Mờ Ám

Chương 2: Cách xa anh thì sẽ không đau


Đọc truyện Mờ Ám – Chương 2: Cách xa anh thì sẽ không đau

Cũng may mà cô chạy nhanh, cơn điên của Vu Lâm cũng
chỉ giới hạn trong nhà. Đêm ấy, đến cơm Vu Tiệp cũng không ăn mà chạy thẳng về
trường.

Trước khi rời nhà, cô vẫn thấy tên sói háo sắc Tân Tuyên đứng ở một góc nhếch
môi cười trộm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ ánh mắt của Vu Tiệp đã
khiến anh chết tới hơn năm trăm lần rồi.

Đáng căm hận là cái vẻ đắc ý, hoan hỷ kia giống như một đứa trẻ nghịch ngợm,
cuối cùng đã có được đồ vật mà người lớn đã cấm không được đụng đến trong tay
vậy. Ánh mắt anh toát lên vẻ khoái chí khi thấy sự phẫn nộ của cô.

Vu Tiệp bỗng cảm thấy vô vị, tại sao lại phải tức giân cơ chứ, đối với anh ta
mà nói thì nụ hôn ấy còn bình thường hơn cả ăn cơm. Có lẽ anh ta đã chán chê
những thứ dâng lên tận miệng nên mới muốn chơi thử trò cưỡng ép kiểu này. Nếu
cô tức giận thì chẳng phải đã thỏa mạn sự ham muốn chinh phục biến thái của anh
ta hay sao.

Nghĩ đến vậy, Vu Tiệp nhìn về phía anh cười nhã nhặn, một nụ hôn thôi mà, cũng
chả phải nụ hôn đầu của cô nên cũng có tổn thất gì đâu. Miệng anh ta bây giờ
vẫn ngoạc ra, cô hơi nheo mắt, mép cũng nhếch lên, quy đầu rồi bỏ đi.

Nhớ tới bóng dáng anh lúc đó, đột nhiên cô thấy tâm trạng tốt hẳn lên.

Tấn Tuyên, anh không phải thần thánh, càng không phải vị thần hiểu rõ phụ nữ.
Anh chỉ biết dùng vũ lực để chinh phục con gái thì mãi mãi chỉ làm cho người ta
thêm căm ghét mình mà thôi. Những thứ anh đoạt được đã quá nhiều rồi, đừng tham
lam chọc giận những người không nên chóc giận nữa.

Mặc kệ Vu Lâm kêu thét ở phía sau, Vu Tiệp thong thả rời khỏi nhà.

Vừa về đến ký túc xá, nhìn căn phòng tối om, các bạn cùng phòng đều chưa trở
về.

Hôm nay là cuối tuần, ai lại ở trong ký túc xá cơ chứ. Người thì về nhà, kẻ thì
lo yêu đương, chắc chỉ có người lập dị như cô mới nằm lại trong ký túc xá vào
cuối tuần thôi.

Cô đặt túi xuống, lấy vài quyển sách, định đi tự học, nếu cứ ngồi lỳ trong
phòng ủ rũ thì chi bằng chăm chỉ học hành còn hơn.

cô xuống dưới lầu nhân tiện ăn một bát mỳ bò, sau đó đi về phái giảng đường.

Hôm nay khá vắng vể nên rất nhiều phòng học còn trống.

Vu Tiệp chọn vị trí cuối phòng rồi ngồi xuống, đeo tai nghe MP3 vào, lật sách
ra rồi bắt đầu đọc chăm chú.

Nhưng rồi, cố gắng đọc được 15 phút cô ngẩng đầu lên vẻ bất lực, dựa vào lưng
ghế thở dài, đọc không vào, đến ba dòng thôi cũng không xong, đầu óc hoàn toàn
không nhớ được mình đã xem thứ gì.

Cô lắc lắc đầu. lôi quyển trắc nghiệm ta, định làm bài tập để tìm chút hứng
thú.

Nhưng rồi mãi một lúc lâu vẫn không đặt nổi bút xuống, những đề bài tưởng như
quen thuộc này nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy xa lạ quá?

Trong lòng Vu Tiệp đang rất hỗn loạn, cô không thể bình tĩnh được.

Vu tiệp thu dọn sách vở và nài trập trong tâm trạng bực bội, bước ra khỏi phòng
học. Nếu đã không học được thì chẳng nên ép bản thân nữa.

