Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 48: Thú Khổng Trong Rừng Rậm


Đọc truyện Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn FULL – Chương 48: Thú Khổng Trong Rừng Rậm


Edit: Teade
Beta: Hạ Y
________
Một cơn gió lạnh thổi qua, cây mai trong sân lắc lư không ngừng, cành lá chẳng sum suê là bao lại rơi rụng một ít.
“Báo thù?” Yến Lâu kinh ngạc nhướng mày, ngỡ rằng mình nghe lầm.
Mặt mày búp bê thế thân đầy vẻ tức giận, nói: “Đúng, ta muốn báo thù, tên xấu xa này dám ức hiếp mẹ ta!”
Yến Lâu không nói gì, nghe búp bê thế thân phẫn nộ lên án.
“Lần trước, là lần trước khi phó bản đóng cửa, người chơi đến đây không tuân theo quy tắc gì cả!” Búp bê thế thân nhảy ra khỏi nôi, bấy giờ Yến Lâu mới thấy rõ nó còn quấn tã cho ra hình ra dáng, cầm bình sữa trong tay.
“Bọn họ muốn qua cửa thì đánh ta là được rồi, nhưng bọn họ lại bắt mẹ ta, uy hiếp ta, còn đánh chết ba khi ông ấy ngăn cản bọn họ! Sau khi ta đi ra, bọn họ vẫn không thả mẹ, còn cười nhạo ta, giết mẹ ta trước mặt ta!” Búp bê thế thân tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Ta muốn tìm bọn họ, tự tay giết chết bọn họ báo thù cho mẹ!”
Yến Lâu nói: “Bọn họ muốn qua cửa từ chỗ mi, nếu mi không đối phó được bọn họ, sao tìm bọn họ báo thù được?”
Búp bê thế thân tức đến mức ném bình sữa: “Ai nói ta không đánh lại, là do bọn họ lấy mẹ ta uy hiếp ta, nếu không ta đã cắn chết bọn họ lâu rồi!”
Theo hiểu biết của Yến Lâu, game có cách phán xét với biểu hiện của người chơi, trong đó nội dung phán xét hạng nhất là giá trị thù hận và giá trị yêu thích của NPC đối với bọn họ.

Mặc dù NPC và đa số người chơi luôn ở hai mặt đối lập, không tránh khỏi tranh chấp nhưng đối địch bình thường sẽ không khiến NPC thù hận, chỉ có hành vi cực kỳ ác ý mới có giá trị thù hận xuất hiện. 
Phán xét này sẽ ảnh hưởng đến phó bản tiếp theo của người chơi, giá trị thù hận quá cao thì người chơi có thể bị đưa vào cảnh nguy hiểm chết chóc, phó bản kiểu này được gọi là phó bản thanh lý.

Dựa vào cái này, sau khi gặp bà Lan xong, Yến Lâu cân nhắc đến việc tạo ra một loại phó bản đặc biệt để NPC dưỡng lão dùng, có thể được sử dụng như một phó bản phần thưởng cho người chơi có giá trị yêu thích cao.
Trường hợp giá trị thù hận bùng nổ như búp bê thế thân này, NPC có thể khiếu nại người chơi, sau đó đưa người chơi vào phó bản thanh lý.


Nhưng cấp trên trực tiếp của búp bê thế thân là Yến Lâu, tình hình đã được báo cáo cho cậu, cậu có thể giải quyết theo ý mình.
Yến Lâu tự hỏi rồi nói: “Mi theo ta về cửa tiệm búp bê trước, ta cần xác minh chuyện này, nếu là thật thì ta có thể dẫn mi đi tìm bọn họ, nhưng có thể báo thù thành công hay không thì phải coi bản lĩnh của mi.”
Hai mắt búp bê thế thân sáng rực, nhanh chóng chộp cái bình sữa bị ném đi, sau đó chạy đến trước mặt cậu một cách nôn nóng, vẻ sốt ruột hiện rõ ràng.
“Mau mau mau!” Búp bê thế thân hô lên: “Mau đi bắt bọn họ, càng nhanh càng tốt, ta đã không chờ được nữa rồi!”
Yến Lâu buồn cười nhìn nó quay cuồng tại chỗ với hai cái chân ngắn, nói: “Có cần gấp như thế không? Chẳng lẽ sàn nhà này nóng hả?”
“Cần! Ta không chờ được nữa!” Búp bê thế thân kêu to: “Mau lên!”
Yến Lâu bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn nó quay về phòng búp bê, vừa mở mắt là trông thấy cửa thủy tinh bên cạnh bị mở ra, búp bê thế thân chạy xung quanh cậu nhanh như chớp.
“Đi nào! Đi mau lên!”
Yến Lâu dẫn nó đến sảnh trước, giao cho Hughes, nói với nó: “Mi ngoan ngoãn đợi ở đây đi, ta đi tra xét xong sẽ quay lại, không được gây chuyện.”
Búp bê thế thân suy sụp xụ mặt, xua tay đầy vẻ ghét bỏ: “Mau đi, ta thông minh đáng yêu như thế này, sao lại gây sự được? Mi mau nhanh lên! Đừng có lề mề nữa được không?”
Yến Lâu lắc đầu bất đắc dĩ, thì thầm: “Tính cách này… như tên lửa vậy, một phát lên trời.”
Cậu đến điểm liên lạc cạnh phòng làm việc, ngoại trừ vừa nhìn thấy lần đầu tiên lúc mới đến, cậu chưa từng mở nó ra lần nào.
Cổng ánh sáng đang ở trạng thái không hoạt động, màn hình cũng không được bật.
Yến Lâu lắp chiếc nhẫn bên phải vào chỗ lõm dưới cùng của màn hình, màn hình sáng lên sau khi xoay nhẹ.
Công dụng chủ yếu của màn hình có ba cái, một là làm công cụ liên lạc truyền tin tức đến trụ sở và các điểm khác, hai là thẩm tra trạng thái, nội dung và người chơi của phó bản, ba là tồn trữ tin tức và kho kiểm tra.
Yến Lâu ghi số hiệu của búp bê thế thân, không mất bao lâu đã tìm được nội dung lần phó bản cuối cùng.
Không khác gì những lời búp bê thế thân nói, có mấy người chơi trong nhóm người chơi lần này bắt mẹ của nó, còn giết chết ba mẹ nó, trước khi giết còn ngược đãi đánh đập.

