Mờ Ám

Chương 66: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén


Đọc truyện Mờ Ám – Chương 66: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén

Tấn Tuyên tức tốc chạy về khách sạn, trong
tích tắc mở cửa ra, tim anh đập dữ dội, cứ nghĩ đến việc Vu Tiệp ở
trong đó là tim anh lại bắt đầu run rẩy.

Tấn Tuyên hít một hơi thật sâu, khẽ đóng cửa lại rồi bước vào
phòng.

Trên chiếc giường trắng tinh, gương mặt đáng yêu ấy hiện rõ trong tầm
mắt anh, Vu Tiệp ngủ rất ngon. Khoé môi Tấn Tuyên nhướn lên, khẽ thay
đôi dép dùng một lần của khách sạn rồi tiến đến gần giường. Cẩn
thận ngồi xuống, tham lam ngắm nhìn người con gái đã khiến anh nhớ
nhung bấy lâu. Cô gầy đi, cằm cũng nhọn hơn, quầng mắt càng sâu hơn,
nhưng làn da vẫn mịn màng quyến rũ, gương mặt thanh tú đáng yêu. Tấn
Tuyên đưa tay định vuốt ve, nhưng khi gần chạm vào mặt cô, anh bỗng
dừng lại.

Tấn Tuyên rụt tay lại, chau mày, đứng lên, cơ thể anh giờ toàn mùi mồ
hôi và cả bụi bặm ngoài kia, sao có thể làm ô uế cô được.

Tấn Tuyên vào phòng tắm còn Vu Tiệp vẫn say sưa trong giấc mơ.

Tấn Tuyên hất mái tóc ướt đẫm, ra khỏi phòng tắm, trên người đã
choàng một chiếc áo khoác rông.

Anh hơi gấp gáp, một khát vọng nào đó đang bám riết lấy anh, không
thể đợi đến khi tóc sấy khô. Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp chỉ thuộc về anh,
đôi mắt dài của anh ngắm nhìn gương mặt thuần khiết ấy, nỗi khao
khát dần cháy bỏng, anh thật sự nhớ cô quá rồi.

Tấn Tuyên chui vào trong tấm chăn ấm áp của Vu Tiệp như một con cá,
khẽ ôm cô vào lòng, anh có thể không cần đợi nữa không?

Vu Tiệp bỗng cảm thấy một luồng hơi nóng trong giấc mơ, như đang bị
lửa đốt, cơ thể dần nóng lên khiến giấc mơ của cô không còn yên tĩnh.
Khó chịu quá, bực bội quá, cô không thích, nóng quá. Vu Tiệp vô thức
nhấc tay lên, định đẩy luồng hơi nóng trên người đi nhưng lại chạm vào

một cánh tay khác cũng nóng như thế, những ngón tay thon dài mạnh
mẽ, đường chỉ tay thô ráp, đó không phải tay cô.

Cuối cùng, Vu Tiệp dần dần tỉnh lại.

Gương mặt Tấn Tuyên hiện ra mỗi lúc một lớn. Á, Vu Tiệp giật bắn
mình, đinh lùi ra đằng sau nhưng cánh tay ôm chặt eo cô, cô nhào trở
lại lòng anh. Anh…anh ở trần! Vu Tiệp hoảng hốt, luống cuống, chắc
anh không cởi trần hết đấy chứ. Trời ạ, bị A Nam nói trúng rồi, Tấn
Tuyên…có ý đồ thật! Vu Tiệp ngượng ngùng không dám đụng đến anh, chân
cũng cố lùi lại, cố giữ một khoảng cách nhất định. Tấn Tuyên cười
khẽ nhìn phản ứng ấy. Sao mèo hoang lại đáng yêu đến thế, tim anh run
lên, cuối cùng hôn mạnh lên môi cô.

Ối, đột nhiên trời đất xoay chuyển, mùi vị đàn ông mạnh mẽ ấy xâm
chiếm hơi thở của cô, bàn tay cũng tự do du ngoạn trên người cô, cô
định giữ lấy bàn tay phóng túng ấy của anh, cố gắng lên tiếng kháng
cự nhưng đối diện với nụ hôn mãnh liệt của anh sự chống cự của cô
lại quá yếu ớt, cơ thể bắt đầu nóng rực.