Dều do con sói háo sắc kia, vô duyên vô cớ chạy đến khuấy đảo trái tim cô. Cô
luôn thầm nhủ rằng, đó chẳng qua chỉ là một trò đùa của anh ta mà thôi, không
có khác gì với lúc còn nhỏ nhưng cứ nhớ đến mỗi lưỡi nóng bỏng của anh là trái
tim cô không kiềm chết được, rồi cả cảm giác bất lực khi bị cuốn vào vòng tay
mạnh mẽ ấy, cô không thích cái cảm giác nặng nề này chút nào, nó giống như thế
giới đang yên tĩnh bỗng bị khuấy tung lên vậy.

Vu Tiệp ôm sách, chầm chậm hướng về phía rạp chiều phim của trường. Đến nơi, cô
đã thấy trước cửa bán bé có hai ba hàng dàu các đôi tình nhân đứng chờ mua vé.
Cô liếc thấy tấm poster bên cạnh viết Tân Tây du ký, lại chiếu bộ này, năm nào cũng vậy.

Cô cười khẽ, bước đến, cũng mua một vé.

Bộ phim năm nào cũng chiếu, năm nào cô cũng xem.

Chẳng ai biết được vì sai Tân tây du ký lại nổi tiếng như thế trong các trường. Cô còn nhớ năm
ấy, khi lần đầu phát sóng, bộ phim này của Châu Tinh Trì đã vấp phải phản ứng
lạnh nhạt, bị người trong giới chê bai, cho rằng đó là tác phẩm thất bại của
Châu Tinh Trì, nhưng đâu ai biết rằng, hai năm sau, bộ Tân tây
du ký gồm hai phần Nguyệt
Quang Bảo Hạp và Đại
Thánh cưới vợ hợp lại lại trở nên thịnh

hành, nổi tiếng trong các trường.

Đặc biệt là ca từ bài Vô Ly Đầu trong bộ phim đã trơt thành nhạc hiệu trong các trường.

Trước nay, Vu Tiệp không thích xem phim hài, nhưng lần nào xem cũng không nhịn
được mà cười lăn lộn. Đó là phương thuốc thần chữa lành nỗi buồn của cô.

Hôm nay, Vu Tiệp phải cố gắng hết sức mình cười từ đầu đến cuối bộ phim.

Nhưng, tại sao trong bóng đêm, cô lại cảm thấy cười càng lớn thì tim càng đau,
nụ cười lại mang đến nỗi đau lớn khiến trái tim cô như tê dại.

Tấn Tuyên không phải Chí Tôn Ngọc, chẳng ai lưu lại được một giọt lệ nào trong
tim anh ta, cũng chẳng ai cho anh ta Nguyệt Quang Bảo Hạp. Vậy nên, anh ta mới có thể du ngoạn nhân gian mà không
phải kiêng kỵ gì, kại không cần lo lắng sẽ phải chịu trách nhiệm vì những giọt
nước mắt của ai đó.

Anh ta sẽ mãi mãi không thể hiểu rõ ca từ “đã từng có một mối tình chân
thành” của Chí Tôn Ngọc là gì.

Sau khi đã tìm lại được chút ý thức của mình, Vu Tiệp rời rạp chiếu phim.

Sự bất ổn hôm nay đã bị Vô Ly Đầu của Chí Tôn Ngọc đẩy lùi. Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ
rưỡi, cô liền ôm sách quay lại phòng học.

Cuối cùng, cô đã có thể chuyên tâm đọc sách một cách vô tư rồi.

Trên bàn cô bỗng xuất hiện một mảnh giấy, sự cảnh giác trong mắt cô dần dần dịu
lại. Trịnh Phong quả là một chàng trai chăm chỉ, cuối tuần mà cũng gặp được cậu
ấy.

Co nhìn mảnh giấy: “Xem xong chưa, về chung nhé”.

Cô gật đầu, dọn dẹp sách vở rồi theo cậu ra ngoài.

“Hôm nay không về nhà à?”, Trinh Phong thắc mắc.

“Về rồi nhưng buổi tối vừa quay lại.” Cô ngẩng đầu lên nhưng chỉ cao
đến vai cậu, thân hình cao 1m83 ấy lúc nào cũng khiến Vu Tiệp cảm thấy rất áp
lực. Cô không thích mỗi lần nói chuyện đều phải ngước lên, nhưng không nhìn
thấy mặt người khác cô lại càng ghét.

