Bạn đang đọc Mợ Mận – Chương 11
Mận lên tới nhà trên, ông Tũn nằm dựa người trên chõng bất lực nói:
” Không biết con bé sẽ nghĩ thế nào, vợ chồng cơm không lành canh không ngọt là chuyện thường tình.
Hôm nay thằng Hoàng sai hoàn toàn, hai bà nói tôi phải làm gì để đối diện với con dâu, với ông Tẫn bên kia.”
– Thầy, con nghĩ chị dâu sẽ không trách thầy cùng mẹ cả.
Anh Hoàng cư xử sai trái tất cả đều do người phụ nữ kia.
Chị dâu nói đúng, thân là vợ lẽ không làm đúng bổn phận lại muốn chị dâu hầu hạ là không được.
Con không bênh gì ai, con nhìn hai bên mà nói, người phụ nữ kia là vợ lẽ đâu phải chính mà đòi hỏi nhiều, trong thôn ai chửa đẻ không phải làm, đến mẹ Cả hay mẹ Hai, khi chửa tới ngày đẻ vẫn tối mặt làm lụng, đẻ hai ba ngày đã đi đồng làm.
Chị Vân trước kia chửa cu Lâm bị nhà chồng thóa mạ chửi rủa.
Một ngày không được nghỉ, sáng dậy giờ Dần làm việc, giờ Hợi mới lên giường mà vẫn đẻ ra cu Lâm lớn như vậy.
…..
…… Cô ta hôm qua gả vào không dọn dẹp theo phận làm dâu còn thổi gió bên tai anh Hoàng là con không chấp nhận được rồi.”
Cậu Tân đứng giữa nhà nói, bà Chế sợ hãi kéo cậu ta đến bên cạnh nhìn bà cả Vui, làm dâu 19 năm bà ta luôn nép mình sống đúng phận làm lẽ, con trai, con gái bà ta đều không cho thể hiện vượt qua con bà cả.
Tính ra bà cả là vợ chính, bà làm lẽ còn sáng chiều hầu hạ vợ cả cùng chồng.
Trong lòng không vui khi thấy Ngọc làm cái giá lớn vậy, không vui vẻ bà đều im lặng không bàn tán, xen vào …… Tim đập liên hồi, con trai bà hôm nay nói lời này may chồng bà cùng bà cả thuận tình còn đỡ nếu không vui vậy con bà chẳng phải sống yên phận bao năm đều hủy hết.
Bà Vui nhìn mẹ con bà chế không tức giận, ông Tũn gật đầu tán đồng ý kiến của con trai thứ, ông nói:
” Con nói đúng, nhà ta trở thành bá hộ đây không phải tự nhiên mà có, trước kia nhà không có nhiều hai mẹ con vất vả, vừa chửa đẻ, vừa làm đồng.
Nhất là mẹ con làm lẽ thầy thiệt thòi ba mẹ con con, con đã lớn thấu hiểu vất vả của thầy mẹ thầy mừng lắm, anh trai con càng lớn càng đi ngược.
Việc hôm nay nếu nhà ta xử lý không tốt đến tai ông Tẫn bên kia.
Thầy cùng hai mẹ con nhẹ thì xấu hổ, nặng sợ là bên kia làm ra ngô ra khoai chúng ta …… Thằng chết dấp kia nó gây ra giờ lại nấp chỗ nào rồi.
Chết dở với nó!!!”Truyện Việt
——
Mận nắm tay con Duyên nhấp miệng nói:
– Đi vào thôi!!!
Con Duyên kinh ngạc nhìn cô sau cúi người thưa một tiếng đỡ cô đi vào…..
Trong lòng nó hiểu rõ cô không phải hiền dịu như vẻ bề ngoài, bà Vui hơn chục năm giữ chân ông Tẫn khiến ông không có thêm vợ lẽ, chỉ thế đã đủ nhìn ra bà thông minh, sắc sảo cỡ nào…..
Làm con gái không giống lông cũng giống cánh.
Mợ nó chỉ có hơn chứ không kém!!!!
Mận bước tới ngạch cửa thấy thầy mẹ tề đủ trong gian, cô miễn cưỡng cười yếu ớt đi vào quan tâm hỏi ông Tũn:
– Thầy khi nãy mệt giờ đã đỡ chút nào chưa ạ?
Cả nhà nhìn gương mặt vốn trắng trẻo xinh đẹp giờ tím đen, từng ngón tay hằn trên má, khóe miệng, môi có vết rách, cổ vết bóp còn in rõ ràng….
Ông Tũn môi run run nói:
– Con….
Con không nghỉ dưới nhà lại lên đây hỏi thầy làm gì, thầy chỉ tức quá khó thở nằm tí là khỏi…..
Con đây bị vậy nghỉ ngơi nhiều, đi lại đau nhức thêm.
Ông Tũn càng nhìn gương mặt sưng to kia tim ông càng run, con dâu ông không sai lời đồn….
Ông Tẫn khoe con gái ông ấy có quyền làm vậy….
Thông minh, quá thông minh… Ông Tũn phải thốt lên trong lòng mà rằng.
Hai bà liếc nhau lựa chọn im lặng, Mận đi nước cờ này trong nhà không ai ngờ, trước đó họ còn đang bàn cách nào để xoa dịu cơn tức nhà thông gia, khắc sau cô cho họ núi cao xuống không dậy…..
