Đọc truyện Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn FULL – Chương 42: Ám Sát
Edit: Teade
Beta: Hạ Y
_____
Chắc là do ánh mắt u oán và ý lên án của cậu quá mãnh liệt, Nicholas vội ho một tiếng, hiếm khi chột dạ.
“Ta nhớ là ở đây có một cửa hàng đậu hũ ngon lắm.” Nicholas thì thầm hỏi cậu: “Cậu ăn không?”
“Ăn!”
Sevidro là một thành phố xứng với cái tên thành phố ẩm thực, có rất nhiều quán xá đa dạng kỳ lạ bên đường, xiên que, thịt nướng, malatang, rau trộn vân vân mà cậu từng thấy là ở đây có tất, còn có rất nhiều thứ cậu chưa từng thấy nữa.
Ví dụ như trong một sạp hàng nhỏ có hơn mười chậu cây cao ngang bắp chân cành lá sum suê, mọc đầy quả đỏ dáng nhọn, to bằng ngón út trông khá đẹp mắt.
“Quý khách có muốn nếm thử quả Kỳ Thú không? Mười đồng là mua được một hộp!” Ông chủ nhỏ cười tủm tỉm đón tiếp cậu.
Yến Lâu hơi tò mò: “Đây là cái gì vậy? Chậu hoa?”
“Không, quả Kỳ Thú được coi như đồ ăn.” Dưới đáy mắt Nicholas có ý cười trêu ghẹo: “Cậu thử là biết.”
“Vậy bán cho tôi một hộp.”
Ông chủ hỏi: “Vậy cậu ăn vị nguyên bản, vị sữa, vị kẹo… hay là vị ướp lạnh?”
Yến Lâu nghe mà đầu óc mù mịt, lại không tiện hỏi Nicholas, bèn giả vờ bình tĩnh nói: “… vị nguyên bản kia.”
Ông chủ nhỏ nhanh chóng hái đầy một hộp bằng chiếc đũa bạc, sau khi đưa hộp cho Yến Lâu, còn lấy ra một bình phun nhỏ phun nước thuốc màu xanh ra, trong chốc lát sau, cây nhỏ bị hái sạch đã mọc ra trái cây mới.
Yến Lâu lấy một quả đỏ au cho vào miệng, sờ thì cứng nhưng khi vừa vào miệng là vị cay lan ra khắp đầu lưỡi, Yến Lâu không kịp đề phòng, cay đến mức chảy nước mắt.
“Shi! Cay quá!” Yến Lâu cay sắp khóc, ông chủ nhỏ cười ha ha đưa cốc nước cho cậu.
“Ai da, lần đầu tiên cậu ăn cái này à?” Ông chủ nói: “Ăn quả Kỳ Thú mà không có nước thì không được.”
Cậu uống nước vào, vị cay kỳ quái kia lập tức biến mất.
“Đây là thứ gì…”
Cậu vừa định hỏi cho rõ, đã trông thấy Nicholas cầm một quả Kỳ Thú ăn vào, rồi cười nói: “Ngọt.”
“Không thể nào, rõ ràng là cay!”
“Cậu ăn thêm một quả xem sao?” Nicholas nói.
Yến Lâu nửa tin nửa ngờ mà ăn thêm một quả, vị chua tràn ra khắp miệng, cậu cảm thấy răng hơi ê.
“Chua…”
Nicholas cười nói: “Mặc dù quả Kỳ Thú mọc ra trông giống nhau nhưng mùi vị ngẫu nhiên đấy, không có cách xen vào được, chua ngọt đắng cay mặn chát có cả.
Sau đó có người nuôi cấy bằng nhiều nguyên liệu khác nhau, ví dụ như hỗn hợp nước mật, sữa, chờ quả được nuôi trồng như thế sẽ mang lại hương vị nước mật hoặc sữa, nhưng cuối cùng quả mọc ra vẫn có hương vị lạ lùng không ngờ được.”