Yến Lâu bình tĩnh xem hết, sau đó kiểm tra số hiệu của những người chơi này.
Cậu nhanh chóng lướt nhanh qua giá trị thù hận, giá trị tiềm lực, giá trị cảm tình và những thứ khác trên người bọn họ, lại xem kỹ năng lực, đạo cụ và số liệu các hạng mục của bọn họ, sau đó tìm được nơi bọn họ đang ở.
“Rừng rậm thú khổng lồ?” Yến Lâu nhìn tên và địa điểm của phó bản, ngây ra: “Thế giới Hoang Dã?”
Cậu thẩm tra tình hình của phó bản lần này, phát hiện nó không phải là cảnh giả mà là thật sự đi vào thế giới Hoang Dã.

Không có nội dung cố định của phó bản, cũng không có boss trung tâm, chỉ có hoàn cảnh rừng rậm nguyên thủy khắc nghiệt và các loại động vật ăn thịt khổng lồ hung dữ khác nhau.
Bọn họ đang ở trạng thái tổ đội, bây giờ đã vào phó bản được vài ngày nhưng thời gian của phó bản này dài đến tận một tháng, còn lâu bọn họ mới đi được.
Yến Lâu mỉm cười: “Hẳn là Đường Cát sẽ thấy hứng thú với nguyên liệu nấu ăn nguyên chất của thế giới Hoang Dã…”
Dĩ nhiên chính bản thân cậu cũng thấy hứng thú.
Ở cửa hàng búp bê có ba truyền tống trận, một cái liên kết với thành trì ở thế giới Hắc Ám, một cái kết nối với các phó bản sinh tồn, cái còn lại kết nối với điểm liên lạc của trò chơi sinh tồn.
Lần này bọn họ dùng truyền tống trận thứ hai, sau khi nhập số phó bản vào, trận truyền tống sẽ đưa bọn họ vào phó bản.
Ở thế giới Hoang Dã, khắp nơi đều là rừng rậm nguyên thủy chưa bị khai phá, cây xanh núi cao, trời xanh biển xanh, nhưng cảnh vật đẹp cũng đồng nghĩa với việc không tránh khỏi đụng độ sinh vật nguy hiểm, nhất là thú hoang dã khổng lồ.
Yến Lâu vừa đến thế giới này, không khí trong lành tươi mát khiến cậu vui sướng nheo mắt lại, dành một kỳ nghỉ ở đây đúng là một lựa chọn rất tốt.
Búp bê thế thân lo lắng nhìn xung quanh, trong rừng rậm chỉ có một màu xanh lục trải dài vô tận, làm gì có nửa cái bóng người nào?
“Người đâu? Người đâu rồi?” Nó lo lắng hô lên.
Yến Lâu: “Gấp làm gì, phạm vi của phó bản này rất lớn, chúng ta từ từ tìm.”
Búp bê thế thân lo âu nói: “Vậy mau đi tìm chứ!”

