Đọc truyện Mờ Ám – Chương 11: Trong mê loạn
Tấn Tuyên kéo mạnh Vu Tiệp vào lòng mình. Nhưng Vu
Tiệp nãy giờ vẫn quỳ bệt dưới sàn nay bỗng đột ngột phải đứng lên, hai chân như
mất đi sức lực, lại mềm nhũn đổ ập xuống, Tấn Tuyên vội vã kéo cô lên.
“Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên cuống quýt vỗ vỗ vào mặt cô, sao mà đỏ thế
này!
Trong ý thức Vu Tiệp bỗng xuất hiện ảo giác, rõ ràng là biết gương mặt Tấn
Tuyên đang chao đảo trước mặt mình, song lúc rõ lúc mờ, một lúc lại giống như
thoa má hồng lên mặt, một lúc lại thấy như mắt anh trang điểm kiểu màu khói ấn
tượng, nên cô cười thất thanh: “Tấn Tuyên, anh làm gì vậy, trang điểm xấu thậm
tệ thế mà anh cũng chịu làm?”
Tấn Tuyên thấy hai mắt cô thất thần mơ màng, không nói gì nổi, vì biết cô đã
mất ý thức rồi.
Tuy thường xuất hiện thường xuyên ở quán bar và club, nhưng anh biết rõ tác hại
của thuốc lắc và những chất gây nghiện loại này, thường thì với những người
không thân quen, anh sẽ không tiếp xúc với họ, cũng không tùy tiện uống rượu
hoặc thuốc lá người lạ đưa. Ở cái nơi tạp nham như thế này, rất dễ bị người
khác lợi dụng. Anh không chơi những thứ đó, nhưng thể nào cũng có người xung
quanh anh đụng đến nó, mà lại còn nói là thuốc lắc không nguy hiểm gì cả, chẳng
sao. Anh nhìn thấy rất nhiều người sau khi cắn thuốc xong, cảm giác hưng phấn
đến mức cả đêm high cực độ, không ngừng lắc đầu lắc cổ, không ngừng uốn éo nhảy
nhót, sản sinh ra rất nhiều ảo giác. Đến khi tỉnh thuốc rồi thường sẽ mệt mỏi
vô cùng, một số người chơi quá liều lượng còn có thể tử vong vì hưng phấn quá
độ.
Thuốc lắc không thuộc thành phần độc phẩm sinh lý như heroin, nhưng nó có tác
dụng thần kinh rất mạnh, hơn nữa còn khiến người ta phụ thuộc vào nó rất nhiều.
Thế nên, những người chơi thuốc lần đầu đều cảm thấy không có gì nguy hại, hưng
phấn một đêm rồi thuốc sẽ hết tác dụng, nhưng những người chơi qua loại này sẽ
mang tâm lý thích thú, muốn chơi lại lần thứ hai.
“Vu Tiệp, tỉnh dậy đi!” Anh vỗ mạnh hơn vào mặt cô, mới phát hiện ra trên nắp
toi-let có vết máu dính, cảm thấy rất hoảng sợ, cô bị thương rồi sao? Cúi đầu
xuống mới nhìn thấy ngón tay cô vẫn đang chảy máu.
“Tuyên, mau đi thôi!” Lâm Ngữ Âm chạy vào, giục anh ra ngoài. Anh mà không ra
nữa thì cô không ngăn nổi đám người ngoài kia muốn vào trong này nữa đâu.
Lúc nãy anh vừa nhận được điện thoại của Vu Tiệp, muốn xông vào ngay toi-let nữ
như thằng điên, cũng may Lâm Ngữ Âm giúp anh đuổi hết người đi, đồng thời đứng
canh ngoài cửa, nếu không những cô gái khác để hét lên rồi.
“Có khăn giấy không?” Tấn Tuyên hỏi Lâm Ngữ Âm.
Lâm Ngữ Âm vội vàng móc khăn giấy trong túi ra đưa cho anh.
Tấn Tuyên cẩn thận rịt chặt lấy vết thương cho Vu Tiệp, sau đó ôm eo bế bổng cô
lên, bước ra ngoài: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Ngữ Âm vội chạy đi trước mở cửa ra giúp anh, sau đó đẩy đám con gái đứng
vây quanh bên ngoài ra, xuyên qua những tiếng kêu thét, ra ngoài sảnh lớn.