“Thứ này được lấy từ đâu? Thế giới Ma Thuật?” Yến Lâu vừa bùi ngùi cảm thán thế giới đầy những điều kỳ diệu vừa tìm đường chết mà nhón lấy một quả.
Hương vị tươi mới thơm lừng đọng lại trên đầu lưỡi, hơi giống nước sốt được đầu bếp pha chế cẩn thận, nhưng đậm đà tự nhiên hơn so với nước sốt.
“Không, lúc đầu nó sinh ra và lớn lên ở thế giới Hoang Dã, sau khi bị phát hiện thì được bán chạy ở các thế giới, còn thuốc tăng trưởng thì đúng là từ thế giới Ma Thuật.” Nicholas giải thích.
“Rất thú vị.” Yến Lâu lại ăn một quả với vẻ đầy hứng thú, ặc, đắng quá, ăn thêm một quả nữa, ôi, cay quá!
Có lẽ cái kiểu bốc thăm theo vận may khiến Yến Lâu cảm thấy nghiện, cậu không nhịn được mua mỗi vị một hộp quả Kỳ Thú trong quán, lúc này mới cảm thấy hài lòng, tiếp tục đi dạo các hàng ăn vặt.
Nicholas thấy cậu như thế, hơi buồn cười: “Coi như ta đã biết tại sao lại có lời đồn về cậu.”
Yến Lâu không để ý đến tiếng tăm này, còn gật gù đắc ý nói: “Đời người ấy mà khi nào đắc ý thì nên tận tình vui sướng …”
Hai người đi từ đầu đường đến cuối phố, Yến Lâu từ từ nhồi đầy đồ ăn vặt vào không gian, dĩ nhiên là trong bụng cũng rất nhiều.
Dòng người trên đường cái như nước, cực kỳ náo nhiệt, nhưng một khoảng sân nhỏ ở cuối phố thì rất yên tĩnh.
Khoảng hai mươi người mặc áo choàng đen trang trọng, đeo thánh giá bằng bạc lặng lẽ đứng trong sân.
Một người đàn ông mập mạp đứng trên chiếc bàn thấp đằng trước, cầm một cuốn sách dày để truyền bá giáo lý cho các tín đồ bên dưới.
Sau khi đọc thánh thư hằng ngày, ca ngợi thần Quang Minh vĩ đại xong, người đàn ông mập mạp Kosselin – thủ lĩnh của nhóm tín đồ thần Quang Minh này nói: “Hỡi các tín đồ, bóng tối đã bao trùm vùng đất đau khổ này, chúng ta đang đau khổ giãy dụa dưới ách thống trị tàn bạo của Ma Vương, đến khi nào mới có thể đón ánh sáng đến, làm sao mới có thể khiến sự chói lọi của thần chiếu rọi xuống vùng đất này lần nữa?”
“Vô số người ngu muội bị bóng tối che mắt, làm sao chúng ta có thể đẩy lùi bóng tối, để bọn họ đắm chìm dưới ánh sáng chói lọi của thần?”
Kosselin giơ hai tay lên cao rồi nói to: “Lật đổ Ma Vương, trừng phạt Ma Thần!”
“Lật đổ Ma Vương! Trừng phạt Ma Thần!” Các tín đồ bên dưới cùng hô to khẩu hiệu.
Kosselin giơ tay ra hiệu cho bọn họ im lặng, mọi người lập tức yên tĩnh lại ngay, nghe ông ta nói: “Hôm nay là cơ hội tốt để làm cho đám dân chúng ngu ngốc tỉnh lại, thành Sevidro đang có cuộc thi đấu ẩm thực diễn ra, có vô số người tụ tập ở đây.
Chúng ta phải giết chết một tên ác ma trước mặt bọn họ, để bọn họ chứng kiến cảnh ánh sáng tinh lọc bóng tối, thức tỉnh bọn họ từ trong bóng đêm!”
Có người ở bên dưới hỏi: “Ác ma ở đâu?”
