Mợ Mận

Chương 3


Bạn đang đọc Mợ Mận – Chương 3


Miệng đời quá khủng khiếp, Ngọc tới tìm Mận vừa khéo tới tai ông Tũn.
Cơm tối xong xuôi ông gọi cậu Hoàng vào quát:
– Quỳ xuống.
Cậu Hoàng quỳ thẳng tắp lưng hỏi:
– Thầy bắt con quỳ vì chuyện gì? Con mấy ngày nay không có làm sai cái gì cả.
Ông Tũn nhìn con trai chỉ còn sự đau lòng, đứa con trai trưởng này từ nhỏ làm ông tự hào bao nhiêu thì giờ này làm ông thất vọng bấy nhiêu.
Cả thôn chửi ầm lên mà cậu còn nói sai chỗ nào? Không làm gì sai.
Ông Tũn nén giận trầm trầm nói:
– Con không làm nhưng cái người trong miệng con nói yêu, nói ngoan hiền hiểu chuyện gây ra.

Con không biết hay con giả ngu hả Hoàng?
– Con không biết.
” Choang!!”
Ông Tũn quát:
– Hoàng con làm thầy không dám ngẩng đầu nữa con ạ.

Con Ngọc nó làm gì ngày hôm nay con đi ra cổng túm lấy một người hỏi nhỏ là ra ngay cơ sự.

Bụng vượt mặt không biết ém đi mà tới thôn bên huênh hoang gặp cái Mận chửi con bé ế, lỡ thì…..
……Con nói cho thầy biết cái Mận nó lỡ thì vì ai? Có phải vì thằng bạc bội như con? Con nói con đấy ngoan, nó ngoan chỗ nào? Thầy chỉ thấy nó giống loại lăng loàn chanh chua như bà Thất góa chồng ở cuối thôn thôi con trai.
Cậu Hoàng cúi mặt nắm chặt tay, cậu ta đầu không nghĩ Ngọc sai, tất cả là Mận sai, cô sai khi khăng khăng gả cho cậu.
Đầu ngu muội không nhận sai lầm đẩy tất cả cho người phụ nữ thiếu may mắn.

Người càng đi càng lùi bước.
Ông Tũn bất lực phất tay:
– Thôi ….con đi ra đi thầy chỉ mong con nhớ đừng sống làm vợ cả vợ lẽ ganh ghét nhau.


Sống được hòa bình mới khiến người khác nể mình.

Yêu hay không yêu vẫn là vợ, vợ lẽ vượt quyền thì tỉnh táo mà dạy bảo đừng ngu si khiến vợ cả oán giận mình.

Con nếu để con bé Mận oán con thì con không xứng làm trưởng nam nhà này đâu.
Ông Tũn đuổi người, ông đau đầu chỉ biết nhắm mắt cầu mong trời phật cho con trai ông sáng suốt khiến vợ chồng ông nở mặt.
___________
Đêm thu gió thổi xào xạc bóng người cô đơn đón gió trước hè ngắm nhìn ánh trăng.
Nốt đêm nay, chỉ còn vài canh giờ nữa cô sẽ rời đi ngôi nhà ấm áp này tới một nơi mới.
Cảnh sắc trải qua mười mấy năm không thay đổi, tâm tính thuần tịnh nên đổi.

Đêm trăng sáng soi kỹ gương mặt hiền dịu bao năm một khắc kia đã thay đổi.

Đôi mắt u buồn xa cách trở nên sáng ngời như đổi đi mộ người mới.
Mận bối tay sau lưng khẽ nói :
” Cậu Hoàng, cậu không yêu lại khiến tôi lao đao.

Khiến thầy mẹ tôi mang tiếng, chúng ta cùng chơi, để tôi xem vợ lẽ của cậu hay tôi sẽ khiến cậu cả đời bên nhau.

Có lẽ cuộc sống sau này xuất sắc hơn cậu nghĩ nhiều đấy, con đầu lòng từ vợ lẽ …..

Cậu sẽ phải hối hận khi gây ra chuyện này, từ từ chơi!!!”
_______
Sáng sớm giờ Mão con Duyên gọi cô dậy giúp cô rửa mặt chải đầu thay váy áo.
Mận thay đồ xong cô ngồi trước giường chờ đợi chồng đến đón, mẹ cô đi vào bưng hộp nhỏ cười.
– Con gái.
– Mẹ, ở trên khách khứa mẹ không ở tiếp xuống làm gì?
Bà Cúc ngồi xuống bên cạnh hiền từ nắm tay con gái nói rỗi:
– Con bé này, mẹ không xuống làm sao biết con gái đã chuẩn bị xong chưa?
Miệng nói tay nhét chiếc hộp vào tay cô căn dặn:
– Con gái lớn gả chồng, thầy mẹ không có nhiều chỉ có từng này, con cầm cất cẩn thận để phòng thân.

Nhà ông Tũn không nghèo con thầy mẹ không lo con đói khổ, thầy mẹ chỉ lo con với thằng Hoàng.

Con nghe mẹ, làm gì thì làm con nhất định phải nắm chặt lòng chồng con.