Đột ngột, một người cuống quýt chạy vào phòng trong, trên tay cầm một chiếc di
động, miệng gào lớn: “Phó tổng, biến mau, có cớm đến kiểm tra.”
Lâm Ngữ Âm thất thần một lúc, đâm sầm vào lưng Tấn Tuyên đang đột ngột khựng
lại, vẻ mặt thắc mắc thò đầu ra nhìn Vu Tiệp đang nằm trong lòng anh, mặt đỏ
tía tai, miệng đang không ngớt lảm nhảm. Xảy ra chuyện gì thế?
“Mau, đi cửa sau.” Tấn Tuyên đột nhiên quay lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho cô
theo anh.
Lâm Ngữ Âm tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẻ mặt Tấn Tuyên quá
nghiêm túc căng thẳng, thầm đoán chắc có việc gì rồi, nên đành theo sát Tấn
Tuyên đi cửa sau quán bar thoát ra ngoài.
Ba người xuyên qua khu phố nhỏ sau quán bar, nhanh chóng ra đến đường lớn, bên
đường có mấy chiếc taxi đang đậu chờ khách, Tấn Tuyên hạ giọng nói với Lâm Ngữ
Âm: “Ngữ Âm, cô mau bắt xe về nhà đi.” Nói xong, ngước mắt đảo qua một chiếc
taxi đang đậu đối diện.
“Tuyên, cô ấy có bị sao không?” Lâm Ngữ Âm lo lắng nhìn họ.
“Đừng nói nữa, cô về trước đi, về đến nhà gọi điện cho tôi.” Tấn Tuyên lo lắng
giục, phải mau mau thoát khỏi nơi này, nếu không để cảnh sát bắt được Tiểu Tiệp
thì cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lâm Ngữ Âm gật gật đầu, vội vã chui vào một chiếc taxi và đi mất.
Tấn Tuyên bế Vu Tiệp sang bên kia đường, chui vào trong xe, trấn tĩnh báo địa
chỉ đến với tài xế. Họ bây giờ không thể về nhà, nếu để dì Phương nhìn thấy
Tiểu Tiệp thế này, Vu gia nhất định là long trời lở đất mất. Tấn gia cũng không
ổn, nên anh đành đưa cô đến khách sạn trước, đợi ngày mai Tiểu Tiệp tỉnh dậy
rồi tính.
Tài xế liếc nhìn họ với vẻ kỳ quặc, ánh mắt thoáng nét không hài lòng, nhất
định là ông ta đang đánh đồng Vu Tiệp với loại con gái hư hỏng thích chơi thuốc
lắc rồi.
Chiếc xe khởi động, Vu Tiệp đột ngột huơ tay loạn xạ, tát bốp vào mặt Tấn Tuyên
một cái: “Xấu quá, xấu quá.” Tấn Tuyên vội vã giữ tay cô lại: “Suỵt, yên lặng
nào!”
“Anh là ai?” Tiểu Tiệp giằng tay ra, vỗ vào trước ngực anh, gương mặt đầy vẻ mơ
màng.
Tấn Tuyên kề sát tai cô, khẽ nói: “Anh là Tấn Tuyên.”
Tiểu Tiệp đột ngột cao giọng, hét lên: “Không thể nào, Tấn Tuyên đẹp trai hơn
anh!” Tấn Tuyên vội vã bịt ngay lấy miệng Vu Tiệp trước khi cô “khai báo” tên
anh, liếc nhìn tài xế phía trước. Lúc này đây không thể để lộ danh tính thật
của mình được.
Bỗng dưng, Tấn Tuyên nhìn thấy ven đường phía trước có hai chiếc xe cảnh sát
đứng đậu ở đó, đang kiểm tra taxi qua lại đó, anh thoáng căng thẳng toát cả mồ
hôi, không ngờ ở đó cũng có người kiểm tra.
“Bác ơi…” Tấn Tuyên vừa định mở miệng nói với tài xế.