Kosselin nói: “Những người chìm đắm trong bóng đêm không chịu tỉnh lại đều là ác ma bị bóng tối ăn mòn, chúng ta phải chọn một trong số bọn họ, chọn người có tội nghiệt sâu nặng nhất!”
Ông ta giơ tay lên, nói to: “Mọi người đi theo tôi!”
Bọn họ mở cửa sân ra, Kosselin nhìn dòng người náo nhiệt trên đường cái, vốn là ông ta định chọn một tên yếu ớt giữa đám đó để làm dáng, nhưng mái tóc màu bạc của Nicholas rất chói mắt, lập tức hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
“Mọi người nhìn người kia, cái tên đeo mặt nạ không dám lộ mặt thật ra ấy!” Kosselin hạ giọng: “Đầu của anh ta cũng là màu bạc giống hệt như Ma Vương, còn mặc đồ đen, cách ăn mặc này chứng minh anh ta là tín đồ trung thành của Ma Vương, chúng ta phải tinh lọc anh ta!”
“Tinh lọc anh ta!”
“Đi!” Kosselin vẫn tay một cái, đa số tín đồ choàng áo choàng của mình lên, đeo mặt nạ che kín mặt, giấu dao găm đã ra khỏi vỏ trong tay áo, sau đó cả đám người này đi ra đầu phố.
Lúc này Yến Lâu và Nicholas đang đứng ở trước một quán ăn vặt, chờ bạch tuộc viên ra lò.
Trông thấy đám người bất thường đang đến gần, thủ vệ của Nicholas vội vàng bước lên ngăn cản, quát to: “Ai?”
Yến Lâu nhận lấy hộp giấy còn nóng, quay đầu nhìn, chỉ thấy đám người kia hô to: “Ánh sáng của thần chiếu rọi khắp vùng đất” Lập tức giơ hung khí, hùng hổ xông lên.
Trong đám người này còn có vài người thức tỉnh năng lực, trong đó một người hóa thành ảo ảnh lướt qua mặt mọi người, xuất hiện trước mắt Nicholas và Yến Lâu trong nháy mắt.
Nhưng có lẽ là năng lực của anh ta không được sử dụng thường nên nhầm lẫn, vốn dĩ mục tiêu của anh ta là Nicholas, cuối cùng lại đâm về phía Yến Lâu đang đứng bên cạnh.
“Cẩn thận!”
Nicholas túm chặt Yến Lâu kéo về sau, Yến Lâu định ra tay, không đoán được y lại làm như thế, bất ngờ vung lên khiến bạch tuộc viên rơi mất một nửa.
Đến khi cậu hoàn hồn lại, bóng lưng Nicholas đã ngăn cản tất cả những gì trước mắt, vậy là cậu trở thành người được bảo vệ?
Yến Lâu sững sờ, đến giờ phút này chỉ có chuyện cậu chắn trước mặt người khác, đã bao giờ có người nào bảo vệ cậu đâu?
Cậu suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nhớ đến con mèo trong một góc trí nhớ, con mèo màu cam gầy guộc dơ bẩn kia.
Con mèo đó tên là Kẹo, tên do cậu đặt, mặc dù nghe rất ngọt nhưng tính cách của nó không hề ngọt tí nào, ngược lại luôn dữ dằn như một con hổ nhỏ xù lông.
Nó là mèo hoang, ở trong con hẻm phía sau tòa nhà cũ, thân người đầy sẹo, mắt lúc nào cũng có vẻ cảnh giác và thù địch.
Ban đầu Yến Lâu cũng là đối tượng mà nó cảnh giác.
Nhưng sau khi gặp nhiều lần, có lẽ là biết một đứa bé gầy yếu hơn cả mèo không có lực uy hiếp nào, Kẹo liếm móng vuốt ngồi trên nắp thùng rác nhìn cậu bằng nửa con mắt, cũng không giơ móng đuổi cậu đi.
Con hẻm phía sau tòa nhà cũ bẩn thỉu hôi hám không người đó trở thành chỗ ở của Yến Lâu, cậu luôn cuộn mình trong góc, nằm trên mặt xi măng gập ghềnh lồi lõm liếm miệng vết thương giống hệt con mèo ỉu xìu đầy sẹo kia.