Dục vọng của Tấn Tuyên cuối cùng đã bùng phát, từ phút giây nhìn
thấy cô trái tim anh đã bắt đầu thèm khát, nỗi khao khát ấy đã chất
chồng quá nhiều. Mèo hoang đừng chống cự, đừng nói không, anh chỉ
muốn yêu em thật nhiều!

Tấn Tuyên lật người, đè Vu Tiệp xuống dưới, cô kinh hoàng kêu lên nhưng
mọi tiếng kêu đều bị nụ hôn của anh nuốt trọn. Lý trí còn lại mách
bảo, phía dưới anh có mặc quần lót. Ối, chết tiệt, bây giờ nghĩ
cái này để làm gì, việc cô cần làm là mau mau ngăn anh lại, nếu
không, những chuyện xảy ra tiếp theo cô tuyệt đối không thể khống chế
được.

Tấn Tuyên túm chặt tay cô đẩy lên hai bên đầu, dần dần hạ thấp đầu
xuống, đôi môi nóng rực dần đốt cháy khuôn ngực cô, cách một làn áo
ngủ mỏng manh, anh cắn nhẹ lên đó khiến Vu Tiệp giật nảy mình, cơ

thể co rúm lại. “Tấn Tuyên…đừng…” Vu Tiệp hoảng loạn gọi tên anh, cảm
giác nóng bỏng này đáng sợ quá, dường như mỗi sợi lông đều bị đốt
cháy, cảm giác nóng bỏng lạ lẫm trong cơ thể cô khiến cô vô cùng sợ
hãi.

“Mèo hoang, anh thật sự rất muốn…rất muốn…” Âm thanh đứt đoạn của
Tấn Tuyên bay lên từ ngực cô, nụ hôn của anh hoàn toàn không có ý
dừng lại.

“Tấn Tuyên, không được. A…” Vu Tiệp chưa nói hết, đôi môi anh đã đột
ngột ngậm lấy đỉnh núi nhạy cảm kia, bỗng dưng toàn thân run bắn lên,
cô cong người lại. Tấn Tuyên, không…được, lý trí đã vỡ tan bởi sự
đụng chạm mạnh mẽ đó.

“Mèo hoang, em tuyệt quá, tiếng kêu thật quyến rũ”. Tấn Tuyên hài
lòng nghe tiếng kêu khe khẽ của cô, một tay nắm hai tay cô, tay kia đặt
lên ngực, xoa dịu vuốt ve có tiết tấu. Trời ạ, cơ thể Tiểu Tiệp
đúng là quá tuyệt vời, đôi gò bồng đảo căng tròn không thể ôm trọn,
anh run lên, một luồng điện lướt ngang, cảm giác này thực quá kỳ
diệu!

Người Vu Tiệp nóng ran, run rẩy. Cô chưa bao giờ thấy Tấn Tuyên mãnh
liệt như thế, tay, môi anh đều tự do di chuyển, gợi lên những phản ứng
thật lạ trên cơ thể cô. Kinh hoàng lẫn lúng túng, cô cố gắng chống
lại sự phản bộ của cơ thể. Không được, cô không thể trở nên đáng sợ
dưới sự kích thích của anh như thế được, nhưng cơ thể nhạy cảm chưa
bao giờ trải qua sự tiếp xúc điện cuồng như thế, mọi nơi trên cơ thể
cô đều điên lên dưới sự mời gọi của Tấn Tuyên. “Tấn Tuyên, xin
anh…đừng…” Vu Tiệp không chịu nổi, rên khẽ. Cô không muốn…không muốn bị
cảm giác đáng sợ này nuốt trọn, cô không muốn.

Tiếng rên rỉ dần chuyển thành nấc nghẹn, Tiểu Tiệp đã bật khóc
dưới Tấn Tuyên.


Sự mãnh liệt của anh dần chậm lại, anh hôn lên nước mắt của cô, vô
cùng đau khổ gầm lên trong lòng, dục vọng của anh có lớn đến mấy
cũng không chống lại được nước mắt của cô. Cô là người anh yêu nhất,
anh chỉ muốn cho cô được vui vẻ, tuyệt đối không phải là đau buồn.

“Tiểu Tiệp…đừng khóc, đừng khóc!” Tấn Tuyên đành ôm chặt lấy cô, dịu
dàng hôn lên gương mặt đáng yêu ấy.