“Không vui hà?” Trịnh Phong là một chàng trai nhạy cảm.

Vu Tiệp cười tjaafm trong bụng, cô thích gọi cậu ấy là nhóc. Cậu nhỏ hơn cô nửa
năm nên tuy cao lớn hơn cô nhiều nhưng trong lòng cô, cậu vẫn luôn là một cậu
nhóc trong sáng. Sau n lần cự nự, cuối cùng cô đã sửa lại cách gọi “nhóc
ngốc” thành “nhóc Trịnh”. Mái tóc bóng mượt, mềm mại ép hai bên
tai, gương mặt thanh tú, trắng đến mức người ta sẽ tưởng nhẫm cậu là người yếu
ớt, lúc nào cũng có một nét cười rạng rỡ, mang đến một cảm giác vừa thân thiện
vừa tinh tế.

“Đâu có, vừa nãy xem Tân tây du ký, buồn cười chết đi được!” Vu Tiệp nhìn cậu chăm
chú, kỳ lạ thật, sao lúc nào cậu ấy cũng có thể nhìn thấu vẻ không vui trong
lòng cô nhỉ? Cô luôn tò mò rằng một chàng trai nhạy cảm như vậy, tại sao không
hề u buồn mà ngược lại luôn ấm áp như vầng dương.

“Ừ!” Trịnh Phong tuy không truy hỏi nhưng ánh mặt cậu lóe lên một vẻ
không thể tin được.

“Tôi lại thấy cậu cứ lờ đờ thì có, sao vậy? Có cô gái nào tỏ tình
à?”, Vu Tiệp cười khẽ, chọc cậu.

Trịnh Phong mở to mắt, nhìn cô chằm chằm, gương mặt đầy vẻ hoài nghi. Sao cô ấy
biết được nhỉ?

“Không phải thế chứ, thật á?” Cô vốn chỉ nói bưag thôi mà, làm gì có
chàng trai nào lại thấy phiền lòng vì được tỏ tình đâu?

“Thật mà, hôm nay có một cô bé lớp dưới đưa thư tình cho tôi, hẹn tối cùng
đi xem phim, vé đã kẹp trong thư rồi.” Trịnh Phong nhăn nhó vẻ phiền não.

Vu tiệp bật cười, sao lại có những người khác nhau đến thế? Một số người chưa
từng từ chối những người ăn đón ân cần từ các cô gái, số khác lại khổ sở cả với
những lời tỏ tình giản dị nhất.

“Đừng lãng phí vé chứ.” Vu Tiệp chớp mắt, trong trường không thể
thiếu đuxojc chuyện yêu và bị yêu.

Con gái bây giờ đều rất chủ động, không còn cái lệ nam theo đuổi nữ nữa, với
con gái đã biết thịnh hành câu nói thế này: yêu anh thì phải nói cho anh biết.
Phải, nữ sinh không còn là những người chờ đợi trong bị động nữa, họ bạo dạn
hơn, thẳng thắn hơn, kiên trì yêu anh là quyền của tôi, có yêu tôi hay không là
lựa chọn của anh.


Vu tiệp không thể tập trung học hành.

Bạn cùng phòng Châu Cẩn đã từng khuyên cô nên cởi mở hơn để hưởng thụ cuộc sống
sinh viên, cô bạn ấy nói nếu thời đại học chưa từng yêu đương thì xem như phí
công học đại học rồi. Nhưng cô lại không tán đồng nữa, đại học chẳng phải nên
lo học sao? Xem tình yêu như một yếu tố của học hành thì có thể đổi được bao
nhiêu học phần?

Hơn nữa, tình yêu trong mắt Vu tiệp chỉ là chuyện lãng phí thời gian, hao mòn
tinh lực.

Cô thấy rất phiền toái khi những người xung quanh lúc thì khóc, lúc lại cười,
chỉ vì một chữ “yêu” mà họ vẫn chưa hiểu rõ.

Có lẽ cô không có quyền cười nhạc hành vi điên cuồng say đắm vì yêu của họ,
nhưng cô không thể để mình rơi vào vòng xoáy của tình yêu.