Cái không giống nhau là vết thương của mèo là huân chương bảo vệ lãnh địa, còn vết thương của cậu là do bố mẹ gây ra.
Dường như loài động vật kiêu căng như mèo có vẻ hay xa lánh người, nhưng lại dễ dãi với người già và trẻ em hơn một chút.
Yến Lâu nhớ rõ, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên có sinh vật bày tỏ thiện ý với cậu, trong hoàng hôn mặt trời lặn về tây, dưới nhiệt độ ấm áp ít ỏi còn sót lại từ ánh chiều tà màu vàng.
Cậu lê cái chân bị chai bia cắt chảy máu, thất tha thất thiểu chạy xuống lầu.
Giọng nói lẩm bẩm của cụ bà dưới lầu vọng qua ván cửa không cần nghe cũng biết là mấy câu nào: “Bảy mồm tám mỏ chõ vào nhao nhao cái gì đó? Không biết người già ngủ ít à, cái nhà quỷ xui xẻo!”
Cậu không nghe những tiếng oán giận mắng chửi đó, vịn vách tường bong tróc mà chạy ra khỏi hành lang đen tối, lao vào con hẻm nhỏ bẩn thối.
Kẹo vẫn ngồi trên nắp thùng rác kia, liếm lông với tư thế ông lớn, trông thấy cậu, chẳng thèm nhướng mí mắt lên nữa là.
Cho đến khi ngửi được mùi máu tươi, rốt cuộc con mèo kiêu ngạo cũng ngừng lại, thử kêu một tiếng “meo”.
Yến Lâu cuộn người dưới đất thật lâu không chút động tĩnh, cho đến khi cậu cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào cánh tay, mới mở mắt nhìn con mèo dữ dằn kia ngồi xổm trong tay mình, chân trước màu trắng đặt lên cánh tay cậu giẫm nhẹ vài cái: “Meo?”
Từ đó về sau, thái độ của Kẹo thay đổi luôn, chẳng những không hề hung hãn mà còn ngậm chiến lợi phẩm như xương cá, chuột chết gì đó đến cho cậu ăn, có lẽ trong mắt nó, Yến Lâu chính là đứa bé được nó thu vào dưới trướng mình.
Mặc dù Yến Lâu không ăn chuột chết, nhưng cậu cảm nhận được thiện ý của Kẹo, con mèo hoang hung dữ này trở thành người bạn duy nhất trong thời thơ ấu của cậu, một người một mèo cùng nhau sống những ngày tháng ỷ lại lẫn nhau.
Sau đó thì sao? Sau đó cũng trong một ngày hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu xuống khiến bóng người kéo dài dưới đất, như chiếu ra quái vật trong lòng.
Ngày đó, người đàn ông ấy vẫn về nhà trong tình trạng say xỉn như trước, vừa vào cửa là tung cước đá người đàn bà gầy yếu, khiến bà ta văng ra ngoài như rác rưởi.
Bà ta im lặng chui vào trong góc, giấu mình vào nơi mà ông ta không nhìn thấy, không dám để ông ta chú ý.
“Cơm đâu?” Ông ta mơ hồ hét lên: “Thằng nhãi kia trốn đâu rồi? Mau bưng cơm lên cho ông mày!”
Đứa bé cao không đến cái bàn, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, dưới quần áo rộng thùng thình là cánh tay xanh tím.
Cậu lấy bát từ dưới bếp lên, khập khiễng đưa cho người đàn ông kia, nhưng ông ta cũng chẳng hài lòng.
“Chậm chết mẹ! Tao nuôi mày thì được cái gì chứ? Bưng cơm thôi mà còn lề mề!” Người đàn ông túm lấy cậu một cách thô bạo, bát cơm rơi xuống đất, nước canh bắn đầy người cậu.