Yến Lâu không biết làm sao: “Mi đừng duỗi chân, thảm cỏ đó bị mi giẫm nát mất rồi.”
Phó bản này không thuộc quyền quản lý của Yến Lâu, cậu không thể có được tin về người chơi trong phó bản này, phải tự đi tìm mới được.
“À đúng rồi, mi có tên không?” Yến Lâu hỏi búp bê thế thân.
Búp bê nói: “Mẹ ta gọi ta là Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo ôm bình sữa trống rỗng, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên sa sút.
Yến Lâu nhìn nó, nói: “Thật ra ta không hiểu tại sao mi lại phẫn nộ như vậy cho lắm, còn định mạo hiểm cố ý đến báo thù cho bọn họ, có đáng không?”
Tiểu Bảo mím môi, kiên định nói: “Dĩ nhiên là đáng, mẹ thương ta như thế, bà ấy đối xử với ta tốt lắm, siêu tốt luôn… ta không thể để người khác ức hiếp bà ấy.”
Vẻ mặt Yến Lâu vẫn ôn hòa như cũ, đáy mắt lại lạnh lùng: “Mi biết đó là giả mà.”
Tiểu Bảo tức giận cầm bình sữa đánh cậu: “Ta không quan tâm, ta không đồng ý!”
Yến Lâu nhớ đến căn nhà hoang vu trong phó bản kia, chỉ có cây mai héo rũ và búp bê thế thân vẫn canh giữ ở đó như trước, chủ nhân của căn nhà đã mất tăm.
Nếu là mơ thì sẽ có lúc tỉnh lại, nếu là giả thì luôn phải vỡ tan, người mẹ bảo vệ búp bê thế thân vì cho rằng nó là con ruột của mình, nhưng sau khi biết nó là giả thì sao? Chắc là giống căn nhà hoang vu kia đấy.
Không phải búp bê thế thân không hiểu, nó biết rõ mà, nhưng nó vẫn cố chấp bảo vệ sự giả dối này, cũng cẩn thận giữ gìn, hệt như lúc trước được thương yêu vậy.
“Sao cũng được.” Yến Lâu trả bình sữa cho Tiểu Bảo, không nhắc đến chuyện này nữa.
Tìm người trong rừng rậm nguyên thủy rất khó, tìm nguyên liệu nấu ăn thì dễ lắm.
Đường Cát vừa đến là lấy ra một cuốn sách dày, tên là “Ghi chép đầy đủ về thức ăn ngon tại thế giới Hoang Dã”, vừa đi vừa đọc, tiện thể quan sát những thực vật động vật ven đường, thấy cái nào phù hợp yêu cầu thì hái một tí, đến giữa trưa thì không gian của nó đã sắp đầy rồi.
Yến Lâu ngẩng đầu nhìn màu trời, quang đãng không mây, lúc giữa trưa, nắng nóng đến mức thái quá.
Ánh mặt trời không tốt với quỷ, Yến Lâu đi đến dưới tàng cây, nói với bọn họ: “Nghỉ ngơi ăn cơm một lát nào.”
Tiểu Bảo đang định tức giận, bỗng nghe Yến Lâu nói với Đường Cát: “Tiện thể tìm động vật có con, đổ đầy bình sữa cho nó đi, cầm cái bình không nhìn đáng thương lắm.”
Có chuyện làm rồi, Đường Cát vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề, đại nhân chờ nhé!”
“Nhiều chút đấy!” Tiểu Bảo lấy hai cái bình có hai màu khác nhau từ trong tã ra: “Ta còn có bình nữa nè.”
Yến Lâu: “…”

Cậu nhìn Tiểu Bảo vẻ khó nói nên lời, hỏi nó: “Mi… giấu bình sữa trong đó hả? Không cộm à?”
Tiểu Bảo nói: “Không có, ta còn giấu núm vú cao su nữa mà!”
May là nó chỉ là một con búp bê, thân thể và bình sữa có cùng chất liệu, nếu không thì… ặc, vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Ở đây chỉ có Yến Lâu thấy kỳ cục, cậu bèn ngẫm lại bản thân xem có phải do suy nghĩ theo xu hướng tâm lý bình thường của con người nên mới ngạc nhiên hay không, thật ra như thế rất là bình thường?
Không nghĩ ra, thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.
Đường Cát đem nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị tốt về rất nhanh, sau khi rửa sạch lá rụng dưới đất, bèn nhóm lửa ngay tại chỗ.
Lúc ra cửa, nó luôn đem không gian của mình theo, có tất cả công cụ bên trong.

Một mình nó lấy một cái nồi chứa sữa tươi ra, hai mắt Tiểu Bảo lập tức đầy vẻ chờ mong, ngồi canh giữ cạnh nồi, thỉnh thoảng hít hà mấy cái.
“Chẳng lẽ mi muốn uống thật à?” Yến Lâu hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Mặt mày Tiểu Bảo đầy vẻ đương nhiên: “Tiểu Bảo muốn uống sữa mà.”
Yến Lâu nói: “Nhưng mi là búp bê, không phải người.

Mi không thể tiêu hóa thức ăn của con người, ăn nhiều dễ tổn thương đến thân thể.”
Tiểu Bảo kiên cường vỗ bụng: “Ta ăn được, ta có thể tiêu hóa.”
“Nhưng nó sẽ tiêu hao sức mạnh của mi, khiến mi suy yếu.” Yến Lâu nói: “Không phải mi còn muốn báo thù ư?”
Tiểu Bao do dự một lát: “Vậy ta báo thù xong rồi uống.”
Yến Lâu không khuyên được nó, chỉ đành nói: “Thôi bỏ đi, mi nhớ cứ đến tìm ta định kỳ, ta rửa sạch chất bẩn trong thân thể giúp mi, mi cố gắng đừng tốn sức ăn mấy thứ này.”
Tiểu Bảo biết cậu có ý tốt, hơi ngại ngùng nói: “Ta biết rồi… chờ ta báo thù xong rồi về, ta sẽ cố gắng làm việc!”
Yến Lâu mỉm cười: “Ừ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.