Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Chương 9: Bị đến nhà hỏi cưới


Đọc truyện Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em – Chương 9: Bị đến nhà hỏi cưới

Thoắt một cái đã đến cuối tuần, Diệp Trí Viễn không gọi điện đến quấy rầy An Hạ Dao nữa, còn bà An thì lại cuống quýt gọi điện để triệu An Hạ Dao về, nói rằng có người đến tìm!

An Hạ Dao thấp thỏm về nhà với thời gian nhanh nhất, mở cửa ra, nhìn
thấy bà Diệp đang ngồi ở ghế với một nụ cười và vẻ mặt hiền hòa, đầu óc
cô chợt trở nên trống rỗng, “Cháu chào cô!”

“Dao Dao đã về rồi đấy à?” bà Diệp đáp với vẻ thân thiết.

An Hạ Dao dường như đã hiểu ra, Diệp Trí Viễn đã nói, khả năng gây
sốc của mẹ anh ta rất mạnh, nhưng, ai có thể cho cô biết, bà Diệp làm
thế nào mà biết được địa chỉ nhà mình? Hơn nữa, bà ấy đột nhiên đến đây
là có việc gì?

Ông bà An nói chuyện với bà Diệp với vẻ nhã nhặn, lịch sự, khi nhìn
thấy An Hạ Dao về, bèn đưa mắt nhìn nhau, định nói gì nhưng lại thôi.

Bà Diệp vẫy tay gọi An Hạ Dao với vẻ thân mật: “Dao Dao, lại đây, ngồi xuống bên cạnh cô!”

An Hạ Dao bước tới với vẻ nghi hoặc: “Cô Diệp, sao cô lại đên đây?”

“Cháu thật là, chẳng phải cô đã bảo A Viễn đưa cháu về nhà ăn cơm sao?

Nhưng cháu không có thời gian, vì thế cô mang chút đồ đến thăm cháu.” Bà Diệp nhìn An Hạ Dao với vẻ mặt hiền từ, dịu dàng, “Cháu nhìn xem,
đây là huyết yến, a Dao, cô mang đến để cho cháu tẩm bổ.”

Ông bà An đều không khỏi lấy làm lạ, nhưng vì trước mặt bà Diệp nên
không tiện hỏi, mà chỉ gượng cười theo, quay sang đưa mắt nhìn An Hạ
Dao.

Nhìn vào mắt cha mẹ, An Hạ Dao biết là cả hai ông bà đều muốn hỏi cô một vấn đề: An Hạ Dao, rút cuộc là chuyện gì vậy?

An Hạ Dao không biết bà Diệp đã nói như thế nào với cha mẹ mình, cũng không biết là trong khi chờ cô về họ đã nói những gì và nói đến mức độ
nào, nhưng nhìn vào mắt cha mẹ, cô chỉ còn biết phập phỏng cười, và giải thích một cách ngoan ngoãn: “Cháu xin lỗi cô Diệp, mấy hôm nay vì phải
cố cho xong bản thảo, nên khá bận…”

Bà An cũng cười, nói xen một câu: “Dao Dao, con và Diệp Trí Viễn bắt
đầu yêu nhau từ khi nào?” Nhìn thái độ của bà Diệp và An Hạ Dao, bà An
tin là bà Diệp đến để nói chuyện cưới xin của hai đứa!

An Hạ Dao ngượng ngùng nhìn bà Diệp một cái, trước mặt bà ấy tất
nhiên là cô không thể nói với mẹ mình rằng, lần trước vì để cắt đuôi một đối tượng xem mặt, Diệp Trí Viễn đã nhờ cô giả làm bạn gái, và đã nói
dối bà Diệp, nên cô chỉ còn biết liều đáp rằng: “Mới bắt đầu gần đây
thôi ạ!”

Mẹ cô nhìn thẳng vào cô, tiếp tục hỏi: “Vậy sao con không nói sớm với bố mẹ?” Để bà Diệp phải đến tận nhà nói rằng Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao đã yêu nhau từ lâu rồi, nhưng đều không chịu cưới và muốn hai bên gia
đình phối hợp gây sức ép, vì suy cho cùng cả hai cũng đều không còn ít
tuổi nữa. Ông bà An đều thấy sửng sốt như nghe sấm đánh bên tai khi nghe những lời ấy từ bà Diệp. Mấy hôm trước, An Hạ Dao đi gặp mặt, hai ông
bà còn lo đến muốn chết, thế mà bỗng chốc lại có mẹ của bạn trai đến nhà giục cưới?