Nếu đem so với tình yêu thì cô thích những việc mà mình có thể điều khiển được
như sách vở và học hành hơn. Trong nhà đã có một cô nàng điên cuồng, ngây dại
vì tình yêu rồi thì cô hà tất phải làm kẻ thứ hai?

“Cậu muốn đi xem không?”, Trịnh Phong nhìn cô mỉm cười hỏi.

Vu Tiệp mở to mắt nhìn, chẳng lẽ cậu ấy muốn mời cô xem phim bằng vé của người
khác? Chắc là ấm đầu quá rồi, cho dù cô không điên đến nỗi đi xem phim cùng cậu
nhưng cũng không thể đảm bảo rằng cô sẽ không bị cô nàng kia đánh ghen ở rạp.

“Nhó Trịnh, không muốn đón nhận tình cảm của người ta thì gặp nhau nói cho
rõ đi.” Cô hừ khẽ rồi nghiễng đầu nhìn sang một bên, cô khinh thường những
tên con trai lờ đờ nước hến với tình cảm của con gái.

“Tôi sẽ tự mua vé”, khóe môi Trịnh Phong hơi nhướn lên, “tôi sẽ
trả vé lại cho cô ấy”.

“Nếu ngày mai cậu không thích đi xem phim thì chúng ta đi đánh tennis được
không?”, Trịnh Phong hỏi. Vu Tiệp thấy rất vui, khi nào cô cần có người ở
bên thì luôn có nhóc Trịnh. Đôi lúc cô cũng lo rằng, có khi nào sẽ khiến cậu ấy
hiểu nhầm quan hệ giữa hai người sẽ…? Tuy cô đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng
mình không bao giờ hứng thú với những cậu chàng nhỏ tuổi hơn nhưng cô vẫn rất
lo nhóc Trịnh sẽ hiểu lầm.

Nhưng nhóc Trịnh không để tâm, mà cô thì rất vui khi có người ở cạnh. Hai người
ở bên nhau lúc nào cũng tốt hơn là cô đơn một mình, cô cũng không phản đối khi
cậu ấy kè kè thao bên cạnh.

Dù gì, cậu ấy cũng được nhiều nữ sinh yêu thích, chỉ cần cậu mở miệng thì lúc
nào cũng có thể yêu thương được.

“Được thôi, đi buôi tối nhé?”, nhóc Trịnh tán thành.

“Ừ, ban ngày tôi phải học rồi.” Đánh tennis buổi tối cũng rất hay,
mỗi lần chơi xong, về nhà tắm nước nóng, bảo đảm sẽ ngủ rất ngon.

“Cũng được như vậy đỡ phiền phức.” Trịnh Phong cúi đầu nhìn ngón chân
mình. Cậu đứng rất gần cô, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà phảng
phất trên người cậu, nhưng nó không khiến người khác nghẹn thở, lúc nào nhó
Trịnh cũng nhẹ nhàng như thế, không hề giống với người nào đó.

Tối chủ nhật, ăn cơm xong, Vu Tiệp thay bộ quần áo thể thao thoải mái hơn rồi
vui vẻ đến sân bóng.

Trịnh Phong đã đứng đợi ở đó từ khi nào rồi.

Hôm nay khá vắng người, tốt lắm, yên tĩnh rộng rãi. Thường ngày nếu sân bóng
đông nghẹt, thể nào bên ngoài cũng có một đám nữ sinh la hét. Trường học luôn
là thế, cho dù bạn chơi môn thể thao nào thì cũng đều có thể gom được một đội
cổ động, mà những cô nữ sinh kia có hứng thú với người chơi hơn chính bản thân
môn thể thao đó nhiều. Tiếng gào thét ấy cũng chỉ để kêu gọi các anh chàng đẹp
trai.

Mà Vũ Tiệp thì không thể chịu nổi tiếng kêu gào đó làm ảnh hưởng đến việc giải
trí của cô.

Thể thao chỉ là một môn giải trí, sao lại phải làm ra vẻ trịnh trọng khác
thường, nhưng rõ ràng các nam sinh luôn rất yêu thích cảm giác được tâng bốc
khen ngợi như vậy.

“Hôm nay đẹp trai lắm, nhóc Trịnh.” Vu Tiệp không kìm được sự tán
thưởng. Quả thật bộ quần áo màu trắng đã làm nổi bật vóc dáng cao ráo của cậu
ấy.