“Thằng rác rưởi vô dụng!” Ông ta tát một cái khiến đứa bé ngã xuống đất, vẫn chưa hết giận mà đá mạnh vào bụng cậu, vừa đá vừa mắng: “Thứ chó má gì thế này, có chút chuyện đó mà cũng không làm được! Mày nhìn tao bằng ánh mắt gì thế? Muốn bị đánh phải không? Tao đánh chết thằng nhóc nhà mày!”
Đứa bé không dám nói tiếng nào, vì càng khóc thì ông ta sẽ đánh càng ác.
Trán của cậu dán vào chân bàn, máu chậm rãi chảy vào mắt cậu.
Nhờ ánh đèn mờ nhạt trên đầu, cậu trông thấy người đàn bà đang trốn ở sau ghế dựa, bà ta cẩn thận lùi vào góc, hai tay bịt miệng không dám lên tiếng.
Bà ta lẳng lặng nhìn bọn họ, trong mắt vừa sợ vừa cảm thấy may mắn.
Sợ hãi là vì người đàn ông, may mắn để lại cho cô ta, còn Yến Lâu thì sao? Hẳn là không có gì.
Cậu nhắm mắt lại, máu loãng khiến tầm mắt mơ hồ.
Đánh đấm một hồi, cơ thể đã bị cồn ăn mòn của người đàn ông kia thấm mệt rất nhanh, nhưng hình như hôm nay ông ta càng phẫn nộ hơn, đánh đấm xong còn chưa hết giận, lại tiện tay túm lấy thứ gì đó.
Nhân lúc ông ta nhấc chiếc ghế lên, Yến Lâu đứng dậy khỏi mặt đất, quen thói chạy ra ngoài.
Cậu nghe thấy tiếng mắng nhiếc tức giận của ông ta, cũng nghe tiếng trách móc của hàng xóm nhưng cậu không thèm nghĩ nữa.
Cậu chạy vào góc nhỏ mình hay trốn, mèo cam nhảy xuống nắp thùng rác, chạy đến cọ vào người cậu, nhưng lại bỗng nhiên quay người về phía bên ngoài, nhe răng hung tợn.
Yến Lâu kinh hãi ngẩng đầu mới phát hiện người đàn ông kia chạy xuống lầu theo mình, còn cầm một cây gậy.
“Thằng oắt con chết tiệt, mày chạy cũng xa đấy!”
Yến Lâu kinh hoảng lau chùi máu chảy xuống mắt, nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ trốn, con mèo kia chặn trước người cậu, xù bộ lông trắng cam trên người.
“Cút ngay con súc sinh!” Người đàn ông kia cầm gậy gạt con mèo ra, không ngờ mèo lại nhảy dựng lên cào mạnh vào mặt ông ta.
Yến Lâu ngơ ngác, lần đầu tiên cậu trông thấy có thứ dám phản kháng người đàn ông đó, lại còn là một con mèo, nhỏ hơn, dữ hơn cậu.
Đây cũng là lần duy nhất có người đứng mặt cậu, bảo vệ cậu, cũng là lần duy nhất khi cậu còn sống.
Nhưng sự bảo vệ này rất ngắn ngủi, mèo có dữ đến mức nào cũng không phải đối thủ của người, người đàn ông kia đập một gậy vào người con mèo, ném nó xuống đất, không gượng dậy được.
“Đừng đánh nữa!” Yến Lâu định ngăn cản nhưng lại bị ông ta đẩy ra.
Cậu ngã xuống đất, thấy người đàn ông kia nắm lấy chân sau của con mèo, đập nó vào vách tường hết lần này đến lần khác, bãi máu kia còn đỏ hơn máu ở đuôi mắt cậu, chảy vào trong mắt cậu.
Ký ức cuối cùng là cái xác mèo đẫm máu mà người đàn ông ném xuống đất kia vẫn còn ấm.
Những lời chửi rủa thô bạo của ông ta và những trận đòn giáng xuống người cậu dường như bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ, trở nên mơ hồ và trống rỗng.
Cậu không nhìn thấy gì nữa..