Nếu không vì nhìn thấy bà Diệp ăn mặc rất sang trọng thì ông bà An đã nghĩ rằng gặp phải kẻ điên vì thế hai ông bà bán tín bán nghi, triệu An Hạ Dao về!

An Hạ Dao do dự một chút, cúi đầu xuống, khẽ nói: “Anh Viễn không cho nói!” Đã nói dối một lần thì phải nói dối thêm N lần để sữa chữa, An Hạ Dao đổ trách nhiệm cho Diệp Trí Viễn mà không hề cảm thấy áy náy, ai
bảo mẹ của anh ta mạnh mẽ như vậy.

“Thì ra là như thế.” Bà An thở phào, rồi lập tức nhíu mày lại, nhưng
vì trước mặt bà Diệp cũng không tiện nói ra câu là Diệp Trí Viễn có ý gì vậy, đã yêu rồi mà lại còn muốn giấu? Hay là định chối bỏ trách nhiệm,
chỉ có ý định chơi bời? Bà Diệp thì ngược lại, giận dữ nói: “Thằng nhóc
ấy dám không cho nói à! Đúng là có lỗi quá rồi!” Nói rồi, bèn quay sang
ông bà An, tỏ ý xin lỗi: “Đúng là không phải! Đã làm cho Dao Dao phải
chịu ấm ức rồi.”

An Hạ Dao nổi cả da gà, vội lắc đầu: “Cháu không ấm ức đâu ạ không ấm ức đâu ạ!”

Bà Diệp trịnh trọng nói với ông bà An: “Ông bà cứ yên tâm, chuyện này để rồi tôi sẽ giải quyết cho Dao Dao.”

An Hạ Dao vội lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ!”

Ông bà An nhíu mày, nhìn An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, có vẻ không bằng lòng với cách nói vừa rồi của con gái.

Cũng đúng thôi, cha mẹ luôn lo lắng con gái phải chịu thiệt thòi là
thường tình, chuyện hôn nhân phải thận trọng, nhưng dù cho thận trọng
thì việc tự nhiên mọc ra một bạn trai đã không chịu công khai lại cũng
không chịu trách nhiệm cưới hỏi cũng khiến cho ấn tượng của ông bà An
đối với Diệp Trí Viễn giảm đi một cách đáng kể. Bây giờ lại thấy thái độ này của An Hạ Dao, vì vậy, điều mà họ có thể nghĩ được là con gái đã bị tình yêu làm cho lú lẫn, mất hết cả sự tỉnh táo, nên bất giác ông bà
lại thấy lo cho cô con gái 27 tuổi. Nhưng ông bà An cũng thấy rằng còn
may, dù sao phụ huynh của Diệp Trí Viễn cũng là người biết điều, đến tận nhà, nói ra sự thật, hơn nữa lại còn muốn hai gia đình nói đến chuyện
cưới xin.

Thế là, thoắt một cái, ba người già đã đứng về cùng một trận tuyến.

Bà Diệp cũng nhìn An Hạ Dao với vẻ nghi hoặc, không hiểu thanh niên bây giờ vì sao yêu đương mà lại không chịu kết hôn?

Trước ba đôi mắt nhìn chòng chọc, An Hạ Dao đành nói bừa: “Cháu cảm

thấy, hiện giờ chúng cháu rất ổn, chúng cháu không nghĩ gì nhiều…”

“Sao lại không nghĩ?” bà Diệp không nén được, cắt ngang: Dao Dao,
cháu và A Viễn không còn ít tuổi nữa!” Bà Diệp có suy nghĩ riêng, kể từ
khi Lộ Ngữ Nhụy ra nước ngoài, đã nhiều năm như vậy rồi mà bên cạnh Diệp Trí Viễn vẫn chẳng có cô gái nào, bà lo Trí Viễn là GAY, bà không muốn
sau này Diệp Trí Viễn đem một đứa con trai khác về, nói với bà, đây là
vợ của nó, nếu vậy thì bà phát điên mất! Thường ngày bà cũng vì lo
chuyện này mà gặp ác mộng! Bây giờ, khó khăn lắm bà mới nhìn thấy An Hạ
Dao bên cạnh Diệp Trí Viễn. Bà cảm thấy tương đối vừa ý về cô, vì thế
tất nhiên là bà muốn nhanh chóng ép họ, chờ đến khi hai người kết hôn
sinh cho bà cháu trai, cháu gái thì bà sẽ tha cho Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao để bà chơi với cháu nội.