“Cậu cũng xinh lắm.” Trịnh Phong mỉn cười gật đầu, đôi mắt cong cong
hệt như trăng non.

Xinh đẹp? Vu Tiệp cười khẽ, từ này dùng cho cô thì có vẻ lãng phí, cô thích
nghe người khác tán thưởng về tài trí của mình hơn là khen ngợi ngoại hình của
cô.

Thu lại những lời khen, họ bắt đầu chơi bóng nghiêm túc.

Cậu bên này, tôi bên kia, hai bên đánh bóng đỡ bóng, Trịnh Phong tay dài chân
dài nên chiếm thế thượng phong. Vu Tiệp nhún vai, chẳng sao cả, thắng thua
không phải là tất cả, luyện tập mới là cái thu hoạch được.

Đúng lúc họ đang đấu với nhau thì bên ngoài sân bóng bỗng vang lên một tiếng
gọi quen thuộc:”Vu Tiệp!”.

Vu Tiệp giật mình nên không đón trúng trái bóng đang lao tới, may mà cô nghiêng
người kịp thời mới không bị bóng đập vào ngực.

Cô buông vợt xuống, quay ra nhìn. Sắc mặt dần dần tối lại, đôi mắt khẽ nheo
lại, hoàn toàn không có chút biểu cảm.

Đúng là âm hồn không tan!

Tấn Tuyên xuất hiện ở đây thì chỉ có thể một khả năng là anh ta thấy quá chán
chường nên mới đến đây tìm thú vui!

Tấn Tuyên kéo theo một cô gái mảnh dẻ vòng qua cửa tiến vào sân. Thì ra đến đây
là để cưa gái, không biết anh ta có hứng thú với sinh viên từ khi nào vậy. Vu
Tiệp lạnh lùng lườm một cái, cô không hề muốn vô tình gặp gỡ anh ta chút nào/

“Kia là bạn trai em hà?” Tấn Tuyên trợn mắt vẻ khoa trương, nói tiếp:
“Sao chưa nghe Tiểu Lâm nhắc đến nhỉ, thì ra em lén lút yêu đương
nhé”.

Tấn Tuyên, anh đủ chưa hả! Ánh mắt Vu Tiệp càng lạnh hơn: “Bạn tôi, Trịnh
Phong”.

“Tuyên!” Người đẹp đứng cạnh lên tiếng cự nự vẻ không chịu được khi
bị bỏ rơi.

“Đây là Phương Chi Mẫn, bạn của Tiểu Lâm, vừa hay cô ấy chung trường với
em, có duyên với nhau thật.” Tấn Tuyên cười toe toét, vui vẻ giới thiệu
nhưng mắt vẫn quan sát Vu Tiệp. Hôm nay, cô ấy thật trong sáng giản dị, bộ quần
áo thể thao trắng, đôi chân thon dài lộ ra dưới chiếc váy siêu ngắn. Bình
thường đều được bao bọc kỹ lưỡng, sao trong trường lại dám để lộ ra thế này?
Đôi mắt Tấn Tuyên khẽ nheo lại, khóe môi hiện ra nét cười bí ẩn.

Vu Tiệp bị nhìn toàn thân đến ngứa ngáy liền kéo Trịnh Phong đi: “Chúng ta
chơi tiếp đi”.

Tấn Tuyên đưa tay kéo cô lại: “Tiểu Tiệp, sao mà nóng nảy thế? Khó khăn
lắm hôm nay mới gặp được nhau, chúng ta cỏ thể đấu đôi nam nữ mà”.

Vu Tiệp khẽ vùng ra, muốn hất tay anh đi nhưng anh lại tươi cười nhìn về phía
Trịnh Phong mà tay lại không hề có ý buông cô ra.

“Tùy Vu Tiệp thôi.” Trịnh Phong mỉm cười, gật đầu với Vu Tiệp.

Tay cô đang bị nắm chặt lại, rồi dần lỏng ra, nụ cười trên mặt Tấn Tuyên không
đổi, anh quay lại nhìn Vu Tiệp, dù trong lòng cô lúc này chẳng vui vẻ chút nào
nhưng cũng không thể nổi điên được, đành phải gật đầu.

Vu Tiệp hất tay Tấn Tuyên ra, kéo Trịnh Phong về một bên của sân.