Ông tài xế đã kịp hiểu ý quay đầu xe lại: “Vậy đành đảo thêm một vòng vậy.”
Tấn Tuyên gật đầu vẻ cảm kích: “Phiền bác quá.”
Tài xế taxi ở quán bar cũng nhìn thấy nhiều người từ trong đó chui ra rồi, muôn
hình vạn trạng, đủ mọi trạng thái, nên họ cũng bớt được chuyện nào hay chuyện
đó.
Rất nhanh, xe đã đến khách sạn Tấn Tuyên chỉ, anh trả tiền rồi dìu Vu Tiệp bước
xuống.
Suốt đoạn đường trên xe Vu Tiệp không chịu ngồi im, lúc thì khoa chân múa tay,
lúc lại nhào lên người anh cắn vào cổ một cái, khiến bác tài ngồi trước cứ lắc
đầu mãi: “Con gái bây giờ… tốt thì không học, mà xấu thì học nhanh lắm.”
Tấn Tuyên chỉ còn nước vừa giữ Vu Tiệp lại, vừa cười khan.
Phục vụ quầy khách sạn tỏ vẻ bình thản, nhìn những ánh mắt ấy cũng đủ biết,
chắc chắn họ đã xem hai người là cặp tình nhân ăn chơi rồi.
Thôi bỏ đi, chỉ cần Tiểu Tiệp bình an, mặc kệ họ nghĩ gì.
Dìu Vu Tiệp vào phòng, đặt cô lên trên giường xong, Tấn Tuyên mới ngồi phịch
xuống chiếc giường đơn bên cạnh thở phào.
Vu Tiệp khó chịu lăn lộn trên giường, chốc chốc lại phát ra những tiếng rên, cũng
không rõ là cô đang nói gì. Âm thanh phát ra khi Vu Tiệp lăn lộn mỗi lúc một
mãnh liệt, đầu cũng lắc trái lắc phải rất dữ dội, Tấn Tuyên thấy cô sắp lăn
xuống giường thì vội nhảy nhổm lên muốn giữ cô lại, nhưng vẫn chậm một bước, cả
người Tiểu Tiệp lăn nhào xuống dưới đất.
Vu Tiệp đau khổ kêu thét lên: “A, a…”
Tấn Tuyên ôm cô ngồi dựa vào thành giường, sờ đầu cô, vuốt mặt cô, xem có bị
thương không. Cô mèo hoang nhỏ này hoàn toàn trở nên hoang dã quá rồi. “Đau
không?”
Vu Tiệp lắc đầu thật mạnh, bỗng thấy cơn nóng bức trên người hình như hơi giảm
xuống, xem ra cứ lắc đầu mãi sẽ không khó chịu nữa, Vu Tiệp hứng chí lắc đầu
trái phải liên tục.
“Tiểu Tiệp, đừng lắc nữa.” Tấn Tuyên biết cô bây giờ đã bị ngấm thuốc, một tay
giữ lấy đầu cô, tay kia muốn kéo cô ngồi lên trên giường. Nhưng Vu Tiệp không
thể dừng lại, tránh bàn tay anh ra, vẫn lắc rất mạnh bạo.
Tấn Tuyên vận hết sức bế bổng Vu Tiệp lên, hai người luống cuống ngã nhào lên
giường. Cơn đau nhói bất ngờ khiến Vu Tiệp thoáng chốc mất đi cảm giác dễ chịu
ban nãy, cuống lên bèn há miệng cắn cái người đang đè lên trên người cô.
Phía dưới cằm Tấn Tuyên nhói đau, Vu Tiệp dám cắn anh, mà cô đang cơn mê loạn
vốn không thể điều khiển sức mạnh, cắn rất mạnh, anh đẩy cô ra, Vu Tiệp mới
chịu nhả ra, nằm lăn ra giường.
Tấn Tuyên sờ sờ cằm, thấy vết máu trên tay, ôi, bị cô cắn đến chảy máu rồi.