Bà An cũng gật đầu đồng ý: “Đúng thế, Dao Dao, cô Diệp của con nói đúng đấy, các con không còn ít tuổi, có thể cân nhắc xem!”

“Như thế này đi, tôi sẽ gọi A Viễn đến, chúng ta sẽ bàn kỹ!” Bà Diệp
lấy điện thoại ra, bấm số, đợi khi điện thoại được nối thông, vội nói
một cách vắn tắt: “Mẹ đang ở nhà An Hạ Dao, con mau đên đây đi!”

An Hạ Dao cảm thấy đầu bốc khói hệt như viên thịt băm, nhưng không
dám nói gì. Chờ khi bà Diệp nói xong tắt điện thoại, cô mới mỉm cười và
nói như xin lỗi: “Cháu vào nhà vệ sinh một lúc.”

Ông bà An thấy bà Diệp có thành ý như vậy, nên cũng càng nhiệt tình hơn, tiếp tục nói chuyện với bà Diệp trong phòng khách.

“Diệp Trí Viễn, mẹ anh đang ở nhà tôi, bây giờ phải làm gì?” An Hạ
Dao trốn trong nhà vệ sinh, hạ thấp giọng nói gọi điện để cầu cứu Diệp
Trí Viễn.

“Anh biết mẹ anh đang ở nhà em.” Ở đầu dây bên kia, Diệp Trí Viễn lẩm bẩm một câu, rồi tiếp đó lại bổ sung với vẻ châm biếm: “Anh đã nói với
em trước rồi, khả năng gây sốc của mẹ anh rất mạnh!” Trong bụng anh còn
nghĩ, có điều không nghĩ mẹ lại hành động nhanh như vậy, không nói gì
với anh mà tìm thẳng đến nhà An Hạ Dao. Diệp Trí Viễn cũng vẫn còn chưa
thuyết phục được An Hạ Dao. Nhưng rồi lập tức anh lại thấy rất lạc quan, hay lắm giải quyết xong với cha mẹ của An Hạ Dao, thì dù An Hạ Dao có
mọc cánh cũng không thể bay được nữa!

“Bây giờ phải làm gì?” An Hạ Dao không biết Diệp Trí Viễn đang thấy
rất thích chí, còn cô thì đang gần như phát điên. Sở dĩ An Hạ Dao phải
chịu những cú sốc của hết lần xem mặt này đên lần xem mặt khác là vì về
bản chất cô là một cô con gái hiếu thuận.

Con gái hiếu thuận có thể làm cha mẹ lo lắng, nhưng nhất định không
được làm cho cha mẹ đau lòng, nếu cô nói thật rằng, cô và Diệp Trí Viễn
chỉ là thông đồng với nhau để giả vờ, thì nhất định cô sẽ chết thảm!

Ông bà An vốn không tiện nhắc, bây giờ thêm bà Diệp, đúng là một thế
kiềng vững chắc, một tổ hợp sừng sững, An Hạ Dao nên làm như thế nào?

“Bây giờ thì hãy cứ mặc kệ đi!” Diệp Trí Viễn khẽ cười đùa.

“Mặc kệ cái đầu anh, tôi nói cho anh biết, nếu tôi chết, nhất định
tôi sẽ kéo anh làm tấm đệm cho tôi!” An Hạ Dao tức giận nói với Diệp Trí Viễn xong giận dữ tắt máy.

Diệp Trí Viễn vội gọi lại.

An Hạ Dao do dự một lúc rồi mới nghe: “Gì thế?”

“Nếu em chết mà kéo anh làm tấm đệm thì cũng là chúng ta cùng chết.”

Diệp Trí Viễn với tâm trạng rất vui: “Em thân yêu, đó gọi là chết vì tình đấy!

Anh rất vui lòng!”

“Anh…” An Hạ Dao tức giận, trợn trừng mắt.

“Được rồi, được rồi, nói nghiêm túc vào chuyện chính nhé.” Diệp Trí
Viễn đoán An Hạ Dao có thể sẽ tắt máy vì tức giận, nên vội tỏ ra nghiêm
túc.

“Được, anh nói đi.”

“Lát nữa cứ để anh giải quyết.” Diệp Trí Viễn nói với vẻ đầy niềm tin.

“Anh giải quyết thế nào?” An Hạ Dao không yên tâm, hỏi: “Bây giờ các cụ đang chắc chắn là chúng ta đang yêu nhau!”