Trịnh Phong và Vu Tiệp đấu với Tấn Tuyên và Phương Chi Mẫn.

Bắt tay xong, Vu Tiệp mới phát hiện thấy Tấn Tuyên đánh tennis cũng rất cừ,
không thua kém Trịnh Phong là mấy.

Thật không nhìn ta, anh ta suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, sao lại có thời gian
luyện tập, chắc có lẽ tập từ hồi học đại học, bây giờ chơi khá như vậy chẳng
qua là do chưa quên kỹ thuật thôi.

Trình độ của Vu Tiệp cũng khá, còn Phương Chi Mẫn thì hơi kém. Hơn nữa Trịnh
Phong không hề thương hoa tiếc ngọc, cứ phát bóng hết trái lại phải, hại người
đẹp Phương chạy ngược chạy xuôi, tuy bóng hầu hết do Tấn Tuyên đón nhưng dưới
sự phối hợp của Vu Tiệp và Trịnh Phong, vẫn khiến cho người đẹp phải luống
cuống chạy khăp sân.

Mà người đẹp Phương cũng rất biết nắm cơ hội tỏ ra là mình yếu đuối, đáng
thương để có được sự thương xót của Tấn Tuyên.

Tấn Tuyên choàng lấy người đẹp, nhìn thấy Vu Tiệp và Trịnh Phong vui sướng đập
tay vào nhau mừng thắng lợi nên bắt đầu phản kích.

Anh phát mạnh bóng chỉ nhắm vào Vu Tiệp, đường bóng ngắn dài, đến nỗi cô đuối
sức không đón nổi, để hụt mất mấy quả.

Vu Tiệp trừng mắt nhìn, sao anh ta cứ nhắm vào cô mãi thế. Trịnh Phong bước lại
an ủi, không sao, chúng ta đứng trên dưới, chỉ cần bóng vụt đến phía sau thì
cậu sẽ phụ trách đón, cô chỉ phải đứng phía trước tìm cơ hội điều chỉnh đường
bóng của Tấn Tuyên thôi.

Tấn Tuyên mỉm cười nhìn hai người đứng sát lại, đầu cũng kề nhau, nụ cười bên
khóa môi càng rõ ràng, quan hệ giữa hai người này xem ra rất tốt đây.

Một thắng một thua, hai bên đang hòa nhau.


Thấy người đẹp Phương mồ hôi mồ kê đầm đùa, Vu Tiệp biết cô nàng sắo không chạy
nổi nữa rồi, ván thứ ba Tấn Tuyên thua chắc rồi.

Cô và Trịnh Phong nhìn nhau cười, càng tích cực đón và phát bóng hơn.

Tấn Tuyên cũng biết Phương Chi Mẫn sắp gục, chỉ còn lại mình anh di chuyển trên
sân bóng, anh càng chuyên tâm thì đường bóng cũng trở nên linh hoạt, tốc độ
cũng nhanh hơn nhiều.

Tấn Tuyên từ vị trí phía sau vụt lên phía trước, chỉ thấy cánh tay anh khẽ nâng
lên, đập một đường bóng rất ngắn ngay trước lưới.

Vu Tiệp nhìn thấy anh đột ngột tay đổi thế tay thì vội vàng nhào đến phía trước
đón bóng, khó khăn lắm mới cứu được, nhưng do trả bóng quá yếu nên đã cho Tấn
Tuyên một cơ hội tốt để phản kích.

Anh đột ngột đập bóng thật mạnh, vụt bóng bề phía bên kia sân.

Vu Tiệp cuống cuồng chạy lên, liều mình đỡ bóng. Tuy bóng đã được đánh lại qua
bên kia lưới nhưng theo quán tính, cô không dừng lại kịp nên đã bị ngã sõng
soài trên mặt đất. Đầu gối đập xuống, một cơn đau buốt nhói lên, rách cả da,
máu dần dần chạy ra, nhuộm đỏ cả một khoảng chân.

“Vu Tiệp.”

“Vu Tiệp.”

Trịnh Phong và Tấn Tuyên cùng lúc nhào đến trước mặt cô.

Trịnh Phong chạy đến trước đỡ cô, ngồi xuống hỏi: “Có sao không?”.
Thấy máu loang lổ trên đầu gối cô, ánh mắt Trịnh Phong đầy vẻ lo âu.