Cậu Tân trái run lẩy bẩy, từ tâm hồn cậu luôn thấy cô hiền dịu nết na….
Hôm nay xem ra cậu nên đổi mới cách nhìn, chị dâu cậu xứng thực với câu nói: ” Bề ngoài hình mèo con, tâm xứng lão hổ…!!”.
Vú Lam cúi đầu không dám ngẩng đầu, con Duyên nó nín cười đau bụng, mắt nhìn mọi người, ánh mắt mỗi người đều kinh hồn nhìn mợ nó giống quái thai….
Nó rất muốn làm người tốt một hôm để giải đáp thắc mắc cho mọi người hiểu về mợ nó!
Mợ nó không phải con nhà quan lại chức cao, không phải người sinh ra để dạy dỗ sau gả cho cho Đức ông hay các ông Hoàng làm vợ.
Khổ nỗi mợ nó con nhà kinh thương từ nhỏ được nhìn, được tiếp xúc với việc buôn bán.
Người không nhanh trí sao làm được….
#NgọcMy
ỪM !!! Thế nên mợ nó giả con mèo hóa con hổ là chuyện thường tình thôi mà.
Ai bảo cậu Hoàng xui rủi làm mợ nó chịu mất thanh danh, nghe lời đàm tiếu ở thôn.
Mợ nó làm người kín tiếng cho dù tinh mắt, hay tiếp xúc gần như nó hay ông bà, chị Mận còn chưa hay mợ nó trong đầu tính cái gì nữa là…..
Nên nói nhà ông Tũn may mắn hay xoay vào cái hố mợ nó đào sẵn mà nhảy??
Mận nghe ông Tũn nói giọng run rẩy cô lắc đầu thưa:
– Con không việc gì, cậu ấy làm chồng con, cậu ấy dạy bảo con là việc nên làm, thầy mẹ có tuổi không cần tức giận cho hại sức khỏe.
Con còn trẻ da dày thịt béo cậu chỉ tát cái hai cái không hề hấn.
Cũng là con sai trước, con nên nghe cậu đi hầu em Hai sáng dậy, nấu cháo tẩm bổ cho em ấy.
Con vụng về không nên chỉ biết pha trà làm bánh sáng sớm cho thầy mẹ lại quên không chuẩn bị cho dm Hai.
Cậu ấy tức giận đúng chỗ!
Bà Chế nghe rứt câu, bà thật muốn hỏi cô sao cô sắc sảo vậy? Ở nhà cô còn đứa em gái chưa gả đi đó có giống cô không? Có nguyện gả cho đứa con trai khù khờ của bà không, có chê con bà thân làm vợ lẽ đẻ ra không cao như con vợ cả không? Nếu không chê bà nói chồng bà ngả lễ rước ngay cho sớm kẻo muộn mất chỗ tốt.
Mận không biết suy nghĩ kỳ lạ của bà Chế, cô nói xong chỉ đứng im cúi đầu.
Bà cả sau lưng toát một tầng mồ hôi, con dâu bà lời nói bề ngoài người ngu nghe tưởng đang khen con trai bà, người khôn nghe cái hiểu liền.
Bà chưa già cả lẫn, con dâu bà dùng một câu vừa khiến con trai bà mang tiếng bất hiếu, con dâu thứ không an phận, không có người dạy…..
Ông Tũn càng lo sợ, con dâu ông đây muốn nói cho ông biết chuyện này ông không làm cái đủ cô sẽ khiến con trai ông mặt vác không được.
Một đứa con trai đội vợ lẽ lên đầu bất hiếu thầy mẹ, bội bạc vợ cả người vợ danh chính ngôn thuận chỉ vì một đứa làm lẽ chỉ hơn con ở một từ….
Ông Tũn trầm ngâm không trả lời, ông khó xử, Mận nhìn ra cô nhã nhặn dựa người vào con Duyên, con Duyên hiểu ý nó làm sơ ý động mạnh vào lưng cô, Mận ” A ” lên tiếng, mày nhăn khẩn.
Con Duyên vội vàng hấp tấp nói như mưa rơi:
– Mợ đau lắm không? Con nhìn lưng sưng tím con nhìn còn đau bảo đừng cố đi mà không nghe.
Mợ đi lên hỏi thăm ông giờ lưng đau mày nhăn như này còn nhịn, cậu Hoàng quá không đáng làm đàn ông, đánh vợ cả người tím bầm.
Mợ càng bao dung mợ Hai càng được nước lấn tới.
Cậu Hoàng bị mợ Hai mê hoặc đã không nhận ra đâu là sai đâu là đúng mợ hà cớ nhẫn nhịn.
Ngày đầu tiên đánh ra nông nỗi này vậy ngày mai, ngày kia phải làm sao đây?
Cả nhà trợn mắt kinh ngạc lần nữa, con hầu thôi cũng nói năng chọc bị thóc nhà người ta.
Đây là quan tâm hay cố tình tố cáo hành vi cho người khác nghe đây…..
Ông Tũn nhìn bà cả, bà cả nhìn bà Hai, bà Hai nhìn con trai, cậu Tẫn nhìn lại thầy mình lắc đầu…..
Cả bốn người thêm cả Vú Lam đều nhất quyết đồng lòng trong đầu đều hiện một dòng chữ:
” CHỦ ĐÃ KHÓ NHAI, TỚ CÒN ĐÁO ĐỂ!!!!”.