“Vậy thì chúng ta cứ giả là đang yêu nhau đi!” Trí Viễn nói với vẻ thản nhiên.

Trong đầu An Hạ Dao như có tiếng nổ, lập tức nói: “Diệp Trí Viễn, mẹ
anh đến nói chuyện cưới xin, nếu chúng ta mà giả vờ yêu nhau, chẳng phải là sẽ phải cưới thật sao?”

“An Hạ Dao, ai quy định là yêu thì nhất định phải cưới?” Diệp Trí
Viễn hỏi lại, không chờ An Hạ Dao trả lời, bèn nói tiếp: “Chúng ta cứ
giả vờ như vậy đã, không lẽ mọi người có thể trói chúng ta lại, ép đi

đăng ký được hay sao?”

“Nói như vậy hình như cũng đúng.” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn thuyết
phục: “Vậy thì anh mau đến đi!” An Hạ Dao không đủ khả năng để giải
quyết chiến trường ở bên ngoài, nhất là bà Diệp, vai trò to lớn này, có
lẽ chỉ có Diệp Trí Viễn mới đảm đương nổi.

“An Hạ Dao, anh đã phải lái xe với tốc độ 140 km rồi, thế mà em vẫn còn muốn anh phải nhanh hơn nữa sao?”

“Sao cơ? Xin lỗi, quên mất là anh đang lái xe. Anh lái chậm thôi? Chú ý an toàn đấy!” An Hạ Dao nói một cách vô thức.

“Em nói những lời đó là vì quan tâm đến anh à?” Diệp Trí Viễn thấy lòng ấm hẳn lên.

“Tôi sợ anh trở thành sát thủ đại lộ!” An Hạ Dao vội cố nói mạnh,
“Anh bị thì không sao, nhưng nếu va vào người khác thì không được!” Nói
xong, không “đôi co” với Diệp Trí Viễn nữa mà tắt ngay điện thoại.

An Hạ Dao nhìn mình trong gương, đánh thêm chút phấn lên khuôn mặt
xinh đẹp, tim bỗng thấy đập nhanh một cách lạ thường, bất giác cô thầm
mắng mình: An Hạ Dao, mày mạnh mẽ lên một chút được không? Chẳng qua
cũng chỉ là Diệp Trí Viễn mà thôi, đã vấp ngã một lần rồi, nhất định
không được vấp ngã lần nữa!

Vặn vòi nước, vốc một nắm vả lên mặt cho bớt nóng, sau đó lau sạch
xong An Hạ Dao hít một hơi thở sâu mới mở cửa, bước ra phòng khách.

Bà Diệp nói chuyện với bà An rất vui vẻ, hai người đều mặt mày hớn
hở, ông An ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe. Sau khi An Hạ Dao rót thêm
trà cho bà Diệp, Hạ Dao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh với nụ cười mỉm, nghe
bà Diệp kể với bà An về mọi chuyện và “thành tích” trong quá khứ của
Diệp Trí Viễn, xem ra người lớn của hai gia đình đã bắt đầu hiểu nhau
hơn, chờ xác nhận chuyện giữa Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao xong là coi như mọi chuyện đã được quyết định.

Thỉnh thoảng An Hạ Dao mới nói thêm vào một vài câu, rồi sau đó lại
cúi đầu xuống, giữ vẻ mặt của một cô gái hiền thục… May mà trạng thái đó kéo dài không lâu thì Diệp Trí Viễn đến.

Khi ông bà An nhìn thấy Diệp Trí Viễn trong dáng vẻ của một nhân tài, hai người bèn đưa mắt chằm chằm quan sát anh một lượt từ đầu xuống
chân, quên cả việc phải giữ ý tứ.

“Đây là đứa con bất tài của tôi, Diệp Trí Viễn!” Bà Diệp cười nói.

Diệp Trí Viễn bèn nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ, “Cháu chào hai bác.”
Chào xong, bèn kéo An Hạ Dao đứng bên, khẽ nói: “Hạ Dao, xin em đấy, em
diễn tốt hơn một chút được không? Nhìn thấy bạn trai đến, ít nhất cũng
phải nở một nụ cười chứ.”

“Cười cái quái gì!” An Hạ Dao nhìn khuôn mặt điển trai và tinh quái
của Diệp Trí Viễn, trong lòng cô rất xao động, cô đành cố che giấu bằng
thái độ bất hợp tác.