Chỉ có nắm trong tay con mới có hạnh phúc, đàn bà chúng ta là vậy, ở nhà thì cậy nhờ thầy mẹ gả đi chỉ có giữ được người chồng mới nắm chắc vận mệnh.
Mận gật đầu thật mạnh mắt ngấn lệ:
– Thầy mẹ ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, con đi nhà người lúc nào được thầy mẹ bên đó cho phép con sẽ về nhà thăm thầy mẹ.

Con gái đến giờ chưa báo hiếu được ngày nào lại khiến thầy mẹ khổ tâm.

Con xin lỗi!
– Phủi ui cái miệng này, thầy mẹ đẻ các con ra nuôi các con khôn lớn chỉ mong những ngày này đây.

Chỉ cần nhìn các con có cuộc sống êm ấm hạnh phúc là thầy mẹ mừng rồi.

Mận bật cười ôm lấy bà Cúc nhõng nhẽo:
– Gả đi con nhớ thầy mẹ lắm, con hứa với mẹ, con sẽ nắm chắc trái tim cậu ấy.

Con sẽ không làm thầy mẹ lo lắng.
– Ừ, có lời này của chị là tôi mừng lắm, chị cứ ngoan ngoãn hầu hạ thầy u bên đó có lúc hái trái ngọt.
– Vâng ạ, con hiểu!
– Nhớ kỹ, dưa hái xanh không ngọt, chín mới ngon biết chưa con gái….
– Vâng, chắc chắn sẽ hái khi chín cho thầy mẹ xem.
” Hahaha….”
– Đây mới là con gái của mẹ!!
Hai mẹ con tâm sự một lúc bà Cúc không ở lâu, đợi bà rời lên nhà chính Mận gọi con Duyên hỏi:
– Duyên ơi?
– Tiểu thư gọi em.
Con bé lật đật chạy vào trong buồng, nó hấp tấp dạ vâng.

Mận lắc đầu trách mắng:
– Em cứ hấp tấp như vậy qua bên kia khó sống, em ổn trọng lại cho tôi.
– Hì, vậng em biết rồi, tiểu thư qua nhà ông Tũn liệu có người vào tranh chân việc vặt của em không tiểu thư?
Mận híp mắt nói:
– Không biết nữa, qua bên đó chỉ có em đi theo, em phải nhớ em là người thân của tôi.

Mọi việc tôi không để ý nhưng em phải nhanh mắt để tâm.

Hôm qua em thấy vợ lẽ của cậu Hoàng không phải dạng vừa.

Tôi cùng em không cẩn thận nhục nhã sẽ phải gánh.

Tôi không được cậu Hoàng thích, lấy tôi chỉ vì ông Tũn mà thôi, em hiểu chứ?
– Vâng, em hiểu rồi, em sẽ cẩn thận không để em cùng tiểu thư bị cậu mắng.
Mận hài lòng gật đầu:
– Được rồi, à em tí nữa sau khi thắp hương tổ tiên xong em gọi tôi là mợ Mận không được gọi tiểu thư nữa.
– Vâng thưa mợ….hì!
Mận vuốt vạt áo chờ mong giờ khắc thiêng liêng nhất cuộc đời của mình, ván cược này cô cược sâu, một thắng một thua, cô chỉ được thắng chỉ có vậy các em của cô mới có cơ hội cưới gả tìm được nhà đàng hoàng.
Con Duyên đứng ở bên cạnh bồn chồn lo sợ nói:

– Mợ, con cảm thấy sợ quá, con chỉ mong cậu không ác với mợ là mừng.
– Ừ!!
– Con không biết cậu Hoàng tính nết có tốt hay không? Con sợ cậu là người vũ phu.
Mận nửa đùa nửa thật trêu nó:
– Duyên mà biết sợ à? Cậu ta vũ phu hay không vận mệnh đã định rồi cô gái nhỏ à.
Con Duyên trừng mắt nhỏ giọng cãi:
– Mợ thật là…..Em với chị Hậu, chị Tím không hiểu mợ tính toán gì luôn.
– Tính gì nữa, tôi tính hay không vẫn phải gả cho cậu ta, có phản đối cũng phải cùng vợ lẽ một ngày vào cửa.

Ghen tuông thì sau vẫn phải nách mang con vợ lẽ nuôi lớn.
Con Duyên oán hận:
– Con không biết mắt cậu Hoàng có đui hay không mà nhìn thuận thứ đàn bà như ả.
– Em nghĩ cậu ta mù không?
– Con biết đâu đó.
Con Duyên hờn dỗi nói câu sau quay đầu bĩu môi.
Mận bật cười to!
Hahaha……
– Em thông minh như thế mà không biết à?
–-Em không biết, nhưng em nói nhỏ mợ không được với cậu ấy đâu đó.
Mận nheo mắt hỏi nó:
– Nói cái gì?
Con Duyên lấm la lấm lét ghé sát tai rầm rì:
– Con nói thật cậu ấy không đui mà mắt lé mợ ạ….haha!!!
Mận đồng tình với nó, cô cho nó ánh mắt khen ngợi, con Duyên đắc ý cười rõ to.
Trong gian buồng bỗng dưng giảm đi sự hụt hẫng, lo lắng của nàng dâu chuẩn bị về nhà chồng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.