Đọc truyện Minh Vương Bá Đạo – Vương Phi Lãnh Huyết – Chương 15: Sẽ chữa
-“ Bẩm hoàng thượng, Minh vương đã đến” trong khi Lãnh Thiên Kì âm u, lo lắng nhìn về phía Lãnh Diệu liên mà thở dài thì Lý công công đi vào báo cáo.
-“ thật, hắn đang ở đâu” Lãnh Thiên Kì nghe lý công công nói thế thì vui mừng không thôi .Trong long nghĩ Minh đã về thì Bách Bạch Tiên Nhân cũng đến. Nghĩ thế hắn nhanh chân ra cửa nghênh đón vị đệ đệ thân yêu của mình.
-“ Hoàng huynh” Lãnh Thiên Minh đi đến thì thấy Lãnh Thiên Kì đứng chờ ở phía trước thì nhếch mép cười một cái, bộ dáng cũng nhu hòa hơn thường ngày.
Có ai thắc mắc vì sao Lãnh Thiên Minh không hành lễ với vua mà Lãnh Thiên Kì không nói gì không??? À, để mình trả lời dùm nè, chẳng là vị vua đáng kính này vì đánh cờ với Lãnh Thiêm Minh thua liên tiếp mà hắn( LTK) vẫn muốn chơi nữa đến nỗi Lãnh Thiên Minh chuẩn bị không kiêng dè gì mà đánh hắn (LTK) thì Lãnh Thiên Kì làm một cuộc cá cược và đương nhiên chơi như thế nào thì hắn Lãnh Thiên Kì vẫn thua mà về, thế là có chuyện trên .( cược quá lời )
-“ Minh ngươi về rồi, Diệu Nhi quả thật đang phát bệnh rất nặng ngươi hãy bảo Bách Bạch Tiên Nhân ra chữa cho muội ấy đi không thì đại ca đây lúc nhắm mắt có thể đi gặp mẫu hậu được” Lãnh thiên Kì thấy Lãnh Thiên Minh chào mình thế thì cũng không nói gì, ai bảo hắn đánh không lại tên kia.Hazzz Nhưng hắn vẫn không quên chuyện chính là chữa bệnh cho muội mình mà giục đệ đệ thương yêu của mình.
-“ hoàng huynh, đệ không mời được Bách Bạch Tiên Nhân” Azzz hắn phải nói làm sao đây, đi giữa đường gặp tiểu nương tử tương lai, nàng còn là “đệ tử” của Bách Bạch Tiên Nhân nữa lên là mời nàng về cho nàng chữa thử xem đã.
( Di: chứ không phải là huynh vì sắc quên nghĩa à ? LTM: ờ đấy,chứ không nữ chính của ngươi bị nam phụ cướp mất à… mơ” Di ‘ lầm bầm’ VLS – LTM: ngươi nói cái gì đấy??? * cười nham hiểm* Di : à không có gì *xách dép chạy mất dạng)
-“ Tại sao” hazzz hắn thấy Lãnh Thiên Minh không mời được Bách Bạch tiên Nhân về thì lo lắng không thôi DIệu Nhi của bọn hắn phải làm sao đây. Rồi thở dài một hơi dài.
-“ ohh nàng như thế nào” Hắn đang thở lên thở xuống thế làm lỗ tai của Băng Di quả thật không chịu nổi đành lên tiếng.
Lãnh Thiên Kì đang thở lên xuống, thở trái thở phải nghe thấy một tiếng nói thanh thót như chim sơn ca, nhưng mà trong giọng tràn đầy vẻ lười biếng. Làm hắn (LTk) không khỏi tò mò nhìn sang.
-“ ngươi là ai???” Lãnh Thiên Minh lên tiếng nhìn về phía Băng Di.
-“ ta là Trần Băng Di” Băng Di vẫn bộ dạng đấy, nhàn nhạt hướng Lãnh Thiên Kì trả lời.
-“ điêu dân to gan, trước mặt hoàng thượng mà không chịu hành lễ” Đột nhiên giọng nói the thé của Lý công công vang lên làm tan cái không khí lười biếng đang tràn ngập này.
-“ hứ, ta không sợ trời không sợ đất, cớ sao phải quỳ, vả lại ta không phải con dân của hắn, hắn không có quyền gì động đến ta, mà nếu động…” Băng Di cũng chỉ lười biếng nâng mí mắt lên nhìn về phía Lý công công, cảm giác sát khí như là muốn phóng tới giết chết vị công công kia.Câu nói tràn đầy uy hiếp làm người ta thấy nàng thật cuồng ngạo.
-“ ngươi…” Lý công công sợ mất mật, nhưng mà nghĩ rằng có hoàng thượng và cả chiến thần ở đây nàng sẽ không làm gì, đang định lên tiếng tiếp thì nghe thấy tiếng Lãnh thiên Kì vang lên:
-“ được rồi Lý công công, ngươi lui đi” Lý công công nghe thấy Lãnh thiên Kì nói thế thì cũng nén lại cung kính gập người đúng chuẩn bốn lăm độ rồi cáo lui.