“Anh…lừa gạt người ta…” tiếng nấc của cô từ từ dịu lại, nhưng giọng
vẫn nghèn nghẹn.

Tấn Tuyên đau khổ ngước lên nhìn vào mắt cô, đôi đồng tử vừa ngập
nước mắt vẫn trong veo.

Tấn Tuyên bất lực: “Tiểu Tiệp, anh là người đàn ông khoẻ mạnh”.

Vu Tiệp đờ người, nhìn chằm chằm vào gương mặt đau khổ của anh.

“Nhịn quá nhiều…có hại cho cơ thể lắm!”giọng Tấn Tuyên toát lên vẻ
đau khổ cố đè nén. “Anh thật sự rất muốn ôm em”.

Vu Tiệp từ từ hiểu ra lời anh nói, mặt lại đỏ bừng lên, anh lại bộc
trực nói ra ham muốn với cô. Vu Tiệp run rẩy thì thầm: “Em vẫn chưa
tốt nghiệp”.

Tấn Tuyên ngẩn ngơ, ánh mắt dần sẫm lại, cô quan tâm chuyện ấy? Đúng
rồi, ông Vu đã nói không cho phép Tiểu Tiệp yêu đương trước khi tốt
nghiệp, cô lo gia đình sẽ trách mắng.

“Vậy tốt nghiệp rồi thì sao?” gương mặt Tấn Tuyên sát hơn, anh cần
một lời hứa, sự chờ đợi của anh khi nào mới có thể kết thúc.

Vu Tiệp đỏ mặt quay sang bên: “Không biết” đừng hỏi cô câu này, xấu hổ
lắm, biết không?

“Tiểu Tiệp, cho anh ôm em nhé, anh bảo đảm trước khi tốt nghiệp sẽ
không ăn thịt em, được không?” ánh mắt lấp lánh của Tấn Tuyên tràn
ngập niềm vui.

Vu Tiệp ngần ngại nhìn anh, tin được lời anh nói không?


Tấn Tuyên thấy cô do dự thì tỏ ra thất vọng: “Anh nhớ em như thế, mà
em không chịu an ủi em chút nào sao? Em nhìn này…”. Ánh mắt anh liếc
nhìn xuống dưới, dục vọng trong người sắp không chịu nổi rồi.

Vu Tiệp xót xa, anh nhớ cô thật, mèo hoang đáng thương lại mềm lòng,
cô khẽ kéo tay anh, nói: “Thật là chỉ ôm thôi chứ?”

Ừ, Tấn Tuyên chân thành, nghiêm túc.

Vu Tiệp xấu hổ gật đầu, Tấn Tuyên vui sướng thấy cô đồng ý, bèn ôm
xiết cô vào lòng.

Nhưng mà, nhưng mà…

Mèo hoang nhỏ đáng thương làm sao biết được, ôm cũng có rất nhiều
loại, huống hồ Tấn Tuyên là cao thủ tình trường, cho dù không hoàn
thành bước cuối cùng, anh cũng muốn nếm thử đến tận bước sát cuối.

Thế nên mèo hoang cuối cùng cũng phát hiện ra mình lại bị mắc lừa.

Ngoài việc cô chưa bị anh nuốt trọn vào bụng, thì cũng bị con sói
này gặm nhấm đến độ chỉ còn lại bức tường thành bảo vệ cuối
cùng.

Tấn Tuyên dẫn dắt cô chìm đắm trong biển tình, anh dùng đôi môi nóng
bỏng, bàn tay khéo léo nhấn chìm cô hết lần này đến lần khác, cuối
cùng Tấn Tuyên đành lao vào phòng tắm giải quyết nỗi đau khổ cuối
cùng.

Sau đó, khi không một mảnh vải che thân, tỉnh lại khỏi cơn mê loạn ấy,
Vu Tiệp mới phát hiện ra mình quả thực quá ngây thơ. Nếu không vì
Tấn Tuyên hứa hẹn, cô tuyệt đối không ngăn nổi sự chiếm đoạt của anh
vì trong cơn hoan lạc mãnh liệt như thế, vốn dĩ cô không tài nào từ
chối được anh.

Thì ra, cô chưa bị nuốt sạch đều do ý chí mạnh mẽ của sói.

Sói cứ đau khổ lẫn vui sướng như thế.

Hai người này sao lại thích hành hạ nhau thế nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.