Tất cả những cử chỉ ấy, trong con mắt của ông bà An đều nói lên những ý khác khác nhau, bà An thì nhìn Diệp Trí Viễn một lượt với ánh mắt của bà mẹ vợ nhìn con rể, tiếp đó ôn tồn nói: “Diệp Trí Viễn, lẽ ra cháu
nên theo Dao Dao về cùng sớm hơn mới phải!”

Ý của bà An là, không nên yêu mà lại giấu, khiến cha mẹ lo lắng, để
rồi bà và ông An bắt An Hạ Dao phải đi xem mặt không ít đối tượng…

Diệp Trí Viễn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không chút lúng túng, miệng
nở nụ cười, nói với vẻ biết lỗi: “Vâng, thưa hai bác, chuyện này đúng là sai ở cháu.” Nói rồi nhìn An Hạ Dao với ánh mắt rất tình cảm: “Cháu cảm thấy Dao Dao thì rất tốt, còn cháu thì lại chẳng ra gì, cháu sợ hai bác chê nên không dám đến…”

Bây giờ thì An Hạ Dao đã biết thế nào là nói dối mà không hề biết chớp mắt.

Cô rất coi thường những người nói dối mà mặt không biến sắc, hơi thở vẫn bình thường như Diệp Trí Viễn.

Ông bà An nghe Diệp Trí Viễn khen An Hạ Dao như vậy thì rất vui, thậm chí còn vui hơn cả trúng xổ số.

Bà An vui ra mặt, vội nói: “Sao chúng ta lại chê cháu được, quý cháu còn không hết nữa là!”

An Hạ Dao ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong lòng không khỏi thấy
ngán ngẩm: mẹ, con biết là mẹ thích, nhưng là đại diện bên nhà gái, mẹ
cũng phải giữ ý một chút chứ! Thái độ ấy của mẹ chứng tỏ là chỉ muốn đẩy con ngay cho Diệp Trí Viễn rồi còn gì!

“Bác gái, bác nói vậy là khách sáo quá rồi.” Diệp Trí Viễn nở nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng đều rất đẹp, khiến bà An thấy trong lòng
vô cùng ấm áp, “Hôm nay cháu đên vội, không mang theo quà gì, cháu thực
sự xin lỗi!”

“Không sao? Không sao!” Ông An cũng thấy rất vui, nói chen vào.

“Không được, đây là lễ nghĩa,” Bà Diệp nói với nụ cười tươi rói: “Lần đầu tiên mẹ con tôi đến nhà mà đều không mang theo gì, nói ra thì đúng
là rất xấu hổ, tại tôi suy nghĩ thiếu chu toàn!”


Diệp Trí Viễn gật đầu, “Lát nữa ăn cơm xong, cháu sẽ đưa hai bác đi thăm phố!”

“Không cần đâu! Không cần đâu!” Bà An nhìn thấy Diệp Trí Viễn thì đã
cảm thấy vui hơn cả bất cứ món quà nào, nên bà càng nhìn lại càng thấy
ưng cậu con rể tương lai này!

“Bà thông gia, đừng khách sáo, đó là lễ nghĩa mà, để tôi đặt chỗ ở
nhà hàng, chúng ta cùng đi ăn cơm, ăn xong, tôi sẽ đưa ông bà đi thăm
phố!” Bà Diệp nắm tay bà An với vẻ nhiệt tình, miệng thì lúc nào cũng cứ nở nụ cười.

An Hạ Dao thấy sởn lạnh, “bà thông gia!” bà Diệp như thế cũng đã quá
rồi, nhưng điều khiến cô thấy choáng là mẹ cô, lại cũng đón nhận điều đó với vẻ mặt rất hiền từ và còn nói: “Bà thông gia, nếu bà không chê, thì chúng ta đừng đến nhà hàng nữa mà hãy ở lại đây nếm các món ăn do tôi
làm! Để hôm khác khi chúng ta chính thức gặp mặt thì hãy tới nhà hàng!”

“Đâu dám, bà thông gia, bà khách sáo quá rồi, nếu không có gì phiền
thì chúng ta ăn ở nhà cũng được.” Bà Diệp lập tức đồng ý với bà An, ai
bảo hai bà cũng đều có mong muốn như nhau, đều lo con nhà mình không lấy được vợ được chồng.

Để hôm khác khi gặp mặt chính thức? An Hạ Dao rùng mình nhìn Diệp Trí Viễn, thấy chưa, sự việc mỗi lúc một ra ngoài tầm kiểm soát rồi.