-“ nàng là ai” Lần Lãnh Thiên Kì quả thật đang hướng tới Lãnh Thiên Minh hỏi. Hắn là chưa bao giờ thấy có phụ nữ bên cạnh đệ đệ của minh, chứ chưa nói gì đến dẫn vào cung như thế này, hắn thật tò mò không biết ra sao. Mà cảnh vừa nãy hắn thu hết vào trong đáy mắt, cảm thấy bộ dáng cô nương này lười biếng không còn gì để nói, nhưng mà vẫn làm cho người bên cạnh cảm thấy áp lực không thôi…
-“ nàng là đồ đệ của Bách Bạch tiên Nhân.” Một câu giải thích hết cả mọi điều, ý nói cả thân phận với cả lí do nàng vào cung. Thật là hàm ý sâu xa. Hazzz
-“ đồ đệ của Bách Bạch Tiên Nhân??? Ta tưởng chỉ có Đinh Ẩn mới là đồ đệ của Bách Bạch tiên Nhân, sao lại có thêm một đồ đệ nữa…” Lãnh Thiên Kì nghe Lãnh Thiên Minh nói vậy thì đáy mắt tràn lên tia nghi ngờ. Nhưng rồi cũng biến mất, hắn rất tin đệ đệ mình, mắt nhìn người của đệ đệ hắn chưa sai bao giờ…
-“ ta muốn nhìn nàng ấy” Băng Di đột nhiên lên tiếng, nàng rất hứng thú đối với căn bệnh của vị quận chúa kia…
-“ ách…” Lãnh Thiên Kì mặc dù tin Lãnh thiên Minh nhưng trong tâm vẫn không thể tin được Băng Di.
-“ ca cho nàng xem đi” Lãnh thiên Minh lên tiếng nói với Lãnh thiên Kì, giọng điệu chắc chắn là Băng DI là người tốt. Hazzz , hắn là hắn hiểu ca ca của mình chứ, sinh ra trong hoàng gia, đấu đá nhau từ trong ra ngoài, anh em còn tàn sát lẫn nhau, điếu đấy khiến một đứa trẻ chứng kiến cha mẹ mình bị phản bội mà từ rã cuộc đời, thật không thể tưởng tượng nổi, chứ nói gì đến Lãnh thiên Kì .
Hắn (LTK) bây giờ đã là vua của một nước, là một vị vua anh minh thần võ, được người dân tín nghiệm, xunh quanh đầy kẻ nịnh nọt, đầy kẻ có dã tâm đạp hắn xuống ngai vàng mà không từ thủ đoạn, đặc biệt còn hèn hại dám hại người thân duy nhất của hắn, một đã bị trúng độc đau đến tận xương tủy , một thì sắp chết, hắn phải cẩn trọng, hết sức cẩn trọng. Nên hắn có quyền nghi ngờ Băng Di .
-“ được rồi, đi theo ta” Với cái giọng nói kia của Lãnh Thiên Minh thì Lãnh Thiếu kì cũng an tâm một chút, dù sao thì có Thiên minh và hắn thì chắc một cô nương nhỏ bé như Băng Di sẽ không làm được gì có hại cho Diệu Nhi.Lãnh thiên Kì nghĩ thế thì cũng nhất chí dẫn đường cho Băng Di đi vào.
Đi theo Lãnh thiên Kì đi qua cánh cổng thiệt to, được chạm khắc rất đặc biệt, nhưng toàn bộ đều có hoa giấy cổ leo ở trên, nhìn thật rất đẹp. Nhưng Băng Di chỉ tò mò rằng vì sao trong một hoàng cung như thế này lại có một biệt viện riêng biệt đến nỗi có cả một cái cổng chắn, người bên trong thật đặc biệt. Băng Di nghĩ vậy thì lười biếng nhếc mép một cái. Cái nhếch mép thật bình thường nhưng mà lại thành công làm cho trái tim ai đó từ nãy giờ nhìn cô chật một nhịp, má có dấu hiệu đỏ một mảng .Hazzz thật là tạo nghiệt.
Lãnh thiên Kì đi đằng trước nhịn cười một trận, đệ đệ của hắn làm sao thế vậy, đỏ mặt !!! thiệt là hắn (LTK) đang thấy vật thế lạ nha, cái tảng băng di động còn có thể đỏ mặt, sống chung bao nhiêu năm hắn bây giờ mới được mở rộng tầm mắt, khám phá ra điều mới…. -_- Đúng là trai mới lớn ( anh hơn ảnh được bao nhiêu ).
-“ ẹ hèm, đến rồi” Lãnh Thiếu Kì “ tốt bụng” ho khan vài cái đánh tan cái không khí đầy sự nghẹn ngùng này đi.
Băng Di nghe Lãnh Thiên Kì nói cũng không đợi ai nói gì đã tự động bước vào. Nhưng vừa bước vào cửa cái bộ dáng lười biếng vừa nãy đã biến mất hoàn toàn thay vào đó sự thích thú, nàng thấy con mồi ( ý chị là bệnh nhân có bệnh kì quái )
-“ ta sẽ chữa cho nàng” Băng Di đột ngột cất tiếng, Lãnh thiên Minh và Lãnh Thiếu Kì còn chưa kịp phản ứng, thì …