Vu Tiệp cố gắng cười: “Không sao”. Vết thương nhỏ thôi mà, vẫn ổn,
cũng lâu quá rồi không bị ngã xước đầu gối, lần cuối cùng cô bị thương hình như
cũng thừ tời trung học rồi.

Tấn Tuyên nắm chặt cây vợt đứng một bên nhìn Vu Tiệp nằm dựa vào lòng Trịnh
Phong.

“Ôi chao, chảy máu rồi.” Phương Chi Mẫn cũng chạy đến, nhìn thấy máu
chảy trên chân Vu Tiệp, kêu lên.

“Bệnh viện ở đâu?” Tấn Tuyên quỳ xuống, khẽ chạm vào đầu gối Vu Tiệp,
cẩn thận phủi những hạt cát dính xung quanh vết thương. Không biết do vết
thương quá đau, hay do tay anh quá lạnh mà cảm giác tiếp xúc kỳ lạ ấy khiến Vu
Tiệp giật mfinh khẽ rút chân lại, cử chỉ đột ngột của Tấn Tuyên khiến cô thấy
rất khó chịu.

Trịnh Phong đã bế bổng Vu Tiệp lên rồi nói: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện
đã”. Vứt vợt tennis sang một bên, Tấn Tuyên đưa tay ra định ngăn lại nhưng
thấy mình không có lý do gì để làm thế đành buông tay xuống.

Anh nhặt vợt lên đi theo, Phương Chi Mẫn cũng vội vã nối gót.

Bác sĩ xử lý nhiễm trùng cho Vu Tiệp, kê một số thuốc, dán băng cá nhân lên đó
rồi nói không có gì đáng lo cả, chỉ cần cẩn thận đừng để nước vào trong vòng
vài ngày là ổn.

Chỉ còn Tấn Tuyên đang đứng dựa tường nhìn cô chăm chú.

Cô cúi nhìn vết băng dán trên đầu gối, đánh tennis mà cũng bị thương, từ khi
nào cô đã trở nên yếu đến không chống nổi gió thế này?

Tấn Tuyên bước lại, ngồi xuống bên cạnh, khẽ nhấc chân bị thương của cô đặt lên
đùi anh.

Vu Tiệp ngượng ngùng định rụt chân lại, nhưng bị anh giữ chặt.

Bàn tay Tấn Tuyên khẽ vuốt ve quanh vùng bầm tím, chậm rãi, nhẹ nhàng, Vu Tiệp
không thể quen được với sự yên tình đột ngột ngày của anh nên cứ muốn rụt chân
về.

“Đau mà cũng không kêu.” Ánh mắt anh thoáng vẻ trách móc, Vu Tiệp hơi
ngẩn ra, anh đang giận ư? Chứ không phải do anh đánh bóng quá mạnh khiến cô bị
thương sao? Cô giận dỗi đẩy tay anh ra: “Đau thì sao nào?”

Tay Tấn Tuyên giữ chặt chân cô lại, khẽ ấn vào vùng bầm tím, cơn đau buốt ập
đến khiến cô khẽ kêu lên, tay đập mạnh vào tay anh rồi chầm chậm rút chân lại:
“Anh tránh xa tôi ta thì tôi sẽ không đau nữa”.

Cô ngước lên giận dữ, trừng mắt nhìn anh thì thấy Trịnh Phong đã quay lại, đang
đứng gần đó nhìn hai người.

Vu Tiệp kìm nén cơn giận, mỉm cười nhìn Trịnh Phong: “Lấy thuốc chưa? Đỡ
tôi về”.

Trịnh Phong bước nhanh đến, giữ lấy cô đang định đứng lên, sau đó bỏ thuốc vào
túi áo, khoác hai chiếc vợt ra sau lưng rồi ôm eo cô bế bổng lên.

Vu Tiệp ngẩn ngơ nhưng không chống cự, để mặc cậu bế xuống lầu.

Qua vai Trịnh Phong, cô nhìn thấy Tấn Tuyên vẫn ngồi ghế nhìn theo bóng họ.

Tại sao cơn đau trên đầu gối bỗng trở nên rõ nét khiến trong lòng cô cũng cảm
thấy nghẹn đắng như thế?

Thật sự rất đau, đau đến lạ lùng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.