Diệp Trí Viễn ôn tồn, lịch sự nói chuyện với ông An, tất nhiên không
bỏ lỡ sự hòa hợp của bà An và bà Diệp, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn An
Hạ Dao, thấy ánh mắt cô từ chỗ sửng sốt, giận dữ đến do dự và cuối cùng
chuyển sang bất lực, bèn nhếch mép cười, An Hạ Dao, em thực sự là mỗi
ngày một trở nên thú vị đấy!

Bà An nhanh nhẹn vào bếp, tất bật, ông An cũng vào để giúp vợ. Bà
Diệp đưa mắt nhìn An Hạ Dao với vẻ hiền từ, nhìn mãi đến khi cô có vẻ
lúng túng mới ôn tồn lên tiếng: “Dao Dao, hôm nay, coi như cô tới đặt
vấn đề, có điều, cháu cứ yên tâm, những lễ vật cần thiết gia đình bên cô sẽ không để thiếu và cũng không để cháu phải chịu thiệt thòi.”

An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ cầu cứu.

Diệp Trí Viễn thì mím môi, khẽ cười, rõ ràng là anh tán thành với cách làm của mẹ, và cũng không có ý định biện giải, xử lý gì.

An Hạ Dao tức giận, hít một hơi sâu, mỉm cười nói với bà Diệp: “Thưa
cô, cháu có chút việc muốn nói với anh Viễn, cô cứ xem ti vi đi ạ!” Nói
rồi, cô cầm chiếc điều khiển lên bấm bừa một kênh, sau đó kéo Diệp Trí
Viễn vào phòng, đóng cửa phòng lại đẩy Diệp Trí Viễn với vẻ tức giận.

Diệp Trí Viễn theo đà ngã tựa vào giường của An Hạ Dao, cười tinh
quái: “Dao Dao thân yêu, em không nên vội vàng đẩy anh xuống giường ngay lập tức như thế chứ?”

“Anh dậy ngay đi!” An Hạ Dao nhận ra sai lầm của mình, đỏ mặt, giận dữ gầm lên.

“Em đẩy anh ngã, không lẽ, không muốn lao ngay đến à?” Diệp Trí Viễn
trêu An Hạ Dao với vẻ rất vui, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và giận dữ của
cô, anh thấy rất khoái trí, tiếp tục nói với vẻ không sợ bất cứ điều gì: “Em thân yêu, lại đây đi, anh chuẩn bị xong rồi…”

“Diệp Trí Viễn.” An Hạ Dao nghiến răng, nói: “Anh đúng là đồ mặt dày!”

Diệp Trí Viễn ngoáy tai, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Đừng có thét to
như vậy, kẻo các cụ ở ngoài kia lại nghĩ là chúng ta đang làm gì!” Nói
rồi bổ sung một câu nhẹ như không: “Anh đâu có mặt dày, khuôn mặt của
anh vừa trắng vừa mịn đấy chứ, anh tự nhận là anh chăm sóc cũng tương
đối tốt…”

An Hạ Dao thì vẫn cứ trợn mắt lên, hít mấy hơi thở sâu mới nén được ý nghĩ đẩy Diệp Trí Viễn xuống giường và bóp chết. Đưa tay quạt quạt cho
hạ hỏa, cố nén giọng xuống nói: “Rút cuộc là anh định giở trò gì vậy?”

“Anh có giở trò gì đâu.” Diệp Trí Viễn nhún vai vẻ bất lực: “Thực ra, hôm nay chẳng qua anh bị em gọi đến để cứu em đấy chứ!”

“Vậy chẳng phải là anh đã nói để anh giải quyết sao?”

“Đúng thế anh đã giải quyết xong với các cụ rồi đấy thôi!” Diệp Trí
Viễn nói với vẻ vô tội. “Nhân tiện, anh cũng giải quyết với mẹ anh rồi
còn gì!”

An Hạ Dao lắc đầu tức giận, “Nhưng, anh đã mang đến cho tôi một đống rắc rối!”

“Có gì mà rắc rối?” Diệp Trí Viễn cố ý làm ra vẻ vô tội: “Chẳng qua
chỉ là ngộ nhận em là bạn gái của anh chứ gì đâu!” Diệp Trí Viễn nói vẻ
nhẹ tênh: “Trước đây, em cũng đã là bạn gái của anh, thế mà còn sợ bị
người khác hiểu lầm à?”

“Không chỉ có hiểu lầm, mà mẹ anh, mẹ anh nói là đến để đặt vấn đề cưới xin!”

