểu chuyện bao nhiêu lại vớ phải lắm kẻ dở hơi, có thằng tính tình ông không ra ông trộm chẳng ra trộm….
Kéo tới tay phải vợ Cả, tay trái hai ba bà Lẽ thanh tiếu hất hàm tuyên dương….
” Ông đây chẳng tài cán chứ vợ ông tay níu không xuể!!! Thích thì ngủ gian lớn, thích thì ngủ buồng nhỏ thèm thuồng gì mà không có…”
……
” Đấy hôm qua ông vừa nói bà Cả đi cưới cho cô vợ Lẽ tuổi mới qua trăng rằm còn đẹp lắm, mai này về đẻ cho ông thằng con trai là mát mặt lắm đây…”
……
” Đàn bà nhiều mấy đứa thông minh? Toàn ngu chỉ cúi đầu dưới bếp!”
…..
” Làm vợ không đàng hoàng ông dạy bải ai dám can?”
….
Chính những suy nghĩ tự phụ của các ông rần địa vị người đàn bà càng thấp.
Có đẹp, thông minh, hiếu lễ chuẩn mực tới đâu làm vợ cấm cửa được cãi, chồng đánh là chồng yêu, chồng chửi là chồng thích…..
đẻ không được con trai thì nghe chửi chỉ biết đẻ gà mái….
Vào cửa vài ba tháng bụng chưa hay thì phải nghe gà không biết đẻ trứng….
Hay thâm thúy hơn thì ” cây độc không trái, gái độc không con…” làm đàn bà mấy gian truân?
Các ông còn vậy làm vợ chịu khổ chiều chồng chưa xong còn thầy mẹ chồng, may gặp được mẹ chồng hiểu được cùng làm đàn bà với nhau còn đỡ tủi…
Chẳng may gặp được bà mẹ chồng cực phẩm, lúc đó dù Cả hay Lẽ cũng tủi khổ vô cùng.
Nhất lại gặp được ông chồng nghe mẹ thì thôi cuộc đời người đàn bà đó duy chỉ hủy hoại trong tâm mà thôi!!
Việc bỏ nhau còn nhiều tai tiếng, đàn ông bỏ vợ trăm người sở chỉ người đàn bà không giữ đức, mấy ai đồng cảm cho người vợ?
Có ai hiểu người sai chưa chắc là đàn bà?
Tất nhiên lúc đó chẳng ai nguyện nghe lời người đàn bà bị chồng bỏ cả….
Bị bỏ còn mang tai mang tiếng vậy mình tự bỏ chồng có ai dám?
Trong đầu làm vợ, làm đàn bà họ chưa từng dám nghĩ bỏ chồng… Có khổ tới bao nhiêu họ đều cam chịu sống với chồng, với con, hiếu thảo thầy mẹ!
Chỉ vì cuộc tranh luận cậu Hoàng cùng vợ Lẽ thế mà bao người cãi vã nhau, đàn ông nửa trung lập, nửa nói cậu Hoàng chẳng sai, làm đàn bà Mận phải biết điều, đã không phải đi cưới vợ cho chồng, có em chồng cùng chồng tự đưa về đã may lắm rồi còn lên mặt này kia là không được….
Đàn bà thì chửi cậu Hoàng không tình nghĩa, đàn ông không đáng làm đàn ông…..
Có vài ba ông nghe khó chịu bắt đầu khó ở với vợ của mình…..Ngày cuối năm cũ được một phen hỏa bạo cả thôn!
Trai có lý của trai, gái có lý của gái, cấm ai chịu thua ai câu nào… Tất cả những chuyện phiếm ở thôn Mận một mực chưa nghe!
Nói cô vô tình thì không có, hiện cô đang đau đầu nhức óc ngồi đấu tranh tư tưởng với ba bà vợ vừa vào cửa của ông chồng vừa khôn, vừa đáo để, người gây ra muốn sướng cái thân dưới, lại muốn có vợ giỏi đảm đang trong nhà.
Mệt cho Mận còn cười cho đươc, thật là cô ngồi ở bàn uống nước nhìn bốn bà vợ Lẽ của chồng mỗi người một vẻ ở gian của cô đây thôi!
Ngọc một vẻ mặt ta đây hối cải, ta đã hối cải đừng nhìn ta… Ta là Ngọc ngốc không đáng tính….
Chị cả nhìn qua bên cạnh đi em sắp đổ mồ hôi rồi!!
Gấm mặt ngang ngược hất cao thách thức Mận, cô ta một thân váy áo đẹp sánh vai Mận đương cái vợ Cả giống quả phụ….!
Bên cạnh cô ta lần lượt là Vừng cô vợ thứ 5, Tuyên cô vợ thứ 4.
Vừng tuổi 16 qua hôm nay 17 tuổi, Tuyên bằng tuổi với Mận, tuổi thì bằng mà cái thế không bằng, Mận nét mặt đôn hậu, mắt sắc, môi đỏ, lông mày thanh tú, Tuyên lại có đôi mắt híp, môi mỏng, mặt gò má điển cao.
Thoạt nhìn qua đã thấy là người nhiều chuyện lắm thị phi.
Gò má cao sát chồng, nên cô ta chưa được cậu Hoàng đề ngoài mặt, nói hơn thì chỉ đáng ở giường hầu chồng, nói xấu làm con ở có thấp!