Anh hoảng sợ nhìn Tiểu Tiệp nằm trên giường vẫn đang lắc lư đầu, phải làm sao
đây? Rốt cuộc phải làm gì cô mới tỉnh được? Trong đầu thoáng suy nghĩ, Tấn
Tuyên cúi xuống ôm Vu Tiệp vào lòng, bước nhanh về phía phòng tắm, để cô ngồi
lên nắp toi-let, mở vòi hoa sen ra, nước ấm chảy róc rách vào bồn tắm. Tấn
Tuyên cầm lấy vòi nước, cho nước chảy xuống người cô.
“A a…” Dòng nước chảy mạnh từ trên đầu xuống, chảy qua mặt, qua cổ, trườn lên
người, khiến Vu Tiệp co rúm người, kêu hét liên tục, đầu lắc lư làm nước bắn ra
khắp nơi, văng hết lên người Tấn Tuyên. Anh vừa một tay giữ chặt Vu Tiệp, không
để cô trốn tránh, anh phải làm cô tỉnh, cứ lắc mãi thế này thì hôm sau cô sẽ
như người chết rồi mất thôi.
“Cút đi, cút đi.” Vu Tiệp đau khổ vật vã chống cự, muốn tránh né dòng nước kia,
nhưng dù cô cố gắng thế nào, dòng nước vẫn đuổi theo, chảy xuống người cô. Cả
người ướt sũng, nước ấm nóng chảy trên người, lúc đầu còn thấy hơi dễ chịu,
nhưng về sau sự nóng ẩm trên da và cơn nóng bốc lên trong người càng khiến cô
khó chịu hơn.
“Tiểu Tiệp, tỉnh lại đi, anh là Tấn Tuyên.” Tấn Tuyên lo lắng nói to, định gọi
cô tỉnh dậy.
“Tấn Tuyên?” Tiểu Tiệp hơi hé đôi mắt thất thần, khóe môi hơi cong, lảm nhảm,
“Tấn Tuyên?”
“Anh là Tấn Tuyên đây, em mau tỉnh lại đi.” Tấn Tuyên nghe thấy cô lảm nhảm thì
lòng thầm vui mừng, cô nhận ra anh rồi sao?
Vu Tiệp dần dần chuyển sang khóc thút thít: “Hu hu, anh lại bắt nạt tôi, lúc
nào cũng bắt nạt tôi!” Anh sắp điên mất, cô trong lúc thần trí không tỉnh táo
đã nghĩ rằng, anh làm vậy là bắt nạt cô, anh đang cứu cô mà! Chết tiệt!
Tiếng khóc của Tiểu Tiệp mỗi lúc một lớn, tay cũng mềm nhũn cố đánh lên tay
anh.
Tấn Tuyên ném vòi hoa sen sang một bên, kéo một chiếc khăn tắm lớn trên giá
xuống, lau vội vã lên tóc, lên mặt cô, sau đó quấn cô vào khăn, bế ra ngoài.
Tiểu Tiệp cứ khóc mãi, cơ thể khẽ run lên dưới chiếc khăn, Tấn Tuyên vội vàng
kéo chăn đắp lên người cô.
Nhưng cả người ướt sũng, quần áo đều dính sát vào, da thịt nóng hầm hập bị quấn
lại càng khiến cô khó chịu hơn, mà sự ấm áp do tấm chăn mang lại như phụ họa
thêm cho cơn nóng trong người như thể đổ thêm dầu vào lửa, Tiểu Tiệp dùng cả
tay chân cố sức đá văng tấm chăn trên người ra.
“Tiểu Tiệp, đừng phá nữa.” Tấn Tuyên bất lực giữ chặt tấm chăn, luống cuống
nhìn gương mặt đau khổ của cô.
“Nóng quá, nóng quá.” Hai tay vùng ra khỏi chăn, ra sức gỡ nó ra, cô không cần
đắp chăn, nóng quá, khó chịu quá.
Tấn Tuyên đành kéo chăn ra, Vu Tiệp bỗng dưng được giải phóng, thoải mái nằm
vật ra giường, chiếc khăn trên người cô đã bị tuột ra, để lộ đôi chân dài dính
sát vào lớp quần ướt.
Tấn Tuyên vội vã nhìn đi nơi khác, hít thở thật sâu, cố gắng đè nén mọi xúc
động trong lòng, xông vào nhà tắm.