“Cũng là vì hiểu lầm em là bạn gái của anh, nên đến đặt vấn đề cưới
xin thì có gì là lạ?” Diệp Trí Viễn tiếp tục giả bộ ngốc nghếch: “Chẳng
phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Đặt vấn đề cưới xin, như vậy chẳng phải ép chúng ta phải kết hôn ư?” An Hạ Dao cuối cùng cũng đã đưa ra được vấn đề cốt lõi.

Diệp Trí Viễn gật đầu: “Đúng thế, theo tình hình của ngày hôm nay, không chỉ có mẹ anh ép cưới, mà bố mẹ em cũng làm như vậy.”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Thì nghe lời và kết hôn thôi!” Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt đen, anh ngày càng cảm thấy rất thú vị khi đùa trêu An Hạ Dao.

Thì ra, có những cô gái như vậy, nhìn thì rất thông minh, nhưng thực
chất lại có phần hồ đồ, tuổi đã lớn nhưng tâm hồn thì vẫn cứ ngây thơ,
thuần khiết như vậy…

“Nhưng, tôi không phải là bạn gái của anh!” Cuối cùng, An Hạ Dao giận dữ nói: “Vì sao tôi phải kết hôn với anh?”


“Em có thể làm bạn gái của anh, sau đó kết hôn với anh?” Diệp Trí
Viễn nói với vẻ tỉnh bơ, nhưng chỉ có anh mới biết, lúc đó tim của anh
đập nhanh và dữ dội như thế nào, anh đưa mắt nhìn An Hạ Dao, chờ đợi câu trả lời của cô.

“Tôi không muốn!” An Hạ Dao không suy nghĩ, lập tức từ chối.

“Vì sao?” Đôi mắt sáng rực của Diệp Trí Viễn bỗng tối hẳn lại, anh
vội vàng che giấu, lấy lại vẻ thản nhiên. “Tôi không thích anh, vì sao
lại phải sống chung với anh?” An Hạ Dao đáp bừa, dù trong bụng không hề
nghĩ như vậy Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao lại, đôi mắt đen trầm ngâm
trong một lúc, “Vậy thì em thích ai?”

An Hạ Dao vội vàng lùi lại mấy bước, vẻ cảnh giác: “Tôi thích ai thì liên quan gì đến anh?”

Diệp Trí Viễn nhanh chân, nhanh tay, kéo An Hạ Dao vào lòng, áp sát
với bức tường một cách không khách sáo: “An Hạ Dao, hãy trả lời anh thật thà.”

Diệp Trí Viễn cao một mét tám, còn An Hạ Dao cao một mét sáu lăm, rõ
ràng là thấp hơn anh một cái đầu, từ góc độ ấy, cô không thể nhìn thấy
khuôn mặt điển trai nhưng có phần u uất của Diệp Trí Viễn, nên cứ đẩy
anh ra: “Diệp Trí Viễn, anh định làm gì thế?”

“Em nói xem, anh muốn làm gì?” Diệp Trí Viễn cúi đầu, hơi ấm phả vào
bên tai của An Hạ Dao đầy sức quyến rũ, rồi nói: “An Hạ Dao, hay là,
chúng ta làm một cuộc trao đổi, được không?” Tai là cơ quan rất nhạy cảm của An Hạ Dao, cô chợt run lên, tiếp đó khẽ hỏi: “Trao đổi gì?”

“Một cuộc trao đổi tự do hôn nhân.” Đôi môi nhạy cảm của Diệp Trí
Viễn hơi động đậy, tạo ra một vẻ rất quyến rũ. “Đầu óc anh không có vấn
đề gì chứ?” An Hạ Dao đưa tay ra, sờ lên trán của Diệp Trí Viễn thăm dò: “Cái gì mà trao đổi tự do hôn nhân loạn bậy lên vậy?”

Diệp Trí Viễn cười khẽ, túm lấy bàn tay mềm mại của An Hạ Dao, nói
với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Không phải là cuộc trao đổi loạn bậy đâu, là chúng ta kết hôn!”

“Diệp Trí Viễn, vấn đề này chẳng phải tôi đã trả lời anh bao nhiêu
lần rồi là gì? Tôi không kết hôn với anh đâu!” An Hạ Dao bị ánh mắt như
có tia lửa điện của Diệp Trí Viễn làm cho choáng ngợp, tuy trả lời rất
khách sáo, nhưng giọng nói thì mang vẻ điệu đà mà chính cô cũng không
nói cho rõ ràng.

“Đúng thế, vì em không thích anh mà!” Diệp Trí Viễn nhếch khóe môi cười, chế giễu.

“Thế mà anh còn nói!” An Hạ Dao lườm Diệp Trí Viễn một cái, cố gắng kìm nén cảm giác đang trào dâng trong lòng.

“Thôi được, thấy cái đầu như nốt sần cây du già của em, ngốc như vậy, anh sẽ làm một việc tốt, phân tích cho em nghe nhé.” Diệp Trí Viễn đưa
tay ra, véo chiếc mũi của An Hạ Dao với vẻ thân mật, rồi hỏi với vẻ
nghiêm túc: “Em không còn ít tuổi nữa, đúng không?”

An Hạ Dao lắc đầu, tiếp đó gật đầu với vẻ bất lực, thực ra, 27 tuổi
không phải là lớn, chỉ có điều chưa gặp được một người thích hợp, không
còn giống như trước đây, cảm thấy mình còn có thể chờ được, càng thấy sợ thì lại càng cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt một cái đến
sang năm đã là 28, sau 28 là 29, rồi lại chớp mắt một cái sang tuổi 30.
Cùng với sự lớn lên của tuổi tác, khoảng dành cho sự lựa chọn càng nhỏ
lại, hy vọng càng mong manh, thêm vào là sự hụt hẫng nhiều lần, sự lựa
chọn sẽ ngày càng thiên về bất lực và thỏa hiệp…. Trong tình hình ấy,
nếu đi đến hôn nhân với một người nào đó thì chỉ là vì cho xong chuyện,
hoàn toàn ngược lại với nguyên tắc không nhượng bộ mà cô kiên trì bấy
lâu nay.

Nhưng nếu thực sự không gặp được người mà mình muốn lấy thì An Hạ Dao cũng không thể sống độc thân hết đời được, vì cô còn có cha mẹ và cả
những trách nhiệm cần phải gách vác.

27 tuổi, đúng là cái tuổi không dễ dàng!

Diệp Trí Viễn không biết rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, An Hạ Dao đã trải qua rất nhiều suy nghĩ, anh khẽ ho và hắng giọng, rồi
cười tít mắt nhìn An Hạ Dao, nói: “Nhìn thái độ của cha mẹ em thì thấy,
ông bà đang rất muốn gả em đi một cách nhanh nhất, đúng không?”

An Hạ Dao đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn: “Đừng phí lời với chuyện đó
nữa!” Đúng là ông bà An chỉ còn thiếu nước dán lên người An Hạ Dao một
cái biển: hàng thanh lý, bán nhanh!

Nếu không thì hôm nay khi thấy bà Diệp và Diệp Trí Viễn đến nhà, ông
bà An đã không nhiệt tình tới mức cùng nhau tự tay vào bếp nấu cơm mời
khách n h ư t h ế.

“Anh muốn nhân tiện phí thêm ít lời nữa!” Diệp Trí Viễn khẽ cười: “Vì cha mẹ em muốn nhanh chóng gả em đi, nên đã nhiều lần sắp đặt cho em đi xem mặt, đúng không?”

An Hạ Dao giận dữ nói: “Trí Viễn, anh muốn làm tổn thương tôi thì hãy nhanh chóng nói một lần cho xong đi, đừng có vòng vo như vậy nữa!” Cần
phải biết rằng, mỗi một câu nói của Diệp Trí Viễn đều như một mũi kim
xuyên vào trái tim An Hạ Dao, rất đau.

“Em thân yêu, đừng có thiếu kiên nhẫn như vậy, chẳng qua là anh muốn xác nhận thôi mà!”

“Ai là em thân yêu của anh, đừng có linh tinh?” An Hạ Dao trừng mắt.

“Thôi được, nói vào chuyện chính nhé.” Diệp Trí Viễn thấy vẻ thiếu
kiên nhẫn của An Hạ Dao, bèn nói xa xôi: “Tóm lại bây giờ em cần phải có một người bạn trai ưu tú như anh đến bàn chuyện hôn nhân thì cha mẹ em
mới vui và yên tâm gả em đi, đúng không?”

An Hạ Dao nghiêng đầu suy nghĩ, hình như thế, ít ra thì hôm nay ông
bà An thực sự là rất vui, vẻ vui vẻ ấy ngày thường dù có dùng tiền cũng
không mua được.

“Nếu đã như vậy, An Hạ Dao, em còn có lý do gì để từ chối việc yêu đương và kết hôn với anh?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.